Tình Yêu Của Tôi Giống Cứt Chó

Chương 6: Tôi đi đây




Edit: Lam Sắc

Tôi nói tôi thích cô gái kia. Ông có tin không?

Luật sư Mẫn nhìn tôi cười, ông ta nói Trạc Sướng, cậu có biết cái gì là thích không?

Thích. Không phải là dù thế nào cũng không thể không nhớ tới sao? Thích, không phải là nếu không có được thì thà đi chết sao.

Ông ta nói, vì sao cậu lại thích chứ, cậu chưa từng thích ai cả. Sao lại đột nhiên như vậy?

Ông ta nói, vì sao lại là cô ấy? Trạc Sướng, có lẽ cậu cò chưa hiểu được nội tâm của mình, cậu vẫn là một đứa bé. Dự đoán và thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tôi không thể trả lời. Cái này đã vượt quá chỉ số thông minh của tôi

********** **********

Điệp Ngữ mở cửa ra, một bó hồng to bự đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cô vươn tay đẩy ra, sau đó bắt đầu oanh oanh liệt liệt hắt xì.

Sau đó phía sau bó hoa hồng cũng vang lên tiếng hắt xì kinh thiên động địa. Ắt xì!

Hoa hồng bị ném đi.

Trạc Sướng chán muốn chết đứng ở đó, trong lỗ mũi còn hừ một tiếng, “Còn tưởng là chiêu này có tác dụng chứ.”

“Trạc Sướng!” Điệp Ngữ không thể nhịn được nữa, “Cầu xin cậu đấy! Cậu bỏ qua tôi đi, được không? Cậu, không bằng đi công viên trò chơi tìm mấy bạn nhỏ chơi đi, nếu không thì về nhà ngốc đi. Chị đây đã đủ đáng thương rồi, biết không? Tôi sắp suy nhược thần kinh rồi. Có chút đồng tinh đi.”

Xoay người muốn đi.

Trạc Sướng giữ chặt cô, “Sao chị cứ không tin tôi? Chị sẽ chọc tôi tức đấy!” Lộ ra vẻ mặt âm u.

“Chọc giận cậu tức giận à? Cậu nói đạo lý chút đi, được không? Tôi làm vậy khi nào?”

“Chị có!” Trạc Sướng ủy khuất lên án, rất có ý nuông chiều.

“Tôi thật sự rất thích chị.” Trạc Sướng ngập ngừng.

Chu Điệp Ngữ à, mày sống thật kỳ diệu đấy. Sao lại có thể bị người như vậy coi trọng chứ? Cô thề là cô thật sự không muốn làm tổn thương cậu.

Trạc Sướng nhìn qua giống như một động vật nhỏ. Căn bản là không hiểu thế giới này. Mỗi việc cậu làm đều như đứa trẻ con, hứng thú nhất thời. Giống như con mèo con không ngừng đuổi bắt đuôi mình vậy.

“Kia, là như vậy.” Điệp Ngữ quyết định nói lời thấm thía, “Cậu cũng biết đấy, cậu, đúng là lớn lên cao, to, nhưng tim cậu thì sao, nó vẫn là cậu bé mười tuổi đúng không? Đây là điều mọi người đều biết, chính cậu cũng biết đúng không?”

Thấy Trạc Sướng khẽ gật đầu, Điệp Ngữ cười khẽ một chút, “Bạn nhỏ là không thể yêu đương, cậu có biết không, bởi vì cậu căn bản không biết yêu là gì, là chuyện gì. Tốt lắm, bây giờ ngoan ngoãn đi đi. Chị đây có cuộc hẹn quan trọng.”

Trạc Sướng chậm rãi cúi đầu. Bộ dáng sắp khóc rồi.

Điệp Ngữ có chút không đành lòng.

Nhưng mà rốt cục cũng thoát khỏi cậu, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đi được vài bước, vẫn thấy cậu cúi đầu đứng đó như trước.

Cô thở dài, lại quay lại, rút một trăm đồng từ trong cái ví màu vàng ra, “Nè. Tuy rằng thứ đại thiếu gia cậu không thiếu nhất chính là tiền, nhưng cậu đi ăn Kentucky đi, không phải cậu thích sao?”

Trạc Sướng ngẩng đầu, biểu tình có chút dịu dàng hơn, cậu lấy một tấm thẻ trong túi quần ra, sau đó lộ ra nụ cười đơn thuần như con thú nhỏ, “Tôi tặng chị tấm thẻ không thời hạn, không mật mã này. Chị đi ăn cùng tôi, được không?”

Nụ cười của Điệp Ngữ cứng lại, sau đó thẳng người lên, xoay người, bỏ đi.

********** **********

Ăn cơm với người của nhà xuất bản xong, trời đã đen rồi.

Điệp Ngữ vừa nói chuyện với Vương tổng vừa đi ra ngoài.

Không có biện pháp, xa giao là không thể thiếu được. Đối với Chu Điệp Ngữ, cô đã rất quen loại xã giao như vậy. Nếu thời gian dài không có xã giao, cô sẽ thấy cô đơn.

Chu Điệp Ngữ, vốn là một người sợ cô đơn, lại có chút lỗ mãng. Cô gái như vậy không phải thích hợp với xã giao sao?

Nếu bạn muốn làm một việc đến mức độ cao nhất, phương pháp tốt nhất là yêu nó.

“Chu tiểu thư, hy vọng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”

“Đó là đương nhiên, hy vọng Vương tổng sẽ ủng hộ tôi. Mấy nhiếp ảnh gia nho nhỏ như chúng tôi, cần nhất là những Bá Nhạc (ý là người tri kỷ) như ngài đó.” Cô nghĩ tới chi phiếu vừa lấy được, trong lòng liền ngọt ngào.

“Ha ha.” Anh ta cười sang sảng, “Nghe nói Chu tiểu thư chẳng những là tài nữ của giới nhiếp ảnh, tửu lượng cũng cao. Nếu cơ hội, thật sự muốn trông thấy một lần.”

“Tửu lượng cao thì không dám nhận. Cơ hội thì đương nhiên là có chứ. Khi nào Vương tổng cao hứng, gọi điện cho tôi là được mà.” Điệp Ngữ cười duyên, phong tình vạn chủng.

“Vậy hiện tại đi.” Một tay anh ta ôm eo cô.

Sắc mặt Điệp Ngữ cứng ngắc.”Tốt, Vương tổng anh cũng đừng có bại bởi tôi nhé.”

Ra khỏi cửa Phỉ Thúy Hoàng Cung, thì thấy Trạc Sướng ở đó. Mặc một chiếc áo thể thao mỏng, cao cao gầy gầy đứng ở cửa. Tóc che khuất hai mắt.

Thấy bọn họ đi ra thì cậu nhanh chóng đi tới. Đứng thẳng tắp trước mặt Điệp Ngữ, đôi mắt trong suốt sáng rực nhìn cô chằm chằm.

“Ui ” Vương tổng cười nhẹ, cánh tay để trên eo Điệp Ngữ vô ý thức nắm chặt, “Đây không phải là tiểu thiếu gia của Thịnh Thế sao?”

Trạc Sướng như không có nghe thấy, chỉ lẳng lăng nhìn chằm chằm Điệp Ngữ, im lặng.

Cậu sẽ hiểu đúng không, một người đàn ông để tay trên eo một người phụ nữ, là có ý nghĩa gì.

“Điệp Ngữ, chị dẫn tôi đi ăn Kentucky đi.” Cậu nói, thuận tiện hít mũi một cái. Trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.

Điệp Ngữ im lặng một giây. Nụ cười kia rất sạch sẽ, làm cô có chút chói mắt.

Giống như Hải Sinh vậy, khuôn mặt trẻ trung luôn tươi cười đó, anh luôn nhẹ nhàng hỏi, Điệp Ngữ, em đói không…

“Ách, chúng ta đi uống rượu đi, Vương tổng.” Điệp Ngữ chuyển mắt. Một đứa bé thì có thể kiên trì đến khi nào, sẽ đến lúc cậu chơi chán, thì sẽ tự mình tránh ra.

Cho nên trực tiếp đem bỏ qua cậu.

Cô lả lướt ngồi lên con BMW trắng của Vương tổng.

Xe không phát ra tiếng nhanh chóng vụt đi.

“Sao lại quen thằng ngốc kia?” Đột nhiên Vương tổng quay đầu lại hỏi.

“Hả?” Điệp Ngữ cười khẽ, “Vương tổng thích rượu gì?”

********** **********

Rượu quá ba tuần, bắt đầu nói năng lung tung, xưng huynh gọi đệ. Cái tay bên dưới bàn cũng bắt đầu không để yên.

Chu Điệp Ngữ, cười đẹp như hoa. Tay của anh ta đã leo lên đến đùi cô. Cô không đẩy ra, vẫn yên lặng cười như trước.

Sau đó tiếp tục uống rượu.

Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Tạm thời cứ nhắm mắt đã.

Cái tay ôm eo cô, bỗng nhiên kéo về lòng, hé miệng định hôn cô. Điệp Ngữ cười nhẹ nghiêng đầu, cầm ly rượu lên, chậm rãi uống một ngụm.

Anh ta cũng cười rộ lên. Nhưng vẫn không buông tay. Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Cô đã không muốn, sao còn đi cùng tôi?”

“Ách, ” Điệp Ngữ động, “Không phải bảo là đi uống rượu sao?”

Nam nhân cười, “Đúng, đúng là nói như vậy.” Giơ ly lên chạm vào ly của cô, rất sảng khoái uống cạn.

Điệp Ngữ cũng cười, uống hết rượu trong ly.

“Uống rượu như đàn ông.” Anh ta bĩu môi, ánh mắt có chút mê ly.

Điệp Ngữ nghe không ra là ca ngợi hay gì, không nói lời nào, chỉ hơi nghiêng đầu, khóe môi cười lên.

“Tôi đi toilet.” Cô đứng dậy. Sau đó xoay người.

Nhìn thấy chính mình trong tấm gương rất lớn.

Nhìn rất lâu, nước từ vòi nước chảy ào ào. Tiếng nhạc nhốn nháo vẫn mơ hồ nghe thấy. Nội tâm trống rỗng. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo rất yếu ớt. Cồn làm tinh thần hoảng hốt.

Chỉ có thể bình tĩnh nhìn chính mình như trước.

Cuộc đời của mày, đã đi tới bước này, còn muốn như thế nào nữa?

Rửa tay xong. Sau đó đi ra ngoài.

Trạc Sướng đứng ở cửa. Bộ đồ thể thao vàng nhạt, giày thể thao. Ánh mắt trong suốt nhìn cô.

“Tôi đói bụng, đi ăn Kentucky với tôi đi.” Cậu nói, cười tủm tỉm, giống như làn nước mùa xuân, chờ mong.

Điệp Ngữ bỗng nhiên bùng lên lửa giận, một bàn tay túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi qua sàn nhảy, đi đến trước mặt Vương tổng.

Cô đứng ở đó, nhẹ nhàng buông tay Trạc Sướng ra, giọng nói quyến rũ, “Vương tổng, chúng ta đi nhảy đi.”

Kéo tay anh ta, vào sân nhảy.

Ôm thật chặt. Trong tiếng nhạc cọ sát nhau.

Mái tóc xoăn dài của Điệp Ngữ nhấp nhô theo tiết tấu. Cô ghé vai anh ta, cười cười.

Ánh mắt Trạc Sướng vụt sáng, đứng ở quầy bar, nhìn cô.

Cuối cùng cậu vẫn đi lên, đi vào sàn nhảy, đứng sau Vương tổng nhìn Điệp Ngữ.

Cậu túm được cô, dùng sức kéo cô ra khỏi Vương tổng. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, Điệp Ngữ lẳng lặng nhìn cậu, một bộ dáng yên lặng xem tình thế phát triển.

Trạc Sướng rốt cuộc vẫn là phát tính trẻ con, “Sao chị cứ không tin tôi!”

“Cậu muốn thế nào! Đây là cuộc sống của tôi, tôi muốn sống như thế này. Cậu rốt cuộc có hiểu không?” Cô nhún vai, “Tôi thật sự là điên rồi, mới nói lý với cậu.”

“Nhưng, không phải là chị thích tôi sao?” Trạc Sướng gào to ở giữa sân nhảy.

Điệp Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, cô tức giận run người, “Ai thích cậu, ai sẽ thích đứa bé da lông ngắn như cậu? Tôi mẹ nó ai cũng không thích, chỉ thích có tiền có thế. Cậu là ai chứ? Chỉ là một đứa ngốc, dựa vào cái gì mà tôi phải thích cậu. Chờ cậu trưởng thành rồi hẵng tới tìm tôi. Vậy cũng phải chờ chị đây tình nguyện nữa. Cậu có hiểu không? Nói như vậy còn không hiểu sao? Đừng đến làm phiền tôi nữa!”

“Chị nói dối!” Trạc Sướng khóc lên, “Rõ ràng là chị yêu tôi. Chị không yêu tôi thì sao có thể hôn tôi như vậy? Không yêu tôi, thì sao có thể lên giường với tôi chứ?”

“Tôi lên giường với tên nhóc như cậu lúc nào?” Điệp Ngữ vô lực, “Trạc Sướng! Cậu nghe cho kỹ nhé, Tôi không yêu cậu! Cho dù tôi có yêu cậu, thì cũng là tình thương của mẹ thôi! Tình thương của mẹ đấy, có hiểu không? Cậu về hỏi ba cậu xem, có muốn cưới nữa không, tôi sẽ suy nghĩ!”

Cô giật tay ra. Trong đầu như có một đàn chim bay loạn. Cho dù đang tức giânh, nhưng cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Cần gì phải so đo với một đứa bé chứ. Nhưng vì sao lại không thể khống chế cảm xúc như vậy chứ.

Trạc Sướng lập tức yên tĩnh lại, lộ ra khuôn mặt đang khóc. Cậu cắn chặt môi, âm thầm khóc. Nước mắt lặng lẽ rơi.

Cô cảm thấy không đành lòng. Cậu chỉ là nhất thời mê luyến, cần gì phải tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà cô cũng không có trọn vẹn, cô cũng có rất nhiều đau xót. Không có sức đâu mà chơi với một đứa bé.

Xoay người, thấy đám người trên sàn nhảy đang kinh ngạc, còn cả Vương tổng nữa.

“Xin lỗi Vương tổng, tôi đi trước. Lần sau có cơ hội chúng ta lại uống.” Cô không còn sức để cười, chỉ có thể nhếch miệng.

“Chị nói dối! Đó không phải là tình thương của mẹ! Rõ ràng là chị yêu tôi!” Trạc Sướng hô to. Xé rách giọng nói bình thường.

Điệp Ngữ bỗng nhiên đứng lại.

Cũng chẳng có cảm giác gì. Câu nói như vậy, có lẽ chỉ có thể từ miệng một đứa bé nói ra thôi. Giống như cô hồi nhỏ, từng vì xin mẹ mua một con diều mà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, lăn lôn.

Chỉ là một lòng muốn có được nó.

Lúc còn sống, có thể lấy được thứ mình muốn, có lẽ là một thể nghiệm tốt đẹp.

Nhưng mà, Trạc Sướng và Chu Điệp Ngữ, căn bản là vô cùng hoang đường. Thật là phiền toái. Bị một người thần kinh dây dưa, cũng không khác gì bị quỷ dây dưa.

Điệp Ngữ, nhấc chân chạy lấy người. Không hề quyến luyến.

Nước mắt của Trạc Sướng bỗng nhiên dừng lại. Mặt cậu tái nhợt như tờ giấy.

********** **********

Cậu tự mình nhớ lại rất lâu. Ngồi trong công viên. Ánh mặt trời nóng bỏng. Cậu không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ cảm thấy mình sẽ bị ánh nắng mùa xuân bao phủ.

Cuộc sống của cậu cũng chỉ là ngày lại qua ngày. Nhưng hiện tại, cuộc sống của cậu xuất hiện một thứ làm cậu hoang mang, chính là Chu Điệp Ngữ.

Vì sao lại cảm thấy hoang mang?

Hoặc là nói vãn luôn sống tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại thấy hoang mang?

Cái này, tất nhiên Trạc Sướng không thể giải thích. Nhưng dù là Mẫn Hạo Trung cũng không thể giải thích. Khi Trạc Sướng nói cho ông biết, cậu muốn Chu Điệp Ngữ. Ông rất mất tự nhiên mà giật mình.

Cậu ngồi giữa ánh mặt trời.

Mẫn Hạo Trung nhìn cậu từ phía xa. Từ khi người thừa kế của Thịnh Thế như một con thú nhỏ lạc đường, bị tìm được trong Châu Tế xa hoa trụy lạc, cậu vẫn luôn im lặng, không nói câu nào.

Ba cậu, người quản lý Thịnh Thế đương nhiệm đột nhiên ỏi một câu, “Có phải nó lại phát tác không?”

Trạc Nhã Như, vốn họ Lâm. Gả vào nhà họ Trạc, theo họ chồng. Là một người phụ nữ nhìn qua đã thấy cao quý. Giờ phút này, bà cũng đang nhìn con mình.

Trên mặt bà có một nụ cười. Rất mỹ lệ.

Luật sư Mẫn, xem ra nó đã trưởng thành rồi. Bà nói.

Mẫn Hạo Trung nhìn bà một cái, không nói gì thêm.

“Tốt nhất nó đừng có phát tác vào bây giờ.” Giọng bà mang theo vẻ xem thường.

“Bà muốn thế nào?” Mẫn Hạo Trung hỏi.

Bà ta không trả lời, xoay người rời đi.

Bà mặc một chiếc váy hoa ngắn, áo choàng màu tím. Màu tím này rung động theo bước chân của bà.

********** **********

Điệp Ngữ đi ra khỏi quán bar thì phát hiện ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Sắc mặt cô tái nhợt, lộ ra vẻ mệt mỏi của người say rượu. Tóc dài hỗn độn, như tảo biển đang phơi nắng, xoã tung mà phát ra hương vị ẩm ướt.

Đứng ở góc đường.

Châm một điếu thuốc. Dùng sức hút một ngụm, sau đó bắt đầu ho khan. Dần dần biến thành ho kịch liệt. Cô nâng tay lên lau khóe miệng, rồi càng liều mạng hút. Sau đó lại liều mạng ho.

Thuốc rất nhanh bị hút hết. Tàn thuốc tùy ý rơi loạn. Cô tiện tay ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất thì dùng gót giày cao gót dẫm nát.

Sau đó vươn tay. Một chiếc tắc xi lập tức dừng ở trước mặt.

Cô vào trong xe. Gần như là vừa vào liền ngủ mất. Trên đường bị lái xe đánh thức, tiểu thư, cô muốn đi đâu.

Cô mơ mơ hồ hồ nói địa điểm.

Lần thứ hai bị đánh thức, cô nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một mảnh ánh nắng. Đang nhìn chăm chú, lái xe lại kêu to. Trả tiền, rồi xuống xe.

Sau khi vào trong căn phòng nhỏ của mình, cô nhìn bộ dáng mình trong gương. Con mắt sưng húp, khóe mắt đầy tia đỏ. Lớp trang điểm lộn xộn trên mặt.

Chu Điệp Ngữ, nhìn bộ dáng hiện tại của mày xem.

Gọi điện thoại cho Thang Cận Huy. Anh nhẹ nhàng xin lỗi, nói là đang họp. Bảo là sau khi tan họp sẽ lập tức đến.

Chu Điệp Ngữ nhẹ nhàng cười rộ lên, “Mày còn muốn trốn sau lưng anh ấy bao lâu nữa?”

Cô đứng ở trước gương, chậm rãi cởi quần áo, tuqngf cái một, cho đến khi cả người trần truồng. Cô lẳng lặng nhìn vài phút, sau đó lấy một cái khăn tắm ở bên cạnh khoác lên người, sau đó ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm.

Tối hôm qua ở pub nhìn thấy Cung Phát Thần.

Coi như của cuộc sống của cô không thể thoát khỏi người này. Trong lú cô đắc ý nhất, thì nhắc nhở, đây là quá khứ của mày, bi thương của mày, sung sướng của mày. Chỉ cần anh ta xuất hiện, là mày giống như một con rối, ngay cả chính mình cũng không khống chế được.

Có đôi khi, hận không thể giết chết chính mình. Vì sao mày không chết cùng Hải Sinh chứ. Sống như vậy, còn không bằng chết đi. Nhưng mày lại không thể đi chết. Mày không có phúc đi siêu thoát.

Cô hận chính mình, biết rõ là không nên như vậy, lại không tìm được đường ra.

Cô cảm giác được cổ tay lạnh lẽo. Sau đó cả đầu chìm xuống đáy bồn tắm.

Ý thức được hít thở khó khăn, có chút hoảng hốt. Nghe được một tiếng rầm thật lớn, nặng nề, như là tiếng nổ mạnh phát ra từ trong não mình.

“Điệp Ngữ, Điệp Ngữ…” Cô nghe được mấ tiếng kêu gào. Cuối cùng chìm vào bóng tối

********** **********

“Tỉnh rồi à?” Vẻ mặt Thang Cận Huy có chút mệt mỏi, nhìn thấy cô tỉnh lại, vẫn miễn cưỡng cười cười, “Muốn ăn cái gì không? Chị dâu em đã nấu cháo, nhưng bây giờ chắc nguội rồi. Anh đi hâm nóng cho em.”

Anh vừa đứng lên, Điệp Ngữ vươn tay giữ anh lại, “Không cần.”

Thang Cận Huy quay đầu, khóe miệng mấp máy, rốt cục không nhịn được, “Không phải anh muốn nói em, nhưng Điệp Ngữ à, em cứ như vậy không thấy phiền sao? Hai năm rồi, mỗi ngày anh không phải ra bờ biển thì lại phải vào bệnh viện. Em cũng thương xót cho anh một chút đi. Lần sau đi xa một chút, thật sự muốn chết thì đừng gọi cho anh…”

Anh đang nói thì dừng lại. Khóe mắt Điệp Ngữ đã chảy ra một chuỗi nước mắt.

Thang Cận Huy thở dài, ngồi xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Điệp Ngữ, về sau, chỗ ba mẹ Hải Sinh, em cũng đừng đến nữa. Tiền thì gửi qua là được. Cần gì phải đi một chuyến chứ? Kết quả không phải giống nhau sao, em tội gì phải vậy? Muốn bị mắng vậy sao?”

“Sao anh biết em đi?”

Thang Cận Huy cười khổ, “Bệnh lâu thành thầy.”

Điệp Ngữ cười cười, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, giọng nói rất bình thản, “Em không muốn chết, chỉ là trong lòng không thoải mái. Em còn có rất nhiều việc chưa làm xong, sẽ không chết nhanh như vậy đâu.”

“Không thoải mái cũng không cần bốc đồng như vậy. Em không biết em làm cả phòng tắm đỏ rực như vậy. Còn hai cô bé nữa ở cùng, anh quen rồi thì thôi, nhưng em không sợ dọa người ta à?” Thang Cận Huy lắc đầu, “Riêng thằng nhóc xông vào nhà cứu em kia, đã sợ tới quá mức, lúc anh vào, cậu ta đã ngốc ở đó.”

Điệp Ngữ nhìn anh, “Ai thế?”

“Tên nhốc của Thịnh Thế đấy.” Thang Cận Huy đứng dậy cầm bình giữ nhiệt, “Cũng không biết vì sao cậu ta lại chạy tới chỗ em nữa.” Rồi đi ra ngoài.

Điệp Ngữ nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, sau đó cửa mở ra, thì thấy Trạc Sướng. Cô ngồi dậy.

Trạc Sướng đi tới, không nói gì. Hai tay không ngừng xoa. Điệp Ngữ hiểu được đại khái, “Trạc Sướng.” Cô gọi một tiếng.

Cậu bé có chút chấn kinh nhìn cô.

“Đi rửa tay ngay.” Điệp Ngữ lại gọi một tiếng.

Cậu đứng bất động.

Điệp Ngữ lắc đầu, xuống giường. Trong lòng có chút không đành lòng. Kéo tay cậu qua, đi vào toilet trong phòng bệnh.

Dưới vòi nước, chậm rãi rửa tay cho cậu. Nước trong bồn rất nhanh đã biến thành màu đỏ, lại nhanh chóng chảy đi. Điệp Ngữ lấy ước rửa tay, tạo bọt rồi nhẹ nhàng rửa tay cho Trạc Sướng, cuối cùng xả nước, tỉ mỉ lau khô.

Giống như chăm sóc một đứa bé vậy.

Cuối cùng, lại để tay cậu lên mũi ngửi. Toàn mùi nước rửa tay.

Trạc Sướng lẳng lặng nhìn cô. Im lặng như một con búp bê. Chỉ có ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào mặt Điệp Ngữ.

“Tốt lắm, rửa sạch rồi. Không phải sợ.” Cô nói.

Sau đó cô không hề nhìn cậu. Buông tay ra, lập tức đi ra ngoài, trèo lên giường bệnh nằm im.

Trạc Sướng đi theo, đứng ở bên cạnh giường, ngây người một lát, lại ngồi xuống.

Nhất thời có chút xấu hổ. Chỉ vì chuyện trong quán bar.

Nội tâm Điệp Ngữ khó chịu. Chỉ mong cậu quên đi.

“Chị, vì sao phải làm như vậy?” Trạc Sướng mở miệng.

“Cái gì làm như vậy?” Điệp Ngữ liếc cậu một cái, “Sao cậu lại chạy tới chỗ tôi. Đã nói với cậu là đừng tới nữa rồi mà. Cậu không hiểu hay là có việc gì?”

“Tôi không có, chỉ đến xem thôi mà.” Sắc mặt cậu bé lập tức âm trầm, giọng nói cũng cao lên, “Nhìn thôi cũng không được sao?”

“Tôi nói này, sao cậu cứ quấn quít lấy tôi thế. Cậu có biết là rất phiền hay không?” tuy giọng cô rất nhẹ, nhưng người thông minh nghe là biết cô đang tức giận. Tuy Trạc Sướng không phải người thông minh, nhưng cũng có chút chỉ số thông minh.

“Đã biết. Lời chị nói tôi hiểu được. Tôi đi đây.” Cậu đứng lên, chạy đi. Chạy được một nửa, lại xoay người trở về, “Chu Điệp Ngữ, tôi thật sự đi đây. Cái này trả lại chị.” Mặt cậu có chút tức giận, bởi vì tức giận mà đỏ lên.

Lấy một mẩu giấy nhăn nheo trong túi tiền ra, ném lên trên giường.

Điệp Ngữ cầm lên thì thấy.

Ảnh chụp nho nhỏ.

Là cô. Cầm vợt tennis. Lộ ra khuôn mặt.

Tấm ảnh trên cái gương trong toilet không còn.

Cô có chút kinh ngạc nhìn Trạc Sướng. Ánh mắt rùng mình.

Đột nhiên, cậu lại xông lên, hung hăng hôn cô, đôi môi mềm mại của cô đập lên răng cậu, đau đến mức cô muốn tát cậu một cái. Lại đột nhiên dừng lại.

Nếu cảm giác của cô không sai thì thứ chảy lên mặt cô, là nước mắt của đứa bé kia? Trong lòng Điệp Ngữ bỗng nhiên có một ngàn cái không đành lòng. Chỉ là một đứa bé thôi. Chỉ là một đứa bé.

Rõ ràng có cơ thể của người trưởng thành nhưng lại chỉ có tâm hồn của một đứa bé. Linh hồn và thân thể của con người thật sự có thể chung sống như vậy sao? Cậu, ít nhất sẽ không vui vẻ.

Cô bỗng nhiên an tĩnh lại, mặc cho cậu hôn đi.

Kỹ thuật hôn của cậu vẫn không hề tiến bộ. Lộn xộn, chỉ biết hôn lung tung. Điệp Ngữ nhịn không được đè đầu cậu lại.

Đứa bé mở mắt ra, có chút mê mang nhìn cô. Một lần nữa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn.

Nhẹ nhàng như mưa bụi thổi qua.

Điệp Ngữ chỉ thấy đầu óc “ầm” một tiếng.

Cô vươn tay, nhanh chóng bưng kín miệng cậu. Ngăn cản cậu.

Cậu bé ngoan ngoãn dừng lại. Hai mắt nhắm chặt, lông mi rung động. Ngũ quan an tĩnh.

“Điệp Ngữ, ” Nước mắt cậu chảy xuống, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, “Lần này tôi thật sự đi đấy.” Giọng nói rất đáng yêu. Giống như đứa trẻ con: nếu chị không thích tôi, vậy tôi thật sự đi đây.

“Ừ.” Điệp Ngữ máy móc gật gật đầu, “Đi đi.”

Quả nhiên cậu đứng dậy đi mất. Lúc này đi rất rõ ràng. Cửa sầm một tiếng, kiêu ngạo đóng lại.

Điệp Ngữ hơi giật mình. Như một người thần kinh cười rộ lên.

“Điệp Ngữ,” Thang Cận Huy vừa vặn mang bình giữ nhiệt về, một tay đặt trên trán cô, “Em trúng tà à?”

“Phải.” Cô gật gật đầu, “Thật sự trúng tà rồi.”