Tình Yêu Judo

Chương 31: Giao dịch




Hai người đi tới bệnh viện nơi Chung Bình làm việc, sau đó anh liền dẫn cô lên phòng bệnh ở tầng năm, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã biết đây là phòng bệnh VIP.

Chung Bình đẩy cửa phòng bệnh, còn Tố Tố theo đằng sau anh cũng đi vào bên trong. Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy bà cụ đang uể oải nằm trên giường, khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều, Tố Tố cứ tưởng tượng đến việc bà đang khó chịu, thì trong lòng không tránh khỏi đau xót, cô chậm rãi đến bên cạnh giường, cẩn thận nhìn lại bà.

Có thể là do giấc ngủ không được sâu, cũng có thể do nghe thấy được tiếng động, nên bà cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ mở mắt ra nhìn. Lúc đầu bà cụ dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, nên không thấy rõ người đến là Tố Tố, cuối cùng chớp mắt cả nửa ngày, đôi mắt kia bỗng chốc mở to ra, khóe miệng giật giật, “Tố …..Tố”

Chung Bình chạy đến khẽ đỡ bà lại, miễn để bà quá xúc động, “Bà, Tố Tố đến thăm bà.”

Tố Tố nghe vậy mỉm cười cầm tay bà cụ lên, “Bà, cháu thực xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm.”

Khuôn mặt của bà cụ lúc đầu vẫn còn rất vui vẻ, hưng phấn, nhưng một hồi sau lại nhíu hết cả mày lại, miệng chẹp chẹp, “Cháu cũng không nhớ bà già này nữa rồi.” Giọng nói nhuốm đầy bực tức đang cố nén xuống.

Tố Tố thẹn thùng, cúi đầu nói nhỏ, “Xin lỗi bà, là cháu không tốt. Cháu tuyệt đối không quên bà.”

Bà cụ đảo mắt nhìn xung quanh, rồi trộm nháy mắt với Chung Bình, sau đó lại làm vẻ mặt nghiêm nghị, “Vậy vì sao lâu như thế không đến thăm ta?”

Tố Tố nhất thời không biết nên nói gì, đành nhìn Chung Bình cầu cứu, không phải bà biết việc cô nằm viện sao?

Chung Bình nhìn thấy ánh mắt của cô, liền nhanh chóng giúp đỡ, “Bà, Tố Tố cũng không có cách nào khác, thời gian trước cô ấy cũng phải nằm viện mà, gần đây mới xuất viện thôi.”

Bà cụ như chợt hiểu ra, nắm lấy tay của Tố Tố, “Đứa nhỏ đáng thương này, cháu bị bỏng mà. Đến đây, để bà xem con như thế nào rồi?” Nói xong liền kéo Tố Tố ngồi xuống giường, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố lên cẩn thận nhìn, vừa xem vừa đau lòng không thôi, không ngừng kêu than, “Ôi đứa nhỏ đáng thương, sao lại bị thương trên mặt vậy, ai.”

Tố Tố cảm thấy sống mũi mình cay cay, mắt cũng có chút ướt, nhưng cô vẫn an ủi bà, “Bà à, cháu đỡ nhiều rồi, chỉ còn một vài vết thương nhỏ thôi.”

“Cái gì mà nhỏ, vẫn còn một vết lớn như thế này.” Bà cụ bĩu môi nhìn Chung Bình, sau đó nghiêm nghị ra lệnh, “Bình Bình, thân là bác sĩ chỉnh hình, mặt của bạn gái mình cũng còn không chữa khỏi được. Ta mặc kệ đấy, cháu phải có trách nhiệm làm cho Tố Tố giống y hệt hồi xưa, còn phải đẹp hơn nhiều nữa.”

Chung Bình và Tố Tố quay ra nhìn nhau, không ngờ bà lại tự nhiên lại nói như thế. Tố Tố đành ôm bà mỉm cười, “Bà, Chung Bình đã cố hết sức rồi, tiền phẫu thuật của cháu đều là nhờ anh ấy, nếu không có anh ấy bây giờ cháu có thể còn đáng sợ hơn nhiều.” Tố Tố liếc Chung Bình, vẻ mặt có lỗi.

Bà cụ nghe vậy nhưng vẫn không thèm quan tâm, “Cháu là bạn gái nó, nếu nó không hết lòng hết dạ với cháu thì với ai, đây là những chuyện nó phải làm. Hôm đó, nó nói hai đứa chia tay, ta liền biết chắc rằng tên tiểu tử này lại làm sai gì đó rồi, mới có mắng nó một chút, nếu nó dám bỏ cháu, ta là người đầu tiên nhất định không tha cho nó.” Bà cụ kích động nói, Tố Tố vừa nghe vừa vỗ nhẹ vai của bà, muốn để bà đừng nên xúc động quá.

Chung Bình nghe thấy, cũng chỉ biết nhún vai, lại cười xòa với Tố Tố, “Bà nói rất đúng, là cháu sai rồi. Tố Tố em nể mặt bà, tha thứ cho anh được không, đừng tức giận nữa.”

Tố Tố kinh ngạc nhất thời không biết nói gì, không biết nên trả lời Chung Bình ra sao, không phải là bảo cô phối hợp với anh diễn làm bạn gái anh trước mặt bà sao?

Nhưng bà cụ lại tưởng cô vẫn còn giận Chung Bình, liền hoảng sợ đung đưa tay của cô, “Đúng đấy, Tố Tố, có ta là chỗ dựa cho cháu rồi, Bình Bình tuyệt đối không dám bắt nạt cháu nữa đâu, cháu đừng giận nữa, được không?” Tố Tố khó xử khẽ cắn môi, không nói gì.

Bà cụ lại đảo mắt, lộ ra vẻ khổ sở, “Mấy đứa này thật không biết trân trọng gì cả, rõ ràng là một đôi đẹp như thế này, không nên vì chút chuyện cãi nhau mà giận dữ, ai, thật là làm cho bà già này không thể nào đỡ lo đi được.” Nói xong liên tục thở dài.

Tố Tố xót xa, rất nhanh ôm bà, “Được, bà đừng buồn, cháu……cùng Chung Bình nhất định sẽ nói chuyện lại.” Cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Chung Bình, còn anh cũng ngay thật nhìn thẳng cô. Tố Tố thu mắt lại, nhìn bà cười, “Bà, đừng quan tâm đến chúng cháu nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là bà phải dưỡng bệnh thật tốt.”

Bà cụ vừa nghe thấy vậy, đã bắt đầu vỗ vỗ lên ngực mình, khẽ nói, “Nơi này thật không thoải mái, ta buồn bực kinh khủng, y tá ở đây chả vui vẻ gì cả, lúc nào cũng bày ra bộ mặt thối hoắc nhìn ta. Tố Tố cháu tới đây với ta được không?” Bà cụ cong cong đôi mắt bộc lộ sự tha thiết với cô.

Tố Tố nghe xong thì ngây người, cô làm sao có thể tới chăm bà được, cô vẫn còn phải đi làm mà.

Chung Bình lúc này đứng ở bên cạnh liền phụ họa, “Hóa ra bà không thích ở đây, khó trách mấy hôm nay bà buồn bực như vậy.”

Bà cụ cong môi, “Không ai chơi với ta, mấy tiểu cô nương ở đây ta không thích” Tất cả đến đây đều chỉ là muốn nhìn thấy cháu đích tôn của bà thôi, chỉ là cuối cùng cháu bà cũng có người trong lòng rồi, mấy cô gái kia tốt nhất nên tránh qua một bên đi vậy.

“Bà, cháu…..chắc không được, cháu còn phải đi làm.” Tố Tố do dự cự tuyệt.

Bà cụ giật mình, “Bình Bình, không phải nói cháu làm ở đấy không được thoải mái, muốn đổi việc hay sao?” Chung Bình nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy bà đang nháy mắt ra hiệu cho anh, thì cuối cùng đã hiểu được, vội vàng khẽ đẩy Tố Tố, “Tố Tố, lần trước em nói không muốn làm nữa, anh đã nói với bà rồi.”

Tố Tố bị hai người tôi một câu anh một câu, lại càng không biết phải nói gì, cô căn bản không biết Chung Bình đã nói gì với bà nữa, nhưng mà hiện tại cũng không thể vạch trần anh, bảo mình đang làm việc ở siêu thị được. Tố Tố đành phải gắng gượng gật đầu, “A, quả là đã có ý tưởng này.”

Bà cụ nghe thấy vậy, vui vẻ vỗ đùi, “Thật đúng lúc, vậy nhanh từ chức đi.” Vì đắc ý nên đập chân có vẻ mạnh. Tố Tố nhìn thấy thì hơi giật mình, bà vì sao vừa nói đến chuyện này thì tinh thần lại tốt đến vậy? Bà cụ vừa nhìn thấy sự nghi hoặc của Tố Tố, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt thành buồn rầu, “Chẳng qua là, Tố Tố, cháu tới chăm sóc cho ta, có phải làm phiền cháu rồi không?”

Tố Tố mỉm cười lắc đầu, “Không có đâu ạ.” Cô biết là bà đang muốn tìm một người chăm sóc mình. Nhưng mà công việc này chị Như rất vất vả mới giúp cô tìm được, cô sao có thể cứ nói từ chức là từ chức được. Tố Tố nhìn Chung Bình nháy mắt, anh liền hiểu được, nhanh chóng nói lại với bà, “Bà, trước để Tố Tố suy nghĩ lại đã, chuyện công việc cũng phải bàn giao nhiều thứ mà, được không ạ?” Nói xong hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tố Tố. Tố Tố liền liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bà cụ nghe xong mặt mày nhăn hết cả lại, “Ai, dù sao mấy đứa cũng không muốn trông nom ta.”

Tố Tố cười khổ, khẽ ôm bà, “Bà à, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến bà.”

Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tố Tố, vẻ mặt hoài nghi, “Thật ư? Cháu cũng thế sao?”

Tố Tố đau lòng càng ôm chặt bà, “Tất nhiên rồi, bà đối với cháu tốt như vậy.” Những lời này của cô đều rất thật lòng, trừ bỏ những người ở cô nhi viện cùng chị Như, bà là người đầu tiên khiến cô cảm thấy như người trong một nhà.

Bà cụ rốt cục nở nụ cười, “Vậy nhất định phải đến đây với ta đó.” Tố Tố chỉ khẽ ôm bà, không nói gì nữa.



Hai người ngồi lại đó đến giữa trưa.

Sau đó Chung Bình liền đưa Tố Tố về, vừa ra đến ngoài, Chung Bình đã nở nụ cười, “Cám ơn em.”

Tố Tố quay đầu cũng cười ấm áp, “Không cần cám ơn đâu, tôi cũng rất muốn đến thăm bà.” Mỗi lần nhìn thấy bà, trong lòng sẽ càng không muốn rời xa, có một người bà như vậy thật là hạnh phúc, Chung Bình thật là một người may mắn.

Chung Bình nhìn thấy cô cười, từ từ mở miệng, “Tố Tố, tôi muốn nhờ em một việc nữa.”

Tim cô lại nhảy lên một cái, mỗi lần anh có việc cầu xin lại khiến cô vô cùng lo sợ, giống như mọi sự đang vượt quá tầm kiểm soát của cô vậy. Giọng cô run rẩy khẽ trả lời, “Chuyện gì?”

“Tôi biết em nhất định muốn giả tôi tiền phẫu thuật. Vậy tôi muốn giao dịch với em một chút.”

Tố Tố chớp mi, “Gì vậy?”

“Tôi muốn em làm người chăm sóc đặc biệt cho bà, trông nom bà.”

…………..

“Tôi không phải khinh thường em, nhưng cứ nghĩ đến tiền lương hiện tại của em xem, cho dù mười năm nữa em sẽ trả được sao. Thế nào? Lo lắng về điều kiện này à, chỉ cần em có thể làm cho bà vui vẻ trở lại, số tiền kia em không cần trả nữa.” anh bình tĩnh nói.

Tố Tố mở miệng, “Không được.” Câu trả lời này của cô làm cho trái tim anh nhói lên một cái, cô lại từ chối anh?

“Tiền nhất định vẫn phải trả.” Tố Tố kiên định nói.

Chung Bình khẽ buông lỏng, hóa ra cô muốn nói là chuyện này, “Được, vậy coi như tôi trả tiền lương cho em, một tháng 5 ngàn.”

Tố Tố kinh ngạc, anh như vậy khác gì cho không cô, làm gì có người nào làm nhiệm vụ chăm sóc đặc biệt mà tiền lương được 5 ngàn một tháng cơ chứ.( 5000 nhân dân tệ xấp xỉ khoảng gần 11 triệu việt nam). “Chung Bình, anh không nhất thiết phải làm như vậy.” Cô mơ hồ cảm nhận được Chung Bình đưa cho cô điều kiện vượt trội này, mục đích cuối cùng là không muốn để cô phải làm nhân viên kiểm hàng nữa. Đây có được tính là anh đang quan tâm đến cô không?

Chung Bình mắt lóe sáng, khẽ mỉm cười, “Chỉ cần có thể làm cho bà vui vẻ, tiền tuyệt đối không phải là vấn đề. Em cũng nghe thấy rồi, bà không thích người khác chăm sóc mình, mà chỉ thích em thôi. Tuổi mẹ tôi cũng có chút cao rồi, có lúc cũng không chăm sóc được cẩn thận. Cho nên, chúng tôi cũng đã sớm nghĩ muốn tìm ai đó chăm sóc đặc biệt cho bà, nhưng bà lại không đồng ý. Hiện tại, bà thích em, tôi hy vọng em có thể đồng ý.”

Tố Tố cắn môi không lên tiếng. Nếu quan hệ giữa cô và anh chỉ là người làm và ông chủ, cô thấy cũng ổn thôi, chỉ là bà lại muốn hai người họ trở thành người yêu, cô lại đi chăm sóc bà, vậy lại càng không thể nói rõ ràng được.

Chung Bình nhìn thấu cô đang chần chờ, còn thật sự nói tiếp, “Tố Tố, tôi cam đoan, nhất định sẽ giải thích quan hệ của chúng ta với bà, em lúc nào cũng có thể coi tôi là bạn bè bình thường. Tôi chỉ hy vọng bà có thể thật sự vui vẻ, em có thể thông cảm với tôi được không?”

Tố Tố nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, trong lòng bắt đầu dao động.

“Tố Tố, nếu không phải bà thích em như vậy, tôi cũng không muốn làm khó em, tôi biết em không muốn gặp tôi.” Chung Bình khẽ thở dài gục đầu xuống.

Tố Tố căng thẳng, nghẹn cả lời, Chung Bình thật sự rất quan tâm đến bà mình, anh ấy chỉ là có hiếu vậy thôi, cô làm sao có thể nhẫn tâm từ chối được cơ chứ? Cố kìm nén lại, cô cắn môi, “Được……tôi đồng ý. Nhưng mà, cho tôi vài ngày, công việc hiện tại là chị Như tìm giúp tôi, tôi…..tôi phải nói trước với chị một tiếng.” Cô vừa mở miệng nói ra đã thấy hối hận, làm sao có thể nói với chị Như đây? Chỉ cần chị biết cô lại đến Chung gia, nhất định là đã không vui rồi.

“Được, nếu em không tiện nói, tôi có thể giúp em nói với cô ấy.” Chung Bình thấy cô khó xử, trong lòng liền hiểu cô đang lo lắng về Đinh Như.

“Không cần đâu, để tôi tự nói đi.” Tố Tố mỉm cười, tự mình nói với chị Như sẽ đỡ hơn.

Chung Bình nhìn Tố Tố, tay đặt nhẹ lên vai cô, “Tố Tố, thật sự cám ơn em.” Trong mắt anh hiện lên đầy sự vui sướng cùng cảm động.

Tố Tố bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn, khuôn mặt khẽ ửng hồng. Cô chỉ là không muốn bà thất vọng mà thôi.



Tố Tố về nhà nói chuyện với chị Như, chị quả nhiên rất tức giận, nói là chị đã vất vả đi tìm việc cho cô, cô lại không biết quý trọng, lại còn tìm lí do để thoái thác. Sau đó còn châm chọc khiêu khích cô, có phải là do Chung gia trả nhiều tiền quá, nên không muốn làm nhân viên kiểm hàng nữa để đi làm người chăm sóc đặc biệt hay không, Tố Tố nghe sự trách cứ của chị cũng chỉ biết im lặng. Cuối cùng vẫn là Chung Bình gọi điện thoại cho chị, chị Như mặc dù tâm không cam, lòng không nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.

A Cường nghe chuyện Tố Tố không làm ở siêu thị nữa, liền nhanh chóng hỏi cô đi làm ở đâu, lại nghe thấy câu trả lời của Tố Tố, A Cường đã trợn tròn mắt. Anh trực tiếp phản đối, Tố Tố phải giải thích cả nửa ngày, A Cường vẫn buồn bực không thèm để ý, Tố Tố mỗi ngày đều chạy đến Chung gia, kia không phải đem gửi tặng Tố Tố cho Chung Bình sao, anh không đồng ý.

Tố Tố đành an ủi anh, nói rằng giữa cô và Chung Bình chỉ là có một hiệp ước, cô chỉ cần đi chăm sóc bà của anh, chứ không phải là đến ở cùng anh ấy, bình thường cũng sẽ không gặp mặt Chung Bình. Nói ra cô vẫn thật vất vả mới khuyên được A Cường.

Lại không nghĩ đến, Tố Tố vừa đến Chung gia một ngày chăm sóc cho bà cụ, liền làm cho phong ba bão táp nổi lên. Ba của Chung Bình vừa nhìn thấy người chăm sóc đặc biệt cho bà là Tố Tố, người đã phát hỏa!