Tình Yêu Judo

Chương 26: Làm việc




Tố Tố cuối cùng cũng trở về ngôi nhà quen thuộc của mình, khoảng thời gian vừa rồi ở bệnh viện, cô buồn muốn chết. Nhưng cứ nghĩ đến việc tất cả mọi người đều lo lắng cho mình, cô lại không dám thể hiện ra. Được về nhà cảm giác thật tốt, cuối cùng cũng thấy mình giống một người bình thường.

“Tố Tố, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi.” A Cường giúp chị Như chuyển đồ vào trong nhà, sau đó đỡ cô ngồi xuống.

“Ôi, A Cường này cậu lĩnh tiền lương rồi hả.” chị Như vừa nghe liền đánh nhẹ vào tay A Cường một cái, mỗi tháng nhận lương, anh ngay cả đến quần áo mới còn không dám mua, lại sẵn lòng vì Tố Tố mà tiêu tiền như vậy.

A Cường sờ sờ đầu, cười nói, “Hôm trước vừa lĩnh xong.” Tố Tố ở bệnh viện lâu như vậy chắc chắn sẽ rất buồn, sắc mặt cũng kém đi nhiều, vì vậy vẫn nên đi ăn nhiều một chút để cô ấy có thể bổ sung dinh dưỡng, Tố Tố thật đáng thương.

Tố Tố giật nhẹ tay anh, “Đừng tiêu bừa bãi vậy, ăn ở nhà đi.” A Cường thành thật nghe lời. ừ một tiếng sau đó ngồi im bên cạnh Tố Tố. Chị Như chỉ cười không nói gì đi ra ngoài luôn.

A Cường cẩn thận nâng tay trái của cô lên, đau lòng nhìn những vết thương trên tay, “Còn đau không?”

“Không đau, Chung Bình nói qua vài ngày nữa là có thể đi chọc lấy nước.” Tố Tố cười nhẹ, khẽ nâng tay lên.

A Cường vừa nghe thấy tên của Chung Bình, tay liền cứng lại, nhớ đến ánh mắt kia của Tố Tố, tự nhiên lại có chút bất an mơ hồ, chẳng lễ Tố Tố đối với Chung Bình….? A Cường buồn bã không lên tiếng nữa.

“A Cường, việc xây nhà mới ở cô nhi viện thế nào rồi? Chỗ ở bọn nhỏ đang ở có tốt không?” Hôm nay ra viện nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chúng, trong lòng cô cũng thoáng vui lên rất nhiều.

“Bọn chúng đang ở chỗ khu nhà cũ, cũng vừa mới dựng tạm một chỗ để đồ, để bê hết đồ vật còn sót lại trong hành lang ở khu nhà cũ ra.” A Cường nghe cô nhắc tới cô nhi viện, mọi buồn bực trong lòng đành dẹp sang một bên, có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tố Tố làm sao có thể thích một công tử ăn chơi, chăng hoa, đa tình cơ chứ.

“Khi nào anh nghỉ, thì đưa em về cô nhi viện nhé, em muốn trở về xem thế nào.” Cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy nếu không sẽ không yên lòng được. Hơn nữa, hôm nay viện trưởng cũng vô tình lại nhắc đến lá thư nặc danh kia, cô rất muốn nhanh chóng trở về để tìm hiểu một chút, tìm xem rốt cuộc người có lòng hảo tâm ấy là ai.

“Thứ sáu tuần này, lúc đó anh sẽ đến đón em.” A Cường nhẹ nhàng vuốt đầu Tố Tố, lúc nằm viện tóc Tố Tố đều bị cạo hết, bây giờ mới dài ra một chút.

“Tiểu Anh gần đây thế nào rồi? Hôm nay em cũng chưa nói chuyện được với cô ấy?” Kỳ thật, Tố Tố vẫn biết Tiểu Anh buồn bực vì vừa rồi A Cường đã ôm cô xuống tầng. Hôm nào, cô phải tìm một cơ hội mà an ủi Tiểu Anh mới được.

“Cô ấy vẫn tốt mà.” A Cường đại khái trả lời, Tiểu Anh không phải vẫn như vậy sao?

Tố Tố nhìn A Cường, nhẹ than một tiếng, Tiểu Anh thầm thích anh đã nhiều năm như vậy, anh lại luôn giả vờ không thấy. Giống hệt chị Như đối với Chung Bình vậy, nhắc đến cô lại nhớ đến bóng dáng của hai người sáng nay, Tố Tố bỗng chốc trầm xuống, có lẽ tình yêu vốn luôn như vậy, đã có kẻ đuổi, thì sẽ có người chạy, đến cuối cùng lại không ai biết bao giờ mới có thể nắm giữ trọn vẹn hạnh phúc. Đang ngây ngẩn như vậy, thì chị Như lại đi vào, nhìn hai người họ cười cười, “A Cường, cậu có rảnh thì đến chơi với Tố Tố, buổi sáng tôi đi làm, sợ Tố Tố ở nhà thấy chán.”

A Cường nhanh chóng gật đầu, “Em sẽ.” Anh còn ước gì mỗi ngày đều có thể đến đây gặp cô.

Tố Tố nhìn khuôn mặt tươi cười của chị Như, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Trước kia chị Như luôn e ngại A Cường đến mức không thèm nói chuyện, không thích anh đến nhà tìm cô, bây giờ lại không thể ngờ được sau khi cô bị thương, chị Như lại quay ngoắt 120 độ, bắt đầu chào đón A Cường.

“Tố Tố, trước tiên em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, việc ở bên siêu thị, chị sẽ giúp em liên hệ, nếu như không làm tiếp được nữa, thì có thể đổi việc, em trước đừng có gấp.” chị Như bê đồ ăn đi vào trong, rồi gọi hai người ngồi vào bàn.

Tố Tố vừa nghe, đã nói cám ơn, “Chị Như, người ta còn có thể cho em đi làm lại không?” Cô nằm viện đã 4 tháng, mặc dù cũng đã làm việc ở đó rất lâu nhưng chắc chắn trong siêu thị đã tìm người thay chỗ cô rồi. Lúc trước xin vào làm, cũng là nhờ chị Như nhờ vả người ta, bây giờ cô muốn đi làm lại, còn bắt chị phải đi nói với người ta giữ lại công việc cho mình nữa.

“Chị đi hỏi A Xuân rồi, cô ấy nói sẽ giúp chúng ta nói với quản lí.” Chị Như xới một bát cơm đưa cho Tố Tố. “Đừng vội, chỉ cần còn chỗ, chị nhất định sẽ bảo họ giữ lại cho em.”

A Cường vỗ tay cô an ủi, “Anh cũng sẽ đi hỏi ở khách sạn xem.”

“Cám ơn.” Tố Tố cảm động nhìn hai người bọn họ. Từ lúc cô nằm viện tới nay, đã làm cho hai người họ vất vả lắm rồi, hiện tại còn làm phiền họ tìm việc cho cô nữa, cô thật sự thấy rất áy náy.

Chị Như bưng bát cơm ngồi xuống, giống như vô ý mà nói ra một câu, “Đồ ngốc, chị biết em vất vả tìm việc như vậy để trả nợ mà, dù sao chúng ta cũng mượn của Chung Bình nhiều tiền như vậy.”

Vừa dứt lời, Tố Tố và A Cường đều giật mình. Bây giờ, cô mới nhớ ra tiền phí phẫu thuật nhiều như vậy, thì bắt đầu có chút lo lắng, hơn nữa Chung Bình còn vì cô mà bận bịu, trái lo phải nghĩ, cũng làm cho lòng cô nặng nề không kém, cảm giác mình nợ Chung Bình nhiều nhiều quá. A Cường nhớ tới bóng dáng của Chung Bình vào một đêm nào đó, bất giác nhìn trộm Tố Tố, cô có biết là Chung Bình đối với cô không giống như đối với những người khác?

Chị Như nhìn họ, cười một cái, rồi thúc giục hai người nhanh nhanh ăn cơm, ngày mai nói chuyện sau.



Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Tố Tố vẫn phải chăm chỉ bôi thuốc, Chung Bình đã dặn dò kĩ cô, thuốc này đối với vết sẹo của cô hiệu quả rất tốt, chỉ cần kiên trì sử dụng, có thể làm cho vết thâm cùng sẹo mờ dần đi.

Chị Như cũng vừa từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Tố Tố đang ngồi bôi thuốc, liền nhanh đi qua lấy đi lọ thuốc trên tay cô, vén tay áo bên trái của cô lên, nhẹ nhàng mà bôi thuốc. Nhìn thấy mấy vết sẹo này, chị Như lại than nhẹ, “Bao lâu mới khỏi hoàn toàn đây?”

Tố Tố mỉm cười, “Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc hoạt động thì không sao mà.”

Bây giờ có thể tự mình đi dưới ánh nắng mặt trời, cô mới cảm thấy được sống trên đời này là điều tốt đẹp nhất, dù trên người có thêm mấy vết sẹo, cũng sẽ không ngăn cản được cô tiếp tục sống, ông trời trên cao kia vẫn luôm mỉm cười chiếu sáng như vậy, còn có điều gì có thể so sánh với những điều tốt đẹp này đây? Nói thật là, cô đã tự soi mình trên gương rất nhiều lần rồi, càng nhìn càng quen với những vết sẹo này, thật sự là một chút cũng không hề đáng sợ, vì sao mà bọn họ đều đã lo lắng thay cô vậy? Cô chỉ hy vọng không làm cho người ta bị cô dọa đến sợ hãi là được rồi.

Chị Như nhẹ nhàng bôi thuốc xong, thì khẽ buông áo của Tố Tố xuống, sờ mái tóc ngắn của cô, “Ngày mai mua cho em một cái mũ nhé?”

Tố Tố vừa định mở miệng cự tuyệt lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chị, những lời muốn nói đành nuốt trở về, gật gật đầu, “Được.”

Chị Như lại vỗ nhẹ vai cô, rồi đi về giường của mình, đương đến bên giường dường như lại nhớ ra cái gì, xoay người nói với Tố Tố, “Chị hôm nay nói với Chung Bình là sẽ tìm cách trả tiền anh ấy, anh ấy lại nói không cần phải vội. Bảo chúng ta cứ từ từ.” Tố Tố nghe xong, chậm rãi gật đầu, vẫn là nên nghĩ cách nhanh trả tiền người ta.

“Nhìn ánh mắt dịu dàng của Chung Bình, làm chị say mất rồi, anh ấy đẹp trai quá.” Chị Như vẻ mặt đầy hạnh phúc nằm trên giường, thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, giống như ở trên kia có dán khuôn mặt tuấn tú của Chung Bình vậy.

Tố Tố cũng tắt đèn lên giường nằm, nghe chị Như thì thào tự hỏi làm sao có thể hấp dẫn được Chung Bình đây, cô liền chậm rãi nghiêng người, khẽ dịch chuyển về phía mép giường. Thời điểm mà Chung Bình dịu dàng với người khác quả thật rất mê người, khó trách nhiều phụ nữ lại cứ thích đổ xô vào anh như vậy. Chị Như cố gắng lên, có lẽ một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra chị rất tốt. Tố Tố nhắm mắt lại, chậm rãi vuốt nhẹ trái tim đang quặn thắt của mình.