Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 44




Cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan?

Đại khái chính là tình huống như trước mắt tôi đây!

Đang đi tới, thì gặp một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau; lui về phía sau, thì gặp phải một người mà vất vả lắm mới quyết định tạm biệt. Cho nên, vừa không thể đi tới trước quá nhiều, cũng không thể lùi về phía sau quá dài, chỉ có thể khó khăn đi đến chỗ khúc quanh, dựa vào trên vách tường của khúc quanh, trước mắt tránh cho phải chạm vào một số chuyện, vừa tránh gặp phải chuyện khó xử nào đó.

Nhưng thật ra thỉnh thoảng nép ở góc tường, nhìn những màn thân mật đầy mầu sắc hình ảnh sống động, cũng coi như là có được một trải nghiệm hoàn toàn mới trong đời, chẳng qua là, thời gian đã không còn sớm, gió đêm thổi qua, chui vào khe vạt áo, xuyên qua mấy lớp áo quần, thấm trực tiếp vào da thịt, nhiệt độ cơ thể còn sót lại cũng không đủ để giữ ấm.

Năm phút, mười phút, mười lăm phút……

Không biết người phía trước cuối cùng là muốn hôn tới khi nào mới chịu tách ra; không biết tốc độ bước của người phía sau như thế nào, đã đi xa hay chưa…… Người cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, tôi rốt cuộc nhịn không được đứng thẳng dậy, dùng bóng mái hiên che thân mình, hai chân khe khẽ không ngừng dẫm lên mặt đất, hết chân này lại đến chân khác, đưa tay úp lên miệng, không ngừng thổi hơi.

“Đến lúc nào đó anh gặp lại em, có thể đừng có bộ dáng đáng thương như vậy được không?” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài thật dài thật dài, kèm theo lời nói, trên vai tôi lại có thêm một cái áo khoác lớn màu đen. Tôi muốn xoay người, lại bị người ta ôm lấy. Người đàn ông phía sau duỗi cánh tay dài ra, kéo áo và người lại, vững vàng nhốt tôi vào trong lòng.

Động tác vừa xa lạ vừa quen thuộc, cùng với xa lạ và quen thuộc còn có thân mật!

Tôi biết là nên đưa tay đưa đẩy ra, nhưng lại bị từng cơn nóng lạnh giao thoa bỗng nhiên kéo tới làm cơ thể chấn động. Một tràng run rẩy thật mạnh, cứ như là từ sâu trong xương cốt phát ra, lan tràn đến da, rồi tràn đến răng. Hàm răng của tôi bỗng nhiên không ngừng va lập cập, hoàn toàn không thể khống chế.

Anh lại một tiếng thở dài thật dài thật dài, kề sát vào lỗ tai tôi, khẽ nói: “Nếu không muốn kinh động đến những người khác, thì chúng ta tốt nhất nên đổi chỗ khác!” Kéo tôi, nhẹ nhàng và lặng lẽ không một tiếng động chuyển sang một hướng khác.

Lòng của anh thực sự quá ấm áp, mà sự quan tâm như vậy……

Chuyển qua góc đường, rồi đi một đoạn, răng cửa rốt cuộc cũng thôi không đánh vào nhau nữa, tôi dừng bước lại, nói: “Được rồi, không sao!” Nhẹ nhàng đưa tay, đẩy ra cánh tay anh ra, do dự chuẩn bị vứt bỏ áo gió trên vai, lại nghe anh nói: “Nếu em muốn cởi áo ra, anh bảo đảm, đời này sẽ không để ý đến em nữa!”

Cái này có tính là uy hiếp không nhỉ? Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn!

Đời này, hai người chúng tôi cả đời không qua lại với nhau, anh đi đường Dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, đối với mọi người mà nói, không phải đều là lựa chọn lý tưởng nhất hay sao? Không phải là mục tiêu mà bao năm qua tôi vẫn luôn khổ tâm theo đuổi sao?

Vậy mà anh lại lấy nó để uy hiếp tôi?

Sao anh lại dám lấy nó uy hiếp tôi?

Đừng nói bình sinh điều tôi không sợ nhất chính là uy hiếp, huống chi là lại dùng cái lý do buồn cười ấy ra mà uy hiếp!

Tôi muốn lập tức nói: “Tôi sợ à, anh cứ lạnh lùng xa cách đi xem ai còn thật sự thích anh hay không?” Hoặc, dứt khoát một chút, trực tiếp cỡi áo ra, tỏ rõ quyết tâm cường đại của tôi không thể nào uy hiếp được. Tốt nhất là trực tiếp ném đồ vào mặt anh, rồi nói: “Không để ý là tốt nhất!” Sau đó quay đầu, tiêu sái xoay người rời đi, từ đó ngày rộng đất rộng, tự do bay lượn.

Trong nháy mắt trong đầu lượn qua lượn lại không biết bao nhiêu câu đối đáp, câu nào cũng đủ biểu lộ rõ ràng thần thái, hãnh diện. Đáng tiếc, vẫn là suy nghĩ thì mãnh liệt mênh mông, còn hành động rút lui trên thực tế tính ra lại rất khó khăn. Muốn cười nói một câu gì đó có khí thế, nhưng cứ đến khóe miệng, lại nói không nên lời; muốn tự nhiên làm hành động vĩ đại là vứt áo đi, nhưng ngón tay lại nắm chặt cái áo làm nó gần như muốn rách bươm, lại hết lần này đến lần khác bất luận như thế nào cũng không thể cởi áo xuống.

Anh yên lặng nhìn tôi, sắc mặt nghiêm túc, để cho tôi hoàn toàn nhận thức được lời anh vừa mới nói tuyệt đối không phải là tùy tiện nói đùa. Cho nên, tôi cũng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, cũng dùng ánh mắt nghiêm túc mà diễn đạt lại câu — tôi ghét bị uy hiếp!

Nhất thời tạo thành thế giằng co rất kỳ quái, chỉ vì một câu nói chả hiểu ra làm sao ấy.

Anh cúi đầu trừng tôi; tôi ngẩng đầu trừng anh!

Anh nhìn tôi, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, càng lúc càng nghiêm túc, hai đầu lông mày mơ hồ ẩn chứa cơn giận dữ. Tôi cảm nhận được trong nháy mắt cảm xúc của anh phập phồng biến hóa, cảm giác được một áp lực cường đại nào đó.

Vậy cứ tiếp tục giằng co như vậy, hay là……

Tôi sợ à! Chẳng phải là cởi áo thôi sao? Thật sự đáng phải tốn hao tinh lực như thế?!

Anh thích rèn luyện sức mạnh giữa mùa đông, là chuyện của anh, suy cho cùng thì đâu có liên quan gì đến tôi đâu?

Tôi rốt cuộc cúi đầu, tránh ánh mắt anh, nói: “À…… Trời mùa đông giá rét, chỉ có siêu nhân mới tính cởi quần áo!” Không chút do dự đưa tay cài cái nút áo vừa mới mở ra lại; gần như đồng thời, nghe được anh thở dài, thỏa hiệp nói: “Mới vừa rồi là anh nói giỡn thôi…… Nhưng mà thời tiết thật sự là lạnh quá!”

Hai người cùng nói ra rồi cùng sửng sốt. Nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt uy hiếp của anh, tôi quay mặt, tính làm bộ như không sao, nhưng bây giờ không cách nào nhịn được nụ cười đang tràn khắp khóe môi. Khóe môi mới vừa khẽ nhếch lên, đã nghe thấy anh cũng không dừng lại được bật cười thành tiếng.

Nụ cười hình như rất dễ lây, mới đầu là anh cười, sau đó là tôi; sau đó nữa, anh bị tiếng cười của tôi lây, lại càng cười lớn tiếng; sau đó nữa nữa, tôi bị tiếng cười của anh đầu độc, cũng không dừng lại được lớn tiếng cười.

Nửa đêm ngã tư đường vắng tanh, trời đất chung quanh vẫn rất lạnh, song, cùng với những làn khói trắng mỏng manh nhàn nhạt phả vào không trung, là một chuỗi tiếng cười đánh vào trong bóng tối, xua tan đi cái lạnh của mùa đống.

Đi tới ngã ba đường, tôi hỏi anh: “Đi đâu đây?”

“Đến nhà anh!” Anh trả lời e là rất trôi chảy, mỉm cười nói: “Nhà anh có rượu ngon!”

“Ngon như thế nào?” Tôi chau mày nhìn: “Anh khó mà tìm được loại mà vua George IV đã yêu cầu năm 1817 với chỉ định very superior old pale (Chú thích: Đây là một rượu cognac được ủ lâu năm chất lượng cực kỳ tốt. Năm 1817 vua George IV đã chỉ định hãng Hennessy sản xuất loại rượu ngự dụng đặc biệt cho hoàng gia Anh).”

Anh cười: “Chỉ có v.s.o.p (loại hiện đại của King George)”.

“Please chỉ đường đến nhà anh ngay đi……”

“Em tìm không được đường về nhà mình sao……” Anh nhìn tôi, mỉm cười.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn: “Nhà cũ của em?”

Anh cười: “Bây giờ là tài sản riêng của anh, thuần túy là nhà anh!”

Trong nháy mắt không biết nên nói cái gì, tôi hít một hơi, hỏi anh: “Có thể trả lại những đồ tôi dùng khi còn bé không?”

“Không thể!” Anh đáp rất rõ ràng dứt khoát.

“Tại sao?” Tôi chau mày, nhìn chằm chằm anh.

“Anh thích!” Anh nhìn tôi, cười đến vô cùng thoải mái.

“Anh xỏ lá……”

“Nói rất đúng, anh đúng là xỏ lá!” Anh nhìn xuống tôi, vẻ mặt đắc ý kiểu “Em làm sao mà lấy từ anh được chứ?”

Thật sự là đã lâu không gặp rồi sao!

Cả hai đều đã già hơn rất nhiều rồi, vậy mà anh còn có thể bày ra cái bộ dạng thiếu niên anh tài thích đùa nghịch trêu chọc này sao.

Trong nháy mắt có chút sầu não, vừa nhịn không được có chút muốn cười. Tôi nghĩ nghĩ, rồi nói: “Không sao! Đều là đồ cũ rồi, giữ ở trong hồi ức thì cực kỳ tốt đẹp, nhưng khi thực sự nhìn thấy, chưa hẳn là có thể có cảm giác tuyệt đẹp như vậy!”

Chặng đường đi chưa đến nửa giờ, vừa đi vừa nói chuyện, liền nhanh chóng mà đến nơi.

Tôi dừng ở cửa, nói: “Buổi tối lúc đi ngang qua, tôi vẫn luôn nhìn qua đây!”

Anh cười: “Anh đứng ở cửa sổ cũng nhìn thấy em!”

“Ách……” Bỗng nhiên tôi hiểu ra, vì sao anh có thể anh minh thần võ như vậy kịp thời xuất hiện ở nhà chị họ. Hóa ra vị tiên sinh này là ở bên này nhàn rỗi không có chuyện gì, cứ ở đây dõi theo bước tôi qua?

Trong nháy mắt có một cảm giác thật ấm áp, tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”

Anh thở dài: “Là anh đã tổn thương em quá nhiều!”

Tôi cười: “Đều là chuyện từ hồi nào rồi chứ……”

“Em không so đo, không có nghĩa là chưa từng có gì xảy ra!” Đột nhiên quay người, tôi mơ hồ nghe thấy trong lời của anh, có chút thở dài thầm kín.

Tôi mỉm cười, tiếp tục đi, không đáp lời!

……

Đi vào cửa phòng, liền nhìn thấy bên trong đã được sửa chữa, gần như xóa sạch tất cả dấu vết mà nhà bác cả lưu lại, đồ điện và đồ gia dụng cũng hoàn toàn mới, tuy không xa xỉ, nhưng tuyệt đối có phong cách “Lương trạm”, tất cả đều được xếp đặt ngăn nắp, lấy màu xanh làm chủ đạo, đơn giản lịch sự, thoải mái rộng rãi. Duy chỉ có phòng của tôi là còn nguyên, được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, tuy không coi là chỉnh tề lắm, khắp nơi đều là đồ đạc của tôi, mơ hồ vẫn là dáng vẻ năm đó tôi rời đi.

Anh quả nhiên dự trữ đủ các loại rượu ngon, rượu whisky, rượu trắng, rượu đỏ, Champagne, Cognac, rượu Sake, Vodka…… Liếc mắt một cái, tuyệt đối không thua gì một cái tủ rượu cao cấp.

Tôi chặc lưỡi hít hà: “Anh một năm cũng chỉ thỉnh thoảng tới đây mấy ngày, sao lại chuẩn bị nhiều rượu quá thế này? Không sợ phí sao?”

“Rượu càng để lâu càng thơm, không sợ hỏng, vậy thì có gì quan trọng? Anh nhớ em đã từng nói, khi còn bé, trong nhà của em chẳng còn gì, chỉ có mỗi cái tủ đựng rượu ngon là khiến người ta cực kỳ hâm mộ……”

Tôi nhún vai: “Xem ra đúng là số trời định, phòng này chính là nơi sản xuất bợm rượu!”

Người ta thường nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, huống chi chúng tôi về mặt uống rượu, vẫn có cùng chung hứng thú và phẩm vị.

Hiếm khi có một cơ hội có thể thoải mái uống rượu ngon, huống chi ngoài trời lại rét lạnh như thế. Từ lúc về quê tới nay, thời gian không lâu, mà có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, ở giữa một mớ bòng bong đủ các loại chuyện vất vả chạy tới chạy lui, thật ra tâm trạng cũng vô cùng căng thẳng. Nghĩ như thế, tôi dứt khoát hoàn toàn buông lỏng tâm tình, buông thả tửu lượng, bất kể là loại rượu ngon nào, giá tiền đắt đến đâu, chỉ cần vừa mắt, là mở ra hết ra, không cố kỵ chút nào.

Anh cũng chỉ cười nhìn tôi rót rượu, không ngừng nâng ly, uống đến cực kỳ thoải mái.

Không biết cuối cùng là uống bao nhiêu ly mà cả người cũng nóng dần lên, anh cúi người thay tôi rót rượu, bỗng nhiên thở dài nói: “Anh đang nghĩ, rốt cuộc phải uống tới khi nào mới có thể hoàn toàn khiến em say khướt!”

Tôi cười: “Em vẫn luôn ngàn chén không say. Cả đời chỉ say có một lần…… Một lần cũng đủ rồi!” Cảm giác mặt bắt đầu dần dần nóng lên, có thể sắc mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên rồi?!

Anh nhìn tôi một cái, bỗng nhiên đưa tay tới, nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, rồi lại vào lúc trước khi tôi áp dụng cách phản kháng mà nhẹ nhàng buông tay.

Tôi âm thầm lau mồ hôi, cúi đầu, lại đi lấy rượu, nhưng thấy anh lại một lần nữa đưa tay tới, không hề nhằm vào tay của tôi nữa, mà nhẹ nhàng nâng gương mặt tôi lên.

Tôi hơi sửng sờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Ngón tay của anh bỗng nhiên dùng sức, siết chặt cằm tôi, đôi môi kìm chế, dè dặt, lại vô cùng quyến luyến mềm mại, tràn đầy khao khát, nhẹ nhàng áp xuống……

Trái tim cũng không chịu thua kém, mất kiểm soát mà đập loạn cả lên. Cái loại ngượng ngùng hạnh phúc chỉ thuộc về cô nữ sinh ngây thơ thuở mới yêu, cùng với cảm giác say chếnh choáng, tựa như băng qua đường hầm thời gian và không gian, tựa như cây tử đằng, từ chỗ sâu trong đáy lòng không thể ức chế mà tràn lan lan tràn…… Tôi gần như là theo bản năng ngửa mặt, theo bản năng hướng về phía bờ môi anh nghênh đón, song, tầm mắt hơi dời chuyển, liền thấy trên cổ tay của anh có một vết sẹo nhợt nhạt.

Không biết là niềm vui thu lại nhanh hơn, hay là sợ hãi ập tới nhanh hơn, tôi gần như là có chút hoảng sợ thốt nhiên cúi đầu, khó khăn hỏi: “Viện Viện từng dùng thủy tinh đâm vào cổ tay anh, đúng không?” Nhẹ nhàng lui về phía sau, đẩy cánh tay anh ra.

Anh không nói, hồi lâu, mới nhàn nhạt trả lời: “Anh vốn là không biết cô ấy ôm một cái bình hoa của Pauleta!”

Tôi gật đầu, nỗ lực, để giọng nói có vẻ tự nhiên, cố gắng nói: “Viện Viện có thể hồi phục, cũng đồng nghĩa là cô ấy đã có thể nhìn thẳng vào quá khứ của mình!”

Trong lòng càng ngọt ngào thì càng đau đớn!

Chỉ những người không che không tránh nhìn thẳng vào quá khứ của mình, mới có thể tiếp tục cuộc sống, tiếp tục kéo dài, ngẩng đầu khởi hành!

Tôi tốn biết bao nhiêu tâm huyết và thời gian, mới đem tất cả ngọt ngào và đau khổ rút thành một cảnh quay mờ nhạt theo năm tháng, cất kỹ vào trong hồi ức và những cuốn sách, không để cho nó ngoi lên, cũng không cố ý cố tình, để nó tan biến!

Tôi hít một hơi, chậm rãi, chậm rãi điều động dũng khí cường đại của tôi bốn năm qua, dũng khí của hơn một ngàn ngày, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn, cố gắng cười nói: “Pauleta đã qua đời, mà tương lai hạnh phúc của Viện Viện đều ở trong tay anh……” Xoay người, đi về phía phòng mình, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon!”

Chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy bước chân anh.

Tôi gần như nhịn không được nhảy dựng lên, lại nghe thấy phía sau, anh dùng giọng thoải mái nói: “Yên tâm đi! Anh không phải là sói già, không ăn nổi em đâu……” Xoay người nhìn, vẻ mặt đã trở về bình thường, trong ánh mắt đầy nụ cười thân thiết, nét mặt giống như lúc đối đãi với đại đa số người trên thế giới, thân thiết ôn hòa mà nhàn nhạt xa cách.

Đó là một thời thời khắc khắc đàn ông mang vô số mặt nạ lên mình, lúc đối với người xa lạ thì luôn khiêm nhường lễ độ, chu đáo khách khí. Tôi ban đầu luôn chê anh lúc sống chung với tôi, là mặt lạnh thừa nụ cười; hành động nhiều ý nghĩa! Đợi đến cuối cùng bị anh lột hết quần áo, cắn lên đầu vai, mới dần dần hiểu ra, giọng nói của anh tràn đầy đề phòng; nụ cười tràn đầy ngụy trang, lúc không nói một lời lấy hành động thay lời nói, ngược lại thường thường mới là bắt nguồn từ chân thật trái tim anh.

Tôi quay đầu nhìn, nhìn anh cười đến càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng xa cách, từ sâu trong đáy lòng, thầm thở dài, rốt cuộc từ từ xoay người, đi về phía anh, cố gắng lắc lắc đầu, mỉm cười, vỗ vai anh, nói: “Hay là uống thêm hai chén?” Chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai anh, nhưng ngoài dự tính của tôi, lại bị anh chụp được, mất kiểm soát mà khom người xuống.

Từ khi nào, cái tên đàn ông coi trời bằng vung này, cũng sẽ dưới bề ngoài cường đại, nhét vào đó rất nhiều thấp thỏm và khẩn trương?!

Tôi kìm lòng không đậu đưa tay bắt lấy anh, lại bị anh trở tay cầm cổ tay.

Anh dứt khoát cúi thấp người xuống, nắm cổ tay tôi, trầm mặc không nói, hồi lâu, mới mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Anh tốn rất nhiều tinh lực, muốn quên em đi, cũng đồng thời, để em quên đi. Anh cố gắng rời xa cuộc sống của em, hy vọng có thể thả em tự do, trả lại em hạnh phúc, nhưng sự thật chứng minh, anh không có cách nào xử trí tốt hết thảy, mà em, hiện tại quả là…… rất dễ dàng bị thương!”

“Ầm” Một tiếng giòn vang, một bình rượu đỏ vốn dựa vào tường bỗng nhiên trượt xuống dọc theo tường, rượu từ miệng bình cuồn cuộn trào ra không dứt, trào ra, va vào mặt đất, tạo thành một đốm một đốm hoa rượu đỏ sậm, nho nhỏ……