Tình Yêu Của Sao

Chương 23




edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

Mẹ đang ở phòng bệnh chờ chúng tôi, nhìn thấy Thái Nhiên dìu bố tôi vào, cảm động lắm.

“Bác đã nói rồi, trong nhà mà không có người khỏe mạnh thì chẳng làm được việc gì đâu”.

“Bác gái lại khách sáo rồi”.

“Hôm nay bác làm món vịt hầm bát bảo, ở lại ăn chung đi”.

Tôi thay Thái Nhiên từ chối, nói: “Mẹ, Thái Nhiên lát nữa còn có việc, không nên cản trở cậu ta”.

Thái Nhiên khịt khịt mũi, xem ra là muốn ở lại ăn thật, nhưng nể sợ uy danh của tôi mới không dám đồng ý. Cậu ta ủy khuất nhìn tôi, trông bộ dạng đáng thương như một con cún nhỏ không được chủ cho ăn thịt và xương. Lúc trước cậu ta chiếm được cảm tình của tôi cũng là nhờ vào cái tính tình trẻ con này. Phàm là con gái thì ít ai có thể chống cự được nó.

Chúng tôi đi đến cửa sổ cuối hang lang nói chuyện. Tôi nói với cậu ta: “Tôi biết hết mọi chuyện rồi”.

Cậu ta cúi đầu: “Em cũng vì chuyện này nên mới đến tìm chị”.

Lòng tôi chợt lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Bên trong có hiểu lầm gì đó, đúng không?”.

Cậu ta gật đầu: “Trương Mạn Quân đưa em cùng Diệc Mẫn đi ăn cơm với mấy nhà sản xuất phim, lúc đó Diệc Mẫn có uống một chút rượu. Bọn em …”.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

“Cô ấy … chủ động ôm em”, cậu ta lắp bắp nói: “Tất nhiên là em có đẩy cô ấy ra! Em nói em không thể nào làm vậy được. Sau đó, cô ấy khóc. Cô ấy thực sự là đã uống rất nhiều … Uhm … Cô ấy đáng thương lắm”.

Tôi im lặng, im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Tôi phải liên lạc ngay với người quản lí của Dương Diệc Mẫn”.

“Chị định sẽ làm gì?”.

“Cậu nghĩ lai đi, nếu chúng ta nói chuyện đó là hiểu lầm, các phóng viên liệu có tin không?”.

Di động trong túi tôi bỗng nhiên reo lên. Tôi đành phải bấm máy nghe, nghe xong liền tắt máy, tháo pin ra.

“Giỏi lắm!”, tôi nắm chặt pin điện thoại trong tay: “Dương Diệc Mẫn vừa gặp phóng viên, nói hai người đang yêu nhau”.

Thái Nhiên trố mắt nhìn tôi.

Tôi khoát tay: “Đừng nhìn tôi với cái vẻ mặt đó. Bất quá bây giờ tôi tin là cậu vô tội rồi. Dương Diệc Mẫn đúng là con hồ ly tinh, chuyện này là cô ta cố tình gây ra. Cô ta là người mới, cần phải có chỗ đứng, cô ta là con gái, cô ta cần có sự trong sạch”.

“Nhưng em với cô ấy không có gì cả”, Thái Nhiên gào lên.

“Thế thì sao? Cô ta đã chớp được thời cơ trước cậu rồi. Bây giờ mọi chuyện đều đã được an bài. Cậu không có khả năng chạy ra ngoài đường nói tôi và cô ấy chỉ là bạn”.

“Trời ơi!”, cậu ta ôm đầu.

Tôi nhìn cậu ta: “Bây giờ cậu chỉ có thề kiên nhẫn, chờ một thời gian nữa tìm một cơ hội nào đó nói mối quan hệ này không còn nữa”.

“Chẳng trách người ta vẫn bảo, phải cẩn thận với mấy người diễn viên, ngoài đời thật cũng phải diễn trò. Thật thật giả giả chẳng thể nào phân biệt được”.

“ Cố chờ cho đến khi cậu bảy mươi tuổi, ngồi viết lại hồi kí là có thể đem hết sự thật ra nói, tựa đề là “ Dương Diệc Mẫn và tôi – chuyện xưa cần làm rõ”. Có trời mới biết lúc đó độc giả còn ai biết Dương Diệc Mẫn, còn ai nhớ Thái Nhiên là người nào nữa hay không?”.

Việc đó trở thành đề tài bàn tán HOT nhất trong tuần, ngay cả y tá trong bệnh viện cũng tham gia tranh luận, có người còn tới hỏi tôi.

Thái Nhiên không bước ra khỏi cửa lấy nửa bước, tránh né phóng viên. Chỉ có tôi đến nhà tìm được cậu ta.

Phòng của cậu ta bừa bãi kinh khủng, tôi không thể nào tìm được chỗ để bước chân vào nữa kìa.

“Em lôi tập kịch bản ngày xưa của bố ra sửa lại chút ít. Muốn đưa cho chị xem!”, cậu ta gãi gãi đầu.

Tôi vừa nghe được là của Thái Tu Viễn, lập tức trang trọng tiếp nhận tập giấy dày cộm kia: “Lúc trước ông ấy muốn quay bộ phim này, nhưng không được toại nguyện?”.

“Đúng là tập kịch bản này, nó là điều nuối tiếc nhất đời của bố em”.

Còn chuyện nuối tiếc nhất đời của bố tôi là tôi vẫn chưa thể cho ông ấy một đứa cháu để ẵm bồng lúc còn sống. Tôi cảm động, vô cùng trân trọng nâng niu tập kịch bản đó.

“Cậu muốn đem nó đi quay ngay lúc này sao?”, tôi hỏi.

“Không thích hợp ư?”, cậu ta hỏi lại.

“Còn hơi sớm”, tôi nói: “Chính bản thân cậu đứng còn chưa vững nữa là… Cậu muốn tự mình làm nó sao?”.

Thái Nhiên bỗng nhiên ngượng ngùng cười: “Nói thật, em cũng từng có cái ý tưởng đó, nhưng mà không biết thực tế nó ra sao thôi”.

“Không quan trọng”, tôi nói cặn kẽ với cậu ta: “Chỉ cần vài cuộn phim nhưng cần nhất là một bộ DV và cần có kinh phí, theo kinh nghiệm của cậu, cũng không hẳn là không quay được”.

Cậu ta kiên quyết lắc đầu: “Kịch bản của ông ấy không được người ta xem trọng”.

Tôi lật lật cuốn vở trong tay, hỏi: “Nó nói về cái gì?”.

“Một chàng trai rất có tiền đồ gặp phải một chuyện ngoài ý muốn, chỉ số thông minh bị giảm xuống bằng một đứa trẻ năm tuổi. Người yêu cùng bạn bè đều bỏ rơi anh ta, bố mẹ anh ta cũng vì chuyện đó mà li dị. Anh ấy được một nữ y tá giúp đỡ, cho học vẽ này nọ, cuối cùng cũng thành danh”.

Tôi trố mắt: “Cuối cùng anh ta cũng sống tốt?”.

“Cũng không tốt lắm đâu. Anh ta vĩnh viễn bị nhốt trong suy nghĩ của một người mười bốn tuổi”.

“Anh ta có sống cùng với cô gái đó không?”.

“Không đâu”, Thái Nhiên tiếc nuối nói: “Cô gái đó đi theo người khác rồi. Anh ta cả đời làm bạn với những bức tranh”.

“Tựa đề là gì vậy?”, tôi lập tức xoay người.

Nó gọi là: “Si nhân”.

Tôi ôm tập kịch bản vào trong lồng ngực: “Tôi thích câu chuyện này”.

“Em biết chị sẽ thích mà”, ánh mắt của Thái Nhiên trong veo, tràn ngập ý cười.

“Hơn mười năm trước nếu lấy đề tài này ra làm phim sẽ bị người ta gọi là tâm thần, bây giờ mọi người lại đề cao tính triết lí nhân sinh, em nghĩ nó sẽ thành công”.

“Nhưng để nó rơi vào tay những kẻ chỉ đề cao vấn đề lợi nhuận, chỉ sợ nó sẽ bị hủy hoại”.

“Cho nên”, Thái Nhiên tiến sát vào người tôi: “Em nghĩ đến một người”.

“Là Trương Mạn Quân…”, tôi cười.

Không ai có thể dễ dàng bị thuyết phục bởi cái đề nghị này hơn là cô ấy. Cô ấy ngưỡng mộ Thái Tu Viễn nên sẽ hiểu được tính nghệ thuật trong các tác phẩm của ông ấy, hơn nữa phong cách của bọn họ cũng tương tự nhau. Nếu cô ấy có thể quay tác phẩm của Thái Tu Viễn, làm cho nó nổi tiếng thì hẳn với cái tính lãng mạn vốn có của cô ấy còn có thể nghĩ đây là một hành động cực kì vĩ đại, là lễ truy điệu cho mối tình đầu của cô ấy.

Tôi cẩn thận nói: “Vẫn nên thương lượng với cô ấy trước rồi sau đó mới quyết định. Cô ấy từng trải, kinh nghiệm phong phú, có được một đề tài như vậy, sẽ biết cách khai thác nó. Nhớ lấy, không được dùng tỉnh cảm mà ép buộc cô ấy”.

Thái Nhiên hỏi tôi: “Chị có tưởng tượng ra điệu bộ của em lúc làm đạo diễn không?”.

“Diễn giỏi thì sẽ làm đạo diễn được thôi, tôi chẳng thấy có gì đáng kinh ngạc”.

“Chị vẫn sẽ ủng hộ em?”.

“Tôi vẫn tiếp tục ủng hộ tất cả những quyết định đúng đắn của cậu”.

Tôi nhanh chóng đạt được thỏa thuận với người quản lí của Dương Diệc Mẫn, mở ra một cuộc họp báo, bị lấy lời khai giống như là những kẻ đồng lõa với phạm nhân, thành khẩn khai báo chỉ mong sao cho tòa án sớm khoan hồng.

Thái Nhiên vẫn duy trì thái độ buồn phiền, mặt cứ dài ra như một ông cụ, hình như có người nợ cậu ta hai trăm vạn chưa trả thì phải. Dương Diệc Mẫn thì mất hết hứng thú, ngoại trừ lúc nhìn vào ống kính ra còn lại lúc nào cũng làm ra cái vẻ mặt nóng nảy. Cô bé này, một lần nổi tiếng là cả ngàn người biết đến, cả vạn người ca tụng, dần dần cũng sinh ra cái tính kiêu kì. Bất quá vì tuổi còn nhỏ, lại là con gái nên chẳng ai thèm chấp, cũng dễ dàng tha thứ.

Thái Nhiên lại không được như vậy, con trai chỉ một lần tùy hứng thôi là đã bị đồn đãi lên rất nhiều. Bố tôi lại đang bị bệnh, cậu ta không thể càu nhàu với tôi, nghẹn ngào, tức tối lắm nên chạy đến phòng tập thể thao để xả stress. Kết quả là lại rèn luyện cho thân hình cậu ta đẹp hẳn ra.

Tôi chọc chọc vào tay cậu ta, nhìn xung quanh đánh giá, cảnh cáo nói: “Chuyện lần này xử lí xong xuôi rồi. Lần sau làm việc phải cẩn thận vào cho tôi”.

“Như phim The Misfits* ”.

(*): Mình không tìm được thông tin về bộ phim này chỉ biết nó là bộ phim cuối cùng mà Marilyn Monroe đóng.

“Yên tâm, người hâm mộ của hai người đang ước gì hai người chia tay kìa”.

“Có fan hâm mộ yêu em đến mức muốn độc chiếm em, giết chết các fan hâm mộ khác của em cũng là một loại thành công”.

Tôi lườm cậu ta một cái: “Quen biết lâu như vậy, giờ tôi mới biết là cậu có khuynh hướng thích bị ngược đấy”.

Cậu ta lau mồ hôi, cười nói: “Chỉ có người em yêu mới có khả năng ngược em được”.

Nói như thế, chắc tôi có khuynh hướng tự ngược bản thân mình.

Tôi bị đau đầu từ lâu lắm rồi, cũng không phải là đau thần kinh mà là do bị bệnh. Sức đề kháng của tôi yếu hẳn đi, bị cảm mới khỏi giờ lại tái phát, kinh nguyệt cũng không đều. Sụt một lúc gần 8 kg, sức khỏe đã giảm đến mức độ cảnh báo.

Mợ tôi gọi điện đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố, tôi nửa đùa nửa thật nói: “Có thể gửi cho cháu một bộ đồng phục trung học của cô em họ tiểu Linh được không? Cháu giờ so với em ấy còn thon thả hơn nhiều”.

Mệt là thế, nhưng tôi không thể không lo liệu mọi chuyện trong nhà. Bố tôi dạo này ngủ rất nhiều, ngoại trừ việc chuyền dinh dưỡng còn phải tiêm mocphine vào cơ thể, làn da càng ngày càng sần sùi như vỏ cây, cứ như muốn tróc khỏi cơ thể của ông ấy vậy.

Mẹ tôi cả ngày ở bên cạnh bố, lúc thì đọc báo cho bố tôi nghe, khi thì chăm hoa cho ông ấy xem. Vẻ mặt chăm chú kia làm cho tôi xúc động. Bọn họ yêu nhau thật lòng. Tôi không biết mình có được may mắn như vậy không. Đến những phút cuối của cuộc đời vẫn còn có người tình nguyện ở bên cạnh, chăm sóc tôi. Khi đại nạn đến người ấy vẫn có thể nắm chặt lấy tay tôi.

Trương Mạn Quân nhìn thấy tôi, xúc động không nên lời: “Mộc Liên! Em bị làm sao vậy? Trông cứ như là một cái xác không hồn đấy’.

Tôi không muốn kể khổ, đành phải nói: “Dạo này em bị bệnh ấy mà”.

Trương Mạn Quân nghi ngờ nhìn tôi, cứ như là thật sự muốn kiểm chứng xem tôi có phải là một cái xác sống hay không. Rõ ràng tinh thần của con người là một thứ cực kì quan trọng, tinh thần vui vẻ thì mới rạng rỡ, phấn chấn lên được.

Thái Nhiên đưa tập kịch bản cho cô ấy xem. Trương Mạn Quân để nó sang một bên, cũng không vội mà mở ra xem: “Dạo này tôi muốn nghỉ ngơi, tìm một cơ hội để đi đây đó, tranh thủ thời cơ mà sinh lấy một hai đứa con”.

Thái Nhiên gật gật đầu: “Bọn em cũng không vội. Chỉ muốn hỏi ý kiến chị một chút thôi”.

Trương Mạn Quân hút một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Bộ phim lần trước đã bán được sáu ngàn vạn vé, các thứ hạng đạt được cũng toàn trên ba. Nói thật, tôi thấy vậy là đủ rồi”.

Đã sớm nhìn ra được, cô ấy đem “Pháo hoa” ra làm lời chào tiễn biệt.

Tôi hùa theo nói: “Đối với phụ nữ, gia đình mới là sự nghiệp chính của cả một đời người”.

Những lời nói đó chạm đến nỗi lòng của vị đạo diễn này, cô ấy khẽ cười: “Kịch bản này là ở đâu ra vậy?”.

Thái Nhiên nói: “Của bố em”.

Trương Mạn Quân buông điếu thuốc đang hút dở trên tay: “Thái Tu Viễn!”.

Cô ấy nói ra ba chữ đó, nhẹ nhàng mà tràn đầy ôn nhu, giống như một nụ hôn trong ngày hè. Tôi thấy cô ấy thực sự là một con người hiếm có, đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể giữ được cái tình cảm trước kia. Mỗi lần nhớ lại mối tình đầu là một lần đau.

Cô ấy cầm kịch bản lên: “Là tập kịch bản cuối cùng của ông ấy viết khi còn sống ư?”.

Thái Nhiên gật đầu.

“Tôi sẽ xem xét, sẽ sớm trả lời cho hai người”.

Thái Nhiên dường như còn muốn nói cái gì đó, tôi kéo kéo tay cậu ta. Vẻ mặt này của Trương Mạn Quân, chắc hẳn là đang chìm đắm trong những hồi ức, chúng ta không nên quấy rầy cô ấy.

Lúc rời khỏi Trương gia, tôi chạm vào bức tranh của Gioóc – ni- a treo trên tường nở nụ cười.

Chuyện tình cảm ngày trước của Trương Mạn Quân cũng có thể viết nên một tập kịch bản hay.

Hôm đó mẹ bảo tôi về nhà nghỉ ngơi cho tốt, trong nhà giờ chẳng còn ai ở, bụi đã đóng một lớp dày. Tôi ngâm mình trong bồn tắm, đang thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại reo lên.

Cả người tôi ướt sũng lao ra khỏi phòng tắm, ho khan vài cái rồi mới tiếp điện thoại.

Không ngờ người gọi đến lại là Trang Phác Viên, đã vài tháng rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, không ngờ nửa đêm anh ta lại gọi đến một cuộc gọi khẩn chứ.

Nghe giọng anh ta dường như là rất lo lắng: “Mộc tiểu thư, có chuyện gấp cần nhờ cô giúp đỡ”.

“Không cần khách khí, có chuyện gì anh cứ nói đi”.

“Mới lúc nãy con tôi có gọi cho tôi, nó nói nó đau bụng lắm rồi đột nhiên im bặt. Tôi bây giờ đang ở trên biển với trợ lý, không thể quay trở lại được. Nhờ cô chạy đến xem hộ tôi như thế nào”.

Cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ được. Tôi không hỏi gì nhiều, lập tức ghi lại địa chỉ, mặc xong quần áo, mang theo tiền, bỗng nhiên lại mang theo tấm thảm trong phòng ngủ, trực giác mách bảo tôi là có việc cần dùng đến nó.

Đi trên đường tôi bấm máy gọi cho cảnh sát, nói có một đứa trẻ bị nhốt ở trong nhà. Lúc đến nơi thì xe cảnh sát cũng vừa tới. Cảnh sát mở cửa ra, tôi vội vàng chạy vào.

Một đứa trẻ hơn mười tuổi đang nằm ngã dưới sô – pha trong phòng khách. Thằng bé vẫn còn chút ý thức, tôi nâng nó dậy, nó nói: “Đau ….”.

Tôi sờ lên trán của thằng bé, chỉ toàn là mồ hôi, vội vàng lấy thảm cuốn người nó lại. Lúc này xe cấp cứu vừa chạy đến. Bác sĩ, y tá đỡ lấy thằng bé từ trong tay tôi.

Một bác sĩ lành nghề nói: “Có thể là viêm ruột thừa cấp tính”.

Thằng bé bỗng nhiên khóc rống lên: “Mẹ … Mẹ …!”.

Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất, thằng bé lập tức được đẩy đi đến phòng phẫu thuật. Lúc đó cảnh sát chạy đến, nói với tôi: “Bà à, sau này nhớ dạy đứa nhỏ, nói nó nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp gọi cho chúng tôi”.

Tôi chỉ biết vâng, dạ. Trang Phác Viên nhanh chóng gọi tới, tôi nói với anh ta: “Là viêm ruột thừa cấp tính, tôi đang đứng chờ, thằng bé phải phẫu thuật”.

Anh ta thở phào nói cảm ơn tôi.

“Mẹ của đứa nhỏ đâu?”, tôi hỏi

“Cô ấy đang ở Pháp”.

“Cần phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thằng bé”.

“Bà ấy đến tối là phải về. May mà có cô”.

“Tiền thì lúc nào kiếm mà chẳng được, để thằng bé ở nhà một mình rất không an toàn”.

“Đúng! Đúng”.

Tôi nhịn không được, hỏi đùa: “Bạn bè của anh đâu hết rồi?”.

Anh ta cười mỉa: “Đại khái là đều có cuộc sống riêng lúc về đêm cả rồi, muốn tìm một người rảnh rỗi cũng khó”.

Tôi mệt mỏi ngồi xuống dãy ghế trong bệnh viện, thay mặt bố mẹ thằng bé chờ nó giải phẫu xong. Trời bây giờ cũng khá ấm áp nhưng vẫn còn lạnh khi về đêm. Người tôi ướt đẫm mồ hôi, giờ ngồi yên được một chút, dần dần thấy lạnh, lại bắt đầu ho khan.

Bố tôi ở bệnh viện cũng đã được mấy tháng rồi, tôi đã quen với không khí yên lặng đầy thần bí của bệnh viện lúc nửa đêm. Tiếng bước chân của y tá rất khẽ, từng tiếng vang ngẫu nhiên phát ra từ sự va đập của mấy cái chai, lọ. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho của những người bệnh vọng ra, đôi lúc lại là tiếng khóc chào đời của một đứa bé mới sinh.

Tôi gục đầu xuống rồi mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn thấy một tia nắng mặt trời.

Trời đã sáng rồi sao?

Lúc này tôi mới phát hiện ra là mình đang nằm trên giường bệnh, cách vách là công tử nhà họ Trang.

Thằng bé kia đã sớm tỉnh dậy, chỉ là dương như thuốc tê hết công hiệu nên miệng vết thương phát đau, gương mặt cậu ta tràn đầy đau đớn.

Tôi bước sáng giường cậu ta hỏi: “Em có đau lắm không? Có cần chị gọi y tá đến tiêm một liều thuốc giảm đau không?”.

Cậu ta mạnh miệng nói: “Một chút cũng không đau”.

Tôi cười. Lông mi của thằng bé rất giống với bố mình.

Thằng bé hỏi tôi: “Dì là người đưa tôi tới bệnh viện à? Dì là bạn gái của bố tôi ư?”.

Tôi nói: “Chị chỉ là người quen của bố em thôi”.

Trang Phác Viên đẩy cửa vào, vui vẻ nói: “Cô tỉnh rồi à?”.

“Trang tiên sinh về lúc nào vậy?”.

“Chạy ô – tô đến đây chỉ mất ba giờ, tôi đến từ rất sớm, thấy cô đang ngủ ở hành lang, tôi ôm cô vào phòng bệnh nằm, cô cũng chẳng biết”.

Tôi ngượng ngùng, mặt hơi đỏ.

“Mới mấy tháng không gặp. Sao cô gầy đi nhiều vậy?”.

“Gần đây ai gặp tôi cũng đều nói như vậy”.

“Lúc nãy cô đang ngủ, có điện thoại gọi đến, nói là tìm cô. Tôi sợ làm phiền cô ngủ nên tắt di động luôn. Có vấn đề gì lớn không?”.

Tôi lôi điện thoại ra, thấy toàn là Thái Nhiên, liền nhấn nút gọi lại.

Chuông vừa reo lên một tiếng đã có người nhấc máy, Thái Nhiên lo lắng nói: “Chị đang ở đâu? Tình hình của bố chị không hay rồi. Mau đến xem sao đi”.