Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 27




Thái Kỳ ở đó tổng cộng hai ngày một đêm, mà một ngày sau, là nằm trên giường ì ra, rõ ràng chỉ là dị ứng với cồn mà thôi, hắn mệt lả giống như cả người bị bại liệt vậy, buổi sáng buổi trưa ba bữa đều là do một tay tôi bưng đến cho ăn, bà cụ nằm ở giường bên dùng ánh mắt đồng tình, ủng hộ chúng tôi một trăm lần nha một trăm lần.

Trước lúc ra viện, bà cụ không nhịn được nữa, dùng sức kéo tôi qua một bên, dùng giọng nói dâng trào mà khích lệ tôi: “Cháu có xem Đọc báo với Mạnh Phi không?”

*Một chương trình của đài truyền hình Giang Tô – Trung Quốc đã giành được tiếng tăm trên toàn Trung Quốc

“…” Tôi đương nhiên xem, đó chính là chương trình hàng đầu, tôi đã không muốn tới thành phố Y đương nhiên cũng sẽ có lá gan thép của đồng chí Mạnh Phi.

“Cháu đã xem một chương trình trong đó chưa?” Bà cụ đặc biệt nghiêm túc, nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc.

Đồng chí đầu trọc Mạnh Phi* kia đọc khá nhiều chuyện, khỏi phải nói, ký túc xá chỗ chúng tôi có bốn người, thì có ba đứa bị khuất phục bởi cái đầu trọc của ông ta, đứa còn lại thì khuất phục khi ông ta nhếch miệng cười một tiếng.

*Người dẫn chương trình kiêm biên tập kiêm sản xuất của chương trình này và vô số các chương trình siêu hot khác, đầu trọc nhưng rất đẹp trai =)), các bạn có thể chiêm ngưỡng ở đây

Kẻ còn sót lạ đó chính là tôi. Kè hèn từ trước đến nay đều thích vinh quang chói lọi!

“Bà nói với cháu này, con ạ, chương trình kia đối với cháu và cha dượng, có ngụ ý sâu sắc!” Ánh mắt bà cụ lập tức trở nên thâm thúy, xuyên qua cửa bệnh viện, chăm chú nhìn thật lâu ông cụ gãy chân phòng đối diện.

Bà cụ đưa mắt nhìn một lát, lại xoay đầu thuật lại: “Tựa đề của câu chuyện kia, đến bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ!”

“Gì ạ?” Tôi vò đầu hỏi bà, trong lòng hận không thể khiến bà ấy nói một lượt cho xong chuyện.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy đồng chí Thái Kỳ cười tít mắt đi về phía này.

“Tựa đề gì vậy!” Hắn còn hỏi tích cực hơn tôi, vừa đưa hành lý trong tay đặt bên cạnh chân tôi: “Hồng Kỳ, nghe xong chuyện rồi thì xuất phát sớm một chút.”

“Tựa đề chính là, cha con tình địch… Nội dung là, hai cha con cùng nhau tranh giành một người đàn bà…”

Bà ấy nhắc tới rõ ràng như vậy, tôi nhanh chóng nhớ ra, đó là tin tức chấn động một thời, đồng chí cha con ngồi trong phòng thu, đến khi cha nắm tay con dâu bước tới, khuôn mặt của anh con trai căm phẫn….

Thật là một tin tức đầy khí chất nhân văn nha!

Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, chắc là cũng đang hồi tưởng lại cái tin đó, quay mặt qua, cúi người xuống, cánh tay rung rung cười.

Bà cụ nhìn vẻ mặt này của hắn, nhất thời mất hứng, nhếch khóe miệng, cảnh cáo tôi: “Cháu gái à, nhìn thằng nhóc này cũng không phải đàng hoàng, cháu suy nghĩ nhiều một chút.”

Bà cụ lòng đầy căm phẫn chỉ gà mắng chó: “Phụ nữ Trung Quốc chúng ta hơi bị khan hiếm đấy, đừng có mà chiếm bồn cầu mà không đi đại tiện!”

“…” Bả vai Thái Kỳ nhất thời cứng lại.

Tôi cười đến chết ngất, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười, mới đây không lâu hắn vừa mới mắng Ninh Mặc xong, hôm nay lại có người mắng hắn như vậy.

Thái Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, nhấc đống hành lý trên đất quăng hết cho tôi, kéo tay tôi, vội vã bước ra cửa.

Mới đi khỏi bệnh viện, di động của tôi liền vang lên.

Thái Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi, “Có muốn tôi giúp cô không?”

Tôi gật đầu một cái, đưa mấy cái túi cho hắn,

“A lô? Xin hỏi ai đấy?” Thái Kỳ vô cùng lễ phép hỏi, vừa hỏi, vừa ý bảo tôi đi về phía trước, tôi đột nhiên thấy thật buồn bực, cái này với cái kia, hắn hoàn toàn có thể cầm giúp đống hành lý trong tay để tôi tự nghe mà.

“…” Hắn cầm di động lên, mở ra, sau đó rất lúng túng đóng lại.

” Hồng Kỳ, tôi phải nói cho cô biết, Ninh tiểu tổng nổi giận!” Hắn ngượng ngùng đưa số di động cho tôi xem, phía trên quả nhiên là số của Ninh Mặc.

Tôi vô cùng bình tĩnh liếc một cái, nhìn xong nói: “Anh ta có quyền gì mà nổi giận?”

Thái Kỳ dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn tôi, đột nhiên cười một cách bí hiểm: “Hồng Kỳ à, cái chiêu lạt mềm buộc chặt này, thật ra thì không thể dùng nhiều lần quá, về phía Ninh tiểu tổng, bây giờ cô gọi điện giải thích đi, tôi còn có thể giúp cô làm chứng!”

Làm chứng cái gì chứ? Giải thích cái lông.

Tôi đột nhiên cảm thấy những lời Thái Kỳ nói, giống như đồ bỏ đi vậy, tựa như lúc trước hắn nói, Ninh Mặc sở dĩ không nhìn được Thái Kỳ đối xử không tốt với tôi, đó là bởi vì, hắn đã quen bắt nạt tôi, cảm thấy tôi là chút rau dưa để ăn với cơm của riêng mình hắn, một khi người khác chỉ điểm tôi làm việc, hắn sẽ nổi giận theo thói quen.

Cái này chẳng khác nào cách đi tiểu của mấy con cẩu.

Thằng nhóc Thái Kỳ này, chạy đến phạm vi đi tiểu của người khác.

“Cô thật sự không gọi lại?” Thái Kỳ thò mặt qua nhìn tôi, cợt nhả: “Tôi bảo này Hồng Kỳ à, cậu ta là tiểu kim quy đấy.”

Hắn ta có phải rùa vàng hay không cho tới giờ tôi chưa từng cân nhắc đến, trước kia tôi cũng chỉ là đơn thuần thích hắn mà thôi.

Tôi bị hắn hỏi đến nhịn không nổi, cáu: “Tôi thích đại kim quy, chừng nào thì anh mới giới thiệu đại công tử của tập đoàn Thiên Duyệt cho tôi quen, tôi tin tưởng mình sẽ càng thêm thuần thục vận dụng chiêu lạt mềm buộc chặt.”

Mặt Thái Kỳ lập tức liền xanh mét.

“Hồng Kỳ, cô đừng có trông chờ, trên thế giới này, có người mà cả đời này cô cũng không với tới được.”

Tôi lườm hắn một cái, hỏi: “Vậy anh nhất định là không biết tiêu chuẩn bạn gái của Đại công tử rồi.”

Lông mi hắn khẽ chớp lên, bí hiểm nhìn tôi, đột nhiên nhe răng cười một tiếng: “Ai nói tôi không biết, cậu ta thích nhất là…”

“Cái gì?” Tôi không yên lòng hỏi.

“Cậu ta thích con gái tóc dài!” Hắn trả lời như vậy.

Tôi nhớ lại ba tiêu chuẩn kia của Ninh Mặc, chiếm đầu tiên chính là mỹ nữ tóc dài bay bay, lại nhớ đến chị gái thần tiên kia tóc dày bay bay kia, lập tức cả người suy sụp.

“Không có lý nào, chẳng lẽ giống đực đều thích lông dài sao?” Tôi oán hận.

Thái Kỳ cười quỷ dị: “Aiz, Hồng Kỳ, đừng oán trách nữa, thật ra thì cô chiếm ưu thế!”

Tôi vừa nhìn thấy nụ cười quỷ dị của hắn, lập tức tóc gáy dựng ngược, trong lòng thầm nhủ, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe… chỉ chốc lát sau, tôi liền phát hiện ra, tôi quả nhiên là người của hành tinh Namek, bởi vì tôi phát hiện Phật Tổ ở địa cầu này chưa từng nghe thấy bất cứ lời cầu nguyện nào của tôi.

Tôi nghe thấy đồng chí Thái Kỳ dùng giọng nói rất chi là tán thưởng khen ngợi tôi: “Aiz, Hồng Kỳ, lông chân cô so với mấy cô gái khác dài hơn…”

Bốp, cái quạt máy trên mũ tôi đột nhiên bay ra ngoài, thay tôi, bắn thẳng về phía Thái Kỳ.

Tôi nghe hắn thét lớn một tiếng: “Diệp Hồng Kỳ, đồ của cô giống hệt cô… A…” Cánh quạt đập vào mắt hắn.

Hai người chúng tôi ngồi xe bảy mươi phút, cuối cùng cũng về.

Gần tới bến xe, Thái Kỳ ưu thương thở dài một cái: “Hồng Kỳ, cô nói xem ráng chiều tại sao lại đỏ đến phiền muộn như vậy!”

Tôi đang bực bội, nhìn thấy mặt trời giữa trưa đang chói chang, không nén được mà thở dài theo: “Bởi vì nó vẫn còn tráng niên, đã bị người ta coi là ráng chiều đỏ!”

Thái Kỳ nhìn tôi cười ha ha, vươn tay nhấc đống hành lý trong tay tôi.

Tôi kỳ quái: “Aiz, Thái trợ lý, không cần tôi xách hành lý nữa sao.” Mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi, Thái đồng chí cho tới bây giờ chưa từng là người thân sĩ như vậy a.

Hắn nghiêm túc nói với tôi: “Hồng Kỳ, cô đây là đang vũ nhục một thân sĩ.”



(

╯▽╰

)



tôi rất thức thời mà ngậm miệng lại, cúi đầu đi theo phía sau hắn, lúc đi qua đường Tứ Bình, có ba tên say khướt đi về phía chúng tôi.

Hai to một gầy, tên gầy kia lúc đi ngang qua tôi, đưa tay bộp một cái lên ngực tôi.

“Khốn nạn…” Tôi lập tức nổi giận, nhảy ra ngoài cãi lộn kịch liệt với hắn.

Tên gầy kia, chắc là anh trai của Quách Tiểu Tứ*, đặc biệt có khí chất nhân văn, đạp trên cái giầy cổ cao 9 cm, chửi đến l

à trời long đất lở, nhả ngọc phun châu.

*Chỉ Quách Kính Minh – SN 84 một nhà văn trẻ, hiện tượng của “văn học khái niệm mới Trung Quốc”, đồng thời cũng là nguồn cơn của vô số vụ đạo văn kiện cáo rùm beng. Search google để biết thêm chi tiết về anh giai cute này~

Nói cả nửa tiếng cũng không lặp lại một câu.

Đồng chí Thái Kỳ đứng phía sau tôi, trầm mặt, im lặng không nói gì nhìn đồng hồ, ước chừng sau 30 phút, hắn đẩy tôi ra, đi tới, quăng ngay một đấm vào vị Quách tiểu ca kia.

Tên kia sững sờ một chút, lập tức liền gầm thét xông lên.

Chiến sự hết sức căng thẳng, tôi run run lấy di động ra, bắt đầu báo cảnh sát, vừa báo cảnh sát, vừa nhìn đồng chí Thái Kỳ đang bị đánh hội đồng.

“Hồng Kỳ, chạy mau…” Hắn ôm đầu, ngồi nơi đó, dưới chân đám tráng sĩ gầm thét với tôi, ánh mắt thê lương buồn bã, giống như con thú nhỏ bị vây săn.

Tôi nhiệt huyết dâng trào! Tôi cảm thấy bản năng của người mẹ trong tôi đang từ từ dâng lên…

Tôi run rẩy bấm 100, rất nhanh bên đó có tín hiệu: “Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, xin gọi lại sau…”

Phụt….

Tôi xoay mặt qua, lần nữa nhìn thấy đồng chí Thái Kỳ u oán nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, giơ điện thoại di động quăng về phía tên trâu bò nhất trong đám đó.

Vị tráng sĩ kia sửng sốt không phẩy ba giây, lập tức buông tha cho đồng chí Thái Kỳ, nhào về phía tôi.

Đây là một cuộc tàn sát lẫn lộn, tôi không kịp bày ra tư thế POSE của Lý ca ca nữa, cũng không kịp thét lên tiếng nào, đã bị vị tráng sĩ kia đánh trúng cằm.

“Hồng Kỳ, cô chạy mau, tôi ôm chân bọn họ cho cô!”

Thái đồng chí đã không còn biết cái gì gọi là hình tượng nữa, phanh ngực phanh cổ, sống chết ôm lấy anh trai của Quách Tiểu Tứ, lớn tiếng gào lên.

Thằng nhóc xui xẻo này, anh ôm Quách tiểu ca kia làm gì, đây không phải rất ngu sao, giống như là đem tên kia che chở trong ngực vậy.

Tôi méo cằm, bổ nhào qua, vừa gào lên, vừa đánh, có lẽ là vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ba vị kia nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thái Kỳ điên điên đang ôm lấy Quách tiểu ca kia, nhổ mấy bãi nước miếng, hung tợn mắng mấy câu, cuối cùng cũng biến.

Tôi giờ mới rảnh rỗi để xem vết thương của Thái Kỳ.

“Thái trợ lý, anh không sao chứ!” Tôi cẩn thận chạm vào hắn, hắn lập tức nhảy dựng lên, đứng thẳng người, sau đó dùng ánh mắt rất chi là quỷ dị nhìn tôi chằm chằm.

“Diệp Hồng Kỳ, cằm cô không sao chứ?” Vẻ kiêu ngạo của hắn dường như thấp hơn bình thường đến mấy phần.

Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới, tôi lập tức nhớ ra cằm còn đang trệch ra đây, miệng cũng không khép lại được!

“Thái trợ lý, cằm tôi trật khớp mất rồi!” Tôi chảy nước miếng, thiếu chút nữa khóc rống, hình tượng ơi hình tượng, mi lại một lần nữa bỏ ta mà đi.

“Diệp Hồng Kỳ, cô đừng nghịch loạn, tôi trả tiền, đi bệnh viện bên cạnh coi một chút đi!” Trên mặt Thái Kỳ thế mà lại xuất hiện cái loại vẻ mặt được gọi là thương tiếc.

Ban ngày gặp quỷ!

Mắt tôi mờ rồi!

“Thái trợ lý, anh đưa tiền cho tôi trước, tôi tự đi!” Tôi đánh giá đây chắc là thuộc về tai nạn lao động.

Hắn quả nhiên cúi đầu, soàn soạt móc từ trong ví ra một xập tiền mặt, nhét vào tay tôi: “Cô nghỉ ngơi hai ngày đi, tôi đưa cô đi xem cằm thế nào.”

Tôi khoát tay, cầm một xập tiền mặt trên tay nhiệt huyết lập tức sôi trào, đưa tay răng rắc một tiếng, liền khép cằm lại.

“Hắc, Thái trợ lý, tôi kiếm được tiền rồi!” Tôi mừng rỡ như điên, chống cằm kêu to.

Thái Kỳ giơ ngón tay ra, run rẩy: ‘Mẹ nó… Diệp Hồng Kỳ!” Ba chữ cuối cùng, là hắn rống lên nhả ra, một cái tát chụp lên lưng tôi, lực lớn vô cùng.

“Cô đi xem bệnh cho tôi!”

Hắn kéo tay tôi, giơ tay cản một chiếc taxi lại, ấn tôi vào, mình cũng ngồi vào theo.

Lúc xe bắt đầu chạy, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, lúc ấy cô có cơ hội chạy, tại sao không chạy?”

Tôi nghĩ nữa ngày, cũng nghĩ ra lý do cụ thể, cũng đâu thể nói với hắn, là bản năng làm mẹ trong tôi đại phát. Vậy nên, tôi ôm cằm, giả bệnh giả ốm.

Trong xe yên ặng một cách quái dị, một lúc sau, Thái Kỳ đột nhiên quay mặt lại, cố làm ra vẻ không sao cả: “Aiz, Hồng Kỳ, cô hay là nuôi tóc dài đi…”

“…” Thằng nhóc này quả nhiên bị đập đến ngu rồi! Lúc này lại nhớ tới thứ chết tiệt này!