Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 35




Lúc còn trẻ, chúng ta thường thường xem rất nhiều rất nhiều thứ là mục tiêu, ví dụ như sự nghiệp, ví dụ như thành tựu, ví dụ như sự thừa nhận trong suy nghĩ người khác, ví dụ như…… tình yêu! Con người ta mấy ai chú trọng đến thời gian, cứ mặc nó thoải mái vội vàng trôi đi, mà không hề hay biết trong cuộc đời, có rất nhiều thứ có thể thu hồi hoặc tái hiện lại, duy chỉ có thời gian, một khi đã trôi đi, thì chẳng bao giờ có thể trở lại.

Lấy trường học làm điểm xuất phát, quanh quẩn một vòng, lại quay trở về trường, thân phận thay đổi, ý thức thay đổi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cùng rảo bước tiến lên. Cho đến ngày đó, mang đôi giày thể thao thoải mái, mặc một cái váy ngắn màu cà phê đi vào phòng học, đột nhiên phát hiện mọi người mở miệng gọi mình là cô giáo trước mắt cũng ăn mặc giống như tôi. Một phút kinh hãi đó, quả thực khủng bố đến mức có thể so với khi niên thiếu lần đầu tiên phát hiện máu bên trong quần lót, còn tưởng mình bị thương sắp chết, khiến người tôi chấn động sâu sắc từ trong ra ngoài.

Tan lớp, lập tức vội vã chạy về túc xá, nhìn vào gương, cẩn thận soi chiếu một lần rồi lại một lần, xác nhận trên mặt mình chưa xuất hiện nếp nhăn, gương mặt vẫn còn hồng hào tròn trịa, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng cởi bỏ cái váy ngắn màu cà phê kia, ít nhiều có chút buồn bã ý thức được, e là sau này sẽ không thể giống như trước đây, tự do tùy ý mà khoác rất nhiều y phục lên người đi lung tung khắp nơi. Bóng dáng và dấu vết thời gian tựa như một hình ảnh lập thể nào đó không cách nào chạm đến, ẩn chứa rất nhiều thứ đủ để cho lòng dạ người tôi chua xót dồn nén không thôi, im lơi lặng tiếng, lướt qua kẻ tay…… tiếc nuối khôn kể.

Lúc nhỏ, thích nhất là ăn đám cưới, mỗi lần thấy cô dâu mặc áo cưới, đều cảm thấy người xinh đẹp nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Không biết bắt đầu vào một ngày kia, hai chữ “kết hôn” lại đột nhiên bắt đầu giống như bùa chú đòi mạng, thời thời khắc khắc bám lấy tôi, mà thật ra bất luận mẹ già tôi càm ràm bao lâu, hay là thân thích bằng hữu của Đại Oai lúc sáng lúc tối không biết bao nhiêu lần nói đến, cũng không thể chấn động trực tiếp như thật sự rõ ràng thấy người bên cạnh mình mặc áo cưới.

Có một ngày, tôi cùng Đại Oai ở trong ký túc xá nấu lẩu, xem bộ phim [ngôi nhà nhỏ bé], vừa xem vừa cảm khái, thực tế nhóm thành phần tri thức dưới cái vẻ ngoài nổi tiếng xinh đẹp, rốt cuộc che dấu biết bao nhiêu khó khăn và khó xử khó tả, bỗng nhiên lại nhận được điện thoại.

Đúng là một quả bom hạng nặng nha…… Bạn học Chương Linh Quyên thân ái của tôi chuẩn bị kết hôn, mời tôi làm phù dâu!

Ông xã Chương Linh Quyên…… nên hình dung như thế nào đây?

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi thật sự còn tưởng là ba của cô ấy nữa chứ.

Một người đàn ông mập lùn trên dưới năm mươi tuổi, mặc âu phục phẳng phiu, lúc đứng bất động thật ra cũng có vẻ đạo mạo, nhưng chỉ cần cử động, giơ tay nhấc chân một cái liền tràn đầy hơi thở địa phương cục mịch không cách nào che dấu được, nụ cười vô cùng rạng rỡ, lúc bắt tay người ta, tư thế vô cùng khiêm tốn, trên ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn phỉ thúy hình giọt nước xanh biếc, tay áo vung lên, lộ ra một cái đồng hồ Rolex siêu xa hoa — nghe giới thiệu, mới biết được vị này tên là Phương Hoành Chí, là một chủ lò than giàu có ở Sơn Tây, tài sản không hề nhỏ, gần đây bắt đầu chuyển sang đầu tư bất động sản, đang hoạt động ở chung quanh thủ đô, kết quả tình cờ gặp gỡ và bán nhà cho cô nàng Chương Linh Quyên quyến rũ xinh đẹp.

Quyên Quyên yêu hay lấy người nào, tôi tất nhiên không mảy may có đường nói chen vào, chỉ là, cùng ăn một bữa cơm, rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Quyên Quyên, tôi nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi cô: “Bạn trai trước kia của cậu……?”

“Chia tay lâu rồi!” Chương Linh Quyên không sao cả nhún vai. “Lương của hai đứa mình cộng lại, một tháng cũng mua không được nửa mét vuông phòng. Anh ấy thật ra muốn mình chờ, nhưng mà phải chờ đến lúc nào chứ? Mười năm? Hai mươi năm? Đợi đến khi tiền bạc mà bọn mình tích trữ, cũng chẳng còn đáng một đồng, rốt cuộc chỉ có thể ôm cái chìa khóa hai cái phòng ngủ gào khóc sao?”

“Thật ra phòng cho thuê cũng không đến nỗi tệ thế…… Mình chẳng phải cũng đang ở phòng trả góp của trường sao?” Tôi ít nhiều vẫn có chút cảm khái, trong đầu dừng lại hình ảnh của một cậu con trai vọt tới ký túc xá của bọn tôi đập mạnh đầu ngón tay. Thẳng thắn mà nói, bởi vì Quyên Quyên tướng mạo xinh đẹp, được rất nhiều bạn nam yêu thích, năm đó hai người bạn trai trước kia của cô ấy, tướng mạo cũng tương đối khá.

“Không chỉ là chuyện phòng ốc!” Chương Linh Quyên lắc đầu: “Mình còn cần rất nhiều thứ, mà cố gắng lại quá gian nan. Mình chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, mà Phương Hoành Chí lại có thể cung cấp cho mình thứ mà mình cần, tất cả chỉ đơn giản như vậy!” Cô vừa đưa cái miệng nhỏ liếm kem trong ly, vừa nói: “Cậu cũng biết đó, hoàn cảnh nhà mình hết sức bình thường, lúc học đại học cũng không thế nào học tập thật tốt, lúc đi học thì không sao, lúc bước chân ra ngoài mới biết thế nào là khó khăn. Đi tới chỗ nào cũng vấp phải trắc trở, cảm giác ai cũng có thể đạp cho cậu mấy phát…… Cái mình có chỉ duy nhất là tuổi thanh xuân và sắc đẹp, nếu như không thể dựa vào hôn nhân để thay đổi địa vị, thì đúng là hai bàn tay trắng!” Cô ấy cười một cái: “Phiêu bạc nhiều năm như vậy, mình đã tuyệt vọng lâu rồi, may mà gặp được lão Phương!”

Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, huống chi cô ấy đã nghĩ rõ ràng như thế, tôi cũng không còn lời nào để nói, mỉm cười chuyển đề tài: “Định đi đâu hưởng tuần trăng mật vậy?”

“Đi xem tượng nữ thần tự do……” Chương Linh Quyên cười: “Cậu đang đi học ở Mỹ, cảm giác chắc là không tệ chứ?”

“Cũng vậy thôi hà!” Tôi nhẹ nhàng lấy ra khăn tay lau miệng, cười: “Cái thế giới này thật sự chuẩn hóa rất lợi hại, đi qua bên kia, tự bọn mình tổ chức bữa ăn tập thể, đi siêu thị mua đồ, đồ đạc cũng chẳng khác gì lắm; Đi dạo cửa hàng bách hóa, thì rất nhiều nhãn hiệu nghe nhiều nên thuộc; phong cảnh, phong tục tập quán tất nhiên có chút đặc sắc, xem qua, cũng chỉ có chừng đó thôi à!”

“Mình nghe nói…… Cậu cùng Đại Oai……” Chương Linh Quyên cười đến có vài phần bí hiểm.

“Mấy năm nay, bọn mình kết bạn du học!” Tôi thản nhiên mỉm cười.

Cô ấy bật cười ha hả, nói: “Khó trách Mộc Lan mấy năm không để ý tới mình! Đường đường là thiên kim của ngài Bộ trưởng, sắp tốt nghiệp, lại bị cậu cướp bạn trai, nhất định là cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai……”

“Cậu nghe cái tin này từ đâu vậy?” Tôi đột nhiên cảm thấy nhức đầu — tin tức này sao lại truyền bá thành thế này chứ?

“Mọi người ai chẳng nói vậy? Ai cũng nói đêm trước khi tốt nghiệp năm thứ tư, cậu bỗng nhiên trở nên vô cùng kiêu ngạo, ngang nhiên cặp đôi với Đại Oai, khiến cho Mộc Lan không còn mặt mũi nào mà lộ diện ở trường học. Huống chi, tại buổi lễ tốt nghiệp, hai người rõ ràng làm bộ như không nhìn thấy nhau như vậy……” Cô lại ha hả cười: “Thật ra không sao cả, mình đã sớm biết cậu thầm mến Khương Tuấn Vĩ, thầm mến nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có một ngày trở thành yêu công khai, cũng là chuyện tốt. Huống chi, cậu cũng có tính kiêu ngạo. Đi Stanford, mấy năm cũng không thấy đâu!”

Oan uổng nha……

Tôi buồn bực đến muốn hộc máu, muốn thanh minh, phát hiện căn bản không thể nào thanh minh được, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ: “Việc này, trong chốc lát mình không thể nào mà nói rõ cho cậu được. Cậu vẫn nên nói cho mình sớm chút chứ, làm phù dâu phải làm những thứ gì, tránh đến lúc đó lại làm trò cười cho thiên hạ, khiến cậu phải xấu mặt……” Cố gắng nhớ lại diễn biến buổi lễ tốt nghiệp, nhưng cuối cùng có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm.

Bệnh tình đã hồi phục từ lâu, chỉ là cho dù có cố nhớ như thế nào thì ở giữa vẫn luôn có một khoảng trống. Ví dụ như, cái đêm mưa đó, tôi rốt cuộc làm như thế nào mà rời khỏi nhà Hà Viện Viện, hay đến tột cùng tiến hành những điều trị nào, hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Lại ví như, trong hai tháng cuối cùng trước khi tôi tốt nghiệp, rốt cuộc đã gặp những người nào, đã nói những chuyện gì…… Thành thật mà nói, đến nay tôi vẫn không thể hoàn toàn phân biệt rõ ràng, nhưng mà, đều là những chuyện không vui vẻ gì cho cam, cũng không cần thiết phải phân rành mạch.

Đang lúc cúi đầu suy tư, lại nghe thấy Chương Linh Quyên cười ha hả nói: “Khi đó cậu len lén đan khăn quàng cổ, chính là tặng cho Khương Tuấn Vĩ sao? Mình và Mộc Lan đã phát hiện từ lâu, cũng đoán rất lâu mà vẫn không biết cậu định tặng cho ai.”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, cau mày: “Khăn quàng cổ……?”

“Cái khăn quàng cổ caro xanh trắng, phần đuôi có một con gấu Koala nhỏ đó?” Chương Linh Quyên cười nói: “Mình vừa vào trường học đã nhìn ra cậu thích Khương Tuấn Vĩ, cho nên khi đó cũng cảm thấy kỳ lạ, sao cậu càng vất vả bao nhiêu, thì trái lại hai người bọn họ càng tốt đẹp bấy nhiêu!”

Tôi chẳng có tâm trạng nào mà nghe cô trêu chọc, vội vàng hỏi: “Cậu xác định Mộc Lan biết cái khăn quàng cổ đó là do mình đan?”

“Đúng vậy!” Chương Linh Quyên cười: “Ngày nào tới nửa đêm cậu cũng bật đèn pin đan khăn, sau đó giấu ở trong chăn, Mộc Lan đã phát hiện từ lâu rồi. Có một ngày cậu đi ra ngoài, Mộc Lan liền kéo mình cùng vào lục ra xem……”

Tôi cảm thấy đầu óc mình kêu ù ù, cứ như bị một đống ong mật bao vây, lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Đại tỷ ơi, nếu cậu muốn thuận lợi kết hôn, thì đừng có mà bép xép chuyện này ra ngoài đấy……” Cảm giác mình vô cùng hoảng hốt.

Mộc Lan cũng biết cái khăn quàng cổ đó là tôi đan?

Nói như vậy, lần đó, cô ấy sở dĩ ở trước mặt tôi bảo Đại Oai cắt vụn cái khăn quàng cổ, lại là, lại là…… Mặc dù nhiều năm không có liên lạc với Mộc Lan, nhưng ở trong lòng tôi, dù sao vẫn xem cô ấy là một trong những người bạn quan trọng nhất; mặc dù bởi vì nguyên nhân kế hoạch đầu tư RT, mà tôi có cảm giác đau lòng và thất vọng không cách nào nói hết, quyết chí cùng đoạn biệt với quá khứ, nhưng sâu trong đáy lòng, dù sao đối với bao nhiêu năm tháng bạn bè tốt đẹp vẫn có sự nhớ thương cùng mong đợi khó có thể dứt bỏ.

Tôi cuối cùng hy vọng chuyện có thể tiến triển khá hơn một chút, sáng lạn hơn một chút, gần sát với một số hy vọng cùng ước mơ trong lòng tôi một chút, nhưng thì ra là, có một số chuyện dường như tình cờ đột nhiên xuất hiện, lại chỉ là một vở kịch đã được mưu tính từ lâu. Thì ra là tất cả người thế giới này đều là thông minh, chỉ có mình tôi, mình tôi là kẻ ngốc……

Ăn xong tiệc trà chiều, Đại Oai tới đón tôi, lại bị Chương Linh Quyên trêu chọc một trận, nói: “Sớm biết hai người thật sự ở bên nhau như thế, mình đã không phải mất công đi tìm phù rể rồi. Các cậu cũng nhanh lên, sinh một đứa, nhất định phải cho mình làm mẹ nuôi đó……”

Đại Oai cười cười đáp: “Chỉ cần bao lì xì ra mắt đủ dày, mẹ nuôi này, mình nhất định nhận!” Rồi thân mật hỏi tôi: “Đúng không, bà xã?”

Cái tên này, mấy năm nay, càng ngày càng vô lại, lúc nào ở trước mặt ba mẹ tôi, cũng bai bải gọi “bà xã”, qua nhiều năm, tôi đã chẳng hơi sức đâu mà phản bác.

Tôi đưa tay vuốt ve cái áo cưới Quyên Quyên đặt may, từng lớp từng lớp lụa mỏng manh như cánh ve, nhẹ nhàng tựa như mây, cằm ở giữa ngón tay, có cảm giác ngẩn ngơ làm người ta khó có thể tin…. Hôn nhân là cái gì?

Là nấm mồ tình yêu?

Là phiếu cơm dài hạn?

Là bến đỗ vỗ về?

Là hạnh phúc thuộc về mình?

Đột nhiên nghĩ tới tôi vô cùng bội phục câu mà thầy giáo Du Mẫn Hồng đã nói: “Dẫu biết hôn nhân là một nấm mồ, nhưng ai cũng không chùn bước mà nhảy vào trong đó, bởi vì nếu không nhảy thì chết không có chỗ chôn a a a a……” Đột nhiên cảm giác có chút choáng váng, tôi giật mình rùng mình một cái, nhanh chóng ngẩng đầu, vỗ vỗ gương mặt, cố gắng cười cười, hỏi Chương Linh Quyên: “Cậu còn mời những ai nữa vậy?”

“Có thể mời đều mời tuốt!” Chương Linh Quyên cười ha ha: “Mình đã đặt làm một tiệc cưới đắt tiền nhất toàn bộ Bắc Kinh này, nhất định phải để các bạn học ai oán suốt đời mang bao lì xì đến……”

Tôi ngất!