Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 43




Đêm đó, mẹ Tiêu Phàm lưu lại ăn cơm, Vệ Đằng ngồi đối diện bà lo lắng bất an.

Vốn là thói quen ăn như lang thôn hổ yết, bây giờ người ngồi đối diện là mẹ Tiêu Phàm, bà ấy ăn uống tao nhã như vậy, Vệ Đằng cũng không tiện phóng túng, bộ dáng cẩn thận ăn từng miếng nhỏ khiến Tiêu Phàm nhìn rất muốn cười.

Nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy tay Vệ Đằng dưới bàn, Vệ Đằng khẩn trương đến rơi miếng sườn đang gắp xuống bàn.

Nhạc Ngưng ngồi đối diện lại là bộ mặt không gợn sóng, không kinh động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vệ Đằng, nhìn đến da đầu Vệ Đằng tê dại.

Rốt cục ăn cơm xong, Nhạc Ngưng đưa Tiêu Tinh rời đi, Vệ Đằng lúc này mới thở ra một hơi thật dài, quay đầu nói với Tiêu Phàm: “Anh không nói cho dì ấy biết chuyện của hai chúng ta chứ, dì ấy sao cứ nhìn em…” Nói đến, có hơi tức giận, có hơi đỏ mặt.

Tiêu Phàm giơ tay vuốt tóc Vệ Đằng: “Nói rồi.”

“A?”

“Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói”, Tiêu Phàm nhún vai không chút ngần ngại, “Hơn nữa mẹ nói rất thích em, không phản đối chúng ta ở cùng nhau, em đừng lo nữa.”

Vệ Đằng nắm tóc, lại sờ sờ mũi, cười hắc hắc, “Dì ấy có thích em sao? Em tưởng là dì ấy xem em rất không vừa mắt chứ.”

“Sẽ không đâu, mẹ nhìn em rất thuận mắt.” Nhớ đến bộ dáng mẹ mình cau mày khi uống trà đắng Vệ Đằng pha, Tiêu Phàm không khỏi nhếch môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Đúng rồi, Tiêu Tinh nói ngày mốt là giỗ tròn năm của ông nội anh?”

“Ừm, mai anh về nhà một chuyến, cũng không biết lúc nào trở lại.”

“Không sao, em chờ anh nha.” Vệ Đằng vỗ vai Tiêu Phàm, ánh mắt giao thoa, lại có chút thẹn thùng.

Bị người lớn bắt gặp, thật mất mặt, ấn tượng đầu tiên của mẹ anh ấy đối với mình nhất định rất xấu, bộ dáng mặc áo ngủ lôi thôi, tóc giống như tổ chim, trên mặt cũng không biết có dính thứ gì không…

Vệ Đằng cảm thấy bản thân mình xui xẻo đến tận cùng rồi.

Ngày kế, Tiêu Phàm chuẩn bị xong bữa sáng cho Vệ Đằng liền ra cửa, Vệ Đằng đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn thấy lầu dưới có chiếc xe chạy đến, tài xế đối với Tiêu Phàm có vẻ rất cung kính, chắc mẹ anh ấy phái tới đón.

Thật khoa trương.

Vệ Đằng bây giờ mới thật cảm giác được sự thực Tiêu Phàm là Đại thiếu gia.

Mặc dù lúc mới quen cũng biết Tiêu Phàm không cùng loại, nhưng sau này bên nhau, chung sống cũng lâu, Vệ Đằng chỉ cảm thấy Tiêu Phàm rất quan tâm săn sóc, quả thật là người đàn ông tốt khó gặp.

Mỗi ngày nấu cơm cho mình không nói, quần áo cũng là hắn giặt giũ giúp, mấy chuyện vặt vãnh lung tung đều do hắn lo liệu, Vệ Đằng chỉ cần ung dung thư thả nằm xuống cho hắn ăn là được.

Một chút dáng vẻ cao ngạo của đại thiếu gia cũng không có.

Vệ Đằng thở dài, mặc dù Tiêu Tinh đã nói đừng lo lắng đến bối cảnh gia đình, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Mấy ngày Tiêu Phàm không ở đây, Vệ Đằng nhàn rỗi nhàm chán, mở máy vi tính của hắn ra, trước kia chơi game ngay trước mặt Tiêu Phàm đã cảm thấy rất hưng phấn, lúc nhàn rỗi, nhìn mấy thứ hoa hòe lòe loẹt kia lại cảm thấy phiền lòng.

“Vệ Đằng, lần trước bà xã cậu ghen, cậu còn ổn không?” Tin nhắn của Chu Vũ sao nhìn thế nào cũng có vẻ lộ chút hả hê vậy.

Nhớ tới sự trừng phạt khi Tiêu Phàm ghen, mặt Vệ Đằng hơi nóng: “Ổn cái thí! Đều do cậu kêu bà xã lung tung, chọt lông hắn.”

“Hắc hắc, ngày nghỉ cậu không về nhà, tớ nghe Nam Nam nói nhà các cậu dọn đi, dọn tới đâu vậy?”

“Mới mua nhà mới, ở ngoại ô, không khí trong lành, cách chỗ ban đầu rất xa.”

“À, vậy khi nào cậu mới về trường? Năm tư phải làm luận văn, còn có tư cách bảo nghiên, cậu thật sự không cân nhắc sao?”

“Phi, cậu vừa nói tớ mới nhớ, lần trước tớ định hỏi anh ấy, quên rồi. Chờ anh ấy quay về tớ lại thương lượng.”

“Vợ quản nghiêm quá, khinh thường.”

“Cậu cũng chả khá hơn chỗ nào, còn không phải là bị cọp mẹ quản thúc sao?”

“Cậu nói ai là cọp mẹ hả? Bạn học Vệ Đằng?”

Vệ Đằng cười hắc hắc, biết Ngưu San San lại đoạt số Q của Chu Vũ, vì vậy gửi tin nhắn qua: “San mỹ nữ, cậu không phải là cọp mẹ nha, cậu là sư tử mẹ mới đúng!”

Nói xong vội vàng đóng Q, nghĩ tới dáng vẻ Ngưu San San bị tức giận đến phì khói, Vệ Đằng cười bò trên bàn.

Dưới cơn nhàm chán, Vệ Đằng tìm hiểu chút ít về Hắc Bạch song lang, ban đầu chỉ vô tâm tiến nhập mấy chữ kia, muốn tìm chút hình ảnh lang sói để trêu chọc Tiêu Phàm, chẳng ngờ lại tìm ra rất nhiều topic.

Phần lớn topic đều nhận được ở diễn đàn đại học T.

Khu tám nhảm trên diễn đàn của trường, kết quả ra “Hắc Bạch song lang” đến hơn trăm cái, thời gian lập ra là trong vòng vài tháng của hai năm trước.

Khi đó, cách nói Hắc Bạch song lang dường như đã dậy lên một làn sóng không nhỏ ở T đại, lúc Vệ Đằng vừa đến đại học T, khi gặp phải Diệp Kính Văn trên đường đi đã nghe em gái mình nói Hắc Bạch song lang từng bị truyền tụng là đoạn tụ.

Hiếu kỳ trong lòng Vệ Đằng lan tràn, hơn nữa, trong lòng vốn có chút vướng mắt, do dự một chút, vẫn click vào mấy topic đó.

Trong topic, ngoại trừ vài khách xem, phần lớn chủ đề được stick là các loại đề tài thảo luận:“Ai nói cho mình biết Hắc Bạch song lang là có ý gì” “Hắc Bạch song lang rốt cuộc có gian tình hay không”

Vệ Đằng click vào những topic có hồi âm khá cao.

“Liên hoan văn nghệ lần này nghe nói là Hắc Bạch song lang liên thủ, khó trách lại kinh thiên động địa như thế, cả đài truyền hình cũng tới, nên có thể xem là lần liên hoan tầm cỡ nhất ở trường chúng ta đi?”

Phía dưới có người hồi âm “Dĩ nhiên, hai vị cường nhân liên thủ, đánh đâu thắng đó.”

“Có lời đồn nói bọn họ đoạn tụ, có chứng cớ gì không, rất muốn biết.”

“Chứng cớ thì không có, nhưng điều kỳ lạ là người trong cuộc lại không phủ nhận.”

“Đi xem thử hình chụp chung sau khi kết thúc lễ hội thôi…”

Tim Vệ Đằng đập rất nhanh, cắn răng, click vào link xem hình.

Đó là cảnh trường học sau khi kết thúc buổi diễn văn nghệ, tất cả nhân viên làm việc kể cả chủ trì đều gom lại chụp hình cùng nhau, ít nhất bên trong cũng có gần cả trăm người.

Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn đứng chính giữa, Diệp Kính Văn nhếch môi cười rất gian ác, Tiêu Phàm là nụ cười lãnh khốc, ngón tay khoác trên vai hắn.

Bọn họ mặc cùng kiểu trang phục, một đen một trắng.

Hai người đều rất tuấn tú, một người mang theo tà khí, người còn lại toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng, cả hai nắm tay nhau, giữa hơn 100 con người lại như toát ra tia sáng khắp bốn phía, chói mắt như thế.

Lần hội diễn kia là do chủ tịch Diệp Kính Văn cùng bí thư công đoàn Tiêu Phàm liên thủ chuẩn bị, kết hợp tạo ra, nghe nói là buổi lễ hội thành công nhất từ trước đến nay.

Theo đường link đi tiếp, là vài bản báo cáo bên trong diễn đàn, nhìn ra, đều là hình chụp của Diệp Kính Văn và Tiêu Phàm ở cạnh nhau.

Có khi, cả hai ngồi rất sát, cùng mỉm cười.

Có khi, Tiêu Phàm cầm tài liệu, Diệp Kính Văn sáp lại nhìn, rất chăm chú.

Có khi, Tiêu Phàm ghé vào tai Diệp Kính Văn nói gì đó.

Nhìn những hình này, cho dù Vệ Đằng đến giờ cũng chưa từng tiếp xúc hội học sinh, cũng có thể cảm giác được, trường học năm đó, thích bọn họ, tôn kính bọn họ, sùng bái bọn họ nhiều thế nào.

Thậm chí có sư muội còn thu gom mấy hình ảnh vào một quyển album, đặt tên là phong thái Hắc Bạch song lang.

Khi đó Lâm Vi ở đâu? Tiền nhiệm chủ tịch Lâm Vi ở đâu?

Tại sao trong tất cả hình ảnh, tất cả ghi chép, đều chỉ có Hắc Bạch song lang, chỉ có quang cảnh hai người Diệp Tiêu vui vẻ bên nhau?

Lâm Vi ở đâu?

Tiêu Phàm, người anh yêu không phải Lâm Vi sao? Tại sao lúc anh ở cạnh người yêu của Lâm Vi, tình địch của anh, còn có thể thản nhiên như vậy…

Thậm chí lộ ra vẻ mặt vui sướng như vậy?

Tại sao lại có người đồn thổi các người là đoạn tụ, bởi vì nhóm các người có loại ăn ý khôn ngoan sắc sảo, loại thân mật như hình với bóng, khiến người ta không thể không hoài nghi à!

Nhìn dáng vẻ thân mật của Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn trong hình, Vệ Đằng cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn từng cơn.

Tiêu Phàm, có phải anh đang giấu diếm tôi điều gì đó không?

Anh chỉ nhắc đến tình cảm của anh đối Lâm Vi với tôi, cũng từng nhắc đến anh vì hạnh phúc của Lâm Vi mà đi quyến rũ bạn gái Ôn Đình của hắn…

Tại sao đến giờ phút này anh cũng chưa từng đề cập đến Diệp Kính Văn?

Hai năm anh và Diệp Kính Văn như hình với bóng không rời nhau, tại sao lại bị anh hoàn toàn làm phai nhạt, chỉ dùng từ bạn bè để che lại vậy?

Vệ Đằng hít sâu một hơi, trên những topic linh tinh, thấy được hình ảnh Tiêu Phàm và các sư muội của hội học sinh cùng tổ chức sinh nhật 20 tuổi cho Diệp Kính Văn.

Tiêu Phàm đích thân đốt cho hắn 20 cây nến, lúc giao dao cho hắn cắt bánh kem, vẻ mặt ôn hòa, khiến Vệ Đằng cảm thấy trái tim mình như đang bị dao cắt.

Ngày 28 tháng 3.

Ngày hôm đó của 2 năm trước, Tiêu Phàm cắt bánh cho Diệp Kính Văn.

Ngày hôm đó của năm nay, Tiêu Phàm hẹn mình đến quán ăn gần trường, ngay trước mặt mình, đúng 12h đêm, gọi điện thoại đường dài cho Diệp Kính Văn ở nước ngoài chúc mừng sinh nhật.

Vệ Đằng càng nghĩ càng đau đớn, càng nghĩ càng sợ hãi, nghĩ đến khả năng kia, cảm thấy lông măng sau lưng đều dựng đứng.

Thật ra thì đủ loại chuyện xảy ra, đều mơ hồ ám chỉ một khả năng.

Tiêu Phàm lúc đó nói thích Lâm Vi, chỉ là ngụy trang, là lời nói dối để mình biết khó mà lui.

Người hắn thật sự thích là Diệp Kính Văn!

Hoặc là hắn từng thích Lâm Vi, có lẽ hắn cũng dùng phương thức quyến rũ Ôn Đình để lần nữa đi đối phó với người yêu Lâm Vi là Diệp Kính Văn, nhưng lần này hắn thất bại, vì hắn đã yêu Diệp Kính Văn…

Hắc Bạch song lang, tại sao lúc mọi người nói quan hệ các người mờ ám, chẳng ai trong hai người đứng ra giải thích bất kỳ điều gì?

Thật sự chỉ là chẳng thèm giải thích sao?

Hay là vì, những điều bọn họ nói đều là sự thật?

Toàn thân Vệ Đằng cứng ngắt ngồi trước bàn, cảm thấy lòng mình lạnh như băng, giống như có một trận gió lạnh đột nhiên tưới vào, thổi đến cả người cũng tỏa ra khí lạnh.

Tiêu Phàm, tại sao đến tận lúc này anh cũng không đề cập đến chuyện Diệp Kính Văn với tôi? Có phải vì anh thấy chột dạ?

Cho nên mới một mực lừa gạt tôi, khiến tôi tưởng là anh yêu Lâm Vi, yêu đến mức cả người yêu của hắn anh cũng bảo vệ! Hại tôi tưởng là anh si tình với Lâm Vi như vậy…

Hôm sinh nhật, anh canh đúng 12h để gọi điện cho Diệp Kính Văn, anh bận rộn muốn chết còn ráng giúp Diệp Kính Văn làm thủ tục tạm nghỉ…

Tôi thật là ngu mà! Nếu như anh thật sự thích Lâm Vi, sao lại tận tâm tận lực làm việc vì tình địch như thế chứ?

Quan hệ các người hẳn là chẳng hề đơn giản?

Thảo nào, ánh mắt anh nhìn Diệp Kính Văn hôm đó lại nặng trĩu như vậy…

Chẳng trách, anh không chút e ngại lấy quần áo mình cho người ta mặc, không e ngại hắn dùng khăn của anh lau người…

Khi hắn đau khổ, anh sẽ nắm lấy tay hắn an ủi…

Thật sự chỉ là bạn sao? Sẽ có người tin tưởng các người chỉ là bạn thôi sao?

Vệ Đằng cảm thấy bản thân giống như sau một trận mê mang quá lâu, bây giờ trở nên sáng tỏ. Giải thích như vậy, tất cả những gì không hợp lý trước kia đều trở nên hoàn toàn rõ ràng thành một đường thẳng thông suốt.

Điểm đầu của đường thẳng đó chính là Tiêu Phàm yêu Diệp Kính Văn.

Hiểu rõ rồi, trong lòng thật sự đau đớn.

Quả nhiên, thế giới ba người các người là nơi tôi không có cách nào nhúng tay vào.

Vệ Đằng đang buồn bực, lại nhìn thấy góc dưới màn hình đưa tin báo “nhận được thư mới.”, người gửi là Diệp Kính Văn.

Ngón tay run rẩy click vào, nhìn thấy trong tin gửi có một câu, “Bản thu âm trực tiếp nơi hiện trường, giữ lại làm kỷ niệm nha.”. Phía sau là icon gương mặt cười tà ác.

Vệ Đằng mở file gửi kèm, download bản ghi âm về máy, mở ra nghe, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Lại là… đêm ở cùng Tiêu Phàm, giọng rên rĩ của bản thân, tiếng thở dốc nặng nhọc của Tiêu Phàm…

“Thao! TMD anh đi chết đi!”

Vệ Đằng ra sức đập xuống một đấm, đẩy tất cả đồ đạc trên bàn xuống, trái tim đau đến mức như bị chứng co giật, ngồi xổm trên mặt đất cố gắng hít thở.

Tiêu Phàm, có phải anh đang chơi đùa với tôi…

Nghĩ đến khả năng này, ngón tay Vệ Đằng siết chặt lấy vạt áo, hít sâu mấy cái giúp mình bình tĩnh lại, khớp xương ngón tay gồng lên trắng bệch, cơ thể vẫn không kìm được run rẩy.

Tôi không cách nào hiểu được lịch sử tình cảm phức tạp của anh, nhưng tại sao anh lại muốn gạt người… Cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt phải không?

Hai ngày sau Tiêu Phàm mới trở về, mới bước chân vào cửa đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vừa lên lầu nhìn, chỉ thấy một mình Vệ Đằng thu người nằm trên giường, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Trong lòng Tiêu Phàm đau xót, lập tức chạy tới dìu hắn ngồi dậy: “Em làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó xem như thế?”

Vệ Đằng mở mắt, nhìn Tiêu Phàm, nhếch miệng cười cười, “Em không sao, anh về rồi à, ăn cơm chưa?”

“Anh ăn rồi, còn em? Hai ngày nay có ăn cơm đàng hoàng không?” Tiêu Phàm liếc nhìn vụn bánh mì bên cạnh, nhíu mày: “Em không phải là ăn bánh mì qua bữa chứ?”

“Em ăn không vô.”

“Vệ Đằng!” Tiêu Phàm đột nhiên lạnh mặt, “Không phải là theo lời em nói, món ăn anh đều làm tốt cả rồi, em chỉ cần hâm lại là có thể ăn sao? Em sao lại như vậy…”

Lời còn chưa nói hết, liền bị Vệ Đằng ôm chặt lấy.

“Anh có thích em không?”

“Em làm sao vậy?”

“Không có gì, nếu anh không thích em thì hãy nói thẳng với em, đừng gạt em, thật sự, con người em ngốc lắm, đầu óc cũng không biết xoay chuyển, anh đối tốt với em, em liền cho rằng anh thật sự thích em, Vạn nhất một ngày nào đó biết rằng anh chỉ đang đùa bỡn em thôi, em sẽ không chịu nổi đâu.”

“Em thật sự sẽ không chịu nổi đâu.”

Tiêu Phàm ôm hắn thật chặt, áp mu bàn tay sờ trán Vệ Đằng, sốt rất cao, vội vàng đặt hắn nằm xuống, xoay người đi lấy thuốc.

Trong cơn mơ màng, nhìn bóng lưng bận rộn kia, Vệ Đằng nhếch mép mỉm cười.

Xem đi, anh ấy khẩn trương vì mình như vậy, trong lòng nhất định cũng có vị trí của mình.

Hắn từng thích Lâm Vi, từng thích Diệp Kính Văn, mình là người thứ 3, không biết còn dư lại bao nhiêu vị trí nhỉ?

Nhớ tới hết thảy của Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn, trong lòng Vệ Đằng lại khổ sở một trận.

“Tiêu Phàm, anh thành thật nói cho em biết, anh và Diệp Kính Văn…”

“Đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh và hắn chỉ là bạn thôi.” Tiêu Phàm mỉm cười thật dịu dàng, cầm khăn lau cái trán đẫm mồ hôi của Vệ Đằng.

“Chỉ là bạn thôi à…”

“Người anh thích là em, em không biết sao?”

Tiêu Phàm, anh rốt cuộc đã nói dối hết bao nhiêu lời, lại còn phải dùng bao nhiêu lời dối trá để che lấp chúng lại.

Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta, chẳng qua cũng là một lời nói dối được anh tỉ mỉ tạo ra sao?