Tình Yêu Cappuccino

Chương 4




4.

Vừa vào cửa tôi bị Vũ Văn Hạo ôm chặt. Tôi cười anh: “Anh đã ở sau cửa mai phục bao lâu rồi?”

Anh cười ha ha: “Anh không phải đồ ngốc! Từ cửa sổ thấy em đến anh mới trốn. Sáng ở thư viện thấy em khiến anh giật mình.”

“Sao vậy, mình không phải thường xuyên gặp ở thư viện sao?”

“Không phải. Anh đột nhiên phát hiện Ninh Khả của anh trưởng thành rồi, xinh đẹp hơn!”

Tôi cười khoái chí “Thầy Vũ, em cảnh cáo anh, anh bắt đầu dẻo miệng rồi!”

Anh vội giơ tay lên nói: “Anh thề, đây là lời nói thật! Anh giờ cũng không biết sao nữa, một ngày không thấy em, trong lòng hoảng loạn, không muốn làm gì.” Nói xong bắt đầu hôn tôi.

Nụ hôn này khác so với trước đó, anh hôn từ cằm tôi đến cổ rồi vòng qua cổ vào sau gáy. Cùng với nụ hôn, mỗi khi chạm đến da tôi, tôi cảm thấy tê dại toàn thân, nóng dần, sau lưng toát mồ hôi.

Tay anh ôm vai tôi, từ từ trượt xuống cánh tay tôi, rồi lại trượt đến lưng, eo, cuối cùng lấy dũng khí đến trước ngực mà anh đang lần mò. Hơi thở của anh rất nặng, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang đợi chờ sự cho phép, tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh như được sự cho phép, dừng hôn, dùng tay từ từ cởi cúc áo ngoài của tôi.

Áo ngoài của tôi lập tức được vắt lên vai ghế. Một tay anh ôm eo tôi, tay kia thò vào cúc áo của áo trong. Tôi căng thẳng đến mức không thở nổi, nhưng tôi biết mình sẽ không từ chối anh, tôi 23 tuổi, anh đã 29, chúng tôi quen nhau hơn ba năm, tất cả đều rất thuận lợi.

Đúng lúc này điện thoại trong túi tôi vang lên. Tôi vội quay người lại nhận điện thoại, là một số lạ.

“Ninh Khả, giờ cô có rảnh không? Tôi gặp chút phiền phức.” Là George Trần.

“Vậy sao, vậy được, tôi lát nữa đến.”

“OK, bye!”

Ngắt điện thoại, tôi có chút áy náy ôm anh.

Anh nói: “Ninh Khả, không biết tại sao, anh đột nhiên dự cảm mọi việc sắp thay đổi. Hôm nay em đã xin lỗi anh ba lần, đây là việc chưa từng có. Nhưng, em đi đi, anh đã nói muốn để em tự do.”

Tôi hôn lên má anh, nói bên tai anh: “Yên tâm đi, hôm nay nợ anh, mai nhất định sẽ cho anh!”

Anh ôm chặt eo tôi nói: “Giờ anh hối hận rồi, đồ xấu xa, anh không để em đi, anh muốn em cho anh bây giờ!” Nhưng tôi cười đẩy anh ra, chạy đi.

5.

Phiền phức mà George nói đến hóa ra là đau bụng. Thật khiến tôi khóc dở mếu dở, cũng khó trách, lần đầu đến mà trưa lại ăn vừa cay vừa nhiều, không đau mới lạ!

Anh ta toát mồ hôi khắp trán, ôm bụng, quằn quại đau đớn trên giường, đếm ngón tay nói: “Trong một tiếng tôi đã đi ngoài bốn lần, trong bụng dường như có thứ gì đang động đậy.”

“Vậy anh đợi đấy, tôi đi mua thuốc.” Tôi không nhịn nổi cười, chắc cô hoa khôi của khoa cũng phải chạy trước bộ dạng này của anh ta.

Uống xong ngưu hoàng giải độc, ngừng kiết lỵ, uống vài ngụm nước ấm, sắc mặt của George đã đỡ hơn nhiều, mồ hôi cũng dần dần toát ra. Tôi thực ra cũng có trách nhiệm, không nên dẫn người chưa quen với đồ ăn Trung Quốc đi ăn đồ cay: “Xin lỗi, trưa không nên dẫn anh đi ăn đồ cay.”

Anh ta xua tay: “Không sao, có thể vẫn chưa quen, nhưng tôi thực sự thích đồ ăn Trung Quốc, thật ngon, bị nghiện mất rồi!”

Tôi nhìn đông hồ đã sắp 4h, hôm nay mất toi cả ngày với anh chàng đẹp trai này rồi, coi như giải quyết triệt để vấn đề một lần. Tôi hỏi anh ta: “Anh đỡ chưa? Nếu không anh ở ký túc nghỉ ngơi, tôi đi mua giúp anh đồ dùng?”

“Tôi đỡ nhiều rồi, chúng ta cùng đi! Tôi thích có người làm bạn!”

Đến siêu thị lớn, ngôi sao tương lai tuy phim chưa công chiếu nhưng đã tiêu không ít tiền. Khi chúng tôi đi ra khỏi siêu thị đã đây bốn thùng giấy lớn, đồ ăn vặt, nước pepsi chiếm hơn nửa.

Trong quá trình mua tôi cũng hiểu được không ít thông tin về anh ta.

Anh ta giống tôi, năm nay 23 tuổi, ba là người Mỹ, mẹ là người Mỹ gốc Hoa. Anh từ nhỏ học hội họa, ai ngờ đỗ vào trường mỹ thuật mới một năm, một vị giáo sư nói thẳng với anh ta là không có tài năng bẩm sinh, không thể thành họa sỹ lớn, thà rằng sớm đổi ngành nghề. Anh ta bị cú sốc nặng, tạm dừng học chuyển ngành làm người mẫu, đáng tiếc sự nghiệp chỉ bình bình. May là mẹ anh ta rất có nhân duyên trong giới nghệ thuật người Hoa, thường dẫn anh đi dự tiệc, nên anh được đạo diễn Trương Du Ninh mời thủ vai chính trong “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương”.

Anh còn nói với tôi, trước khi đến trường của chúng tôi, anh đã học biểu diễn nửa năm ở học viện điện ảnh nước ngoài.

Xem ra đạo diễn Trương Du Ninh bỏ ra không ít tâm huyết cho anh, để anh tỏa sáng trong phim này.

Chuyển đồ về ký túc xong, anh ta lại nhất định mời tôi ăn cơm, nói là cảm ơn tôi đã giúp anh cả ngày. Đúng lúc bụng tôi cũng đang biểu tình, nên tôi đồng ý.

Lần này chúng tôi ăn bít tết, trên bàn bày dao dĩa, anh ta ngồi đối diện với tôi mỉm cười, dưới ánh nến lung linh nhìn anh rất đàn ông. Chúng tôi nói rất nhiều, lần này tôi thành người diễn thuyết chính. Tôi nói với anh ta về Trương Ái Linh, về tình yêu của Cát Vi Long và Kiều Kỳ Kiều, nói về thầy giáo hướng dẫn của tôi, về người nhà tôi, về sở thích của tôi. Anh ta vừa hứng thú nghe, vừa gật đầu, khi tôi hài hước, anh ta cũng cười theo. Cuối cùng anh ta hỏi: “Ninh Khả, cô có bạn trai chưa.”

Tôi bỗng chốc không biết trả lời ra sao, nói dối người bạn mới quen này hay phớt lờ tình yêu của tôi? Tôi chỉ còn cách nuốt nước cam, cười cười: “Chưa, còn anh, anh có không?”

Anh cười hi hi: “Tôi? Bạn trai chưa có, bạn gái có vài người.”

Bữa ăn đó rất vui. Thực ra từ lúc quen với Vũ Văn Hạo, tôi không có cơ hội giao tiếp với nam giới. Giờ phát hiện ra tôi và George tuy không lớn lên trong cùng bối cảnh văn hóa nhưng cùng tuổi với nhau, anh ta cũng không phải không hiểu gì về văn hóa Trung Quốc, nên cách nhìn nhận của chúng tôi về nhiều vấn đề rất giống nhau.

Ăn xong cơm từ từ đi về trường, đã sắp 9h tối. Khi đến cổng trường, anh đột nhiên bảo tôi đợi, sau đó chạy đi. Khoảng mười phút sau anh ta cầm một bông hồng trắng to chạy từ phía đối diện bên đường đến.

Anh đưa hoa vào tay tôi, khuôn mặt đắc ý: “Còn may, chút nữa thì chẳng tìm thấy tiệm hoa!”

Vào đêm tối của một ngày bình thường, một người đàn ông cao to cầm một bông hoa hồng trắng đi trên đường... Đoạn cầu này vốn đã rất nhộn nhịp, tôi cảm thấy người trên đường đều đứng yên, nhìn về phía chúng tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình dường như bị vô số ánh mắt đổ dồn vào, vội vàng đưa hoa cho anh ta: “Tôi không cầm.” Sau đó quay người chạy về ký túc xá.

Ai ngờ tên ngốc đó đuổi kịp, người xung quanh càng nhiều, lại có người chẳng hiểu cũng vỗ tay.

Chân anh ta dài, đương nhiên hai, ba bước có thể đuổi kịp tôi, kéo tôi hỏi: “Sao vậy, tại sao chạy?”

“Vô duyên vô cớ tặng hoa tôi làm gì, mọi người đang nhìn kìa.” Tôi thấp giọng nói.

“Không phải nói thích hoa hồng trắng sao? Tôi tặng cô để cảm ơn, hơn nữa hy vọng sau này cô quan tâm đến tôi hơn!” Anh ta nheo nheo mắt, nói rất cuốn hút.

“Nhưng trên đường nhiều người, mọi người sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta!”

“Cái gì? Con gái có người tặng hoa đáng lẽ phải rất vui chứ? Không phải đáng để tự hào sao?” Anh thẳng thắn hỏi.

Xem ra tôi không thế giải thích cho anh ta hiểu, cũng không hy vọng giải thích chi tiết, hàm súc cho anh về suy nghĩ của con gái Trung Quốc trên đường như thế này, nên tôi liền nói: “Đừng hỏi nữa, chúng ta mau về ký túc thôi! Về rồi nói!”

Sáng sớm hôm sau dẫn anh ta đến phòng học, Hàn Văn Hinh liền liên tục nháy mắt với tôi. Đợi tôi ngồi xuống, cô bạn ào đến: “Nghe nói tối qua anh ta tỏ tình với cậu bằng hoa hồng trắng? Quả nhiên rất mạnh dạn, tiến triển thật nhanh!”

“Cái gì, anh ta tặng hoa là để cảm ơn mình đi mua đồ cùng anh ta.”

Cô bạn bán tín bán nghi, còn muốn hỏi gì, vừa đúng lúc Giáo sư Lưu bước vào, tuyên bố bắt đầu giờ học.

6.

Nghỉ giữa giờ, thầy Lưu kéo George ra hành lang nói gì đó, sau đó lại gọi tôi ra nói với tôi: “Ninh Khả, George nói rất nhiều chỗ trong nguyên tác tác phẩm cậu ấy không hiểu, nghe giảng cũng rất khó khăn, thầy muốn thời gian này em giảng giải kỹ nguyên tác cho cậu ấy, được không? Ngoài ra cũng ghi chép kỹ bài học, đọc xong nguyên tác giảng cho cậu ta một lần nữa. Đối với luận văn thầy giao cho em lần trước, tạm thời hoãn lại!”

“Dạ, dạ!”

Không biết tại sao đột nhiên tôi có dự cảm mãnh liệt, hai tháng anh ta ở Đại học W, sợ là tôi khó tránh khỏi sự bao vây của anh ta.

Học xong, Giáo sư Lưu nói muốn đón chào George, kéo anh ta đến nhà làm khách.

Tôi mua cơm đến chỗ Vũ Văn Hạo, trên đường gửi tin nhắn cho anh.

Tôi vừa dọn dẹp bàn xong, bày sẵn đồ ăn, anh kẹp sách đẩy cửa vào, hỏi tôi: “Sao vậy, hôm nay muốn đến đền bù cho anh à? Hiếm khi thấy Giáo sư Lưu cho nghỉ sớm, sao tan học sớm vậy!”

“Thầy muốn mời cơm người khác, cũng không quan tâm đến bọn em nữa.”

“Mời George Trần?” Anh hỏi.

“Ha ha, anh thông tin nhanh thật. Là bạn học mới đến.”

“Không phải anh thông tin nhanh, sáng nay cả trường đều đang bàn tán, muốn không nghe cũng không được. Trợ lý văn phòng anh, nữ sinh khoa Thông tin còn nói George theo đuổi em, đúng không?”

“Nghe cô ta nói đùa! Hôm qua, George mới đến, em chỉ là giúp anh ta sắp xếp hành lý thôi.”

“Vậy hoa hồng trắng là thế nào?” Anh hỏi dồn dập.

“Ha ha, anh cũng biết rồi sao? Ghen sao?” Tôi đùa.

Anh cười: “Việc này không chỉ anh biết, sợ là cả trường đều biết.”

Tôi vội giải thích: “Anh biết là anh ta lớn lên ở Mỹ, tặng hoa chỉ là một lễ nghi, em nói với anh ta rằng em thích hoa hồng trắng, anh ta tặng em biểu thị cảm ơn mà thôi.”

Vũ Văn Hạo đến trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi: “Anh biết, anh tin em, chỉ là... cảm thấy mình chưa đáng là một người bạn trai, không biết em thích hoa hồng trắng, cũng chưa từng tặng hoa cho em. Ninh Khả, em có trách anh chỉ là con mọt sách, là khúc gỗ không?”

“Đương nhiên là không! Thực ra em cũng không thích hoa lắm, thích hoa hồng trắng cũng chỉ là tiện mồm nói ra mà thôi. Chúng ta đừng nhắc đến việc này nữa được không? Mau ăn cơm nào, nguội cả rồi, anh nhìn này, em mua thịt bò hoa hạnh mà anh thích nhất!”

7.

Sự xuất hiện của George làm đảo lộn cuộc sống ở trường, ký túc xá, thư viện, phòng học vốn bình lặng. Chiều hôm đó tôi dẫn anh ta đến thư viện, mượn một “Truyền Kỳ” của Trương Ái Linh đưa cho anh ta,

Vốn cho rằng anh ta sẽ ngồi yên trong phòng đọc để đọc, anh ta lại liến thoắng: “Tôi nghe nói trên núi gần trường có thảm cỏ rất đẹp, chúng ta đến đó đọc sách được không? Mắt nhìn tôi không động đậy, anh ta lại tiếp tục, “cô xem, sắc xuân tháng 5 ấm áp hiền hòa, ở trong thư viện là bỏ lỡ thời khắc đẹp này thật khó chịu!”

Không còn cách nào, tôi thu dọn sách, đi theo anh ta.

Thời gian anh ta đến trường W không dài, người quen với anh ta không ít. Trên đường liên tục có người gọi “George, George”, sau đó dùng ánh mắt lướt qua tôi, đặc biệt là các nữ sinh, ánh mắt của họ đầy ẩn ý. George lạnh lùng, chỉ gật gật đầu với vài bạn học quen, rất kiêu ngạo.

Nghe nói phong cảnh ở Trường Đại học W đứng thứ ba trong các trường trên toàn quốc. Ở đây gần sông gần núi, dãy núi bên dòng nước rất đẹp.

Dưới ánh mặt trời tháng 5, thảm cỏ xanh non chen nhau đón gió, duỗi tấm lưng lười, nhìn từ xa giống như một tấm thảm màu xanh lục mới dệt, lấp lánh. Ngồi giữa gò núi nhìn xuống dưới, hồ nước trong xanh lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mặt hồ có bọt nước gợn lăn tăn, tòa nhà ở đối diện cao chọc trời.

Giống như George nói, không đến đây sưởi nắng thật là phụ lòng với đất trời, nếu là... nếu là bên tôi là Vũ Văn Hạo thì thật tuyệt! Đáng tiếc tình yêu của chúng tôi tạm thời không thể để lộ dưới ánh mặt trời tươi sáng này.

Geore thấy tôi đang mơ hồ, liền đắc ý: “Sao vậy? Tôi không nói sai đúng không?”

Tôi gật đầu. Chỉ thấy anh lại như đang diễn ma thuật móc từ túi ra lon pepsi, bia, khoai tây rán, hạt dưa, khiến tôi ngơ ngác.

Tôi hỏi: “Chuẩn bị trước à?”

Anh cười: “Cứ coi như vậy đi! Cô không biết người con gái hôm qua tên là Trương Thần phải không? Dẫn tôi đến đây, còn nói cảnh sắc buổi đêm ở đây rất đẹp. Lúc đó tôi nghĩ ban ngày dưới ánh mặt trời chắc chắn là rất đẹp.”

Tôi hiểu ra : “Là hoa khôi của khoa Thông tin? Cô ấy đưa anh đến đây làm gì ?”

“Phải. Cô thật ngốc, con gái hẹn hò với bạn trai vào nửa đêm đến nơi hẻo lánh còn làm gì?”Anh ta hỏi lại.

Thật nhanh, mới ngày thứ nhất đã câu được hoa khôi của khoa, xem ra anh chàng này đúng là mạnh dạn như Hàn Văn Hinh nói, nhưng hy vọng trong thời gian này anh ta đừng gây ra vụ gì.

Anh ta như hiểu thấu tâm tư tôi, cố gắng giải thích: “Ha ha, cô nghĩ sai rồi! Dù tôi muốn, con gái Trung Quốc cũng không tùy tiện. Giống như hôm qua cô nói, con gái Trung Quốc rất đoan trang, kín kẽ. Trương Thần đưa tôi đến xem cảnh đêm, tôi đương nhiên biết suy nghĩ của cô ấy. Nên tôi nói thẳng tôi có bạn gái rồi, vì tôi muốn ở bên người tôi yêu nên mới đến Trường Đại học W!”

“A?” Tôi lập tức liên tưởng đến việc Vũ Văn Hạo ghen, một dự cảm không may trào lên.

“Không cần “a”. Tôi nói chính là cô. Tôi không thể nói với cô ấy rằng vì làm vai chính của bộ phim tôi mới đến nghe giảng.”

“Vậy anh cũng có thể tìm lý do khác!” Tôi cáu, không nhịn nổi quát lớn.

Anh cười: “Thực ra, cô cũng rõ, Trương Thần không phải là người con gái cuối cùng đến tìm tôi, cô không muốn nhìn tôi làm tổn thương họ đúng không? Chỉ có nói như vậy họ mới không kéo nhau tìm đến! Con người tôi, không đủ quyết tâm, không chừng sẽ phạm sai lầm. Nhưng mọi người và cả Giáo sư Lưu nữa đều rất tốt với tôi, tôi không muốn như vậy. Hơn nữa, tối qua hỏi cô có bạn trai chưa, cô trả lời là chưa rồi, vậy cô còn lo gì chử?”

Những lời nói này khiến tôi khóc dở mếu dở, im lặng không nói, anh ta suy nghĩ rất thấu đáo, “Còn tôi thì sao ?”. “Anh toàn suy nghĩ cho bản thân, cho những nữ sinh Trường Đại học W, vậy anh đã nghĩ cho tôi chưa? Đợi khi anh rời khỏi trường, tôi còn tiếp tục ở đây! Đến lúc đó tôi sẽ diễn vai gì, bạn gái bị bỏ rơi? Đến lúc đó tôi làm sao có thể có bạn trai? Anh không biết ở Trung Quốc, danh tiếng quan trọng đến thế nào đối với một người con gái sao?”

Hiển nhiên anh không ngờ đến phản ứng của tôi lại kịch liệt như vậy, có chút bối rối, lại thấy nước mắt tôi nghẹn ngào, đột nhiên hoảng lên, liền nói: “Sorry, sorry, là tôi sai rồi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ chịu trách nhiệm!”

Tôi nghe vậy, xem ra người con trai này bình thường quen phong lưu, những từ như “chịu trách nhiệm” đều có thể buột miệng nói ra, có lẽ không biết đã lừa bao nhiêu cô gái rồi, đúng là...! Tôi sụt sịt dặn dò anh ta: “Việc này anh phải làm rõ cho tôi, đúng là họa đến bất ngờ.”

“Họa? Đó là cái gì... được rồi, được rồi sau này tôi sẽ tuyên bố Trương Thần mới là bạn gái của tôi, được chưa?” Anh ta nói xong đưa pepsi cho tôi, lại bóc hạt dưa cho tôi, trọc tôi cười - hóa ra anh ta không biết cắn hạt dưa.

Tôi đặt sách xuống, bắt đầu từ việc dạy anh ta cắn hạt dưa.