Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 48




Tổng bộ của MCU quả nhiên lộng lẫy huy hoàng, toàn bộ đều là màu tàn thuốc lá, đồ dùng làm việc đều bằng kim loại, đi trong hành lang, mà cả người lại sinh ra cảm giác bị đè nén, tôi bắt đầu có thể lĩnh hội áp lực như lời của Thái Kỳ rồi, quả nhiên khiến người ta buồn lòng.

Tôi vừa mới bước vào, đã có trưởng bộ phận tự mình nghênh đón.

“Cô Diệp, cô đi hướng này!”

Mười một người cùng đi, chỉ có mình tôi là được trưởng bộ phận tiếp đón, cho nên khiến người ta chú ý hết sức , tôi có chút buồn bực, mới vừa đi qua hành lang, đã thấy Thái Kỳ mặc đồ tây, đang cúi đầu, khẽ nghiêng mặt, nghiêm túc lắng nghe trợ lý bên cạnh báo cáo tình huống.

Tổng cộng có sáu người, ai cũng đeo tai nghe Bluetooth, vội vàng lật giở tài liệu trong tay, bọn họ bước đi rất nhanh, lúc qua chỗ tôi, Thái Kỳ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Quần áo của chúng tôi còn quệt qua nhau, nhẹ nhàng đụng một cái, hắn vẫn không chú ý đến tôi, chân mày nhíu chặt, bước chân vội vã nghe báo cáo.

Tôi đột nhiên có chút suy sụp, bình thường Thái Kỳ đều hay đùa giỡn với tôi, dỗ dành tôi, cho tới giờ chưa từng nghiêm túc như vậy, mặc dù trước khi tiến vào, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng mà khi thực sự nhìn thấy dáng vẻ làm việc chăm chỉ của hắn, vẫn cảm thấy chút xa lạ.

“Cô Diệp, vị vừa nãy chính là Thái tử gia chỗ chúng tôi, giám đốc Thái Kỳ, cũng chính là người hướng dẫn cho cô trong kỳ huấn luyện lần này, là anh ấy tự điều động cô đấy!”

Vị trưởng bộ phận kia có chút nịnh hót, tôi cười còn nịnh hót hơn anh ta: “Tôi sẽ biểu hiện thật tốt!”

“Tôi nghĩ, cô chỉ cần cứ mỉm cười là được rồi! Chắc là Thái quản lý thích nụ cười của cô!” Vị trưởng bộ phận kia mập mờ nhướn mày với tôi, ý bảo tôi nhìn mười vị được phân đến huấn luyện cùng, bọn họ đều là nhân viên lâu năm, cả đoàn toàn nam.

Tôi lập tức vui vẻ, cười nói: “A? Chẳng lẽ anh đang ám chỉ tôi đi cửa sau sao?”

Vị quản lý kia lập tức kinh hoàng lắc đầu, anh ta cũng không biết lai lịch tôi thế nào, cho nên cư xử với tôi hai mươi hai phần khách khí, “Nào có nào có, cô Diệp là người đầu tiên lấy thân phận nhân viên mới đến huấn luyện, nhất định là có chỗ hơn người!”

“…” Tôi lập tức cảm thấy tự hào.

“Giám đốc Thái nói, năng lực xử lý lắp ráp đồ dùng của cô vượt trên cả hạng nhất!” Đoán chừng là không tìm ra lời nào để khen ngợi tôi, vị quản lý hận không thể lôi tất cả những gì Thái Kỳ đã khen tôi nói hết ra.

“Còn nói, cô Diệp là tinh anh của phòng thị trường, thuật công tâm trên cả thượng đẳng, chỉ chớp mắt một cái trong nháy mắt, là có thể khiến cho người ta vui lòng thuần phục!”

= = |||, Thái Kỳ anh là cái đồ gà mờ, những lời này mà cũng dám đem ra nói với người khác.

“Nếu không phải sếp Tổng chúng tôi ra nước ngoài gặp khách hàng, nói không chừng người đầu tiên gặp cô chính là Thái lão tổng của chúng tôi!”

Quá nhiều lời khen bay bổng, ngay cả bộ da dày hai lớp của tôi cũng không đỡ nổi, tôi bắt đầu co rút da mặt cười khan, mới đi qua một khúc ngoặt, đã thấy một mỹ nữ cao ngạo đứng cuối hành lang.

Điều hòa bật cao như vậy, trên vai còn khoác một tấm da hồ ly, mềm mại trắng như tuyết, một thân váy tơ tằm kéo dài đến mắt cá chân, muôn hồng nghìn tía, đích thực là phồn hoa rực rỡ. Nhìn thấy tôi, biến sắc hệt như trong Xuyên kịch*, đột nhiên phốc một cái vui vẻ tiến lại, một phen nắm lấy tay tôi, thân thiết giống như như nghênh đón đồng chí thủ trưởng vậy: “Em là Hồng Kỳ đúng không, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, chị là chị cả của Thái Kỳ, Thái Điền Mật…”

*Kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc

Tôi vừa quay đầu, vị quản lý kia khóe miệng giật càng thêm lợi hại, một lúc lâu, mới nghe thấy anh ta run rẩy gọi một tiếng: “Thái tiểu tổng!”

Aiz, chắc là một trong hai người chị của Thái Kỳ.

Cô nàng này giống hệt như người bị nhân cách phân liệt vậy, mới vừa cùng tôi ấm áp như mùa xuân xong, vừa quay đầu lại nhìn thấy vị quản lý kia, lập tức trở nên vô cùng nữ vương: “Được rồi, cám ơn anh, quản lý Vương, tôi đưa cô Diệp đến chỗ Thái Kỳ được rồi! Anh quay về phòng của anh đi, đi đi đi đi!”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn tài nghệ biến sắc của chị ta, xoay mặt lại một cái, lúc nhìn thấy tôi cười chẳng khác nào rút gân: “Hồng Kỳ à, sao em lại đưa dê vào miệng cọp, thích thằng nhóc nhà chị chứ!”

Chị ta thần thần bí bí đến gần tôi, dán vào lỗ tai tôi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em không biết, nó là một đứa biến thái sao?”

(



o



) woa!

Bây giờ tôi có thể khẳng định, loại gien biến thái này nhất định là di truyền theo dòng họ, nào có ai nói em ruột của mình như vậy chứ.

“Chị bảo em này, ba năm trước nó thích một cô gái, cách một thời gian lại tặng đồ cho cô bé kia!” Chị ta thấy tôi trợn to hai mắt, rất thần bí ghé sát vào tôi, hỏi: “Em biết nó tặng cái gì không?”

Khốn nạn thật, Thái Kỳ lại cón có đối tượng thầm mến, mà tôi chẳng biết gì cả?!

Tôi nổi giận, vậy nên cũng thần bí dựa vào, ăn theo lời bà chị này: “Anh ấy tặng gì ạ?”

Điền Mật run tay lên, móc từ trong cái túi sát nách ra một tờ giấy nhỏ, đón gió mà bay phấp phới, tôi lập tức nhìn rõ mấy chữ phía trên, những chữ kia đều được cắt xuống từ trên các tạp chí, ghép lại chung một chỗ, trông có vẻ cực kỳ khủng bố.

Trên đó viết: Bạn học! Tôi để ý bạn đã rất lâu rồi.

Những chữ khác đều là tiểu tứ, chú ý là hai chữ kia đặc biệt dùng thể chữ to gấp hai ghi chú, có vẻ cực kỳ mất hồn.

Grào,…. Tôi cuối cùng cũng nỗi giận, một cước đá bay luôn một cái thùng rác bên cạnh, túm lấy tờ giấy kia, cả người giận đến run bần bật.

“Bình tĩnh bình tĩnh, Tiểu Kỳ Kỳ, lúc đó nó còn trẻ người non dạ, còn chưa nhận ra điểm tốt của em, đừng để ý đừng để ý!” Điền Mật choáng váng, đoán chừng là không ngờ tới tôi lại ghen tỵ lớn đến vậy, có chút luống cuống, vươn tay níu lấy cánh tay run rẩy của tôi.

Lệ tuôn, tôi căn bản không phải là đố kị điên cuồng.

Tôi hành động như vậy, là bởi vì….

“Chị cả, chị nói đây là Thái Kỳ dán?” Tôi lệ rơi đầy mặt run rẩy.

Điền Mật phi thường khẳng định gật đầu một cái, dùng một loại ánh mắt rất chi là đồng tình nhìn tôi: “Lúc đó nó thầm mến, không hề công khai, em là người bạn gái đầu tiên nó công khai thừa nhận đấy, yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến tính cảm của hai đứa đâu!”

Tôi cuối cùng cũng hỏng luôn, giơ giấy, đập tường: “Chị cả, em bị khủng hoảng suốt ba năm đấy, cứ cách ba tháng lại có mấy tờ giấy kiểu này gửi tới, hại em mất ngủ, nôn nóng, bất an….”

Con bà nó, tất cả những dấu hiệu tổng hợp của thời kỳ mãn kinh lúc ấy tôi đều có. Suốt ba năm, khứu giác nhạy bén chẳng khác nào gâu gâu, nhìn thấy người khả nghi là chủ động tấn công.

Tôi cuối cùng cũng tìm ra đầu sỏ!

“A? Em nói cái người bị hại đó là em?” Điền Mật rốt cuộc liên tưởng ra gì đó.

Tôi nổi cơn thịnh nộ: “Chính là em!”

“…” Lần này Điền Mật im lặng, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, thật lâu sau, mới nói tiếp: “Hồng Kỳ à, thực ra thì được yêu như vậy, cũng là một loại trải nghiệm trong cuộc sống đó…”

Bị chị ấy nháo như vậy, một chút xíu sợ hãi của tôi khi bước vào MCU cũng lập tức tan thành mây khói.

Đợi cho đến khi Điền Mật thực sự dắt tôi vào phòng làm việc của Thái Kỳ, tôi đã đem lửa giận chuyển thành ý chí chiến đấu hừng hực.

“Giám đốc Thái!” Tôi cắn răng cười.

Thái Kỳ đang ngồi phía sau bàn làm việc cau mày gõ tài liệu, nghe thấy giọng nói của tôi, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Điền Mật như một con hồ ly chín đuôi, mặt lập tức tối sầm lại: “Sao chị lại ở đây chứ!”

Điền Mật cười với hắn một cái, chợt đẩy tôi, nói: “Chị đưa Hồng Kỳ tới cho cậu, quả nhiên rất đáng yêu!”

Thái Kỳ đen mặt vọt ra từ sau bàn, một phen kéo tôi qua, giống như tránh xa vi khuẩn vậy, cẩn thận vòng qua bên cạnh Điền Mật, dạy bảo tôi: “Hồng Kỳ, về sau thấy chị ấy thì đi đường vòng, đây là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn của nhà họ Thái!”

Điền Mật âm u nhe răng, vẫy vẫy tấm da hồ lý trên bả vai, vươn tay ra vung lên: “Tiểu Kỳ Kỳ, lát nữa nhớ chia bánh Trung thu!”

Ai ai ai, chị ấy không nói thì tôi cũng quên mất, hôm nay là Tết Trung thu.

Đều nói MCU là top 100 của cả nước, không biết phúc lợi thế nào.

Thái Kỳ nhìn nhìn tôi, nhún nhún vai: “Đừng kỳ vọng quá lớn, quên nói cho em biết, nói chung hễ là ngày lễ của Trung Quốc, chỗ này đều dựa theo cách của bên Tây, hễ là ngày lễ của phương Tây, bên này đều quay về đất mẹ hết!”



(

╯▽╰

)



, thật là một khái niệm quá trâu bò.

Lời này, đến lúc phân phát bánh Trung thu tôi mới hiểu rõ hết được sự tinh túy của nó.

Cứ lấy luôn nghành của Thái Kỳ làm ví dụ, tổng cộng có mười người, mọi người đều là tinh anh, nghe nói năng lực nghiệp vụ siêu cấp mạnh, cũng không nhận được hơn ba cái bánh trung thu.

To bằng quả trứng gà, cứng như đá.

Mười người vây quanh cái bàn, rất đứng đắn buộc khăn ăn, tay trái dao, tay phải nĩa, chờ đợi Thái Kỳ phát bánh Trung thu.

Tôi đứng bên cạnh, thiếu chút nữa phun.

Đồng chí Thái Kỳ vô cùng trấn định, vẻ mặt nghiêm túc đến bất ngờ, dùng cái dao bằng nhựa, đem cái bánh trung thu to bằng quả trứng gà chia làm bốn miếng, rất khảng khái phất tay: “Mọi người thoải mái một chút, đừng khách khí…”

Phụt, ba c ái bánh trung thu, mười hai miếng, bây giờ tôi cũng không nỡ lòng nào tranh với bọn họ.

“Thái Kỳ, sao ông già nhà anh keo kiệt vậy!” Tôi không nhịn được mà ói ra.

Thái Kỳ liếc xéo tôi một cái, đột nhiên cười toe toét, “Aiz, em vậy là chưa qua nhà vệ sinh rồi, vào nhà vệ sinh rồi, em sẽ hiểu được độ thâm sâu của MCU!”

Hắn kéo tôi đi xem giấy vệ sinh ở WC, tôi mới liếc một cái, lập tức liền rung động.

Bố già của Thái Kỳ không phải là tiết kiệm ở mức bình thường đầu, quả nhiên là tờ nào cũng là giấy in màu, căn bản đều là giấy in thừa lại, thả một xấp nhét vào cửa phòng WC.

Tôi rốt cục hiểu ra vì sao Thái Kỳ luôn cố chấp chiếm đoạt giấy vệ sinh của tập đoàn Thiên Duyệt.

“Thái Kỳ, anh với bố già nhà anh, đầu óc đều có vấn đề!” Tôi nhớ lại cái trò dán giấy lúc trước, lập tức giận từ trong ra ngoài.

Thái Kỳ chớp mắt, đột nhiên cười với tôi một cái, vui vẻ: “Hồng Kỳ, đứng gấp, không phải người một nhà thì không cùng vào một cửa!” Lời này, ngay cả tôi cũng bị quơ vào. Không đợi tôi trả lời, hắn lại nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em tới, vốn là muốn để em làm quen một chút, nhưng mà buổi chiều bọn anh phải ra thị trường, tìm hiểu tình hình, những người khác đều có việc, em theo anh đi đi! Học thêm chút gì đó lúc nào cũng tốt.”

Tôi cho dù có muốn oán hận gì đó, cũng không nỡ nói ra lúc hắn đang nghiêm túc làm việc, hắn ở MCU, trở nên nghiêm túc dị thường, tôi, không muốn kéo chân hắn.

“Hồng Kỳ, trước khi đi, em phải làm quen với tài liệu nguồn hàng và đại lý của chúng ta đã!” Hắn chuyển từ góc bàn tới một xấp tài liệu dày, đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi còn chưa nhìn, đầu óc đã bắt đầu choáng váng.

Trừ lúc đi học K sách đến chết ra, tôi còn chưa nhìn qua tài liệu cao cấp như vậy bao giờ, tôi nhìn nhìn Thái Kỳ, hắn đã sớm cúi đầu, bắt đầu xem tài liệu.

Tài liệu buồn tẻ vô vị, tôi xem được một nửa thì buồn ngủ.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại, đã là một giờ chiều, cả căn phòng làm việc trống trơn, mặt trời rọi vào từ cửa sổ, trên người tôi còn khoác chiếc áo vest của Thái Kỳ.

Trên bàn đặt một miếng bánh kẹp và trà sữa.

Nhân tiện còn chèn một tờ giấy: Hồng Kỳ, giúp anh nhập tài liệu đi! Chiều đón em về nhà!

Tôi chùi chùi nước miếng một chút, cầm lấy tài liệu của hắn, ngây ngốc một lúc, bắt đầu động tay nhập tài liệu vào trong máy hắn. Mới vừa nhập được hai hàng, đã thấy Điền Mật đứng ở cửa nhìn tôi cười.

“A a a, Hồng Kỳ, chúng ta đi chơi game đi!”

Chị ta giơ cái USB, là tạo hình của chuột Micky, béo béo mập mập, dáng vẻ rất đáng yêu, “Chúng ta cùng nhau chơi game, sau đó chị kể cho em lịch sử của MCU!”

Tôi thực ra không phải muốn chơi trò chơi lắm, nhưng nhìn thấy Điền Mật hừng hực như vậy, chỉ có thể đứng dậy, nhường máy cho chị ấy.

Cái USB nho nhỏ ấy vừa mới cắm vào, chạy được hai ba phút, máy đột nhiên phát ra tiếng kêu kịch liệt, rèn rẹt rèn rẹt, rất là đáng sợ.

“Điền Mật, đây là cái gì?” Tôi trợn tròn mắt.

Điền Mật cũng trợn tròn mắt, gõ bàn phím, mạnh mẽ tắt máy, màn hình máy tính vẫn dừng lại ở một mảnh đen sì, tôi và chị ấy hai người đều chảy ra một hàng mồ hôi lạnh.

“Hồng Kỳ, đừng gấp, rút nguồn điện ra!” Chị ấy rất biết chỉ tay năm ngón, mũi chân đá một cái, đem nguồn điện của cả cái máy rút ra.

“Hắc hắc hắc, tốt rồi!” Chị ấy dương dương đắc ý nhìn tôi khoe khoang.

Tôi nửa tin nửa ngờ cắm điện vào, khởi động lại lần nữa… (



o



) hơ, trên màn hình máy vi tính có một con sâu hoạt hình đang bò lổn nhổn, chính là không vào được trang web.

“Điền Mật, máy tính bị virus rồi!” Tôi đây hoàn toàn thức tỉnh từ trong trạng thái buồn ngủ.

Đây là máy tính để làm việc của Thái Kỳ đó, nếu mà hư, sẽ mất bao nhiêu số liệu cơ chứ.

“A, để chị đi tìm kỹ sư của chúng ta!” Điền Mật cũng biết đã gây ra họa, nhấc giày cao gót, chạy bình bịch.

Cả buổi chiều, chị ấy tìm mười kỹ sư, không ai sửa được cái máy.

Mắt thấy trời chiều đã ngả về Tây, đám người Thái Kỳ sắp trở về.

“Hồng Kỳ, nguy rồi, chị hẹn người ta đi bàn chuyện hợp đồng!” Điền Mật nôn nóng bất an nhìn đồng hồ, gọi đi gọi lại cho Thái Kỳ, nhưng mãi vẫn không gọi được.

“Aiz aiz aiz, lát nữa, chị giải thích với nó cho!” Chị ấy vội vàng cầm túi, vỗ vỗ đầu tôi, “Đừng sợ, có chuyện, chị đây chịu trách nhiệm giúp em!”

không phải tôi sợ, mà là lo lắng.

Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện, bên trong máy tình không có tài liệu quan trọng gì.