Tình Yêu Của Tôi Như Một Bông Hoa, Nở Rồi Lại Tàn

Chương 1




[-“Đứng lại, đứng lại mau.”

Trên đường phố vắng lặng, một viên cảnh sát trẻ tuổi mồ hôi chảy ròng đang đuổi theo một cô gái. Cô gái cũng chạy, chốc chốc lại ngó lại đằng sau nhìn, hơi thở bắt đầu rối loạn, một tay ôm lấy vùng ngực bên trái. Có lẽ bị thương. Hai người cứ chạy, một người đuổi còn một người trốn hệt như trò chơi trốn tìm vậy.

Đã thấm mệt, viên cảnh sát đành giảm tốc độ nhưng miệng không ngừng la hét:

-“Đứng lại, tôi nói cô đứng lại mau. Nếu còn chạy thì chúng tôi sẽ không nương tay.”

-“Kệ mấy người, tôi không phạm tội, cớ gì để bị mấy người bắt oan cơ chứ?”

Cô gái dừng lại, hét vọng lại với viên cảnh sát. Hai tay chống đầu gối thở dốc một hồi, sau khi xác nhận đã bỏ xa viên cảnh sát đó thì thở phào nhẹ nhõm. Quay người bước đi, đang băng qua đường, ánh đèn xe ô tô rọi thẳng vào người, kèm theo đó là tiếng còi xe inh ỏi vang lên:

PÍPPPPPPPPPPPPPPPPP

Rồi kế đó lại tiếng xe phanh gấp rít lên, làm náo loạn vẻ tĩnh mịch của đêm khuya.

Cô gái ngã lăn xuống nền đường lạnh băng, dĩ nhiên là một màn hôn đất đẹp mắt. Từ trong xe, chàng trai trẻ vội vàng bước xuống, với vẻ mặt tức giận nói:

-“Cô kia, đi đứng thế à. Cũng may xe của tôi không bị hỏng hóc gì. Nếu không cô không đền nổi đâu.”

-“Tên mắc dịch, tôi bị anh hại. Chút nữa thôi là đi gặp ông bà rồi mà anh còn lên tiếng chửi tôi à?”

Cô gái không vui đứng dậy, nhìn anh chàng điển trai kia bằng ánh mắt oán hận.

Phía xa, vang vọng lại tiếng của viên cảnh sát:

-“Đứng lại, xem cô chạy đi đâu.”

-“Mẹ kiếp, đuổi nhanh quá vậy.”

Quay người chuẩn bị chạy thì bị một bàn tay khác níu lại.

-“Cô còn chưa xin lỗi tôi thì đòi bỏ đi đâu hả?”

Gạt mạnh bàn tay đang níu tay mình, cô gái quát:

-“Anh lắm lời thế hả? Tôi không gây ra lỗi gì sao phải xin lỗi chứ? Vô lí vừa phải thôi”

Trong khi đó, viên cảnh sát đã đuổi gần tới nơi. Tình thế cấp bách, cô gái mạnh bạo đè chàng trai kia xuống nền đường, núp dưới bòng chiếc xe mui trần của chàng trai kia, một tay bịt miệng chàng trai đó lại, tay còn lại ra hiệu im lặng. Mọi việc xảy ra quá nhanh, anh chàng đó chẳng kịp phản ứng, mặc cho bản thân bị một cô gái không quen biết đè xuống đường, miệng bị bịt lại không thể nói gì. Trong đáy mắt hiện lên sự tức giận không tưởng. Tiếng quát tháo của viên cảnh sát đã nhỏ dần, một lần nữa thở phào, vội đứng lên, phủi bụi trên người cô gái quay người định bỏ chạy. Nhưng ai ngờ anh chàng kia lại níu lấy cô gái, cười khẩy nói:

-“Cô gái, em vô lễ quá rồi đấy.”]

Tên này chẳng lẽ có vấn đề về thần kinh? Tôi hách dịch trả lời:

-“Tôi vô lễ chẳng lẽ có liên quan đến anh?”

-“Phạm nhân trốn tù…”

Hắn thở dài, từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn bám trên người rồi nói đứt quãng, dường như muốn khiêu khích tôi. Tôi cũng đâu ngốc tới nỗi không đoán ra vế còn lại. Khoát tay trước ngực, tôi nhìn hắn nói:

-“Anh khiêu khích tôi?”

-“Tùy cô nghĩ.”

-“Oh.”

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn, rồi không ngần ngại mà quay người bỏ đi.

Nhưng đi chưa được hai bước đã bị một lực mạnh ngấc bổng lên rồi bị ném vào trong xe của tên kia. Do lực quá mạnh nên toàn bộ cơ thể tôi đều ê ẩm khi vừa chạm ghế ngồi. Bực tức, tôi phát tiết quát lên:

-“Anh bị điên à?”

-“Phải xin lỗi cô rồi, tôi hoàn toàn bình thường.”

Hắn ta chống tay vào cửa xe, nhìn xoáy vào mắt tôi nói. Tôi liếc xéo hắn, chẳng thèm trả lời.

Hắn vào vị trí lái, phóng xe lao vút đi.

Khổ thân tôi quá trời. Bẩm sinh mắc chứng sợ tốc độ. Hắn đi cũng không nhanh, 60km/h thôi nhưng… 45km/h tôi đã không chịu nổi rồi…

Ngồi trong xe mà lục phủ ngũ tạng như muốn nhảy tưng tưng, hai tay bấu chắt lấy vạt áo, mắt nhắm tịt lại.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại, tôi chưa kịp thở phào thì lại vang lên giọng nói của hắn:

-“Xuống xe.”

Tên thần kinh, tên bệnh hoạn, tên quái đản…

Liếc xéo hắn rồi hậm hực xuống xe. Khi vừa bước xuống, đập vào mắt tôi là… các bạn có thể đoán ra không?

LÀ ĐỒN CẢNH SÁT

Phải, chính là đồn cảnh sát.

Tôi ngớ người, chân như mọc rễ, nhất thời không thể chuyển động.

Hắn là tên khốn nạn thứ nhì tôi từng gặp, là một tên khùng nặng, một tên điên chính cống. Trăm phần trăm là hắn trốn ra từ Bệnh viện tâm thần.

Hàng loạt các trạng thái cảm xúc chạy qua đầu tôi. Có tức giận, có tuyệt vọng, có sợ hãi, có lo lắng,..vân vân và mây mây…các bạn không hiểu được đâu.

Trong khi tôi chưa ổn định được tinh thần thì cánh tay của tôi đột nhiên bị kéo mạnh, trạng thái ngu ngơ vẫn đang tiếp diễn. Bằng chứng là: tôi chẳng phản kháng trong khi bị hắn lôi xềnh xệch vào trong. Tai tôi như ù đi, chỉ nghe thấy tiếng của hắn nói chuyện của hắn và tiếng trả lời của viên cảnh sát.

-“Chúng tôi đã tìm cô rất lâu. Buôn bán ma túy cộng thêm việc bỏ trốn, chúng tôi sẽ phạt nặng.”

Tiếng của viên cảnh sát vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

O.M.G.

Cái khỉ gì vậy trời? Bổn cô nương bị oan chứ đâu có buôn bán ma túy.

Bị oan đương nhiên là bỏ trốn rồi.

Vô lí nhờ!

******************

Sáng hôm sau.

-"Xin lỗi, chúng tôi sơ xuất trong công việc. Mong hai người bỏ qua."

Viên cảnh sát hơi cúi người, khẽ nói.

Phải rồi, là sơ xuất, là sơ xuất mà. Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười nhưng lại cười chẳng được. Khẽ cúi người chào rồi bỏ đi, chẳng buồn liếc nhìn viên cảnh sát đó một cái.

-“Ở trong đó vui không?”

Nam lên tiếng. Nhìn bản mặt vô tư “hồn nhiên” của cậu làm tôi muốn hộc máu mà chết quá. Nguýt cậu một cái rõ dài, tôi hằn học nói:

-“Vui cái đầu cậu. Cậu vào thử thì biết vui cỡ nào.”

-“Oh, vui vậy à? Tôi cũng vào thử xem sao.”

Cậu xoa xoa cằm vẻ đăm chiêu. Tôi khoát tay nói:

-“Vào đi, tôi không cản.”

-“Thôi, không đùa nữa. Hôm qua tái phát chứ?”

Cậu lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn tôi nói. Tôi không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ khẽ gật đầu.

-“Cũng may cho cậu đấy, tôi vừa sáng chế ra một loại thuốc. Có thể giúp cho cậu.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Nam rồi nói:

-“Không phải lấy tôi làm chuột bạch thí nghiệm đấy chứ.”

-“Thông minh.”

Cậu thốt lên một câu làm tôi sa sầm mặt. Bực tức, tôi đánh mạnh vào vai cậu lớn tiếng nói:

-“Đáng lí ra hôm đó tôi phải để cho bọn chúng lôi cậu đi mới phải. Giờ thì thật hối hận.”

Rồi không ai nói gì, chỉ thấy tiếng cười ha ha của cậu.

Cả hai cùng sải bước đi.

Đường phố náo nhiệt thật. Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng của các cô nữ sinh: Anh kia đẹp trai quá mày ơi.

Phải rồi, bọn họ là một lũ hám trai.

Khẽ liếc nhìn Nam. Đúng là cậu đẹp trai thật. Sóng mũi cao, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, cánh môi đỏ hồng nhìn đến thích mắt. Nhưng với tôi, anh vẫn đẹp trai hơn cậu rất nhiều. Tiếc là anh đã bỏ tôi rồi.

Nhớ đến đây, sóng mũi tôi bắt đầu thấy cay cay, nước mắt ậng lên, trực trào ra ngoài.

-“Không phải nhớ tới hắn ta chứ?”

Là tiếng của Nam. Tôi giật mình, quay sang nhìn cậu. Chẳng lẽ cậu biết tôi nghĩ gì sao? Không thể nào.

-“Ngạc nhiên vậy sao? Mắt cậu “tố cáo” hết rồi, ai nhìn vào mà chẳng biết.”

À, ra là vậy.

Tôi khẽ cúi đầu không đáp.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, tôi lẳng lặng bước vào.

-“Nghỉ nghơi chút đi, vài tiếng nữa tôi sẽ qua đưa thuốc cho cậu.”

Nam cố nán lại dặn dò tôi. Tôi dừng chân, quay lại nói:

-“Ừ, cảm ơn cậu.”

Rồi Nam về.

Căn nhà chỉ có một mình tôi. Thật cô đơn.

Phải rồi, tôi luôn ở một mình mà. Cũng có sao đâu, lâu rồi thì cũng thành quen.

Bước vào trong, việc đầu tiên tôi làm chính là kiếm đồ ăn trong tủ lạnh. Sau khi chán ăn thì bắt đầu dọn dẹp.

Kể cũng nhanh nhỉ? Thoáng một cái thôi đã tới bữa trưa rồi.

-“Nhi ơi, sang ăn cơm đi, bà nấu xong rồi này.”

Tiếng của bà Lim vang lên.

-“Cháu sang ngay đây.”

Tôi trả lời.

Nhà tôi ở ngay cạnh nhà bà Lim. Khi mẹ tôi đi, bà Lim là người đã chăm sóc tôi. Nói là chăm sóc nhưng cũng không hẳn là vậy. Bà chỉ là người nấu cơm giúp tôi thôi, còn những việc còn lại, hoàn toàn là tôi tự làm.

Chắc hẳn bạn sẽ thắc mắc rằng tôi lấy tiền ở đâu ra.

Tiền sinh hoạt hàng tháng là mẹ gửi cho tôi. Tôi cũng không rõ mẹ làm công việc gì nhưng số tiền mẹ gửi về cho tôi là khá lớn. 10 triệu mỗi tháng. Với một số người thì nó không hẳn là lớn nhưng với một con bé 15 tuổi như tôi thì là lớn đấy.

Ngôi nhà tôi ở cũng khá nhỏ, một người ở như vậy là vừa rồi. Một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà tắm, một nhà bếp. Ngôi nhà này cũng do mẹ tôi mua cho tôi.

Chắc các bạn cũng thắc mắc rằng sao không thấy tôi nhắc tới bố tôi đúng không?

Tôi đã không sống cũng bố tôi được 3 năm rồi.

Ông là một côn đồ, cuộc sống của hai mẹ con tôi tưởng chừng như là ở địa ngục. Ông luôn đánh đập mẹ, chửi mắng tôi. Ngày ngày, mẹ con tôi phải đi làm kiếm tiền về cho ông. Có những khi tôi rất hận ông, hận rằng sao mẹ lại lấy ông, nhưng có những khi tôi rất thương ông, cũng chẳng rõ lí do vì sao.

Cũng rất may mắn, mẹ con tôi thoát khỏi tay ông và tự bươn trải lấy cuộc sống của riêng mình. Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, mẹ tôi để tôi lại một mình với bà Lim –một người hàng xóm tốt bụng-

Kì lạ là mọi người dường như không ưa tôi, tôi cũng chẳng biết vì sao. Có phải rất nực cười không?

Tôi cảm thấy cuộc sống của bản thân khá thoải mái, không bị ai bó buộc. Nhưng cũng thật cô đơn.