Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 46




Nhà tôi thực ra ở ngay vùng ngoại ô của thành phố N, trong nhà ruộng tốt hai mẫu, cũng đều đã cho mướn, mẹ già là thầy tu có tiếng, người ta gọi là bà đồng thần bí, cha là một quân nhân cách mạng vinh quang, đương nhiên là cái loại giải ngũ xong không tìm được việc làm ấy.

Lúc tôi về đến nhà, mẹ già đang đối mặt với một cuộc đại nạn.

“Bà nói tôi sẽ có một đứa con trai, một đứa con gái, tại sao cả hai thai của tôi đều là con gái?” Dưới bàn đều là mảnh vỡ của bình.

Phụt, nước miếng đều bắn hết lên mặt tôi, tôi đưa tay lau lau, thấy khí thế u già nhà mình lại tăng lên một cấp, đang móc kẽ chân, vẻ mặt thần hồn điên đảo.

“Aiz, là có một đứa con trai, một đứa con gái, cô chỉ cần kiên nhẫn sinh tiếp đi, con trai sẽ có, con gái cũng sẽ có!” Bà còn cố ra vẻ thần bí bấm bấm đầu ngón tay, vỗ đùi, kêu to: “Hồng Quân, cầm pháp bảo ra đây cho mẹ, mẹ đến làm phép, bảo đảm sẽ có một đứa con trai!”

Tôi thấy trên đầu Diệp Hồng Quân buộc một mảnh vải đỏ nho nhỏ, một đường giơ lên cái chướng của mẹ già điên cuồng đi qua, nhắm hai mắt giật giật: “Mẹ à mẹ à, con nhìn thấy rồi…”

Xong rồi, đồng chí Hồng Quân đã hoàn toàn sa đọa rồi.

Lần trước tôi gặp lão, lúc ấy lão đang làm nghiên cứu sinh ở đại học NH, chuyên tấn công chủ nghĩa Mác Lênin, tư tưởng của Mao Trạch Đông, lý luận của giai cấp vô sản, đối với tất cả những thứ thuộc về duy tâm, lão đều chán ghét đến cực điểm.

Cứ nói đến bà cốt ở nhà, đức hạnh cũng giống như cha già, giận đến trắng mặt cứng cổ, sao mới một dạo không thấy, đã thành trợ lý của thầy tu rồi?

Thật bi thương quá….

Tôi thấy cha già nhà mình, ngồi trong góc, giơ ngón tay đếm đếm mấy lưỡi dao trên bàn, từng cái từng cái, đếm xong lại cười ngây ngốc, cười ngây ngốc xong lại tiếp tục đếm….

“A, Hồng Kỳ…” Vẫn là Hồng Quân tinh mắt, liếc thấy tôi, lao đến, ôm cổ tôi, kêu to: “Em gái của anh ơi, hôm qua anh đã bấm ngón tay tính, hôm nay quả nhiên đúng giờ này cô về!”

(



o



) oa, sóng sau xô sóng trước, bây giờ lão này còn trâu B hơn cả Tạ thầy tu, vậy mà còn có thể bấm ngón tay….

Mẹ già theo khí chất lạnh nhạt khôi phục lại như cũ, nhất thời hóa thân làm người khổng lồ xanh, cầm cái chổi treo ở goc tường vọt tới: “Con bé chết tiệt kia, cô mà không dưỡng già, có phải cũng không định về nhà nữa đúng không?”

Đúng rồi, tôi đã không về nhà chừng bảy tám tháng rồi.

Cha già dùng một nụ cười khách hàng là Thượng Đế cúi người tiễn khách: “Đi đi đi đi, về nhà đọc triết học nhiều một chút, sẽ có con trai, sẽ có con gái,.. nhớ mỗi tháng phải quay lại trả lễ đấy…”

Phụt,… Xong rồi, ngay cả cha cũng bị sa ngã rồi!

“Cô nói, ở ngoài làm gì hả, vác người không về, cô cho rằng mẹ không biết sao, anh trai cô lần trước đến xem, nói cô ở trong tầng ngầm dưới đất đấy!”

Tạ thầy tu vừa mới nói xong, vừa khóc vừa đấm tôi: “Con về rồi tìm một công việc ở trấn trên kh

ông được sao, cứ phải lên thành phố chịu khổ làm gì, con cái con bé chết tiệt này, không để mẹ an tâm gì cả!”

Hồng Quân cũng nhào tới, kích động ôm lấy tôi: “Hồng Kỳ, cô về là đông đủ rồi!”

Tôi lập tức lệ nóng quanh tròng, quả nhiên chỉ có người nhà mới có thể vô điều kiện mà nhiệt tình thương yêu tôi, bạn xem, ngay cả đồng chí Hồng Quân cũng biết quan tâm đến em gái.

“Sau này chơi mạt chược, không cần làm chân lon ton đi tìm bài cho u già nữa rồi, haiz, viên mãn!” Lão say mê đưa tay.



(

╯▽╰

)



, tôi không nên đánh giá cao tình thương của lão này, đồng chí Hồng Quân, em sai lầm rồi.

“Hồng Quân, sao anh cũng về vậy?” Tôi nói sang chuyện khác.

Diệp Hồng Quân mặt tối sầm, nổi giận: “Không phải bây giờ anh đang có một công việc rất triển vọng sao, u già mình coi bói, anh đoán phong thủy, phong sinh thủy khởi nha…”

“…” Tôi câm nín, một lúc lâu sau, cẩn thận hỏi: “Thế công việc trong thành phố N thì sao?”

Lão ấy vốn làm biên tập cho một công ty, chuyên chỉnh lý về mảng thuyết vô thần, lần trước đi gặp lão, lão đang diễn giải, làm sao để vạch trần bản chất của mê tín.

Cô bồ nhỏ của lão lúc đó đang mặc một cái váy của PORTS chen chúc trong đám người, bóp mũi nổi giận.

“Không làm nữa, bây giờ anh đã tìm được sự nghiệp của mình, anh muốn vận dụng kinh nghiệm bao năm qua của mình, nỗ lực trên con đường thầy cúng này!”

Mẹ già lập tức lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc, vỗ vai hắn, kêu ai oán: “Hồng Quân, về làm nghiên cứu sinh của anh đi, phong kiến mê tín là đáng xấu hổ nhất, cứ để mẹ đây một mình bước đi đến hết con đường vô sỉ này đi!”

Phụt… Quá hỗn loạn.

Chỉ có cha già mặt mày ngây ngốc, ngửa đầu bốn mươi lăm độ rực rỡ nhìn thái dương, “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa nguyện thề sống chết…”

Tôi quên mất, cha trong bản chất vẫn là một người đàn ông trung niên rất nhân văn, hơn nữa thường hay tức cảnh sinh tình.

“Hồng Quân, anh thất tình hả!” Tôi theo sự phiền muộn của cha, rút ra kết luận.

Mặt của Hồng Quân lập tức trầm xuống, mạnh mẽ quay người lại, đi thẳng về phòng mình. Vẻ mặt mẹ già đầy thổn thức: “Hồng Kỳ à, con không biết đâu, nó vừa về, khách quen của mẹ đều bị nó đoạt hết!”

Im lặng… Đối với một đồng chí quanh năm suốt tháng đả kích mê tín, kinh nghiệm của đồng chí Diệp Hồng Quân có thể nói là phong phú vô cùng, cô đồng Tạ thầy tu đương nhiên không phải đối thủ của lão rồi.

“Cạnh con có đứa con gái nào thích hợp không, giới thiệu cho nó một đứa đi, mẹ sợ nó biến thái!” Mẹ già hạ thấp giọng, lặng lẽ sáp lại gần: “Con vào phòng nó mà xem, toàn là báo chữ lớn!”

(



o



) oa, Hồng Quân đột biến rồi?!

“Anh ấy viết gì?”‘

“Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng!” Mẹ rất kiên định trả lời tôi.

Cha lại chen miệng vào. “Hỏi thế gian tình ái là chi….” Bốp, bị mẹ già tung một chưởng bắn đến góc trong cùng.

“Hồng Kỳ, sau này con ngàn vạn phải tìm một đứa có tiền không hư vinh, đứng có học mấy đứa cần tình chứ không cần tiền kia!”

“…” Khóe miệng tôi cười co quắp.

“Giống như cái đứa bạn học lần trước của con, tên là Ninh Mặc ấy, cũng không tồi!” Bà vỗ đùi, đột nhiên nhớ tới Ninh Mặc.

Lần trước mẹ già viêm ruột thừa, tôi liều mạng vác cái mặt dày đi cầu xin Ninh Mặc, nửa đêm canh ba để hắn lái xe từ ngoại ô vào bệnh viện, mẹ già có ấn tượng tốt, hễ nhắc đến con rể lý tưởng, bà luôn nhớ tới Ninh Mặc đầu tiên.

“Mẹ à, không môn đăng hộ đối” Trước kia theo đuổi Ninh Mặc, quyết theo đến cùng, bị cự tuyệt cũng thành quen, căn bản không có tinh lực nghĩ đến chuyện thì ra hắn cũng là một kẻ đầy tiềm lực, giờ suy nghĩ một chút, cùng Ninh Mặc cùng một chỗ, cũng là không môn đăng hộ đối.

“Con ngốc ơi, lời kia là nói cho cha cô nghe!” Mẹ già nổi giận, một phen nhéo lấy tai tôi: “Nếu con đã nói như vậy, không bằng gả cho con trai của sư huynh mẹ đi…”

Tôi bị kinh hãi, ôm cánh tay giật mình lui lại ba bước: “Con không muốn sống chung với Hạ la bàn đâu, hắn ta biến thái! Hắn thích rình coi cháu gái nhà mình tắm!”

Mẹ già vuốt cằm, cười khan: “Hồng Kỳ, đừng có săm soi như vậy, sở thích cá nhân thôi mà!

Cha già lại du đãng đến đây, dùng cổ họng chỉ có quân nhân mới có của ông, đọc vang diễn cảm: “Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng!”

Phụt, tôi nghe thấy loảng xoảng một tiếng, trong phòng Hồng Quân bạo loạn.

Mẹ già giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay, mỉm cười bình tĩnh: “Không cần nóng vội, sẽ bạo loạn trong khoảng mười lăm phút đồng hồ!”



(

╯▽╰

)



, quả nhiên mười lăm phút sau, tôi thấy Hồng Quân ôm một cái hũ lớn đựng đầy dưa hấu bị chặt thành từng mảnh bước ra, nước dưa hấu từng giọt tí tách chảy xuống, theo tay lão ấy, nhỏ xuống mặt đất.

Đồng chí Diệp Hồng Quân mặt mày dữ tợn cười: “Đến, Hồng Kỳ, ăn dưa hấu!”

Tôi run rẩy trong lòng liếc mắt nhìn cha mẹ già mặt căng cứng, đưa tay lấy một miếng, nhét vào trong miệng.

“Anh, sao lại phải chặt dưa hấu!”

Đồng chí Diệp Hồng Quân cuối cùng cũng cười đắc ý, đưa tay lau khăn lông, nhìn nước dưa hấu đỏ sẫm ở trên, âm u nhún vai: “Hà hà hà, màu sắc của dưa hấu khiến anh đây có khoái cảm!”

Phụt… Lần này cha già cuối cùng cũng không kiềm chế được, ngay cả nước dưa cũng phun hết lên trên mặt mẹ già.

“Grào… ” Mẹ già hoàn toàn biến thân, xách cha lên vung tay một cái, đóng chặt cửa phòng lại, tôi và Hồng Quân mờ mịt nhìn cửa phòng, nghe thấy tiếng bạo ẩu binh binh bốp bốp ở trên trong, đồng thời cảm giác được một trận thần thanh khí sảng.

Quả nhiên cuộc sống không có bạo ẩu sẽ không bình thường, Tạ thầy tu, người cực khổ rồi.

Điểm tốt khi về nhà chính là, cuộc sống có buồn tẻ cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ trôi qua với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, liên tiếp ba ngày, tôi đều đi theo Tạ thầy tu và Diệp Hồng Quân thần công đến khắp nơi trừ ma coi bói, tất cả đều dễ chịu vô cùng.

Chỉ có đêm khuya lúc vắng người, sẽ nhớ tới đồng chí Thái Kỳ.

Nghĩ xem, bây giờ hắn đang làm gì? Có mặc cái áo ngủ in đầy hình phim hoạt hình xem tivi dụi mắt không, hay là, có đùa dai với người khác hay không.

Lúc ở chung một chỗ, tôi cho rằng hắn chỉ là một cọng rơm kéo tôi ra khỏi bùn lầy, chẳng qua là một sứ giả quá độ trong thế giới tình yêu mà thôi, nhưng sau khi tách ra, nỗi nhớ nhung của tôi dành cho hắn càng ngày càng tăng, mỗi ngày đều tưởng niệm nhiều hơn một chút.

Lúc ăn gì đó, sẽ không kìm được chia thịt trong thức ăn thành hai phần, đợi đến khi tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi mới nhớ ra đồng chì Thái Kỳ không còn ở bên cạnh tôi nữa.

Lúc uống sữa chua, tôi sẽ cắm hai cái ống hút…

Lúc ngủ, tôi sẽ chừa ra một khoảng trống nhỏ….

Nhưng mà, Thái Kỳ vẫn không liên lạc với tôi.

Điều này làm cho tôi vừa xoắn xuýt, lại vừa buồn bực, thực ra thì, hình như là hắn không liên lạc nổi với tôi, thứ nhất di động của tôi đã tắt vứt đi rồi, thứ hai, nhà tôi từ trước đến nay chỉ có bộ đàm, không có điện thoại bàn.

“Diệp Hồng Kỳ, cô đang thất tình đúng không!” Chờ tôi nhìn về phía cửa than thở đến lần thứ N, đồng chí Hồng Quân lập tức đánh hơi được hơi thở đồng bệnh tương liên.

Lấy một trái dưa hấu ra, đưa cho tôi: “Chặt đi, chặt hai ba lần, tâm trạng sẽ thoải mái!”

Phụt… Ông anh tính tình vặn vẹo của tôi ơi, sao anh biến thái thành như vậy hả!

“Diệp Hồng Kỳ, có chuyển phát nhanh!” Tôi đang rối rắm cầm quả dưa hấu, chú đưa chuyển phát nhanh lập tức giải cứu cho tôi.

Tôi nhảy ra ngoài, nhận lấy chiếc túi chuyển phát nhanh thật dày, phía trên chỉ viết tên tôi, chỗ người gửi để trống.

Tôi tò mò mở ra, Diệp Hồng Quân thò qua, vừa nhìn một cái, nhất thời kêu to: “Bà nội ơi, có người chuyển phát nhanh cả điện thoại di động!”

Bên trong túi là một chiếc di động, màu hồng, loại khá mỏng.

Phía trên dán một tờ giấy, viết: Mở nó ra! Đây là mệnh lệnh!

Tay tôi run run, ấn chốt mở, trong vòng ba phút ngắn ngủn, quả nhiên có tiếng chuông reo. Tôi rối bời nhìn chiếc di động, vô cùng khó xử, rốt cuộc có nên nhận cuộc điện thoại này hay không.

“Diệp Hồng Kỳ, dũng cảm chút, nhận đi! Rồi vấn đề sẽ được giải quyết!” Hồng Quân rút chiếc di động từ trong tay tôi, thay tôi ấn nút nghe, sau đó liều mạng ép lại bên tai tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy, giọng Thái Kỳ, từ bên trong di động truyền đến.

Hắn nói: “Diệp Hồng Kỳ, em có thể vô sỉ hơn nữa được không, cút trở lại cho anh!”

cuối cùng tôi cũng sảng khoái, thì ra cảm giác bị chửi cũng thật là tốt! Ô hô!