Tình Yêu Còn Mãi

Chương 4: Sớm muộn gì em cũng là của anh




Đêm đó, Quý Đồng gần như thức trắng, nhưng sáng hôm sau cô vẫn đi làm. Tốt nghiệp đại học xong, cô xin vào làm cho một công ty IT, đảm nhiệm vị trí nhân viên quản lý website.

Hôm nay đã là thứ Ba, cuối tuần trước về nhà thăm ông nội, Quý Đồng không kịp xin nghỉ phép. Dọc đường đến công ty, cô nghĩ cách giải trình với cấp trên, làm sao để có thể xin nghỉ thêm ít ngày. Nào ngờ, khi cô tới nơi, chẳng thấy ai hỏi han một lời về việc hôm qua cô không đi làm. Nhưng dù sao chuyện này mà giấu diếm cấp trên thì e rằng không hay ho cho lắm, vì thế Quý Đồng chủ động tìm gặp trưởng phòng.

Trưởng phòng Lam là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, độc thân, đầu hói, ngày nào cũng ngồi chết gí trong phòng chơi game. Quý Đồng từ lâu đã chẳng còn nhớ ông ta tên gì. Dù sao toàn bộ công ty cũng không ai trùng họ với ông ta, vậy nên mọi người đều gọi ông ta là sếp Lam.

Thấy cô bước vào, cuối cùng ông ta cũng chịu rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước lên nhìn cô từ đầu đến chân rồi đột nhiên thốt ra một câu: “Tiểu Hạ hôm nay xinh quá! Chẳng mấy khi em mặc váy như thế”.

Bình thường Quý Đồng không mấy thân thiết với trưởng phòng Lam, ngoài công việc giữa sếp và nhân viên ra thì hai người không có bất kỳ giao du nào. Vì vậy, cô cũng đành đáp lại cho phải phép, khen chiếc cà vạt của ông ta đẹp. Nói tới nói lui dăm ba câu, trưởng phòng Lam có vẻ đã hơi quá đà: “Chân em đẹp phết đấy chứ. Hơi gầy một tí nhưng thẳng và dài, vóc dáng rất được”.

Quý Đồng bắt đầu sốt ruột. Sáng nay vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, cô tiện tay vơ tạm lấy bộ đồ công sở, thật không biết có gì thu hút sự chú ý của ông ta nữa. Cô gượng gạo cúi đầu, không dám đối diện với cái nhìn từ đối phương.

Trưởng phòng Lam lúc này bỗng nghiêm túc trở lại, hắng giọng hỏi: “Khỏi bệnh rồi hả? Anh tưởng em còn nghỉ thêm mấy ngày nữa”.

Quý Đồng ngơ ngác, chưa kịp mở miệng giải thích thì đã nghe ông ta nói tiếp: “Người nhà em hôm qua có gọi điện tới nói là em bị sốt cao, không xin phép kịp”.

“Người nhà?” Quý Đồng ngẩn ra. Dù không muốn thừa nhận nhưng cô biết chắc chỉ có Hạ Khải Thành. Quả nhiên anh đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Cô bất giác cúi gằm mặt, không phản bác.

Trưởng phòng Lam dường như rất hứng thú với chủ đề này: “Người gọi đến là đàn ông, bạn trai hả?”.

“Là anh trai tôi”.

Hiếm khi thấy gã hói này lại chú ý tới chuyện khác ngoài chơi game. Ông ta tiếp tục: “Ồ, hình như em vẫn chưa kết hôn nhỉ? Có đối tượng chưa?”.

Quý Đồng thực sự không thể ngồi đây nghe ông ta nói nhảm được nữa. Cô đứng dậy, kiếm cớ còn phải làm việc rồi lập tức rời khỏi phòng.

Mới chỉ nghỉ một ngày mà công việc của cô đã chất chồng như núi. Ba người thiết kế cùng lúc gửi áp-phích quảng cáo đến chờ cô phê duyệt. Quý Đồng nhìn chằm chằm tám bức hình xếp ngay ngắn trước mặt, cái nào cũng cần gấp cho những hoạt động sắp diễn ra, trong khi cô vẫn còn một bảng biểu chưa hoàn thành. Hai bên đều hỗn loạn, cô nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không thể tỉ mỉ xem xét được, đành kiểm tra qua rồi xác nhận toàn bộ.

Giờ cơm trưa, đầu óc Quý Đồng vẫn còn luẩn quẩn mấy số liệu báo cáo và phương án đối ngoại. Bỗng nhiên cô nhớ tới một bộ tranh quảng cáo cần tiền đầu tư. Đây là vấn đề liên quan trực tiếp tới tài chính, cô nên xem xét cẩn thận mới đúng. Trong lòng vướng bận, lại cộng thêm công việc ứ đọng khiến cô không thể tập trung tinh thần, chỉ có thể cầu khẩn ông trở đừng để xảy ra sơ suất gì.

Đáng tiếc, chuyện không may vẫn cứ đến.

Năm giờ kém, gần đến giờ tan ca, chủ nhiệm hối hả chạy đến kéo Quý Đồng vào phòng họp. Trong lòng cô đã có dự cảm chẳng lành, quả nhiên, cửa vừa đóng, cô liền bị mắng té tát.

Tấm áp-phích có đầu tư xuất hiện lỗi đánh chữ, dòng giới thiệu trên đó không khớp với sản phẩm được quảng cáo. Có lẽ nhân viên thiết kế đã bất cẩn trong lúc phục chế. Tuy nhiên mỗi hạng mục của công ty đều được phân công nhiệm vụ rõ ràng, người thiết kế chỉ đảm nhiệm việc dựng hình và chỉnh sửa, không quan tâm tới nội dung, vậy nên nhầm lẫn chi tiết là khó tránh khỏi. Đấy cũng là lí do cần người kiểm tra lại, Quý Đồng phụ trách việc này nhưng đã chểnh mảng không phát hiện ra lỗi sai.

Chủ nhiệm lo lắng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm trán. Quý Đồng chỉ có thể rối rít nhận lỗi.

“Bà cô của tôi ơi, cô có biết một giờ quảng cáo tốn bao nhiêu tiền không hả? Từ trưa tới giờ cũng phải bốn trăm nghìn tệ đội nón ra đi rồi đấy!”

Sai sót tuy không quá lớn nhưng nếu cấp trên truy cứu đến cùng, tất cả những người liên quan đều sẽ bị quy trách nhiệm.

Quý Đồng nói sẽ lập tức yêu cầu nhân viên thiết kế sửa, nhưng chủ nhiệm đã nổi khùng lên nói: “Giờ còn đợi cô đi sửa? Tôi yêu cầu làm lại rồi!”.

Cửa phòng họp làm bằng kính, lúc này có người bưng tách cà phê đi ngang, bỗng dừng lại.

Sếp Lam đẩy cửa đi vào, cười hiếp mắt nói với chủ nhiệm: “Thôi được rồi, đừng quá nóng giận, Tiểu Hạ hôm qua bị sốt cao, vừa khỏi đã quay lại làm việc, khó tránh khỏi sơ sẩy”.

Nghe cấp trên nói vậy, chủ nhiệm nghĩ bụng việc này có khả năng tám chín phần được cấp trên cho qua, nên cũng không lo lắng nữa, liền chào sếp Lam một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.

Phòng họp chỉ còn lại hai người, Quý Đồng tựa lưng vào ghế thở dài, đang định nói vài câu cảm ơn và nhận lỗi với sếp Lam thì ông ta đã chủ động kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

“Tiểu Hạ này, em xem anh thương em như thế. Mấy cô gái trẻ các em đều dễ mất bình tĩnh, có anh ở đây, không sao cả, đúng không? Chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, anh đã thu xếp giúp em rồi, báo cáo với cấp trên là bên thiết kế cũng có lỗi, cấp trên thấy nhiều người liên qua sẽ không truy cứu nữa đâu”.

Thấy bàn tay của ông ta sắp đặt lên đùi mình, Quý Đồng lập tức đứng dậy, cố nén cảm giác buồn nôn, nhẫn nhịn hỏi: “Anh có ý gì?”.

Đối phương cười toe toét để lộ những nếp nhăn trên mặt, ánh mắt vẫn dán vào người cô: “Em hiểu ý anh mà, sau này có việc gì cứ đến nói với anh. Tối nay đi ăn với anh nhé”.

Quý Đồng không hề do dự, cầm tách cà phê hắt thẳng vào người ông ta.

Trưởng phòng Lam nhảy dựng lên, vô cùng giận dữ, nhưng cũng không dám động tay động chân vì từ bên ngoài nhìn vào trong phòng rõ mồn một. Ông ta chỉ có thể buông những lời lẽ khó nghe mà mắng chửi Quý Đồng. Cô thẳng thừng xoay người bỏ đi.

Quay lại ghế ngồi, cô tiếp tục vùi đầu vào mớ công việc dang dở. Chủ nhiệm vẫn đang đợi cô nộp bản báo cáo. Lòng cô rối loạn, nhất thời không biết mình phải làm sao, bao nhiêu chuyện đều đang xếp hàng chờ giải quyết, thậm chí cô còn không có thời gian uống cả một ngụm nước. Cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc rồi về, nào ngờ phải tăng ca đến tối mịt. Công ty IT chưa bao giờ thiếu người tăng ca, đồng nghiệp xung quanh khá nhiều, Quý Đồng không cần lo lắng bị tên họ Lam kia trả thù.

Chín giờ tối, rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, cô rời khỏi văn phòng. Tòa nhà nằm ngay cạnh đường lớn nhiều người qua lại nên cô cũng thấy yên tâm. Nhớ tới chuyện còn chưa giải quyết, cô lấy điện thoại ra gọi cho Cố Kim Đông. Lần này đã có tín hiệu, chỉ là anh ta không chịu nhận.

Đáng tiếc, Quý Đồng đã quên mất rằng, từ văn phòng xuống tầng một còn phải trải qua hành trình thang máy. Văn phòng công ty nằm ở vị trí phân chia giữa hai nhánh của tòa tháp đôi, thang máy được bố trí hai bên hành lang. Muốn ra được đại sảnh, Quý Đồng phải đi qua hai khúc ngoặt.

Đã quá khuya, nhân viên tăng ca ra về vào những giờ khác nhau nên tầng một lộ rõ vẻ trống trải. Quý Đồng vừa ra khỏi thang máy thì cửa thang máy đối diện cũng mở. Trông thấy trưởng phòng Lam, cô hoảng hốt định gọi bảo vệ, nhưng đối phương lại cười hiền hòa nói với cô: “Em cũng tan ca rồi hả? Anh đưa em ra nhé, khuya rồi không an toàn”.

Thấy ông ta có vẻ đứng đắn, Quý Đồng không tiện tỏ thái độ. Cầm chiếc di động trong tay, nhất thời không biết nên gọi cho ai, cô bèn vô thức bấm một dãy số rồi bước nhanh về phía trước.

Ngay lối rẽ chính là cửa lên cầu thang bộ, Quý Đồng vừa trông thấy cánh cửa kia liền giật mình muốn chạy. Nhưng không kịp nữa, trưởng phòng Lam đã nhanh chóng tóm được tóc cô, rồi bịt miệng cô lại. Quý Đồng giãy giụa kịch liệt, liền bị ông ta hất văng điện thoại trong tay rồi kéo cô vào cầu thang bộ.

Nơi này là góc chết, không có máy quay chiếu đến. Cánh đàn ông thường trốn vào đây để hút thuốc nên rất quen thuộc.

Quý Đồng lấy hết sức bình sinh giằng co mà vẫn không ăn thua. Lão già kia quá khỏe, tóm cánh tay cô lôi xềnh xệch vào chân cầu thang. Bên trong tối om, Quý Đồng không kêu được ra tiếng, bất lực cắn tay đối phương. Lão ta còn ác hơn, bóp chặt cằm cô rồi hằn học mắng: “Cái vẻ lạnh lùng dửng dưng của cô em rất hợp khẩu vị của anh, anh đây đã giữ thể diện cho em lắm rồi mà còn không biết điều hả?”.

Quý Đồng trong cơn hoảng loạn không biết phải làm gì, chỉ có thể huých cùi chỏ vào người ông ta.

Chó cùng rứt giậu, trưởng phòng Lam đè đầu cô lại, đẩy cô về phía tường.

Quý Đồng bất lực nhắm mắt, đầu óc trống rỗng. Đúng lúc này, cửa cầu thang đột ngột bị đạp tung. Trưởng phòng Lam lập tức buông tay, tưởng rằng có người đi lên cầu thang, đang định lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh thì bất ngờ bị ai đó kéo giật lại, đẩy về phía góc tường mà đánh tới tấp.

Quý Đồng mất hết sức lực, ngồi sụp xuống sàn nhà, toàn thân run rẩy không thốt nên lời.

Lần nào cũng thế, mỗi khi cô muốn tìm Cố Kim Đông đều không biết anh ta ở nơi nào, nhưng tại thời điểm cô cần người bên cạnh nhất, chỉ có anh ta xuất hiện.

Cố Kim Đông xuống tay không kiêng dè, Quý Đồng vội vã chạy đến can ngăn. Cô nói mình sợ, muốn rời khỏi đây nhưng Cố Kim Đông không nghe, nhất quyết đòi báo cảnh sát.

Lúc này, tên họ Lam kia đã bình tĩnh trở lại. Thực ra vừa rồi hai người giằng co chưa gây ra thương tích gì, hơn nữa cũng không có bằng chứng cho thấy Quý Đồng là người bị hại. Vì thế ông ta ngang nhiên đổ tội cho Quý Đồng dụ dỗ mình, rằng cô ngầm ám chỉ chưa có bạn trai, sau đó cố tình tăng ca để tiếp cận ông ta. Nghe vậy, Cố Kim Đông càng nổi khùng lên.

Nếu cứ tiếp tục lằng nhằng, bảo vệ nhất định sẽ đến đây. Chuyện này làm lớn thì người mất mặt luôn là phụ nữ, vì thế Quý Đồng dứt khoát kéo Cố Kim Đông bỏ đi.

Hôm nay, Cố Kim Đông thuê một chiếc Buick đến. Anh ta mất tích hai ngày là để chuẩn bị tốt mọi thứ, muốn cho Quý Đồng một sự ngạc nhiên. Nào ngờ cô tăng ca đến tận giờ này. Cố Kim Đông ở dưới lầu chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa rồi nhận được điện thoại của cô, đoán là cô sắp xuống nên anh ta đi vào đón, đúng lúc trông thấy gã đàn ông kia kéo cô vào cầu thang bộ.

Cố Kim Đông bị lôi đi, vẫn cố ngoái lại chửi bới. Quý Đồng phải giơ tay bị miệng anh ta lại. Hạng người như trưởng phòng Lam đương nhiên sẽ không chịu thừa nhận mình quấy rối phụ nữ. Chuyện này nếu báo cảnh sát thì chỉ khiến cô mất mặt mà thôi, chẳng có gì tốt đẹp cả, chi bằng cô lẳng lặng xin thôi việc ở đây rồi tìm một công việc khác là được.

Cố Kim Đông thấy mặt cô lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng chịu dừng chủ đề này lại. Anh ta ôm lấy cô, dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi… Đều do anh không tốt, anh gọi điện thoại nhưng em tức giận không nghe máy, làm anh không dám về gặp em”.

Thời tiết lạnh như vậy mà Cố Kim Đông chỉ mặc áo cộc tay rồi khoác thêm áo da mỏng. Đợi suốt mấy tiếng ngoài trời, cả người anh ta như đóng băng. Quý Đồng nhìn chằm chằm gương mặt non choẹt của người đàn ông bên cạnh, rõ ràng anh ta hơn cô hai tuổi nhưng chẳng có vẻ gì là trưởng thành, lúc nào cũng chỉ như đứa trẻ, khiến cô vừa nhìn đã mềm lòng.

Vốn định khi nào gặp được Cố Kim Đông sẽ đề nghị chia tay, nhưng hôm nay vừa xảy ra chuyện này, Quý Đồng còn chưa hoàn hồn nên chẳng nói được điều gì. Cô đành để mặc anh ta ôm lấy mình, yên tĩnh một lát cũng tốt.

Nhưng Cố Kim Đông không đợi cô hỏi đã chủ động giải thích: “Anh biết em không tin, nhưng anh xin thề, anh và Bành Tinh chỉ là gặp dịp thì chơi. Anh chụp cho cô ta một bộ ảnh, sau đó cô ta mời anh đi ăn. Anh muốn nhờ cô ta giới thiệu hợp tác với tổng biên tập tạp chí nên mới đồng ý đi. Sau đó… hai người đều uống quá chén… Từ giờ anh sẽ không gặp cô ta nữa đâu, tối hôm đó là anh sai…”

Quý Đồng nghe vậy lại càng căm phẫn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những lời bịa đặt của Cố Kim Đông, nhưng cũng biết mình về nhà họ Hạ đã làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Có những việc xảy ra đều là ý trời. Hai người họ đi đến bước này, chẳng thể trách đối phương.

“Mấy hôm nay anh đi đâu?”, Quý Đồng hỏi.

Cố Kim Đông ủ rũ đáp: “Anh bảo bọn họ nói với em là anh đi đảo Tần Hoàng chụp ảnh cho khách. Nhưng thực ra anh trốn trong WC không dám gặp em…”.

“Trốn? Anh trốn tôi làm gì? Những gì cần nhìn thấy tôi đều đã thấy cả rồi!” Quý Đồng gạt tay Cố Kim Đông ra.

Anh ta lại nhào vào ôm cô: “Thôi nào, anh đưa em về. Sau này phải cẩn thận đừng để xảy ra chuyện gì nữa, anh lo chết đi được”.

Nói rồi, anh ta mở cửa xe cho cô.

Quý Đồng không chịu lên xe, cô quyết định rồi, Cố Kim Đông có chết cũng không thay đổi tính nết, cô thì chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì cho cam. Hai người đã đi đến ngày hôm nay thì không cần phải tiếp tục lôi thôi thêm nữa.

“Tôi tự bắt taxi về, không làm lỡ dỡ chuyện hợp tác giữa anh và Bành Tinh”.

Cố Kim Đông ngăn cô lại, hất cằm ý bảo cô nhìn vào trong xe.

Quý Đồng nhìn theo, kinh ngạc nhìn thấy một bó hoa lớn hình trái tim để ở hàng ghế sau. Không phải hoa tươi mà là Cố Kim Đông dùng những tấm ảnh để ghép thành. Tất cả đều là gương mặt cô chụp nghiêng, ở những địa điểm khác nhau, thời gian khác nhau. Ngay cả cô cũng không rõ mình bị Cố Kim Đông chụp lúc nào, thậm chí, trong số đó còn có cả những bức hình cô đang lững thững bước đi trên sân trường đại học, rõ ràng đã được chụp lâu rồi.

Trước kia, cô từng nghe Cố Kim Đông nói về việc anh ta thường xuyên quay về trường cũ để được trông thấy cô. Đàn ông nịnh nọt phụ nữ thì đương nhiên sẽ có muôn vàn lời ngon ngọt, vì thế, Quý Đồng cũng không hoàn toàn tin. Bây giờ được trông thấy vật chứng rành rành, cô không tránh khỏi xúc động. Cô biết, Cố Kim Đông tuy chơi bời lêu lổng, nhưng tình cảm mà anh ta dành cho cô là thật.

Lòng rối như tơ vò, Quý Đồng nhất thời chẳng nói được lời nào mạnh miệng. Bản thân cũng làm chuyện có lỗi với Cố Kim Đông, cô lấy đâu ra tư cách trách móc anh ta đây?

Vấn đề trên nguyên tắc là không thể cứu vãn, Quý Đồng lại hỏi: “Thẻ tiết kiệm của em đâu?”.

Dường nhu Cố Kim Đông coi chuyện này rất bình thường, không có gì sai trái. Anh ta ưỡn ngực đắc ý nói: “Anh thuê xe, cần nộp tiền thuế chấp. Còn thừa anh mua quà sinh nhật với bữa tối cho em. Em xem, anh có thể lái xe này đưa em đi chơi”.

Trông thấy hộp bánh ga tô và gói quà trong xe, bấy giờ Quý Đồng mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.Cả một ngày bận rộn không ngóc đầu lên được, tan ca còn bị tên yêu râu xanh kia trả thù, cô chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ tới chuyện sinh nhật nữa,

Thấy khoản tiền tiết kiệm mà mình khổ cực tích góp bị Cố Kim Đông tiêu xài hoang phí vào mấy món đồ xa xỉ như vòng tay Tiffany, Quý Đồng khóc không ra nước mắt.

Nhận thấy sắc mặt cô không tốt, Cố Kim Đông mới cầm lấy tay cô, dỗ dành: “Anh biết anh tự ý dùng tiền của em là không đúng, nhưng coi như anh vay em đi được không? Nếu anh ký được hợp đồng với tạp chí, chụp ảnh xong là có tiền trong tay rồi, tháng sau anh sẽ trả em”.

Biết không thể nói lý với người đàn ông này, Quý Đồng dứt khoát xoay người bỏ đi. Hè phố bên kia, một chiếc xe đã dừng ở đó hồi lâu. Đường nhìn của Quý Đồng vừa vặn phóng thẳng tới biển số xe. Cô giật mình, vội lấy di động ra xem. Quả nhiên trong lúc hoảng loạn cô đã gọi vào số điện thoại của Hạ Khải Thành.

Cố Kim Đông vẫn đang đuổi theo sau, sống chết không cho cô rời đi một mình. Anh ta luôn miệng thề thốt, hứa hẹn về sau sẽ không phát sinh quan hệ với bất kì cô gái nào khác.

Quý Đồng đứng tại chỗ, nắm chặt di động trong tay, không nói nửa lời.

Hóa ra, đêm đó không thể xóa nhòa khỏi tâm trí cô. Cô trở về nhà họ Hạ, sẽ chẳng bao giờ bước ra được nữa. Ngay cả lúc bị trưởng phòng Lam trả thù, cô cũng không khóc, vậy mà lúc này lại thấy sống mũi cay cay.

Cố Kim Đông vẫn không ngừng gọi tên và kéo cô. Người qua đường ngoái lại nhìn, người trong xe cũng đang quan sát.

Quý Đồng hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh. Cô đã trả giá bằng cả tuổi thanh xuân của mình, vậy nên cô cần một đáp án. Cô không cam lòng để Hạ Khải Thành sống ung dung tự tại như thế.

Quý Đồng quay đầu lại, cầm lấy cố tay Cố Kim Đông và theo anh ta lên xe. Về tới nhà, hai người cùng nhau ăn tối. Đây đều là những món đắt tiền mà Cố Kim Đông mua ở nhà hàng nổi tiếng mang về, nhưng vì trong lòng ngổn ngang, Quý Đồng không còn tâm trạng đâu mà cảm nhận hương vị của món ăn.

Cơm nước xong là mười một giờ đêm. Cố Kim Đông uống say nhào đến ôm lấy Quý Đồng, hỏi cô có vui hay không.

Quý Đồng uể oải đứng dậy thu don toàn bộ đồ đạc của Cố Kim Đông trong nhà mình, đưa cho anh ta, bảo anh ta mang về. Gương mặt của Cố Kim Đông lúc này đã đỏ bừng vì men rượu, lại thêm thái độ hờ hững của Quý Đồng, lửa giận trong lòng bỗng ngùn ngụt bốc lên: “Anh tốn hao công sức để chuẩn bị tiệc sinh nhật làm em vui, em còn đòi chia tay với anh?”.

Tất cả mọi thứ đêm nay đều là từ tiền của cô mà có, bậy mà anh ta còn mặt dày phân bua với cô? Quý Đồng mệt mỏi không buồn tranh cãi, gắng giữ thái độ hòa nhã lên tiếng giải thích: “Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian, em không muốn tiếp tục như thế này nữa, cũng không cần thiết”.

Cố Kim Đông lại lao vào ôm cô, say đến nỗi nói cũng khó khăn. Quý Đồng nghĩ anh ta chỉ muốn dỗ dành mình, đẩy ra không được, đành mặc kệ anh ta, nói tiếp: “thực ra vấn đề cũng một phần từ em mà ra. Chúng ta cho nhau một chút thời gian để nghĩ thông tất cả, được không?”.

Cô muốn nói chuyện tử tế với Cố Kim Đông, nhưng dường như đối phương lại không lọt tai lời nào của cô. Anh ta kéo cô ngồi xuống ghế sô pha. Quý Đồng thấy anh ta say đến không còn biết trời đất gì nữa, bèn bảo anh ta ngồi nghỉ một lát để anh ta đi pha trà. Kết quả, Cố Kim Đông không chịu buông tay, còn đẩy cô ngã nhào xuống ghế, rồi hùng hổ hôn cô.

Quan sát từ góc độ này, Cố Kim Đông không mấy đẹp trai, nhưng anh mang dáng vẻ “đàn ông xấu” mà những cô gái mới lớn thường rất thích.

Cố Kim Đông nửa làm nũng, nữa quyến luyến kéo áo Quý Đồng. Cô hốt hoảng đẩy anh ta ra: “Cố Kim Đông!”.

Lúc này, Cố Kim Đông đã mò tay vào trong vạt áo của cô, miệng làu bàu: “Em biết vì sao anh tìm đến những người phụ nữ khác không? Đều do em sống chết không chịu để cho anh đụng vào người… Hai năm rồi. Anh là đàn ông, Quý Đồng, em thử đi đi người khác xem có ai như anh không? Anh thật lòng yêu em, nên mới có thể chịu đựng được đến ngày hôm nay”.

Quý Đồng chợt thấy lòng rối bời, cô quả thực không bước qua nổi cửa ải này. Một vài lần, Cố Kim Đông muốn thân mật, cô đã cố ép bản thân thử xem sao, nhưng cuối cùng đều không được.

Đây hoàn toàn là do cô tự chuốc vạ vào thân. Hạ Khải Thành đã kết hôn mấy năm nay, vậy mà cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đón nhận người đàn ông khác. Trước đây cô cho rằng tình cảm giữa cô và Cố Kim Đông chưa đủ sâu nên từ từ vun đắp. Nhưng hôm nay nghe anh ta oán thán, cô mới hiểu ra, chuyện này không hề liên quan đến vấn đề thời gian.

Phụ nữ luôn là thế. Dù bề ngoài có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì nội tâm vẫn ít nhiều mềm yếu. Ngay từ đầu Quý Đồng đã khẳng định Hạ Khải Thành, bậy nên dẫu phải hứng chịu bao nhiêu tổn thương, cảm giác của cô đối với anh vẫn không thay đổi. Cô bài xích sự động chạm của người đàn ông khác, bởi lẽ nó không giống với cảm giác mà Hạ Khải Thành mang lại cho cô.

Quý Đồng nhận thấy bản thân thật hèn mọn, ngay cả chuyện này cũng phải để duy nhất Hạ Khải Thành dạy cho. Nước mắt bỗng dưng tuôn trào, cơ hồ bao nhiêu tủi hờn cả đêm cô nín nhịn đều muốn phản công.

Cố Kim Đông vẫn rất hào hứng, kiên trì khuyên nhủ cô: “Em là người yêu của anh, sợ gì chứ, sớm muộn gì em cũng là của anh…”.

Nỗi sợ hãi mỗi lúc một lớn, Quý Đồng ra sức đẩy cố Cố Kim Đông: “”bỏ em ra! Bỏ ra… Đừng làm em cảm thấy anh chẳng khác gì một kẻ lưu manh”.

Thế nhưng Cố Kim Đông dường như đã hạ quyết tâm. Anh ta uống quá chén, lại nghĩ đến công sức mà mình bỏ ra, nên kiên quyết muốn tiến thêm một bước với Quý Đồng. Anh ta ôm chặt lấy cô, vừa dịu dàng vừa trấn an, vừa chậm rãi cởi bỏ áo ngoài của cô. Quý Đồng có thể cảm nhận hết sức rõ rệt sức nóng đang lan tỏa khắp cơ thể Cố Kim Đông. Anh ta đã bị kích thích đến mất cá lý trý. Cô với tay ra bàn trà sờ soạng, tóm được chiếc điện thoại bàn. Lúc này, Cố Kim Đông đã chạm vào nội y của cô, đang loay hoay với dây áo.cô tức tốc đập chiếc điện thoại vào người anh ta. Vì còn vướng dây nối nên chỉ có ống nghe là văng ra, Cố Kim Đông kêu lớn một tiếng rồi ngồi bật dậy.

Căn phòng ngổn ngang như bãi chiến trường, chuông cửa đột ngột vang lên.

Cố Kim Đông còn đang quay cuồng chóng mặt, cơ hồ không nhận thức được điều gì đang xảy ra.

Người nọ dường như rất kiên trì, ấn chuông cửa đều đặn không chịu thôi.

Nhân lúc Cố Kim Đông chưa hoàn hồn, Quý Đồng vội đứng dậy chỉnh sưa lại quần áo, xác định bản thân không có dấu hiệu gì đáng ngờ, mới ra mở cửa.

Người đến là Vi Lâm. Anh ta kính cẩn giao cho cô một chiếc hộp nhỏ, nói: “Sinh nhật vui vẻ! Ý của anh Hạ, vẫn như cũ đây là quà mà anh Hạ tặng cô”.

Quý Đồng không hề ngạc nhiên. Mỗi năm, cứ đến sinh nhật cô lại nhận được quà mừng của Hạ Khải Thành. Suốt hai nam qua đây là mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh.

Vi Lâm chuyển lời xong,còn liếc nhìn Quý Đồng một lượt, rồi quét ánh mắt vào phòng khách sau lưng cô. Vách ngăn bằng kính cản trở đường nhìn, anh ta liền từ bỏ ý định.

Khóe mắt Quý Đồng vẫn còn ngấn nước, nhưng tâm trạng đã ổn định hơn nhiều: “Anh ấy ở dưới kia?”.

Quý Đồng cầm lấy chiếc hộp, còn định nói thêm nhưng Vi Lâm chưa đợi cô lên tiếng đã chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện, vội vã rời đi. Cô đóng cửa lại, ngồi sụp xuống tủ để giày, tựa lưng vào tấm gương lạnh lẽo. Một lúc lâu, khi đã cảm thấy bình tĩnh hơn, cô mới nặng nề đứng dậy, tiếp tục đối diện với hiện thực nghiệt ngã này.

Cũng may, tình hình tốt hơn Quý Đồng tưởng nhiều. Cô mới ra mở cửa hai ba phút mà Cố Kim Đông đã ngủ thiếp đi trên sô pha. Cô lấy một tấm chăn đắp cho anh ta rồi về phòng ngủ của mình, chốt cửa lại.

Đã quá khuya rồi. Quý Đồng tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị leo lên giường ngủ. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không kìm lòng được mà mở hộp quà kia ra. Cô sợ mình sẽ khóc, cũng sợ Cố Kim Đông đột nhiên tỉnh lại, bèn trốn vào WC.

Cô đoán được trong hộp là thứ gì. Mở ra, quả nhiên lại là một chiếc trâm cài áo.

Kỹ thuận chế tác ngọc lưu ly gia truyền được Hạ Khải Thành kết hợp với phong cách hiện đại, tạo ra một chiếc trâm độc nhất vô nhị. Nhà họ Hạ từ lâu chỉ chủ yếu tập trung vào lĩnh vực bất động sản, nhưng cũng vẫn suy trì nghề thủ công truyền thống. Tuy nhiên, việc chế tác ngọc lưu ly theo phương thức truyền thống có giá thành rất đắt đỏ, sản lượng ít, nên không thu được nhiều lợi nhuận. Duy trì chẳng qua là vì không muốn mất gốc thôi.

Chuyện giữa hai người chính thức bắt đầu cũng là lúc Quý Đồng vừa vào đại học. Đó là lần đầu tiên cô nhận được trâm ngọc của anh, mỗi năm về sau cứ đều đặn như vậy, đến nay cô đã có sáu chiếc trâm với những kiểu dáng khác nhau, có hình hoa cúc, hình người, hình lá ngô đồng,… Nhưng cô không hiểu vì sao Hạ Khải Thành cố chấp chỉ lựa chọn trâm cài áo? Trước giờ anh chỉ tặng, chứ chưa từng giải thích một lời với cô.

Chiếc trâm lần này được gắn miếng ngọc hình trái tim màu đỏ mận, xung quanh được quấn bởi những sợi mảnh như dây mây.

Quý Đồng nhìn chằm chằm vật trong tay, lòng chợt quặn thắt.

Đến khi cảnh còn người mất, anh mới gửi đến một trái tim.

Nhưng cô không nhận nổi.

Trong phòng tắm không có điều hòa, Quý Đồng cảm thấy lạnh buốt, bèn bật chiếc đèn màu da cam lên, ngồi thẫn thờ cạnh bồn tắm.

Hai năm trước, khi Hạ Khải Thành đến tìm cô, cô xcuxng trong bộ dạng này. Dường như phải trốn trong một không gian chật hẹp, cô mới có cảm giác an toàn. Cô không cần phải nhìn thấy cây hòe, càng không bị những ánh mắt kia dò xét.

Hạ Khải Thành đợi cô ngoài cửa rất lâu, đó là sự nhượng bộ lớn nhất anh từng làm, xưa nay chưa bao giờ phải vì ai mà hạ mình, nhưng hôm ấy, anh đã nhẫn nại đợi suốt bốn tiếng đồng hồ chỉ chờ cô mở cửa.

Từ nhỏ, Hạ Khải Thành đã được dạy dỗ nghiêm khắc, bình thường tuyệt đối không động đến thuốc lá. Nhưng hôm ấy khi Quý Đồng ra mở cửa, mùi khói thuốc nồng nặc ập vào mặt cô.

Hạ Khải Thành xông vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, lạnh lùng hỏi cô: “Con đâu?”.

Quý Đồng bình thản đến mức khiến người khác phải run sợ. Khi một mình nằm trong bệnh viện, cô đã khóc cạn khô nước mắt, tới lúc Hạ Khải Thành đến tìm, cô đã luyện thành công ý chí sắt đá để đương đầu với sự chất vấn của anh, cô tựa lưng vào tấm gương, hờ hững như thể đang nói chuyện phiếm: “Em bỏ rồi”.

Nỗi đau đớn hiện rõ trong đôi mắt Hạ Khải Thành. Anh đột ngột bóp cổ cô.

Quý Đồng không chống cự, nhìn vào ánh mắt hận thù của anh, cô chỉ cảm thấy bi ai.

“Anh trách em? Anh có tư cách gì mà trách em? Anh cưới người khác, còn muốn em phải nuôi nấng con anh sao? Bây giờ là thời buổi nào rồi chứ? Nhà họ Hạ dẫu có quy củ phép tắc đến cỡ nào cũng không chấp nhận việc anh có con riêng bên ngoài đâu!”. Cô vừa nói vừa cười, “Hạ Khải Thành, anh đừng quá tự cao, cho dù anh muốn có con, em cũng không muốn làm nhân tình. Anh đừng quên, chủ cần em còn mang họ Hạ, còn ở trong cái nhà này một ngày, thì em chính là em gái anh”.

Cô không hề ngốc. Ngần ấy năm ở bên nhau, cô biết tình cảm của anh là thật lòng, chỉ là quá ít mà thôi. Tình yêu mà anh dành cho cô không bằng bảy chục triệu lợi nhuận sau khi bán vườn trà, càng không bằng chỗ dựa vững vàng mà nhà họ Lục mang đến.

Cô đương nhiên cũng biết nguyên nhân Hạ Khải Thành kết hôn với Lục Giản Nhu. Anh kinh doanh bất động sản, rất nhiều khía cạnh đều bị chính sách nhà nước chi phối. Trong khi đó, nhà họ Lục ba đời làm quan, nếu hai gia đình trở thành thông gia thì rõ ràng đôi bên cùng hưởng lợi.

Không ngờ Quý Đồng lại bình thản đến vậy, bao nhiêu phẫn nộ của Hạ Khải Thành đều trỏ thành uổng phí. Cuối cùng anh cũng buông tay, chậm rãi lùi lại từng bước, tới sát cửa, anh mới dừng lại, nhìn trân trân vào cô mà nói: “Vì những điều này mà em không chịu nói cho anh biết… em đã mang thai ư?”.

Một câu ngắn ngủi mà Hạ Khải Thành chẳng thể nói cho gãy gọn, cứ ậm ừ hồi lâu mới thốt được nên lời. Trước đó Quý Đồng kiên quyết đòi chuyển ra ngoài sống mà không nhắc nửa lời đến chuyện này, mãi đến sau hôn lễ, anh mới biết được tin cô có thai.

Quý Đồng sớm đã dự liệu được anh sẽ hỏi như vậy, bèn đáp: “Nếu này từ đầu em nói với anh, anh có hủy bỏ hôn lễ không?”.

Hạ Khải Thành trầm mặc hồi lâu thay cho câu trả lời.

Quý Đồng tỏ vẻ đắc thắng, xuống giọng giải thích: “Phụ nữ luôn là người chịu thiệt thòi. Em chấp nhận. Thực ra anh và em cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, em muốn được ở lại nhà họ Hạ, còn anh muốn nắm giữ vườn trà của bố em. Nhưng khi đó em còn quá nhỏ để hiểu thế nào là nặng nhẹ, em phải cảm ơn quyết định của anh mới đúng, cảm ơn đã thức tỉnh em”.

Một mảnh vườn cổ liên tục tăng giá suốt mấy năm liền, đổi lại cho cô mười năm bình yên vô sự ở nhà họ Hạ. Cuộc giao dịch này thực ra không ai thua lỗ cả,

Giọng Hạ Khải Thành đã lạc hẳn đi, châm chọc: “Lợi dụng? Vì muốn lợi dụng anh mà ngay cả đứa con trong bụng mình em cũng nhẫn tam xuống tay? Quý Đồng, ai dạy em như thế?”.

Cái cách anh gằn giọng không đơn giản chỉ là chất vấn, mà nó còn cho thấy sự thất vọng của anh đối với cô.

Quý Đồng đánh mất bình tĩnh, cả người khẽ run lên: “Đây đều là thủ đoạn của anh! Chính anh nói tuyệt đối không động vào vườn trà nhà họ Quý, chính anh nói đợi vài năm nữa em lớn, sẽ công khai quan hệ của chúng ta… Hạ Khải Thành. Anh đặt tay lên ngực mà hỏi xem, là ai lừa gạt ai?”.



Ngày ấy, tranh cãi đến phút cuối cùng, Quý Đồng không hề rơi một giọt nươc mắt nào. Hạ Khải Thành rốt cuộc cũng được lĩnh giáo người mà anh đích thân chăm sóc, dạy dỗ có bao nhiêu “máu lạnh”. Trước khi rời đi, anh quẳng lại một câu: “Chưa xong đâu, Quý Đồng, đó là một mạng người…”.

Suốt mấy tháng sau đó, mỗi đêm Quý Đồng đều gặp ác mộng.

Sự việc đã qua rất lâu rồi nhưng giờ nghĩ đến, cô vẫn còn cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Cô cắn chặt ngón tay, ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Nếu như chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa, chắc chắn cô không có can đảm để nói ra những lời kia.

Vì muốn báo thù anh mà cô đã làm tổn thương bản thân, tự cầm dao đâm vô số nhát vào người mình. Phụ nữ khi bị bức đến bước đường này, hầu như luôn nghĩ đến việc từ bỏ cái thai. Nhưng cô không nhẫn tâm, thật sự không nhẫn tâm làm thế.

Cô từng dự định giữ đứa bé lại, cho dù chỉ có một mình, cô vẫn có thể nuôi nấng đứa bé được.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, quan hệ của hai người không được ra ngoài ánh sáng, ngay cả nhân chứng duy nhất cho mối quan hệ ấy cũng không giữ nổi.

Những ngày tháng đó, Quý Đồng gần như suy sụp hoàn toan, cô chỉ có thể dồn hết đau khổ vào những lời ác khẩu kia, về sau, dẫu có xảy ra chuyện gì, cô cũng đều nhẫn nhịn.

Đêm nay, đèn trong phòng ngủ Quý Đồng đến rạng sáng mới tắt.

Một chiếc xe con đã dừng rất lâu dưới cổng chung cư. Vi Lâm vào e, thuật lại những gì vừa trông thấy: “Cô Quý Đồng khóc, nhưng người không có việc gì. Tôi không thấy trong phòng có gì bất ổn, lúc mở cửa bên trong rất yên tĩnh”.

Người đàn ông ngồi ghế sau không hỏi gì thêm, cũng không ra lệnh lái xe đi. Tài xế và Vi Lâm chỉ có thể ngồi im cùng anh đến tận nửa đêm.

Không một ai biết anh nán lại đây để làm gì.

Vi Lâm rốt cuộc phải lên tiếng khuyên nhủ: “Nếu anh không yên tâm thì lên một lát xem sao”.

Hạ Khải Thành nhìn chằm chằm vào di dộng trong tay, lật qua lật lại. Thực ra, chẳng có gì ngoài một cuộc gọi ngắn ngủi vừa kết nối đã bị cắt đứt.

Anh lắc đầu thở dài: “Cô ấy đang giận tôi nên mới cố tình đưa gã đó về nhà trước mặt tôi. Cô ấy tự biết chừng mực. Người của tôi, tính khí thế nào tôi rõ nhất”.

Nói rồi, anh mở chiếc máy tính bảng, xem cẩn thận từng tấm ảnh được chụp trộm.

Cố Kim Đông hẹn gặp một người bí mật trong quán cà phê. Người ngồi đối diện không ngờ lại là Lục Giản Nhu. Hạ phu nhân đeo kính đen, rõ ràng là để tránh ánh mắt của người khác. Cô ta đẩy một phong bì về phía Cố Kim Đông, nói hai ba câu rồi rời đi.

Rốt cuộc họ có giao kèo gì với nhau.

Hạ Khải Thành không hề ngạc nhiên khi biết điều này. Anh thong thả ra lệnh với Vi Lâm: “Điều tra cho tôi, cô ta mua chuộc Cố Kim Đông để làm gì”.

Trời sắp sáng.

Di động của anh có lẽ cũng không đổ chuông nữa.

Lúc này, Hạ Khải Thành mới yêu cầu tài xế lái xe đi.

Suốt dọc đường Vi Lâm cứ nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu ý của vị Hạ tiên sinh ngồi phía sau.

Đường về của họ không thay đổi, vẫn băng ngang qua nơi Quý Đồng làm việc. Vi Lâm nhìn chằm chằm cửa lớn của toà nhà, theo Hạ Khải Thành bao nhiêu năm, rốt cuộc anh ta đã hiểu ra ngọn nguồn.

Đêm qua, lúc Quý Đồng gọi vào dãy số kia, Hạ Khải Thành đang trên dường trở về liền đổi hướng qua bên này, nhưng tới nơi chỉ thấy Cố Kim Đông lôi cô ra, tất cả đã quá muộn.

Sợ cô gặp chuyện không may, nên anh sẽ không bỏ qua bất cứ điểm nào khả nghi.