Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 47: Kẻ xuất hiện trong bóng đêm




Xe Ron đang tiến vào cổng bệnh viện thì bị cả nhóm người bao vậy,tay lăm lăm mấy cây gậy bự chảng.Một tên đầu đàn lấy cái cây gõ gõ vào cửa kiếng.

-Thằng thủ lĩnh Dark bước ra đây!

-Đi chơi còn không yên với đám cu hồn này_Long bực mình,lẩm bẩm trong miệng.

Sin hoảng sợ,ngước nhìn Ron.

-Long dắt Sin vào trước đi,một mình tôi với Đình Quân đủ rồi.Còn Sin nhớ vào rồi ngủ liền đi,anh vô mà còn thức là biết tay.

-Không được đâu anh,mình bị bao vây rồi,giờ mà ra khó mà dắt chị hai theo được.Tụi nó biết.

-Lúc tôi và anh Ron ra thì cứ tông thẳng vào tụi nó,đứa nào không tránh thì chết.

Long gật đầu.

Ron và Đình Quân vừa mở cửa xe và bước ra thì cùng lúc Long đạp ga làm cả bọn ấy giật mình né sang một bên.

-Còn ai trong đó?_tên đầu đàn hất hàm hỏi.

-Tài xế,tới ông già mày còn kiếm chuyện nữa sao?người mày cần đang ở đây mày quan tâm tên tài xế ấy làm gì_Ron nhếch mép -Xông vào từng tên hay một lượt,nhanh rồi biến khỏi chỗ này!

……………………..

Long đỗ xe ở ga ra rồi dắt nhanh Sin vào thang máy bệnh viện và lên phòng.

-Hay kêu người ra giúp họ đi,cả đám vậy…_Sin lo lắng.

-Không sao,cả đám đó là bọn tép riu thôi chị.Một mình anh Ron đủ tiếp rồi_Long cười.

-Ừm…vậy tôi đi ngủ nha,chừng nào Ron vào nhớ kêu nhé!

-Dạ,em ra ngoài.Chị ngủ ngon_Long bước ra rồi nhẹ đóng cửa lại.

Giờ cũng đã gần muộn,cơn buồn ngủ mau chóng ập đến Sin.

……………….

1h khuya…

Sin choàng thức dậy,đột nhiên tim cô bé đập thình thịch mồ hôi vã ra như tắm.Nhìn xung,chợt cô bé cảm thấy hôm nay không khí u ám lạ thường và có cái gì đó lạnh lạnh sống lưng,mở điện ra xem giờ thì thấy có 1 tin nhắn từ Ron.Ron nói hôm nay phải về nhà không ở bệnh viện được.

Sin vớ tay mở cái công tắc điện nhưng bị ai đó nắm lại.Cô bé hoảng hốt la toáng lên và tay chưa chạm tới công tắc điện thì nó đã tự mở,nhưng là công tắc đèn ngủ.Màu đèn phát ra đỏ đỏ càng tăng thêm tính quái đản.

Sin quay mặt qua thì bắt gặp…Thùy Như ngồi kế bên.

Cô bé giật mình.Thùy Như ngước nhìn,khẽ nói bằng giọng nhẹ nhàng.

-Như đây,bạn làm gì mà sợ thế?

-Hả?bạn làm gì ở đây?làm mình cứ tưởng…_Sin thở phào nhẹ nhõm rồi vớ tay định mở cái công tắc đèn nhưng một lần nữa Thùy Như đã nắm lại.

-Đừng mở,mình thích thế này!

-Bạn vào đây hồi nào mình không biết luôn đó.

-Mình vào lâu rồi,lâu lắm rồi…

Sin cảm thấy hôm nay cô bạn có vẻ rùng rợn,ma quái.Đầu tóc để lòa xòa che cả khuôn mặt,giọng nói thì lạnh lẽo như người…cõi trên,hành động lại khó hiểu và nhẹ nhàng y chan…

-Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi.

-Trò gì?hôm nay bạn bị sao vậy?bạn làm mình sợ rồi đó_Sin trợn mắt.

Cô bé bắt đầu hoảng lên,mồ hôi vã ra vì Thùy Như đang từ từ tiến lại gần cô bé.

-Đã lâu rồi bạn không soi kiếng đúng không,hôm nay mình có đem đến này.Chúng ta cùng thi xem ai đẹp nhất nhé!

-Kiếng ư?soi vào giờ này?_Sin sờ sợ nhưng thật sự cũng lâu rồi cô bé không nhìn kiếng,không biết sau vết dao của Uyên Nhi khuôn mặt cô bé có bị gì không.Ron và các bác sĩ đều nói không sao nhưng cô bé chưa từng nhìn lại khuôn mặt mình hơn một tháng nay rồi.Sin rất tò mò và hồi hộp.

-Vậy mình đưa cái kiếng cho bạn nhé,chắc Ron không cho bạn soi chứ gì.Anh ấy ác thật đó_cô ta đưa tay lấy cái gương kế bên mình và đưa cho Sin.