Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 22




Vào ngày nghỉ hè đầu tiên của tôi, “Anh” gọi điện, nói nhờ Kim Quang tới đón tôi, địa điểm đến chính là Hawai.

Lúc đang cầm điện thoại, tôi cảm giác giống như mình đang nằm mơ, không tránh khỏi có một chút cảm giác anh – người yêu tôi cũng thật lợi hại nha? Dường như đi đến nơi nào đều rất đơn giản, quan trọng nhất là – không phải lo lắng vấn đề tiền bạc!

Vùng đất nhiệt đới tràn đầy phong tình xinh đẹp trong truyền thuyết, một mảnh đất Bích hải lam thiên vô tận (mình không nghĩ được ra từ gì để thay nên giữ nguyên), những dải sóng bạc vỗ bờ, những cánh chim Hải Âu bay lượn trên không…. Khiến cho tôi không thể nào không khao khát, làm sao có thể không muốn đến!

Nhưng vấn đề là, vấn đề vấn đề là, Giáo sư Lý đảm nhiệm hướng dẫn một nhóm nghiên cứu khoa học, vừa mới thành công nhận được một đề tài quan trọng mang tính quốc gia, mà thân phận tiểu nữ tử tôi chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, thế nhưng lại được tiến cử vào làm thành viên đầu tiên của nhóm – việc này khiến tôi đổ mồ hôi hột, vô cùng hưng phấn, vô cùng kích động! Không chút nghĩ ngợi liền đồng ý với Giáo sư Lý, sẽ đem tất cả thời gian trong kỳ nghỉ hè của tôi dâng hiến cho nông thôn Tây bộ vô điều kiện, cam đoan tận tâm hoàn thành công việc điều tra khảo sát.

Lúc “Anh” gọi điện thoại cho tôi, tôi đã sắp xếp xong hành lý rồi, không nói cho anh biết, là vì tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết. Cảm thấy, đối với một người đang ở nơi phương xa mà nói, chuyện tôi ở Bắc Kinh hay là ở miền nông thôn Tây bộ, dường như không có gì khác nhau.

Tôi nói với anh là chỉ sợ trong kỳ nghỉ này làm thế nào cũng không đi được, anh ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc không nói, một lúc lâu mới dùng loại giọng nói bình thản như nước, thản nhiên nói một câu: “Vậy cũng tốt” Không nói được một lời, liền cúp điện thoại

Tôi nghe trong điện thoại có tiếng hừ lạnh, biết là anh tức giận

Cái này là một chút hẹp hòi của người khó tính, mỗi lần tức giận đều nói chuyện bình thản như vậy, càng tức giận, giọng nói càng lãnh đạm…. Nhưng mà, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi được!

Đúng là tôi không có nói trước với anh việc tôi phải làm điều tra khảo sát, nhưng anh cũng không có nói trước với tôi chuyện muốn cùng tôi đi du lịch a! Con bà nó, giữ sĩ diện với ai chứ? Thật sự là tính khí không giống ai mà! Tức giận thì tức giận đi, tôi cũng muốn mặc kệ anh đi?

Điều chủ yếu cần chú ý trong đề tài này của giáo sư Lý, là ở chỗ nông dân có tâm lý khỏe mạnh, so với đại bộ phận nông dân ở phía đông thì tâm lý chiếm giữ và sử dụng tài nguyên thiên nhiên chắc chắn là tốt hơn, một bức tranh hài hòa, thuận lợi cho việc xúc tiến phát triển tam nông (nông nghiệp, nông dân, nông thôn).hiện nay mở rộng phía tây là phù hợp với sự phát triển của nhà nước. Theo như lời tổng kết của một đàn anh, thì chính là: “Vấn đề tâm lý của nông dân trở thành một vấn đề quan trọng trong sự phát triển của đất nước, chứng minh nước ta thực sự giàu có!”

Tôi, giáo sư lý và hai vị tiến sĩ đàn anh cùng một chị thạc sĩ làm một tổ, cùng nhau bay đi Vân Nam, trong đó chị Đinh Hương và Châu Kiến là một đôi tình nhân, tình cảm của hai người vừa mới ở trong thời kỳ tuần trăng mật, một phút cũng không thể chia xa. Tôi không còn cách nào khác, vừa lên máy bay liền đi thẳng đến chỗ chỗ anh Lâm Giang Dương, cười hì hì nói: “Xin anh chiếu cố em nhiều hơn” Rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Anh Lâm, đem vị trí đầu tiên, nhường lại cho đôi tình nhân kia

Từ nay về sau. trong suốt hai mươi ngày điều tra nghiên cứu, loại hình thức này liền trở thành kết cục đã định. Bất kể đi tới chỗ nào, đi phía trước luôn là một đôi tình nhân, đi phía sau là tôi và anh Lâm, để điều tra điền vào bảng câu hỏi, cũng vừa hay hai người một tổ tiến hành phân công nhau.

Vốn dĩ tôi và anh Lâm không quen nhau, nhưng mà cùng đi cùng hợp tác với nhau gần hai mươi ngày trời, mặc dù không cố ý, nhưng hai bên cũng đã sớm đem những quan niệm về nhân sinh quan, về giá trị hàn huyên với nhau, chỉ có còn thiếu điều chưa nói tới: “Anh thích sống ở đâu trên địa cầu nhất?” Loại câu hỏi này quá vĩ mô; hay vấn đề: “Mẫu người mà anh thích như thế nào?” Loại câu hỏi này mang tích chất quá riêng tư.

Vân Nam là một tỉnh nằm sát biên giới phía Tây Nam của đất nước, từ xưa đến nay, không biết đã mang trên mình biết bao nhiêu cái tên “Hoang dã”. Trước khi xuất phát, trong đầu tôi luôn luôn có rất nhiều thành kiến, nghĩ rằng tất cả dân cư ở đây đều dùng quần áo trang sức của dân tộc thiểu số, lưng đeo Kim Đao, đầu đội mũ lông chim, ra đường thì cưỡi voi, vào nhà thì uống rượu trắng, nhưng thực ra khi tới đặt chân tới đây mới phát hiện, mặc dù đây là tỉnh có nhiều loại dân tộc thiểu số sinh sống nhất cả nước, vẫn là một mảnh đất giống như dưới thời thống trị của nhà Hán. Bất luận ở đây còn một vài thị trấn nổi tiếng, trong lúc chúng tôi ở đây nghiên cứu điều tra, mặc dù chúng tôi mỗi một nơi chúng tôi đến đều là những huyện đặc biệt, đến rất nhiều nơi, nhưng đều thấy rất nhiều người dân ở đây phục sức giống nhau, ăn những thức ăn giống nhau, ngoài tiếng nói mang đậm nét dân tộc mình thì họ cũng nói được tiếng phổ thông rất chuẩn.

Vốn dĩ tôi đã dốc sức chuẩn bị tốt tư tưởng ” Vị khách quá lạ sống tha hương” rồi, nhưng ngược lại không ngờ trên đường đi được được ngắm thỏa thích cảnh non xanh nước biếc đẹp long lanh, những văn hóa dân tộc đặc sắc, sự buồn bực kia rất đã nhanh chóng bị cảnh đẹp đẩy lùi, hoàn toàn bị khuất phục bởi sự nên thơ những làn khói nước bay bay trong không khí, chỉ hận không thể chuyển núi rời non, không thể thường xuyên ở lại nơi này.

“Anh” vẫn gọi đện thoại cho tôi mỗi ngày như cũ, nhưng mà dường như luôn luôn tức giận, thái độ lạnh như băng. Mỗi lần gọi điện thoại tới, chỉ hỏi hai câu: “Hiện tại em ở chỗ nào?” Và ” Có khỏe không?” Hỏi xong liền tắt máy.

Tôi thực sự cảm thấy anh hẹp hòi!

Từ khi thừa nhận quan hệ yêu đương đến giờ, do anh bận rộn công việc, tôi thật sự vẫn là theo gọi theo đến, chỉ cần anh ở Bắc Kinh, tôi có chuyện trọng đại gì cũng đều quăng sang một bên, không trốn học cũng bắt đầu trốn học, không thất hứa cũng bắt đầu thất hứa….. tôi nghĩ, là do tôi quá nuông chiều anh!

Hai người yêu nhau, không thể một bên luôn thỏa hiệp vô điều kiện còn một bên luôn xâm chiếm vô điều kiện mãi được. Trong bốn tháng yêu nhau, tôi rất yêu anh, không muốn làm cho anh phải bận tâm lo nghĩ cho tôi dù chỉ một chút xíu, mọi chuyện đều chiều theo, có vẻ càng làm như vậy tôi càng dung túng cho sự kiêu ngạo của ai đó.

Tôi không có ý định đề cao bản thân mình, nhưng chắc chắn không muốn tiếp tục dung túng cho sự kiêu căng, thầm nghĩ, lạnh lùng cũng tốt, dù sao anh cũng bận rộn công việc của anh, tôi cũng bận rộn công việc của tôi, chờ đến khi anh hết giận, lúc đó tôi cũng rảnh, rồi từ từ làm lành cũng không muộn. Nghĩ như vậy, tâm trạng của tôi lập tức cân bằng đến mức không thể cân bằng hơn, mặc kệ anh có tức giận hay không, dù sao tôi cũng không có tức giận, anh gọi điện thoại đến, tôi đảm bảo sẽ nhận, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng giọng nói đã vui vẻ lên vài ba phần, tất nhiên là hữu vẫn tất đáp (có hỏi tất có trả lời), hơn nữa mỗi lần còn vô cùng phong độ bỏ qua cho anh chuyện anh gác điện thoại trước.

Đương nhiên, thâm ý phía sau “Hữu vẫn tất đáp” đó là – chỉ cần anh không đặt câu hỏi, tôi tuyệt không chủ động nói một câu thừa thãi không cần thiết. Bời vậy, trong hai mươi mấy ngày, tổng cộng mỗi ngày tôi chỉ trả anh hai câu đó là: :”Hiện tại em đang ở………..” và câu ” Em khỏe lắm”

Tôi cảm thấy đỗi chỗ nghiên cứu quả thật rất hứng thú, mặc dù công việc nghiên cứu điều tra cực kỳ gian nan. Bởi vì căn cứ vào tổng thể mà nói, tâm lý của nhóm đối tượng điều tra cũng không đặc biệt quan tâm đến vấn đề nào, mỗi người đều cho rằng tâm lý của mình khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn. Mà mỗi lần mời bọn họ điền vào chuyên mục liên quan đến “Số lần sinh hoạt tình dục và chất lượng”, sẽ bắt gặp sự bối rối khôn xiết.

Tôi nhớ rõ có một lần, mời một bác gái nông dân điền vào quyển câu hỏi, tôi đang tốn biết bao lời lẽ giải thích ý định của kế hoạch cũng như ý đồ sau này của quyển câu hỏi điều tra, bác ấy xấu hổ và giận dữ khó chịu, liền đem quyển câu hỏi điều tra quăng vào mặt tôi, tức giận nói: “không biết xâu hổ”

Đàn anh Lâm Giang lo lắng nhìn tôi, nói : “Lỗ Tây………”

Tôi cười một cái, nói: ” Không sao, không sao! Không phải bởi vì thế này, mới cần chúng ta đi sâu vào điều tra nghiên cứu sao? Cũng vì như thế này nên đề này này của giáo sư mới có giá trị hay sao?”

Vừa vặn đúng lúc chị Đinh hương nghe thấy, đi tới, ghé vào tai tôi, bí hiểm hỏi: “Đi sâu vào như thế nào a?”

Ôi trời!

Thì ra cho rằng chuyện này không trong sáng, thực sự là không có mối liên hệ nào đặc biệt với trình độ học thuật

Cứ như vậy, trong thời gian hai mươi mấy ngày, chúng tôi đi qua nhiều huyện ở Vân Nam, đi vào từng thôn xón, phát mấy nghìn quyển câu hỏi…….

Ngày đó, một ngày trời trong nắng ấm, trong đầu tất cả mọi người trong tổ chúng tôi đều lờ mờ hưng phấn, vô cùng chờ mong ngày hôm đó! Bởi vì, chúng tôi đến điều tra ở một nơi mới, một nơi có một cái tên rất đẹp – Lệ Giang!

Lúc xuống xe, chị Đinh Hương cười hì hì hỏi một câu: “Mọi người đoán xem, trên đường đi có thể có nông dân hay không?”

Tất cả chúng tôi hoan hô, cùng nhau lớn tiếng nói: “Có”

Vì thế, hai tiếng sau, tất cả mọi người trong tổ chúng tôi liền đội mũ, uống Cooca, đứng trên đường phố nổi tiếng với một cây cầu uốn cong xinh đẹp, bắc qua dòng suối nhỏ trong suốt uốn lượn giống như một con rồng, nhìn xung quanh rất nhiều các cửa hàng bận rộn với từng đoàn khách ra vào, không tự chủ được lớn tiếng cảm thán: “Một nơi đẹp, nhân văn đẹp, phong cảnh đẹp, nhất là con suối nhỏ này càng đẹp! chỉ đáng tiếc bị thương mại hóa!”

Chị Đinh Hương mua một loại “Bánh” được nghe nói là đặc sản nhất ở Lệ Giang, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái, vừa cắn, vừa đem Lâm Giang Dương ra trêu ghẹo, nói: “Giang Dương, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy? sao lại để cho Lỗ Tây đeo trên lưng nhiều quyển câu hỏi vậy…..” Để tiết kiệm thời gian, mỗi ngày chúng tôi đều buộc những quyển câu hỏi trên lưng, ai cũng đeo một ba lô nặng trịch. Thực ra hàng hằng bản thân chị Đinh Hương cũng đều đeo quyển câu hỏi trên lưng, chỉ do vừa nãy, vô duyên vô cớ đi mua “Bánh”, lại trùng hợp đưa quyển câu hỏi cho anh Chu

Lâm Giang là người cực nhã nhặn lịch sự, da mặt mỏng, vừa nghe xong liền đỏ mặt, nói: “Tôi cũng đang định cõng đó chứ……”

Chị Đinh Hương liền cười ha hả, nói: “Cõng ai hả? cõng Lỗ Tây hay là cõng quyển câu hỏi?”

Anh Chu Kiến cũng chạy tới trêu chọc, nói: :Cõng đi! Cõng đi! Mau cõng Lỗ Tây lên đi……”

Lâm Giang Dương lắp bắp giải thích, nói: “Không phải, tôi nói không phải là cõng Lỗ Tây. Tôi nói là……”

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của anh, ngay cả tôi cũng cảm thấy vui vẻ, liền giả bộ tức giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Em thật không ra gì, làm cho đàn anh như anh cũng không muốn gặp?” Giả bộ thương tâm nói: “Số em thật khổ a…….. Em không muốn sống nữa! Anh chị trăm nghìn lần đừng kéo em lại……” lập tức đi về phía lan can cầu giả bộ nhảy xuống…….

Anh Lâm gần như là không chút nghĩ ngợi, chạy lên, tóm lấy tay tôi nói: “Lỗ Tây, em đừng….” Sau đó, có một nắm đấm, đột ngột xuất hiện ngay trước mặt tôi, không chút do dự hướng về phía mặt anh Lâm, hung hăng đấm xuống……..

Một tiếng “Bốp” vang lên, nắm đấm kia nở hoa ở trên mặt anh Lâm, tôi quay đầu lại, đệp vào mắt đầu tiên là một thân màu đen.

Tôi không kịp suy nghĩ vì sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây, tại sao lại ra tay đánh người, chỉ biết là, trong nháy mắt quay đầu, liền nhìn thấy trên mặt anh Lâm có chút máu…… Tôi liền đặt ba lô xuống, ngồi xổm người xuống, vừa vội vội vàng vàng tìm giấy ướt trong ba lô, vừa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy máu hết sức thê thảm của anh Lâm, khẩn trương hỏi: “Sư huynh anh không bị gì chứ?”

Anh Chu Kiến lớn tiếng nói một câu: “Anh làm gì cậy…..” kèm theo đó là một tiếng xé gió hướng về phía tôi. Lại “Bốp” một tiếng, âm thanh phát ra từ “Nắm đấm chạm nhau”, làm chấn động không khí.

Chị Đinh Hương hét chói tai, nói: “Chu Kiến, Chu Kiến, bình tĩnh, bình tĩnh……..”

Sau đó, dường như Lâm Giang Dương cũng kịp phản ứng lại, đưa tay áo lên lau đi máu tươi trên mặt, rồi xông lên…… Ba người quyền cước qua lại, đánh nhau trong nháy mắt, tôi ngẩng đầu lên, đúng đầu chỉ nhìn thấy hình ảnh tay đấm chân đá, từ từ nhìn thấy bóng người lay động phía trước, tôi căn bản cái gì cũng không suy nghĩ được, chỉ biết là muốn ngăn cản trẩn đấu vô vị này lại ngay, cô gắng quên mình nhào vào giữa những nắm đấm, nói: “Dừng tay, Các anh dừng tay lại cho tôi……….”

Một nắm đấm rơi vào bụng, một nắm đấm khác rơi vào hông, tôi đau đớn ngã nhảo về phía trước. Sau đó, một cơ thể ấm áp, tôi bị “Anh” ôm vào trong lòng, sau đó, sau đó, sau đó……. Tôi nghe được một giọng nói, kiêu ngạo mà vô cùng rõ ràng vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi là Lương Trạm, các người có bản lĩnh thì đi kiện tôi đi………”

“Phần phật, phần phật”, Mấy bóng người hiện lên trước mặt, mang theo những âm thanh cung kính và sợ hãi.

“Lương tiên sinh……….”

“Lương tiên sinh……….”

Cả đời tôi cũng chưa từng chịu qua quyền cước nặng như vậy, cả người không kiềm chế được mà cong người lại, sau đó, liền bắt đầu nôn mửa, nôn mửa như giãi bày tâm can, không cách nào dừng lại được

Trong nháy mắt đó tâm trí của tôi như tách ra khỏi cơ thể, thực sự cảm thấy đau đớn khủng khiếp, từng cơn đau dạ dày co giật!

Anh nói anh gọi là Lương Trạm!

Anh làm sao có thể gọi là Lương Trạm?

Nếu, nếu anh thực sự là Lương Trạm……

Cho dù bây giờ ông trời có giáng xuống cả chục cái sấm sét, cũng không thể làm tôi kinh ngạc đau đớn phẫn nộ và sợ hãi như lúc này!

Tôi không biết là vì co thắt, hay đơn giản vì cảm thấy phẫn nộ, toàn bộ cơ thể giống như bị lá cây run rẩy, khốn đốn trong gió bão!

Anh ôm tôi thật chặc, liên tục gọi: “Lỗ Tây, Lỗ Tây………”

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cáu giận cùng hối hận của Anh Lâm Giang Dương, ở đầu bên kia cây cầu đá truyền tới: “Lỗ Tây em có sao không…….”

Tôi nghe thấy giọng nói đó, giống như tóm được một cây cỏ cứu mạng, khó khăn vương tay về phía anh ta, muốn nói chuyện, nhưng tay của tôi, lại lập tức bị anh – bị Lương Trạm cầm lấy!

Tôi nghe được anh lớn tiếng quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lấy nước lại đây, cả khăn mặt nữa……”

Sau đó nước nhanh chóng được đưa tới, anh tự mình cho tôi uống, là loại nước Riedel giả một cái cốc là kiểu dáng mới nhất, nước trong cốc, đúng là rất ấm.

Tôi cố gắng đè xuống những quằn quại trong bụng, uống mấy ngụn nước, khó khăn lắm mới không nôn mửa nữa, thở phì phò nói: “Anh, anh……. để cho tôi yên lặng một chút…….”

Anh không nói được một lời, dùng khăn mặt ấm lau mặt cho tôi, sau khi lau xong, không nói một tiếng nào liền nắm tay tôi dẫn đi, dùng giọn nói chân thành đáng tin nói: “Anh đưa em đi bệnh viện”

Tôi lắc đầu, rồi nhìn anh nói lại một lần nữa: “Anh để cho tôi yên lặng một chút!” Thấy anh vẫn như cũ không để ý tới, nhịn không được lớn tiếng quát: “Anh để cho tôi yên lặng một chút…….” mở miệng quát xong, cảm thất cổ họng từng đợt từng đợt đau rát, bởi vì liên tục nôn mửa mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Anh rốt cục cũng đứng lại, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Anh không cố ý giấu giếm em……”

Tôi gật đầu, khó khăn nói: “Tôi cũng không đáng giá đến mức anh phải giấu giếm”

Anh nhíu mày, hình như không biết nên nói như thế nào, cẩn thận suy nghĩ, rốt cục lại mở miệng nói: “Anh nghĩ chuyện này không quan trọng”

Con mẹ nó, lại là cái câu quái đản quen thuộc này!

Quan trọng hay không quan trọng, cần phải từ đương sự tôi đây nói mới tính!

Tôi ngẩng đầu, hít thở sâu mấy cái, nhìn anh, gằn từng tiếng hỏi: “Tôi là người thứ mấy…….?” Nói xong, cảm thấy trong cơ thể, từng dòng lệ dâng lên dọc theo huyết quản, chua xót căng đầy làm cho con người ta sợ hãi. Trước sau gì tôi cũng ở trong Lương thị làm việc hơn nữa năm, mặc dù làm việc bán thời gian không nằm trong hệ thống chính quy của công ty, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lương tiên sinh một lần, lại nghe được rất nhiều tin đồi quan hệ bất chính có liên quan đến anh. Từ khi bắt đầu nghe thấy hai chữ “Lương Trạm”, trong đầu luôn luôn không không chế được coi anh là người đứng đầu trong tổ hợp, từ thiên kim tiểu thư danh môn đến thành phần tri thức tinh anh, lại đến diễn viên điện ảnh hay ngôi sao truyền hình……….

Tôi không biết so với những người đó……. Rốt cuộc tôi được coi là cái gì?

Tôi không biết với anh những câu chuyện tình ái tai tiếng nhiều như sao trên trời kia ra sao, nhưng tôi quý trọng mối tình này…… Nhưng lại được coi thành cái gì?

Từ ngày đầu tiên yêu nhau tôi đã biết, tôi biết anh bận rộn nhiều việc, lúc này vẫn không khỏi tự chủ nghĩ đến – Anh đang bận rộn cái gì? Trong những lúc bận rộn công việc tìm không thấy dứt khoát gọi điện thoại cho tôi, rốt cuộc là anh đang bận rộn cái gì?

Tôi không biết tên của anh, cũng không thèm để ý, thậm chí có cảm giác đắc ý, cho rằng bản thân mình yêu đương vô tư trong sáng. Hiện tại, cuối cùng máu chảy đầm đìa, bị cuộc sống thực tế dậy cho một bài học – tên một người, hóa ra thực sự không đơn giản chỉ là một cái tên! Mà tên gọi là đẳng cấp, tên gọi là sự cô đọng của năm tháng, là sự tích, là lịch sử!

Lương Trạm cái tên này rất huy hoàng, khiến cho tôi cảm thấy đè nặng khôn xiết!

Lương Trạm cái tên này quá ghê tởm, khiến cho tôi nhớ lại vô số lần bị “Leo cây”!

Lương Trạm cái tên này rất vang dội, khiến cho tôi trong nháy mắt dường như xuyên qua không khí nhìn thấy được xung quanh anh, có vô số sóng mắt xinh đẹp nóng cháy rơi trên người anh!

Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, tất cả mọi thứ tôi đều chôn ở trong lòng sự mặc cảm tự ti, niềm kiêu hãnh, sự thương tổn, lòng tự trọng, sự tự tin, tức giận, sự ghê tởm….. đủ mọi cảm nhận phức tạp về “Tự nhận thức” và “Tự trọng”, nhưng trong giây phút này, không có chọn lựa, không chút phân biệt tốt xấu, bị tên này ung dung lấy đi, sự bồng bột lan rộng, không cách nào không chế!

Anh là người thông minh, cho nên nghe xong lập tức hiểu tôi đang hỏi cái gì. Khóe môi đột nhiên nở ra một nụ cười lạnh, nói: “Lỗ Tây, anh thật sư coi trọng em, Lỗ Tây! hóa ra thực chất con người em cũng thô tục như vậy” Nhẹ nhàng bông lỏng bản tay đang nắm tay tôi ra.

Ông trời!

Tôi ăn lúa gạo hoa mầu, làm sao có thể không thô tục được chứ!

Tôi thật sự không biết rốt cuộc là người nào, sự tích nào đã làm cho hắn cái ám chỉ sai lầm gọi là “Thoát tục”

Nhưng mà, may mắn, tất cả vẫn còn kịp!

Dạ dày của tôi vẫn chao đảo quằn quại như trước, mũi ngày càng tắc không thể chịu đựng nổi, biết nếu vẫn còn kiên trì như vậy, rất có khả ngăn sẽ lại mất mặt ở trước mặt anh lệ rơi đầy mặt, cho nên, chỉ nỗ lực nhìn anh, hít thở sâu vài cái, nở nụ cười, nói: “Tôi chưa bao giờ có ý định dựa vào lý tưởng của người khác để đắp nặn cho bản thân, thật là có lỗi!” Bước qua hắn, đi về phía Lâm Giang Dương, cố chấp không nhìn mấy người… đang đứng ngăn cản bên cạnh Lâm Giang Dương và anh Chu, mỉm cười hướng về phía Lâm Giang Dương nói: “Sư Huynh, anh có thể cõng giúp em quyển câu hỏi không?”

Sắc mặt Lâm Giang Dương rất khó nhìn, nhưng lập tức khom lưng, đem cuốn câu hỏi giả trang ba lô của tôi nhẹ nhàng nhấc lên.

Một bước, hai bước, ba bước…… Tôi đi hướng Lâm Giang Dương, “Anh” không hề nhúc nhích….

Bốn bước, năm bước, sáu bước……. mấy người vây xung quanh Lâm Giang Dương dường như là nhận được tín hiệu, bắt đầu lùi lại….

Bảy bước, tám bước, chín bước……

Xung quanh cây cầu Tiểu Thạch, vài cọng liễu rủ chập chờn theo làn gió, đưa qua đưa lại. Những lá liễu non mềm giống như những những khối ngọc bích cắt gọt mà thành, từng lá từng lá gắn bó nỗi liền với cành cây, lướt nhẹ trên khuôn mặt, một cảm giác mát lạnh lờ mờ kích thích!

Tôi kiên trì tin tưởng cảm giác mát lạnh trên gò má kia, là lá liễu, là nhánh cây, tuyệt đối sẽ không phải là một thứ dư thừa nào đó. Tôi khẽ ngẩng đầu, bước qua bóng cây xanh tươi, bước qua đoạn tình yêu ngây ngô, bước qua sự cuộn sóng của nội tâm…… không cần thiết, từ trong ba lô trên tay anh Lâm, khó khăn lắm mới lục được một cái khăn giấy ướt, chầm chậm lấy ra, sau lưng nghe thấy, chần chừ rốt cục anh lại mở miệng: “Lỗ Tây!”

Tay của tôi hơi hơi run lên, lập tức kiên định lấy khăn giấy ướt, kiên định ngẩng đầu, nhắm ngay vết máu trên mặt anh Lâm, nhẹ nhàng lau lau……