Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Chương 4: Sương đêm




Mặc cho Ân Tá níu kéo, Bảo Lam về tới trường lập tức thay số điện thoại khác, thay khóa nhà, dặn bạn cùng phòng và cùng lớp, chỉ cần có con trai gọi điện tới tìm cô thì nói là cô không có nhà. Cô tránh mặt Ân Tá, một nửa là do thất vọng, một nửa là vì yêu. Vì cô quá yêu anh nên cô mới thất vọng như thế, thất vọng tới nỗi không có cách nào đối mặt được với chuyện này. Ân Tá tìm cô như điên, chờ cô suốt mấy ngày mấy đêm ở dưới lầu. Điện thoại của tất cả những người quen biết cô anh đều đã gọi, cuối cùng, ngay cả Ngải Linh Linh cũng không chịu được sự “quấy rối” của Ân Tá, ngày nào cũng tắt máy cho xong chuyện.

Cho tới một hôm.

Bảo Lam học xong giờ tự học buổi tối, một mình đi về phòng, cũng chưa phải là muộn lắm, chỉ khoảng hơn 9 giờ tối, cô vừa nghe MP4 vừa đi xuyên qua rừng cây long não tối om, tất cả đều như bình thường. Bỗng dưng, hai bóng người xuất hiện trong bóng tối, một trái một phải giữ chặt cô, dùng một tấm khăn đã tẩm thuốc mê bịt lên miệng cô. Bảo Lam không thể nào lên tiếng, không thể thở nổi, hai con mắt tuyệt vọng sáng lên trong đêm tối.

Giây phút đó, cái tên lướt qua đầu cô chính là Ân Tá.

Nếu có anh ở đây thì thật tốt, nếu có anh thì đã không xảy ra chuyện này. Bảo Lam cố gắng giãy giụa, thoát được khỏi một người. Cô nhân khoảng thời gi­an nhỏ nhoi đó, ấn nhanh vào chiếc máy báo động mà Un­cle Rain đã cho.

- Còn chạy sao? Con nhóc chết tiệt! Xem tao có giết chết mày không… – Tên bắt cóc giận dữ đuổi theo, kéo mạnh cánh tay cô về hướng ngược lại. Cô kêu lên đau đớn, ngã ngồi xuống đất, hai tên bắt cóc xốc hai tay cô lên rồi chạy.

Dưới sự kích thích của cơn đau, dường như tác dụng của thuốc mê cũng giảm đi. Ý thức vẫn còn tỉnh táo nói với cô rằng, không được để bị bắt đi, không được để bị bắt đi! Cô không có tiền, chắc chắn những kẻ này muốn hãm hiếp cô, sau đó ném cô vào một cái rãnh nào đó, nhiều năm sau mới có người phát hiện ra. Không được để bị bắt đi!

Hai tên bắt cóc kéo cô tới góc tường thấp của trường, nhét cô vào một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đậu bên đường. Trong lúc hoảng sợ, cô nhìn thấy một cửa hàng ở cách đó không xa vẫn còn đang mở cửa, thế là cô cố hết hơi sức cuối cùng, hét lên:

- Cứu tôi! Cứu tôi!

- Muốn chết hả? – Hai tên bắt cóc chém một dao lên trán cô, Bảo Lam xây xẩm mặt mày rồi ngất đi…

Khi tỉnh lại, trước mắt cô tối om, chỉ nghe có tiếng một người phụ nữ dịu dàng nói:

- Cô tỉnh rồi hả? Cô đã hôn mê suốt ba ngày nay rồi.

Cô sờ xung quanh, chiếc ga trải giường bằng bông lạnh lẽo, một sợi dây nhựa lạnh lẽo hơn đang cắm trên tay phải cô để truyền dịch, sờ một chút nữa, cô sờ thấy chiếc áo khoác của người phụ nữ vừa lên tiếng.

Cũng lạnh lẽo như thế.

- Cô An, cô yên tâm đi, tôi là y tá. Nơi này là bệnh viện, cô bị thương nên hãy yên tâm nghỉ ngơi mấy hôm. – Cô y tá nói.

- Bọn bắt cóc đó đâu? Đã bắt được chúng chưa?

- Chạy mất rồi. Gần đây trong tỉnh thường xuyên xảy ra các vụ việc nữ sinh đại học bị bắt cóc, có những người bị cưỡng hiếp rồi bị giết, ai ngoan ngoãn nghe lời thì bị ép đi bán dâm. Haiz… – Cô y tá thở dài. – Nghe nói cô có một chiếc máy báo động? Đúng là thông minh. Nếu không có thể cô đã bị…

Bảo Lam nghe một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cũng may là đã thoát nạn. Un­cle Rain đúng là thông minh, con gái sau khi trưởng thành còn gặp nhiều nguy hiểm hơn khi còn nhỏ. Cô đưa tay lên sờ mắt, y tá lập tức ngăn lại:

- Ấy, tay bẩn lắm, đừng sờ vào đó.

Trước mắt tối đen, cô không thể mở mắt ra, dường như có cái gì đó dính chặt lại. Bảo Lam run rẩy hỏi:

- Y tá, mắt của em…

- Không sau, chỗ từ lông mày tới mí mắt bị bọng chúng chém rách, cũng may không bị thương tới nhãn cầu, vết thương phải mấy ngày nữa mới khỏi.

- Có ảnh hưởng tới thị lực không? Có để lại vết sẹo không? – Cô lo lắng hỏi.

- Thị lực thì sẽ không làm sao đâu, nếu điều trị tốt thì vết sẹo cũng rất nhỏ, sau này trang điểm nhẹ một chút là sẽ không nhìn thấy đâu. – Cô y tá cười. – Con gái lúc nào cũng thích đẹp. Đúng rồi, người nhà của em đâu? Hóa đơn làm phẫu thuật rồi tiền điều trị ở chỗ bác sĩ, đang chờ người nhà em tới ký tên.

Người nhà? Tháng này mẹ về quê, “người nhà” chỉ có một mình cô. Bảo Lam nghĩ tới đây, thẫn thờ không nói nên lời. Y tá còn tưởng rằng cô muốn ngủ, bèn nhắc cô nếu cảm thấy không thoải mái thì ấn chiếc chuông ở đầu giường.

- Đây, chính là cái này. – Cô đặt tay Bảo Lam vào chỗ nút ấn, nói với cô vị trí, Bảo Lam bây giờ giống như một người mù, không nhìn thấy gì, không thể nào chịu đựng được bất cứ sóng gió nào nữa.

Y tá đã ra khỏi phòng, cô vẫn thẫn thờ nằm trên giường, mỗi thớ thịt trên người cô đều như đang bị những con kiến gặp nhấm. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nước ở bình dịch truyền đang nhỏ xuống. Cô cảm thấy có người tới gần cô, không khí trở nên ấm áp hơn, thế là cô cất giọng sợ hãi:

- Ai đó?

Không ai trả lời.

Chắc là không có ai, cô không mời ai tới thăm, cô y tá vừa nãy cũng ra ngoài rồi. Cô cảm thấy thật khó chịu, nếu cứ thế rồi bị mù, cả đời này lúc nào cũng phải rờ rẫm thì làm thế nào? Đừng nói là khả năng tự ăn, tự mặc, ngay cả việc sống thôi cũng đã khó khăn rồi. Trong mũi cô có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cô muốn khóc, nhưng nước mắt vừa chảy ra đã kích thích vào mí mắt, khiến mắt đau đớn khôn cùng, thế là cô không dám khóc nữa, cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Vai run lên, nghe thấy tiếng khóc nhưng không thấy nước mắt chảy ra.

- Mẹ ơi… mẹ ơi. – Lúc này cô vẫn còn gọi mẹ, tiếng gọi nghẹn ngào. – Mẹ ơi… mẹ ơi.

Tay cô được một bàn tay khác ấm áp hơn ôm lấy.

Bàn tay đó còn ấm áp hơn bàn tay của mẹ.

Còn có người khác?

Cô kinh ngạc rút tay về:

- Ai đó?

Nhưng người kia vẫn giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

- Là anh. – Giọng nói quen thuộc lên tiếng. – Đừng sợ, anh luôn ở đây.

- Ân Tá? – Nước mắt lại tràn ra, lần này cô mặc kệ cơn đau ở mí mắt, nắm chặt lấy tay anh. Những hoài nghi, những sợ hãi cô đều đã quên hết, lúc này có người quen ở bên cạnh cũng như được ở cùng người thân.

- Đừng sợ, bọn chúng chưa làm gì em cả, vết thương ở lông mày cũng không sâu, chịu khó nghỉ ngơi là không sao hết. – Ân Tá xoa xoa khuôn mặt cô. – Bảo Lam là cô gái xinh đẹp nhất, chắc chắn sẽ không sao đâu.

-… Không còn xinh nữa rồi… – Cô ấm ức nói. Có tiếng cánh cửa mở ra rồi tiếng bước chân tới gần. Mắt không nhìn thấy gì, nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở xung quanh đều vô cùng nhạy cảm. Cô nhỏm người dậy, hỏi. – Lại ai tới hả?

Một giọng đàn ông xa lạ:

- Tôi là bác sĩ, tới kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cháu. – Nói rồi ông cẩn thận vén một góc băng mắt cho cô. Cảm giác đau nhói, Bảo Lam vội nắm chặt tay Ân Tá.

- Đừng sợ, đừng sợ. – Ân Tá an ủi cô, hai bàn tay ấm áp của anh ôm chặt tay cô vào trong. Giây phút đó, cô đã hiểu ra…

Không phải Ân Tá không thể xa được cô

Mà là cô không thể rời xa được Lâm Ân Tá. Anh luôn tồn tại ở khắp nơi, dịu dàng, ấm áp, chu đáo, đem lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô không thể xa được anh, chỉ cần có anh bên cạnh, cả đời này cũng không bao giờ lìa xa. Bác sĩ kiểm tra xong, nhìn hai người:

- Hai người tình cảm tốt thật. Cháu biết không? Bạn trai cháu ở bên cạnh cháu suốt ba ngày hai đêm rồi, chưa nghỉ ngơi lấy một phút.

Trái tim cô lại đập sai một nhịp.

Thì ra anh luôn ở bên cạnh cô, luôn không rời xa cô. Bác sĩ kiểm tra xong nói tất cả đều OK, sau đó y tá mang đồ ăn vào. Ân Tá bẻ bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi đút cho cô ăn, sau đó anh lại thổi ly sữa nóng hổi và múc từng thìa cho cô uống.

- Nóng không?

Cô lắc đầu:

- Anh không phải tới công ty hả?

- Các đồng nghiệp và cấp dưới có thể lo được. – Ân Tá giúp cô đắp chăn cẩn thận. Hành động này của anh khiến cô nhớ tới hồi nhỏ mình ngủ hay đạp chăn ra ngoài, bố thường kéo chăn đáp cho cô. Bảo Lam đẩy anh ra:

- … Hay anh cứ về đi.

Anh im lặng hồi lâu không lên tiếng. Ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên chậm chạp… Cuối cùng anh hỏi:

- Em vẫn đang giận anh hả? Vụ tai nạn năm đó, anh thực sự không biết làm thế nào mới có thể…

Tội ác mà anh phạm phải không bao giờ có thể bù đắp được, bởi vì người quan trọng nhất với cô đã không còn tồn tại nữa. Sự thực đó không thể nào thay đổi được. Ân Tá không thể trả bố lại cho Bảo Lam.

Cô đau đớn.

Lần đầu tiên cảm thấy cơn đau của dao cắt vào da thịt, cũng lần đầu tiên cảm thấy có một cơn đau dịu dàng như thế.

Rõ ràng là thích anh, rõ ràng là luôn ỷ lại vào anh, nhưng chỉ cần nụ cười, khuôn mặt của bố xuất hiện trong đầu là cảm giác xấu hổ lại dâng lên. Yêu người đã từng giết bố mình, đúng là một sự phản bội.

- Anh đi đi. – Cô co người lại, giấu khuôn mặt mình trong chăn, không muốn nhìn anh, nhưng hai tai lại dỏng lên lắng nghe mọi động tĩnh trong căn phòng. Anh vẫn bất động:

- Không đi, anh ở đây chờ.

-… Em bảo anh đi mà! – Giọng nói của cô khàn khàn, như một con rùa rúc mình vào trong chăn.

- Chờ em khỏe rồi anh sẽ đi…

- Nếu anh còn ở đây thì em không bao giờ khỏe được! Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh! – Tại sao khi nói ra những lời nói làm tổn thương tới anh, trái tim cô lại đau như thế?

Giọng anh trầm xuống, gần như lạc đi:

- Em thực sự không muốn nhìn thấy anh?

- Đúng! Anh đi đi thì em sẽ khỏi. – Cô nói dối anh.

Rất lâu, rất lâu sau, cô vẫn nằm trong chăn ho nhẹ một tiếng, không có động tĩnh gì. Cuối cùng thì anh cũng đã đi, đi thật rồi. Cô thất vọng nghĩ. Cô vừa nhớ anh, vừa tức giận, vừa thấy mâu thuẫn. Cô âm thầm rơi lệ rồi cuối cùng ngủ thiếp đi khi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên má.

Dần dần cô đã nhìn thấy có một chút ánh sáng qua kẽ hở của dải băng. Cô biết mắt mình không bị mù nên yên tâm hơn nhiều, rất ngoan ngoãn nghe lời y tá uống thuốc, tiêm thuốc. Cô y tá ngày nào cũng mang tới một bó hoa khác nhau, có lúc là hoa hồng, có lúc là bách hợp, cũng có lúc là một loài hoa nào đó mà cô không biết tên.

- Em thích thật, ngày nào cũng có người tặng hoa. – Cô y tá trẻ nói với giọng ngưỡng mộ. – Chị lớn thế này rồi mà chưa bao giờ được ai tặng hoa hồng.

- Vậy thì tặng cho chị đấy. – Bảo Lam cười nói. Dù sao cô cũng không nhìn thấy gì, cần hoa làm gì. Chẳng cần nghĩ cũng biết là Ân Tá tặng cho cô, hôm đó bị cô đuổi về, anh không tới lần nào nữa. Mấy hôm nay đêm nào cô cũng gặp ác mộng, mơ thấy khuôn mặt bố toàn là máu. Cô khóc lớn trong cơn mơ, bố nói với cô rằng, đừng trách anh chàng đó, đừng trách Lâm Ân Tá. Bố càng bảo cô đừng trách anh thì cô lại càng khóc lớn. Anh đã bị cô đuổi đi rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.

Lúc tỉnh lại, mí mắt cô đau nhói vì nước mắt, cô nghẹn ngào gọi tên một người.

Lần này cô không gọi “mẹ” mà gọi tên “Ân Tá”.

Đừng đi, đừng đi. Cuối cùng rồi cô cũng sụp đổ. Đừng đi.

Em không muốn anh đi.

Khi bác sĩ tới kiểm tra tình hình cho cô, dặn dò:

- Yên tâm mà dưỡng bệnh, đừng có sốt ruột, bạn trai cháu đã sốt ruột lắm rồi.

Ngải Linh Linh tới thăm cũng nói:

- Anh chàng Lâm Ân Tá đó đã thành một vị phật hóa thạch rồi, chắc chắn có một ngày sẽ được lên Niết bàn.

Ngay cả đồng nghiệp của Lâm Ân Tá, anh Trương tới thăm cũng nói:

- Yên tâm dưỡng bệnh đi cô bé. Em đừng giận Ân Tá nữa, cả đời này anh chưa bao giờ thấy cậu ấy lo lắng như thế.

Liệt Nùng tới thăm đúng lúc cô đã ngủ, trong giấc ngủ cô còn lẩm bẩm gọi tên Ân Tá. Liệt Nùng ngồi bên giường cô rất lâu, nhìn đồng hồ nhích từng phút, từng giờ, cuối cùng để lại quà rồi ra về.

Duy chỉ có Ân Tá là không tới.

- Lúc em ngủ, có ai tới thăm em không? – Bảo Lam hỏi y tá.

Cô y tá nghĩ một lát:

-… Có thì có.

- Con trai hay con gái? – Tim Bảo Lam đập mạnh, vội vàng hỏi.

- Con trai. – Cô y tá nói. – Trông giống như một bác sĩ.

- Bác sĩ? – Bảo Lam thất vọng thấy rõ, Ân Tá đâu có giống bác sĩ.

- Đúng rồi, chắc là bác sĩ, cả người nồng nặc mùi thuốc sát trùng, lúc ra ngoài còn dặn chị làm thế nào để chăm sóc cho em, còn oai hơn cả bác sĩ điều trị chính. – Cô y tá tức giận nói. Bảo Lam cười thầm, người này chắc chắn là Liệt Nùng.

Một buổi sáng sớm hai tuần sau, y tá giúp Bảo Lam tháo băng quanh mắt dưới sự hướng dẫn của bác sĩ. Lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng, cô chớp chớp mắt, trong ánh sáng mờ mờ, hình như cô nhìn thấy Ân Tá đứng đằng sau bác sĩ, cô lập tức mở lớn mắt, đúng là anh!

- Anh… sao anh lại ở đây? – Cô lắp bắp hỏi. Ân Tá gầy đi rất nhiều, hai mắt thâm quầng. Bác sĩ và y tá đồng loạt nói:

- Anh ấy à? Sợ cô đuổi anh ấy đi nên không dám lên tiếng. Lúc nào anh ấy cũng ở đây, suốt nửa tháng rồi! Còn dặn chúng tôi không được nói cho cô biết!

Vậy nửa đêm cô gọi tên anh, hỏi y tá có ai tới thăm cô không… Những chuyện này Ân Tá đều biết? Bảo Lam đỏ mặt.

Cô y tá ôm mặt:

- Nếu tôi mà có một anh người yêu vừa chung tình vừa đẹp trai như thế…

Ân Tá nắm tay cô, dìu cô xuống giường, giúp cô mặc áo khoác ngay trước sự chứng kiến của mọi người. Anh mua một đôi tất và một đôi dép lê mới, quỳ xuống xỏ vào cho cô. Khi bàn tay ấm áp của anh chạm vào đôi chân lạnh giá của cô, mấy cô y tá bên cạnh đều thì thầm với nhau:

- Nếu có người đối xử với mình tốt như vậy…

Đúng vậy, Bảo Lam, có người đối xử tốt với mày như thế, mày còn đòi hỏi cái gì? Giây phút đó, hình như cô đã nghĩ thông suốt, nắm chặt tay anh:

- Sau này… cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không được lừa em.

Ân Tá sững sờ rồi vội vàng đáp:

- Sau này chúng ta không có bí mật gì giấu nhau nữa, sẽ không bao giờ xa nhau.

Hai người nắm chặt tay nhau, cô không khóc, nhưng nhìn thấy ánh sáng của một

giọt lệ ấm áp trong đáy mắt anh.

Không rời xa. Không bao giờ rời xa.

Vết thương coi như đã khỏi, Bảo Lam thông báo tin này cho người mẹ vẫn đang ở dưới quê. Bà Âu Dương Tú vội vàng quay lại, đón con gái ra viện.

- Mẹ, đây là… – Bảo Lam đỏ mặt. – Bạn trai của con, Lâm Ân Tá.

Lâm Ân Tá?

Âu Dương Tú kinh ngạc, mấy túi đồ trên tay rơi xuống đất. Ân Tá nhiệt tình đón một cái túi lớn trong tay bà, nhưng Âu Dương Tú không chịu buông tay.

- Bác gái, để cháu giúp bác.

- Không, không… – Âu Dương Tú hoảng sợ nhìn Ân Tá. 10 phút trước, bà nghĩ tới cô con gái đang bị thương, vô cùng lo lắng, nhưng 10 phút sau, trong trái tim bà không chỉ có sự lo lắng mà còn là những suy đoán, căm hận và hoảng sợ, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Về tới nhà, Âu Dương Tú đi nấu một nồi canh tẩm bổ. Ân Tá cẩn thận bế Bảo Lam ra ghế, đặt một bát canh trước mặt cô rồi múc từng thìa cho cô uống.

- Nóng không? – Anh hỏi.

Cô ngơ ngẩn cười, nụ cười rất ngọt ngào:

- Không nóng. – Hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt cô. Người mẹ ngồi trên chiếc ghế khác uống canh, chiếc thìa sứ khuấy đều trong bát, vang lên những tiếng lạch cạch.

- Anh Lâm. – Bà lên tiếng gọi anh.

- Bác cứ gọi cháu là Ân Tá được rồi.

- Ồ, Ân Tá. – Bà đặt chiếc thìa xuống, đứng lên. – Cậu qua đây với tôi, ngoài ban công có một cái móc bị hỏng…

- Mẹ, mẹ coi anh ấy là thợ sửa cho nhà mình hả? – Bảo Lam trách mẹ. Bà lườm cô rồi cười nói. – Còn chưa gả cho người ta mà đã quên mẹ rồi.

- Mẹ! – Bảo Lam đỏ mặt, không biết nói gì. Ân Tá đặt chiếc thìa vào tay cô. – Em tự uống đi, ngoan nhé! – Anh xoa đầu cô rồi theo Âu Dương Tú ra ban công.

- Bác gái, cái móc nào bị hỏng? – Ân Tá ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài lạnh lùng của người mẹ:

- Cậu Lâm, coi như tôi cầu xin cậu, tránh xa Bảo Lam nhà tôi ra được không?

- Cái gì ạ? – Trái tim anh nặng trĩu. – Bác… thấy phiền vì vụ tai nạn năm đó?

- Nếu là cậu, cậu quên được không? – Bà nói, anh mắt tràn đầy sự oán hận. – Bảo Lam lúc nào cũng nghiêm túc trong tình yêu, bây giờ nó đang yêu nên nói gì nó cũng không nghe đâu. Có ngày nào đó cảm giác này qua đi, chắc nó cũng thấy phiền lòng! Bố nó qua đời có liên quan tới cậu, cậu có chối được không?

Anh im lặng. Những việc này không phải là anh không nghĩ tới, anh còn sợ mất đi Bảo Lam hơn bất cứ người nào khác. Cho dù chỉ là giả thiết, anh cũng đã thấy trái tim mình đau nhói. Ân Tá ngập ngừng:

- Bác gái… Những việc này cháu đã bàn với Bảo Lam, chúng cháu đều tin rằng…

- Tin cũng vô dụng!

Lần đầu tiên Ân Tá thấy bà tỏ ra kích động như vậy, sắc mặt bà nặng nề, rõ ràng là đang lo lắng, nhưng cũng đang do dự, không biết nên nói thế nào.

- Cứ cho là lúc trước tôi có lỗi với mẹ con cậu, sau đó chồng tôi qua đời, coi như đã trả món nợ này, tôi cầu xin cậu, cậu đừng trả thù con gái tôi…

- Bác gái! – Anh hạ thấp giọng khẩn cầu. – Bác phải tin cháu… – Xoảng! Trong phòng khách vang lên tiếng vỡ của đồ sứ, Ân Tá biết có chuyện chẳng lành, vội chạy nhanh tới, thấy Bảo Lam đã ngã xuống khỏi ghế, khuôn mặt đỏ bừng. Bát thìa bằng sứ vỡ khắp nền nhà.

- Tội nghiệt mà! – Người mẹ kêu lên đau đớn.

- Em chóng mặt quá, thế là… – Cơ thể Bảo Lam vẫn còn rất yếu. Ân Tá dìu cô đứng lên, trong đầu lại vang lên câu nói của bà Âu Dương Tú lúc nãy…

“Cứ cho là lúc trước tôi có lỗi với mẹ con cậu, sau đó chồng tôi qua đời, coi như đã trả món nợ này, tôi cầu xin cậu, cậu đừng trả thù con gái tôi…”.

Ánh mắt khẩn cầu của Âu Dương Tú khiến anh không biết phải làm thế nào.

Tiếng điện thoại vang lên gấp gáp, Ân Tá liếc vào màn hình, là mẹ anh gọi tới. Mẹ anh rất ít khi gọi điện tới cho anh.

- Con trai, về nhà ăn tối, Quý Vãn tới đây chơi. – Nghe giọng nói có thể biết hôm nay tâm trạng của mẹ anh rất tốt. Ân Tá vừa nghe đã thấy có gì không ổn, bèn hạ thập giọng, từ chối:

- Mẹ, tối nay con không về ăn cơm đâu, có việc.

- Con có việc lớn bằng trời cũng phải về đây cho mẹ. Trừ phi con không nhận người mẹ này nữa. – Mẹ anh lên tiếng rồi cúp mạnh điện thoại. Bảo Lam cố đứng vững, hỏi:

- Mẹ anh gọi tới hả?

- Ừm, cũng không có việc gì.

- Chắc chắn là có việc rồi, nhìn sắc mặt anh khó coi quá. Anh chăm sóc em lâu thế rồi, mau về nhà xem thế nào đi. – Cô nói. – Nếu không mẹ anh lại trách em cướp mất con trai bà.

- Vợ anh bắt đầu từ lúc nào lại hiểu chuyện như thế? – Ân Tá véo nhẹ má Bảo Lam, nụ cười ngoan ngoãn của cô như một đóa hóa cúc vàng rực trong ánh nắng mặt trời, ấm áp và ngọt ngào.

Nhà Ân Tá nằm ở “khu nhà giàu” rất có tiếng trong thành phố, những người sống ở đây đa số đều là những người giàu có và quyền lực tới mức sợ mình bị người khác ám sát hoặc bắt cóc. Xung quanh khu này được canh gác rất nghiêm ngặt, nhà nào cũng có thang máy ra vào, trên đường thi thoảng sẽ có những chiếc xe sang trọng đi qua, rất ít khi nhìn thấy người nào khác ngoài bảo vệ. Xe của Ân Tá vừa lái qua cánh cổng lớn của tòa nhà, bà mẹ trong phòng khách đã nhìn thấy con trai về nhà qua cam­era, vui vẻ sai người làm đi mở cửa.

- Ôi… đúng là Ân Tá nhà chị về rồi. – Dì Tiêu cố gắng kéo dài chữ “ô”, cô gái Quý Vãn bên cạnh đứng lên, ngọt ngào gọi “anh yêu”.

- Chị xem Vãn Vãn nhà chúng tôi, bao nhiêu năm không gặp Ân Tá rồi mà mở miệng ra vẫn còn gọi “anh yêu”. – Dì Tiêu nhìn mẹ Ân Tá cười, hai bà già trao đổi ánh mắt cho nhau như đã hoàn thành một thỏa thuận nào đó. Ân Tá thầm kêu khổ trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt đưa tình của Quý Vãn, lập tức hiểu ra mục đích mẹ mình cứ nằng nặc gọi anh về ăn cơm bằng được.

Nếu xét về ngoại hình, Quý Vãn đúng là một cô gái được lòng các chàng trai. Cao 1m67, thân hình và khuôn mặt đều đẹp, là người tình trong mơ của rất nhiều người, những lời mời đóng phim không bao giờ dứt. Chỉ tiếc là Ân Tá cảm thấy cô “đẹp thì có đẹp, nhưng không có hồn”. Cô nói chuyện nhõng nhẽo, luôn học theo cách Sử Tương Vân gọi Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, rõ ràng phải gọi anh là “anh hai” thì từ nhỏ đã cố tình gọi chệch đi là “anh yêu”, khiến mọi người đều gán ghép anh cho cô.

Anh yêu, mọi người đều đang chờ anh về ăn cơm đấy. – Từ lúc bước chân vào cửa, sóng mắt của Quý Vãn chưa lúc nào rời khỏi khuôn mặt Ân Tá. Mẹ anh nhìn thấy hết, thầm vui trong lòng, vội nói thêm vào:

- Ân Tá này, con thấy Vãn Vãn chu đáo không, lúc đầu mẹ bảo là cứ ăn cơm trước đi, không chờ con nữa, nhưng nó sợ con về ăn cơm không còn nóng, thế là cứ bắt cả nhà phải chờ…

- Như thế gọi là gì nhỉ… – Dì Tiêu góp chuyện, khen con gái mình. – Sức mạnh của tình yêu?

Quý Vãn xấu hổ đỏ mặt, kéo dài giọng nói:

- Mẹ…

- Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi. – Mấy “bà già” thấy trêu thế đủ rồi, vui vẻ kéo nhau đi ăn cơm, còn cố ý để Ân Tá ngồi cạnh Quý Vãn. Trong bữa cơm, Quý Vãn tự nhiên như là chủ nhân của bữa cơm hôm nay, liên tục gắp thức ăn cho Ân Tá.

- Ân Tá này, nếu mà con có cô bạn gái hiểu chuyện như Vãn Vãn thì mẹ yên tâm rồi. – Mẹ anh cố ý nói vậy là để giúp đỡ cho Quý Vãn.

Ân Tá nuốt vội miếng cơm, thản nhiên nói:

- Vâng, con có rồi.

- Cái gì? – Mẹ anh há hốc miệng.

Ân Tá ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người trên bàn ăn:

- Con có bạn gái rồi.

Câu nói của anh dấy lên một cơn sóng. Sắc mặt dì Tiêu lập tức thay đổi, nụ cười vừa nãy trở nên ngượng nghịu, trông vô cùng hoạt kê. Ánh mắt Quý Vãn thoáng tia thất vọng, ngay sau đó một nụ cười miễn cưỡng nở ra trên mặt cô.

- Anh yêu, bạn gái anh là ai thế? – Cô cười. – Muốn gặp cô ấy quá, không biết cô gái nào mà chinh phục được anh yêu nhà chúng ta.

- Nhóc con, đừng có lừa mẹ! – Mẹ anh suýt chút nữa thì đã dùng đũa gõ vào đầu con trai. – Con có bạn gái ở đâu? Đừng có bốc phét.

- Có thật mà.

- Vậy con đưa về nhà xem thế nào! – Mẹ anh ép.

- Được thôi… – Ân Tá suy nghĩ nhanh, trước tiên phải bàn bạc thời gi­an với Bảo Lam, xem ý cô thế nào rồi tính sau. – Mấy ngày nữa con đưa về.

- Mấy ngày nữa để làm gì? Mai gọi nó tới nhà ăn cơm. – Mẹ anh kiên quyết phải xem cô gái đó thế nào.

Ân Tá lười biếng đáp:

- Mai con phải họp, không có thời gi­an.

- Thế thì ngày kia!

- Ngày kia con đi công tác Bắc Kinh. – Ân Tá lại đáp.

Quý Vãn vội vàng nói:

- Chắc là tình cảm của anh yêu với bạn gái còn chưa ổn định, dì cứ để từ từ cho họ nuôi dưỡng tình cảm đã!

- Dì chỉ sợ tình cảm của chúng nó sâu đậm quá! – Câu nói này chọc đúng vào nỗi đau của bà. – Bọn con gái chẳng học hành gì chỉ dựa vào tuổi trẻ muốn gả vào nhà chúng ta sống sung sướng, muốn không mất công mà vẫn được làm mợ chủ! Bọn chúng đều như thế cả! Ân Tá, con vẫn còn trẻ, cuộc đời hiểm ác lắm!

Lại nữa rồi, lại bài ca này. Ân Tá bỏ đũa xuống:

- Mẹ, bạn gái con không phải người như vậy.

- Con hiểu cô ta sao? Hai đứa quen nhau được mấy ngày?

- Quen nhau cả đời rồi. – Anh đứng lên lịch sự nói. – Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn tự nhiên đi. – Sau đó anh đi nhanh lên lầu. Quý Vãn đuổi theo gọi anh:

- Anh yêu! Tuần sau một bộ phim của em ra rạp, đây là vé mời, anh nhớ tới ủng hộ nhé!

- Anh không có thời gi­an. Chúc phim mới của em thành công. – Đi được mấy bậc cầu thang, anh nhớ ra cái gì đó. – Vãn Vãn, sau này em cứ gọi thẳng tên anh sẽ tiện hơn, không gọi là anh Lâm cũng được. Nhiều lúc xưng hô thân mật quá, anh sợ bạn gái anh hiểu lầm.

Anh Lâm?

Cách xưng hô này còn xa lạ hơn cả với người ngoài.

Bàn tay cầm vé xem phim của Quý Vãn cứng lại. Duy chỉ có anh, duy chỉ có anh là lạnh nhạt với sự nhiệt tình của cô, là người đàn ông không bao giờ chịu liếc nhìn cô. Cô nhếch môi lên, nụ cười được bao bọc trong một làn sương lạnh giá.

- Được rồi, đưa cả bạn anh tới xem buổi công chiếu nhé. Em rất muốn xem cô gái chiếm được trái tim của anh trông như thế nào. – Cô nói, bàn tay vò chặt hai tấm vé.

Từ sau hôm thông báo là đã “có bạn gái rồi”, mẹ anh không buông tha cho anh, cả ngày đòi anh phải đưa bạn gái về nhà ăn cơm, nhất định phải xem cô như thế nào.

- Chỉ có anh, mẹ anh và em ba người thôi, đi ăn bữa cơm gia đình. – Ân Tá nói trong điện thoại. – Nếu cứ từ chối mẹ anh sẽ nghi ngờ mất. Với lại con dâu cũng phải có ngày tới gặp mẹ chồng chứ, phải không? Ha­ha­ha…

- Này, Lâm Ân Tá, anh còn cười em giết anh đấy! – Bảo Lam miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thấy rất ngọt ngào. Gặp người lớn là con đường tất yếu mà những người yêu nhau phải đi để có thể đi tiếp tới bước sau, Ân Tá đồng ý đưa cô đi gặp người thân chứng tỏ tình cảm của anh rất nghiêm túc.

Mọi việc phát triển rất thuận lợi.

Bảo Lam bắt đầu lựa chọn món quà nào mang tới cho mẹ anh, sau khi tan học, cô cùng Ngải Linh Linh đi hết hai con phố, chọn được một chiếc váy liền dài tới đầu gối màu tím nhạt. Ân Tá đã đặt chỗ ở quán ăn mà mẹ anh thích nhất. Trưa hôm đó, Ân Tá và mẹ ngồi chờ mãi không thấy Bảo Lam tới.

- Đi đường bị tắc hả?

Bà mẹ hỏi con trai, sắc mặt không vui. Lại chờ thêm khoảng nửa tiếng nữa, Bảo Lam gọi điện tới, bảo cô không tới được, nhờ Ân Tá xin lỗi mẹ anh giúp.

- Thôi bỏ đi, nó còn trẻ, không thích ăn cơm với người già như tôi. – Mẹ anh nói mát mẻ. Ân Tá gọi thức ăn lên rồi ngồi ăn cùng mẹ. Hai mẹ con ăn xong, vừa đi ra khỏi quán ăn thì gặp Quý Vãn cũng tới đây tiếp khách. Người ra người vào nhưng cô không quan tâm tới thân phận là ngôi sao của mình, gỡ cặp kính râm ra rồi vội vàng chạy tới níu tay mẹ Ân Tá, luôn miệng gọi “dì” rất ngọt, chỉ còn thiếu một tiếng “mẹ” nữa mà thôi.

Mẹ anh vui lắm:

- Vẫn là Vãn Vãn nhà ta ngoan nhất, vừa xinh xắn, vừa hiểu chuyện.

Lúc trước mất công chuẩn bị rất lâu, vậy mà tới lúc này lại nói là không tới được? Ân Tá chạy vội tới nhà Bảo Lam, Bảo Lam không chịu ra gặp anh. Bà Âu Dương Tú mở hé cánh cửa:

- Nó nói không muốn gặp cậu.

- Có việc gì hả bác?

Sắc mặt bà Âu Dương Tú rất lạnh lùng:

-… Tóm lại là thôi đi. – Từ trước bà đã không hy vọng hai người qua lại với nhau.

- Bác gái.

-… Cho anh ấy vào đi. – Trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt, lúc này Âu Dương Tú mới mở cửa cho anh vào, đưa anh tới phòng Bảo Lam:

- Tốt nhất là cậu phải có sự chuẩn bị về tâm lý.

Ân Tá thấy không yên. Anh đẩy cửa bước vào, gọi nhỏ:

- Bảo Lam?

Thân hình trốn trong chiếc chăn bông trắng khẽ chuyển động, anh mở tấm chăn ra, đập vào mắt anh là…

- An Ninh?

Chàng thiếu niên mặc đồ ngủ co lại như con tôm, hai hàng lông mi vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt chưa khô, trông vô cùng đáng thương, không dám nhìn vào mắt Ân Tá. Ân Tá lại đắp chăn giúp “cậu”.

- Chị em đâu?

- Em… Ân Tá… – Cuối cùng An Ninh cũng hạ quyết tâm. – Em chính là Bảo Lam, bạn gái của anh, An Bảo Lam.

- Em?

Ân Tá cười, nụ cười rất thoải mái:

- Tiểu Ninh, em đùa gì thế?

- Em không đùa, em đúng là Bảo Lam. – An Ninh kể cho Ân Tá nghe về chuyện tác dụng phụ của thuốc… “Cậu” vừa nói, vừa quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Ân Tá.

Bất cứ chàng trai nào cũng không thể chịu đựng được sự thay đổi to lớn này.

Không, chỉ cần là người thì trong một lát cũng không thể nào chấp nhận được sự việc hoang đường này.

Ân Tá vốn chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Bảo Lam, lúc này rút ra một bao thuốc, nhưng đánh lửa mấy lần vẫn không châm được thuốc. Sắc mặt anh tái xanh, im lặng không nói gì. An Ninh thấp thỏm ngồi ra sát giường:

- Không phải em cố ý giấu anh…

- Em nghỉ ngơi đi. – Ân Tá đứng lên ra về.

An Ninh kéo vạt áo anh.

- Anh đi đâu?

Ân Tá cau mày, không lên tiếng. Giây phút đó, An Ninh nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh, dường như anh có ý chê bai mình, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Người thiếu niên nắm chặt tay anh, hỏi bằng giọng đáng thương:

- Anh có quay lại không?

- Cho anh một chút thời gi­an. – Anh chỉ nói một câu rồi quay người bỏ đi, đóng cửa phòng lại. Bà Âu Dương Tú lo lắng ngồi chờ ngoài phòng khách, Ân Tá nói nhỏ với bà câu gì đó. An Ninh thất vọng nằm bò trên cửa sổ, nhìn chiếc xe của anh khuất dần khỏi tầm mắt.

Cuối cùng rồi cũng mất đi. Không bao giờ tìm thấy nữa.

Âu Dương Tú đẩy cửa bước vào.

- Lâm Ân Tá bảo mẹ tìm cho con một bác sĩ thật tốt.

- Hử?

- Nó tưởng là thần kinh con có vấn đề, bảo là sẽ gọi điện tìm “Bảo Lam” sau.

An Ninh buồn bã ngã ra giường.

- Quả nhiên là anh ấy không tin…

Trong mắt bà Âu Dương Tú là sự thương xót:

- Con tưởng nó tin sao? Ngoài bố mẹ ra, không ai tin tưởng con vô điều kiện và bao dung cho con tất cả.

An Ninh nghe mẹ nói vậy, bèn ôm mẹ vào lòng. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau, cảm giác thật ấm áp.

Ân Tá lái xe đi rất xa, cho tới khi biết chắc rằng mình đã biến mất khỏi tầm mắt của An Ninh mới tìm chỗ rồi dừng xe lại.

Anh không xuống xe mà gục đầu vào bánh lái, im lặng.

Hồi lâu sau, tay anh bắt đầu không khống chế được, run rẩy. Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể? Lúc bỏ đi An Ninh níu áo anh – đó là hành động mà Bảo Lam hay làm.

Ánh mắt đó cũng trong sáng y như ánh mắt của Bảo Lam.

Ân Tá không gọi điện thoại tới, suốt hai ngày liền không thấy bóng dáng anh đâu. An Ninh cầm bức thư mà Un­cle Rain gửi tới, tìm tới địa chỉ số 8081 đường Nam Hải theo địa chỉ người gửi trên thư. Đây là một tòa nhà văn phòng. “Cậu” đẩy cánh cửa kính, bước vào hỏi:

- Có ai ở đây không?

Trong đại sảnh, nhân viên quầy lễ tân đang gọi điện thoại.

An Ninh đi tới:

- Xin hỏi ở đây có người tên là xxx không? Tôi tìm ông ấy có việc.

Nhân viên lễ tân còn đang bận “nấu cháo điện thoại” với bạn trai, chỉ nhận bức thư liếc qua một cái rồi nói:

- Không có người này.

- Không thể nào, chúng tôi vẫn giữ liên lạc mà, địa chỉ mà ông ấy viết cho tôi đều là ở đây.

An Ninh lập tức bị cô ta nguýt cho một cái:

- Địa chỉ ở đây nhưng chưa chắc người đã ở đây. Cậu nhìn hàng hòm thư ở bên cạnh, những hòm thư đó đều là khách hàng thuê để dùng, cậu nói ông gì đó chính là khách thuê hòm thư ở đây.

- Bao giờ thì ông ấy tới, có cách nào khác để liên hệ không?

- Hừ, buồn cười thật! Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? – Cô nhân viên lễ tân khẽ vặn người, không thèm để ý gì tới cậu, tiếp tục cuộc điện thoại của mình. An Ninh ngượng ngập nhún vai, viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy đưa cho cô ta:

- Nếu có người nào tới mở hòm thư số 167, phiền chị gọi điện thoại cho tôi, cảm ơn. – Rồi “cậu” để lại tờ 50 tệ. Khóe miệng cô ta thoáng nhếch lên:

- Được rồi, có tin gì sẽ điện thoại cho cậu.

An Ninh đi tới trước những hòm thư. “Hòm thư số 167, số nhà 8081 đường Nam Hải”. Ánh mắt của “cậu” lướt qua những con số được dán trên các hòm thư, dừng lại ở hòm thư thứ hai từ dưới lên bên phải.

Hòm thư kim loại màu xám bạc, trên đó có một chiếc khóa bằng đồng.

Lần trước khi bị bắt cóc, nếu không nhờ có chiếc máy báo động của Un­cle Rain gửi cho, Bảo Lam đã bị đám người đó hại rồi. Người tốt bí mật này từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện, muốn tìm ông nói một câu cảm ơn cũng khó. Thận trọng nhét bức thư vào trong túi, An Ninh đi lướt qua một người đàn ông trung niên vừa bước vào, người đó ung dung đi tới trước mấy hòm thư.

An Ninh căng thẳng dừng chân… Là ông ấy sao? Người đàn ông lấy chìa khóa hòm thư ra, tay phải dừng lại trên hòm thư số 167.

- Un­cle Rain? – An Ninh thu hết dũng khí, lên tiếng hỏi.

- Hử? – Người kia quay đầu lại, ánh mắt thật xa lạ. – Cậu nói cái gì?

Chiếc chìa khóa của ông dừng lại trên hòm thư 168, nằm bên phải hòm thư 167, ngọn lửa hy vọng tắt ngóm trong mắt An Ninh. Không phải ông ấy, không phải người này.

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng thì trời đã tối, chớp mắt đã 6 giờ chiều. “Cậu” đi tới bến chờ xe buýt, tấm kính cửa sổ bên đường soi sáng gương mặt thư sinh của “cậu”. Đúng, rất thư sinh. Người cao khoảng 1m75, rất gầy, khuôn mặt thanh tú. Các cô gái trung học đi học về tụm năm tụm ba trên đường, thi thoảng lại có một cô gái đẩy người bạn đi cạnh mình:

- Cậu xem kìa, anh kia đẹp trai quá.

- Tiếc rằng mình không phải con trai. – An Ninh cười khổ trong lòng. Dáng vẻ của “cậu” lúc này đúng là mẫu nam sinh mà con gái thời nay thích. Chán nản định gọi điện thoại cho Ân Tá thì nghe giọng báo điện thoại anh đang bận… Ánh mắt An Ninh dừng lại trên đoạn đường đỗ xe phía đối diện.

- Vậy lát nữa gặp nhé, anh yêu. – Quý Vãn xuống xe trước một quán ăn, tặng nhanh cho người trong xe một nụ hôn. Người trong xe không phải ai khác, chính là Lâm Ân Tá.

An Ninh thoáng chốc như hóa đá, bên tai vang lên lời nhắc nhở của Ngải Linh Linh: “Cậu cẩn thận không lại tìm phải một Ja­son thứ hai”. Không ngờ lời nói này đã thành sự thực, Gần như đồng thời, Ân Tá đang quay đầu xe cũng nhìn thấy An Ninh đứng bên đường đối diện. Cách một con đường đông đúc người qua lại, ánh mắt hai người gặp nhau.

Một người là nước biển, một người là ngọn đuốc. Ánh mắt An Ninh lập tức trở thành lớp băng đá, chìm dần xuống biển thất vọng.

Điều đáng sợ nhất đã xảy ra.

An Ninh không quay người chạy đi. Thân phận của “cậu” bây giờ là con trai, Ân Tá không thể chấp nhận và có lựa chọn khác cũng là điều hợp lý. Chỉ là, chỉ là, một mũi gai xương rồng như đã bị ngọn lửa đố kỵ đốt cháy, đâm mạnh vào trái tim An Ninh.

Đúng vậy, đố kỵ, chính là đố kỵ! An Ninh hiểu rằng mình đang yêu, yêu rất sâu sắc, khi người yêu mình có bất cứ hành động thân mật nào với người khác giới, “cậu” đều đố kỵ!

Ân Tá trù trừ một lát, không quan tâm tới việc nơi này không cho đi ngang đường, vẫn xuống xe rồi đi về phía An Ninh.

Một người trẻ tuổi, một người trưởng thành, một người thư sinh, một người nam tính.

Hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau mặt đối mặt với nhau, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

- An Ninh, đó là con gái của bạn thân mẹ anh. – Ân Tá giải thích, anh sợ có chuyện hiểu lầm. – Em đừng nghĩ nhiều.

- Tại sao lại phải giải thích? Anh có tật giật mình hả?

- Đâu phải có tật giật mình? – Ân Tá vẫy tay với Quý Vãn bên kia đường. – Này, em sang đây… – Ngôi sao nổi tiếng luôn kiêu hãnh trước mặt mọi người giờ ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, chạy sang:

- Anh yêu, có chuyện gì thế? – Nói rồi cô níu cánh tay Ân Tá. Ân Tá tránh ra. Giây phút Quý Vãn gỡ cặp kính râm xuống, An Ninh nhận ra cô chính là ngôi sao từng có scan­dal với Ja­son, trái tim nặng như đeo đá.

Ân Tá chỉ vào An Ninh:

- Đây là em trai của bạn gái anh, vừa nãy cậu ấy thấy em gọi anh là “anh yêu” nên hiểu lầm, em giải thích với cậu ấy đi.

Quý Vãn liếc khuôn mặt gầy gầy thanh tú của An Ninh, nhưng trong ánh mắt không có chút gì là căm ghét. Thật bất ngờ, cô rất có hứng thú với cậu bé xinh xắn này, khẽ nhéo má “cậu”, cười:

- Trời ơi, đáng yêu quá, nói với chị đi, chị gái em có thật là bạn gái của anh yêu không?

An Ninh thản nhiên gật đầu. Quý Vãn lập tức ghen ra mặt, quay đầu nói với Ân Tá:

- Thì ra anh không lừa mẹ anh hả, có bạn gái thật rồi sao?

- Đương nhiên rồi. – Ân Tá nghiêm túc nói. – Ai đùa với em chứ.

Quý Vãn ỉu xìu. Ân Tá nổi tiếng đối xử lạnh lùng với con gái, bất cứ người con gái nào mà anh không quan tâm đều từng nếm trải điều này. Cô cắn môi, hừ một tiếng, giúp An Ninh phủi mấy hạt bụi bám trên vai áo, ghé sát vào tai “cậu” nói:

- Về nói với chị của em, chị sẽ cướp bạn trai của chị ấy đấy.

An Ninh thấy lành lạnh sống lưng. Quý Vãn đeo kính râm lên, thu hút ánh mắt của vô số người qua đường. Cô gái này thực sự rất xinh đẹp. An Ninh nhớ lại vẻ mặt kiên quyết của Ja­son khi thay lòng đổi dạ, bất giác thấy trái tim run rẩy.

Mình có thể là đối thủ của Quý Vãn không?

- Em còn huyên thuyên cái gì đó? – Ân Tá đẩy Quý Vãn. – Còn không đi chụp ảnh hả?

- Được rồi, được rồi. – Quý Vãn làm nũng. – Anh yêu, em đi trước đây.

- Đã nói là đừng gọi anh như thế rồi còn gì, bạn bè bình thường đừng có gọi thân mật như vậy. – Anh nói. – Mau đi đi.

Quý Vãn thoáng khựng lại, từ trước tới giờ chưa có người đàn ông nào dám đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Ân Tá cũng cảm thấy nếu mình cứ nhấn mạnh quá vào việc này thì hơi quá đáng.

- Xin lỗi, không phải anh cố ý làm em khó chịu, chỉ là là con trai, anh phải quan tâm nhiều hơn tới cảm nhận của người yêu mình.

- Ừ. – Quý Vãn cười. – Biết rồi, anh Lâm của em. – Cô quay người đi sang bên kia đường. Thấy “tình địch” của mình đã khuất sau cánh cửa quán ăn đối diện, An Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ân Tá hỏi:

- Sao thế? Sao lại thở dài?

An Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói:

- Anh còn nhớ Ja­son không? Khi anh ấy chia tay với em, trên tạp chí có xuất hiện một bức ảnh rất lớn chụp cảnh anh ấy thân mật với một người con gái khác, nói rằng bọn họ “thân mật nắm chặt tay nhau ra khỏi một nhà hàng sang trọng”… – Nói tới đây, “cậu” im bặt. – Xin lỗi, em không nên nói với anh những điều này.

Sau đó “cậu” tự cười nhạo mình:

- Anh thấy đấy, mẹ em không tìm được bác sĩ tốt, em lại bắt đầu nói linh tinh rồi.

Nhưng ngay sau đó lại là một cái ôm rất ấm áp của Ân Tá.

Ân Tá ôm “cậu” thật chặt, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường đang nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông ôm nhau. Vì “cậu”, anh không quan tâm tới gì khác, giống như bảo vệ đứa con của mình, dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của “cậu”, trong ánh mắt là sự yêu thương vô bờ. Anh đau lòng hỏi:

- Lúc đó chắc là buồn lắm phải không?

An Ninh nghẹn ngào gật đầu.

Đương nhiên là buồn rồi, bị người mà mình tin tưởng nhất bỏ rơi.

Ân Tá lại càng ôm chặt hơn:

- Đừng sợ, từ hôm nay có anh rồi. – Nghe thấy câu nói này, An Ninh cảm thấy cuộc đời mình như vậy là đã đủ. Cho dù không thể cùng nắm tay nhau tới khi đầu bạc, nhưng có câu này của anh, cũng đủ rồi.

Bất giác, nước mắt rơi giàn giụa.

- Anh tin em hả? Người anh đang ôm rốt cuộc là “Bảo Lam” hay “An Ninh”?

Ân Tá sờ lên nốt ruồi nhỏ mọc dưới tai An Ninh khoảng 15cm.

- Anh chỉ nhớ người anh yêu nhất có một nốt ruồi nhỏ ở đây.

Họ ôm nhau thật chặt, đằng sau tấm rèm cửa sổ ở tầng bốn quán ăn đối diện là khuôn mặt kinh ngạc của Quý Vãn.

Cô không nhìn lầm chứ?

Quý Vãn day day hai mắt. Không sai, Ân Tá đang ôm chàng thiếu niên đó. Người anh yêu không phải là Bảo Lam sao? Lẽ nào – suy đoán như một dòng điện chạy qua não cô. Người “bạn gái” mà anh nói chính là…

- Chị nhiều chuyện quá, Quý Vãn. – Bích Kỳ, em gái Ân Tá dùng chiếc muỗng nhỏ xúc một thìa cà phê sữa, thong thả cho vào miệng. – Anh trai em sao có thể là loại người đó.

Quý Vãn gật mạnh:

- Là thật đấy! Chị thấy anh ấy ôm một chàng trai, ngay giữa phố luôn.

Bích Kỳ không tin. Tối hôm đó sau khi về nhà, Ân Tá ngồi trên sa­lon phòng khách đọc tạp chí Tài Kinh, cô ôm chặt cổ anh từ phía sau, luôn miệng gọi “anh yêu” khiến Ân Tá bực mình:

- Sao em cũng học theo Quý Vãn vậy?

- Học theo cô ấy để sau này câu được chàng rể giàu! – Bích Kỳ mỉm cười ngồi xuống sa­lon, tiện tay cầm một quả táo để trên bàn cho vào miệng gặm, không hề nữ tính chút nào. – Anh, nghe nói anh có bạn gái rồi hả? – Lời còn chưa nói dứt đã vang lên tiếng vỡ trong phòng bếp, một chàng trai khuôn mặt thanh tú vội vàng chạy ra:

- Xin lỗi, xin lỗi, em rửa tay không cẩn thận đụng vào cái bát bên cạnh, chổi để ở đâu ạ?

Chị Huệ giúp việc vội nói:

- Không cần đâu, cậu An, cậu là khách, tôi quét là được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.

- Thế sao được. – Bảo Lam lắc đầu tỏ ý xin lỗi. – Làm vỡ bát chắc sẽ trừ tiền lương của chị phải không? Bây giờ em đi mua một cái bát khác để đền.

- Được rồi. – Ân Tá đặt tờ báo lên bàn, vẫy tay gọi An Ninh. – Không cần phải phiền phức nữa, em lại đây, anh giới thiệu em gái anh cho hai người quen biết. – Anh kéo Bích Kỳ ra. – Đây là em gái anh, Lâm Bích Kỳ.

Vốn dĩ lúc đi dạo phố hứng chí lên mới theo Ân Tá về nhà, không ngờ vừa mới tới đã làm vỡ bát, lại còn gặp em gái anh. An Ninh đành đi tới chào hỏi:

- Chào bạn, mình là An Bảo… An Ninh.

Bích Kỳ cười:

- Làm gì có ai giới thiệu tên mình và cũng sai như thế. – Cô cười trông rất đáng yêu, khuôn mặt đẹp như một bông hoa đào, làn da trắng hồng mịn màng. Bích Kỳ nhìn chàng trai tên là “An Ninh” trước mặt, “cậu” khoảng 17, 18 tuổi, cũng tương tự như độ tuổi của mình, khuôn mặt thanh tú, nụ cười trong sáng, trông thư sinh hơn nhiều so với những người bạn cùng độ tuổi nhưng lại không có vẻ gì chơi bời, nghịch ngợm. Ai nói không có tình yêu sét đánh? Bích Kỳ nhìn chàng trai trước mặt, lập tức thích luôn, chỉ có mấy phút mà trái tim cô đã hướng về “cậu”.

Tối hôm đó mẹ Ân Tá giữ An Ninh ở lại ăn cơm, Bích Kỳ cứ dính lấy An Ninh, từ đầu đến cuối cứ đòi ngồi cạnh “cậu”, luyên thuyên đủ thứ chuyện.

- Anh Ninh, ăn bít tết đi, bít tết chị Huệ làm là ngon nhất đấy.

- Anh Ninh, anh có uống canh không?

- Anh Ninh, anh học ở trường nào thế? Ngày trước sao không nghe thấy anh trai em nhắc tới anh? – Cô hỏi. An Ninh đáp bừa:

- Anh vừa mới thi đại học, tháng sau vào học trường Khánh Đại.

- Anh cũng là sinh viên mới trường Khánh Đại hả? – Bích Kỳ vui mừng, ôm chặt lấy cánh tay “cậu” ra sức hỏi. – Em học ở khoa Tài chính, anh Ninh học ở khoa gì? Chuyên ngành gì?

Chết rồi, không bịa được nữa rồi.

Thấy cứ đà này thì chắc chắn Bích Kỳ sẽ tới trường tìm “cậu” mất, An Ninh ấp úng nói:

- Anh vốn dĩ đăng ký khoa kiến trúc, nhưng sau đó cảm thấy không phù hợp với mình lắm nên sau khi khai giảng có thể sẽ tìm trường nào khác để chuyển ngành…

- Chuyển ngành? Vậy thì tốt quá! Anh An Ninh, anh chuyển tớp lớp 2 khoa Tài chính đi! – Cô mỉm cười ngọt ngào. – Chúng ta học cùng lớp được không?

- Tốt cái đầu em ấy. – Ân Tá dùng đũa gõ nhẹ lên đầu cô. – Cứ nhìn thấy con trai là mắt sáng lên, hồi học lớp 12 có thấy em chăm chỉ thế đâu. – Cô em gái từ trước tới nay luôn là hòn ngọc trong lòng mẹ, bình thường con trai lớn dạy dỗ con gái, mẹ anh chỉ cười xòa cho qua, lần này đề cập tới “vấn đề nhạy cảm”, bà tỏ ra không vui, bỏ bát đũa xuống, trách:

- Ân Tá này, em gái con sắp thành sinh viên đại học rồi, thích con trai cũng là bình thường mà! Mẹ chỉ tiếc là không tìm được ai nhân cách tốt, gia đình trong sạch trong thời gi­an em con học đại học để sau này ra trường cưới luôn, từ nhà bố mẹ tới thẳng nhà bố mẹ chồng, thế là mẹ yên tâm rồi. Trong vấn đề này, con lạc hậu hơn em gái con nhiều lắm, con xem, học 4 năm đại học cũng chẳng thấy con đưa cô bạn nào về nhà ăn cơm, lần trước dì Tiêu có ý gả con gái cho con, Quý Vãn cũng chủ động như thế rồi, con lại dội nước lạnh vào mặt người ta, đúng thật là… Đúng rồi, Tiểu Ninh này, bác hỏi cháu một chuyện nhé? – Bà quyết tâm tìm hiểu “nội tình” từ người bạn của Ân Tá. – Ân Tá nhà bác nói nó có bạn gái rồi, cháu thân với nó như thế, đã gặp bao giờ chưa?

- Dạ, chuyện này… – An Ninh ấp úng.

- Đương nhiên là gặp rồi! – Ân Tá nhanh nhẹn ngắt lời mẹ. – Đúng không?

- Dạ, vâng ạ. – An Ninh gật đầu liên tục.

Mẹ anh bắt đầu có hứng thú hơn:

- Tiểu Ninh, cháu nói thật cho bác biết, nhân phẩm, ngoại hình của cô gái đó thế nào?

- Đương nhiên là ngoại hình đẹp, tính cách lại tốt rồi! – Ân Tá cướp lời. – Mẹ, mẹ phải tin vào thẩm mĩ của con chứ. – An Ninh nghe anh nói vậy, thoáng đỏ mặt.

- Thế sao lần trước nó không tới ăn cơm? Bất lịch sự. – Mẹ anh lườm anh rồi quay sang An Ninh hỏi tiếp. – Tiểu Ninh này, cô gái đó con nhà đàng hoàng phải không? Học vấn và tính cách thế nào?

An Ninh thật thà đáp:

- Chị ấy vào năm học mới sẽ học năm thứ hai trường Khánh Đại, chuyên ngành báo chí, từ nhỏ tới lớn sống rất bình yên, mặc dù chưa làm việc gì khiến người khác ngưỡng mộ nhưng cũng không chơi với những người hư hỏng, nói chung là một cô gái bình thường.

- Vậy nhà cô ta thế nào? Bố mẹ làm gì? – Mẹ anh vẫn không chịu buông tha. Ân Tá gắp một cái cánh gà đưa vào tận miệng bà:

- Mẹ, mẹ hỏi cũng bằng thừa, dù sao con không lấy cô ấy thì chẳng lấy ai cả.

- Con! – Mẹ anh giận lắm, nhưng suy nghĩ một lát rồi lại bình tĩnh lại. Đúng vậy, con trai lớn rồi, mẹ không quản được nữa. Chỉ cần anh thích, cô gái đó lại thật thà, thế là được rồi. Nhà mình cũng có tiền có của, đâu cần phải tìm nhà thông gia giàu có… Nghĩ vậy, trong lòng mẹ anh thấy vui vẻ hơn. – Được rồi, mẹ không hỏi nữa? Tìm thời gi­an rồi đưa cô gái đó về nhà ăn cơm. Con gái nhà người ta yêu con lâu thế rồi, cũng phải giới thiệu chính thức chứ, đừng khiến nó cảm thấy ấm ức rồi tưởng là nhà họ Lâm mình không hiểu lễ nghĩa.

- Vâng. – Ân Tá cười rất ngọt, chớp chớp mắt với An Ninh đang ngồi cạnh Bích Kỳ.

Cuối cùng cũng qua được cửa ải của người lớn.

Sau bữa tối, Ân Tá đưa An Ninh về nhà. Ra khỏi cửa là con đường rộng lớn đang đắm mình trong cơn gió buổi đêm, bãi biển phía xa đang nhấp nhô từng cơn sóng. Hai người sánh vai nhau bước đi, nắm chặt tay nhau. An Ninh hỏi:

- Sao mẹ anh bảo là anh chưa bao giờ đưa bạn gái về nhà. Chẳng phải lúc trước anh cũng có một cô bạn gái rồi sao? Hồi học cấp 3 hả?

- Không có.

- Lại còn nói dối. – An Ninh trách, trong lòng thấy chua chua. – Lần trước ăn cơm với đồng nghiệp của anh, Co­co nói em là cô bạn gái thứ hai của anh mà chị ấy gặp!

Những cô gái đang yêu đều vô cùng tinh ý, không để lọt khỏi mắt dù chỉ là một hạt cát. Ân Tá biết An Ninh đang ghen, nhưng ghen chứng tỏ là cô yêu anh. Anh nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu yêu đơn phương cũng tính là yêu thì đúng thế.

An Ninh cắn môi, hỏi nhẹ:

-… Chị ấy như thế nào?

- Đeo nẹp răng, có một cặp kính gọng đen, luôn mặc đồng phục trường cô ấy, cái quần rộng rộng, rất là buồn cười, quan trọng nhất là, sau khi tan học cô ấy thích đứng ở bên cổng trường ăn thịt nướng cay… Haiz, sao anh lại thích một cô gái như thế nhỉ? – Ân Tá nhớ lại. An Ninh bắt đầu ghen tuông, nghe một lúc thấy có gì đó không đúng, những gì mà anh nói sao lại giống mình lúc trước vậy?

Hồi học cấp ba, sở thích lớn nhất của Bảo Lam là sau khi tan học cùng mấy người bạn thân ra quán thịt nướng dạo trước cổng trường để ăn thịt nướng, ở đó có rất nhiều món, có ngó xen, chuối, thịt bò, thịt lợn… Vị thịt nướng tan trong miệng, hòa lẫn vị cay, mọi người sẽ vừa ăn vừa kêu “cay quá, nóng quá”. Khi đó cô đeo cặp kính cận gần 5 đi ốp, nẹp răng thì đeo mãi tới khi thi đỗ đại học. Bây giờ cô đeo kính áp tròng màu tím, cũng không còn phải mặc đồng phục của trường nữa.

Ân Tá lấy ví ra, từ trong ngăn để ảnh rút ra một bức ảnh mà anh đã cất rất nhiều năm, đưa cho An Ninh xem:

- Đây, bọn Co­co nhìn thấy chính là bức ảnh này, thực ra cách đây không lâu họ mới được gặp người thật.

Cô gái trong bức ảnh rất gầy, khuôn mặt thanh tú, nếu đặt cô vào trong biển người đông đúc, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng bốc hơi và biến mất như một hạt nước. An Ninh nhìn mãi rồi đỏ mặt, trả lại anh bức ảnh.

- Sao anh lại có ảnh em hồi cấp 3? – “Cậu” nghi ngờ nhìn Ân Tá, rồi lại vô cùng vui vẻ. Thì ra “bạn gái đầu tiên” của Ân Tá chỉ là sự hiểu lầm, bức ảnh đó chính là mình. Chỉ là… – Khi đó chúng ta vẫn chưa quen nhau mà.

- Em không biết anh nhưng anh biết em. – Ân Tá cười bí hiểm, cẩn thận cất bức ảnh vào trong ví. Chỉ cần có lòng kiên trì, sắt có thể mài thành kim. Thích cô bao nhiêu năm, cuối cùng cô bé trong bức ảnh này cũng lớn lên thành một cô gái, trở thành bạn gái thực sự của anh. Thế mà bọn Co­co lại không nhận ra cô gái nhỏ bé năm nào chính là cô gái có mặt trong bữa ăn hôm đó.

- À, anh theo dõi em? Rốt cuộc anh là người thế nào?

- Không nói cho em biết. – Từ xa, mặt trời bắt đầu lặn xuống mặt biển, ánh hoàng hôn bao phủ một tấm áo choàng đỏ lên hai người đang yêu nhau. Cho tới khi đêm tối tới gần, Ân Tá mới lái xe đưa An Ninh về nhà.

- Chúc ngủ ngon. – Bảo Lam hôn nhẹ lên trán Ân Tá, nhìn anh lái xe ra về, lúc đó mới luyến tiếc đi lên lầu. Hành lang bật đèn sáng trưng, một bức thư dày để trên tấm thảm trước kia đập vào mắt cô.

Un­cle Rain?

Bảo Lam nhặt bức thư lên, rất nặng, bên trong chắc là ảnh. Xem kỹ lại, trên phong bì còn có một hàng chữ được đánh máy: “Không thể quên được hôm ở cạnh em, hon­ey, anh yêu em”.

Lẽ nào đây là bất ngờ mà Ân Tá dành cho cô?

Cô hồi hộp mở phong thư ra, một xấp ảnh dày cộp bên trong như một chiếc búa gõ mạnh vào ngực cô, đẩy cô rơi vào một vùng băng giá lạnh buốt. Những bức ảnh lập tức rơi lả tả ra đất, như những bông hoa tuyết.

Tất cả đều là những bức ảnh khỏa thân của cô không biết được chụp từ lúc nào. Ánh mắt cô trong bức ảnh mơ màng, mái tóc rối tung, nửa say nửa tỉnh, có ảnh thì đang nằm, có ảnh thì đang ngồi trong một chiếc xe.

Chuyện này… sao có thể? Cảm giác thất kinh và sỉ nhục lập tức dâng lên trong đầu cô.

Cô luôn luôn rất cẩn trọng trong mọi hành vi, cử chỉ, sao lại bị người ta chụp những bức ảnh này? Lúc này có tiếng chuông thang máy vang lên, có hàng xóm lên tới nơi. Bảo Lam vội vàng thu dọn đống ảnh trên đất, nhét hết vào túi sách.

Dì Vương hàng xóm chơi mạt chược trở về, cảnh giác nhìn chàng trai xa lạ.

Bảo Lam lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào phòng. Phòng khách tối om như mực, không một bóng người. Bảo Lam run rẩy mở túi sách ra, những bức ảnh như một lời nguyền rủa đáng sợ lại xuất hiện…

Chính là cô.

Chính là cô.

Nhưng những bức ảnh này được chụp vào lúc nào? Ai chụp? Cô lục lọi tìm kiếm mọi khả năng trong đầu, Ân Tá tuyệt đối không làm chuyện này, lẽ nào là…

Là lần bị bắt cóc? Bảo Lam nhớ ra, lần đó cô bị bắt cóc ở trường, sau khi ngất đi cho tới lúc tỉnh lại trong bệnh viện, khoảng thời gi­an ở giữa cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Cô lại nhìn kỹ cách bố trí trong chiếc xe này, cũng giống như chiếc xe màu trắng hôm đó. Bảo Lam lo lắng lật đi lật lại chiếc phong bì xem có cái gì không.

Quả nhiên, ngoài câu nói “Không thể quên được hôm ở cạnh em” còn có một câu khác: “Nếu em ngoan ngoãn, tôi chỉ giữ những bức ảnh này để chơi, nhưng nếu em tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, tôi lập tức đăng tải những bức ảnh này lên mạng, hon­ey, khi đó em sẽ thành người nổi tiếng”.

Mỗi câu nói đều như đang uy hiếp cô.

Cô hoảng loạn cầm điện thoại lên ấn 110 – báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát! Nhưng vào giây phút chuẩn bị ấn nút, sự yếu đuối lại níu giữ cô lại. Nếu như thực sự báo cảnh sát, ngày mang trên mạng sẽ tràn ngập những bức ảnh này của cô.

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Bảo Lam giật mình, vội vàng nhét mấy bức ảnh vào túi. Bà Âu Dương Tú vừa bước chân vào nhà, thấy sắc mặt con gái tái nhợt.

- Bảo Lam, con làm sao thế?

- Không… không sao. – Cô nói dối. – Chắc là vì mệt quá.

- Đúng thật là…

- Con đi tắm đây. – Cô trốn vào phòng mình, nhét mấy bức ảnh vào ngăn trong cùng của tủ, rồi lại khóa thêm lần khóa. Cô ngồi trên nền nhà, đầu óc rối loạn, im lặng. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu vào, khiến một nửa khuôn mặt cô như được tắm trong làn ánh sáng mờ ảo đó, còn một nửa thì chìm trong bóng tối. Làm thế nào đây? Có nên nói với Ân Tá không? Hay là cứ giấu chuyện này, xem đối phương có ý đồ gì?

Bảo Lam lúc này vẫn không biết rằng cô đã lún chân và từng bước từng bước bị kéo xuống một cái hố tối om không đáy…

Mặc cho Bích Kỳ bám theo đòi xin số của An Ninh, Ân Tá vẫn không chịu cho cô. Cô chạy tới khoa kiến trúc của trường Khánh Đại để tìm nhưng không ai nghe nói tới người nào tên là “An Ninh”. Cô tìm không được, anh trai lại không chịu giúp đỡ, càng sốt ruột và thất vọng, muốn từ bỏ nhưng lại không có cách nào nói dối trái tim mình, suốt mấy ngày liền tinh thần hoảng hốt, mẹ cô nhận ra tâm tư của con gái bèn tìm Ân Tá “nói chuyện”.

- Ân Tá, người bạn tên là An Ninh của con sao không tới nhà mình chơi nữa? – Bà mẹ nói. – Con nhìn em con xem, rõ ràng là đã thích người ta, con phải nghĩ cách gì đó chứ!

- Mẹ, con có phải trung tâm môi giới tình yêu đâu. – Ân Tá muốn trốn nhưng không hiểu mẹ anh lấy đâu ra sức lực, giữ chặt cánh tay con trai.

- Con làm anh trai không thể không lo tới chuyện cả đời của em gái chứ.

Tư duy của phụ nữ quả là linh hoạt: Gặp người nào đó hợp nhãn chỉ ba phút đã nghĩ tới việc người này có thích hợp sống cả đời cùng mình không, nếu trong lòng đã định thì sẽ tính tới chuyện mua nhà, kết hôn, sinh con, việc gì cũng nghĩ rất tỉ mỉ.

- Em gái con muốn nhờ con gửi cho cậu ấy một món quà. – Mẹ anh cứ như làm ảo thuật, không biết lôi từ đâu ra một gói quà được bọc rất đẹp, nhét vào tay anh. Rồi cũng như làm phép thuật, Bích Kỳ ló đầu ra mỉm cười với anh.

- Anh, em nhờ anh nhé!

Nụ cười ngoan ngoãn và ngọt ngào, làm sao anh có thể từ chối được?

Ân Tá mang món quà về phòng, giấy gói không chặt lắm nên vẫn có thể nhìn thấy một chiếc hộp gỗ bên trong và dòng chữ “Hộp nhạc tình yêu”. Con gái tặng quà đều thích tặng ví tiền, hộp nhạc, khăn quàng cổ, găng tay hay thắt lưng, không ngờ cô em nhí nhảnh của anh khi có tình cảm với một chàng trai cũng giống như những cô gái ngây thơ khác.

Tặng hay là không tặng?

Anh cân nhắc… một hồi lâu sau, cuối cùng anh nhét nó vào ngăn kéo rồi đóng lại. Một tình cảm không có kết quả tốt nhất là không nên tiếp tục. Bên ngoài có tiếng người gõ cửa, cửa không khóa nên người đó tự động đẩy vào.

- Anh. – Khuôn mặt A Triệt tiều tụy đứng ở cửa. Lần trước sau khi chia tay bên bờ sông, A Triệt biến mất một thời gi­an, đổi cả số điện thoại, chắc là vì muốn yên tĩnh một mình, không chịu liên lạc với người nhà. Hôm nay thấy cậu đã về, Ân Tá mừng lắm, muốn chạy lên ôm cậu, nhưng lại sợ những hành động quá thân mật sẽ khiến người em trai vốn xa cách với người thân cảm thấy khó chịu. Tình cảm anh em sâu đậm tan ra trong tim, dịu dàng biến thành một lời hỏi thăm thân thiết:

- Em về rồi hả?

- Ừm. – Nằm ngoài dự đoán của mình, người phá vỡ không khí gượng gạo này lại chính là A Triệt. Cậu chạy lại ôm anh trai mình. Hai anh em đã lâu lắm rồi không thân thiết như vậy. Cậu đặt tay lên vai anh, nghẹn ngào hỏi. – Mẹ biết chuyện anh bị bệnh chưa?

- Em chưa nói với mẹ chứ? – Ân Tá nhớ ra hôm đó mình quên không dặn em trai giấu chuyện này. Trên thực tế, ngoài bác sĩ điều trị chính, luật sư và A Triệt, chưa ai biết chuyện này cả.

- Chưa. Anh, anh nói thật đi, bệnh của anh là… – Hôm đó anh chảy rất nhiều máu, A Triệt cảm thấy anh không chỉ bị bệnh dạ dày thông thường.

Ân Tá nhẹ nhàng nói:

- Bác sĩ nói chỉ cần phối hợp điều trị là không sao cả. Em cũng biết rồi đấy, bố mẹ già rồi, Bích Kỳ lại không hiểu chuyện…

- Liệu có nguy hiểm tới tính mạng không? – A Triệt thầm đoán.

- Vẫn chưa có kết quả chính xác.

- Anh định giấu bao lâu?

- Giấu được bao lâu thì giấu. – Anh định giấu cho tới lúc chết. Dù sao cũng là anh em ruột, A Triệt biết rõ ý định của anh mình thì càng thấy lo sợ, nhớ lại hôm đó bên bờ sông cậu đã nguyền rủa anh trai mình là “Tại sao bây giờ anh không đi chết đi”, cảm giác tội lỗi như một hòn đá đè nặng lên tim cậu.

- Anh, hôm đó ở bờ sông em không thực sự muốn nguyền rủa anh chết đâu. – Cậu cúi thấp đầu, một hàng nước mắt sáng lấp lánh trên mặt. – Em không muốn anh chết… thực sự là không muốn.

Ân Tá không lên tiếng, chỉ dịu dàng xoa tóc em, y như hồi nhỏ.

Người trong gia đình cần giải thích nhiều như vậy sao? Anh hiểu, anh hiết hết.

- Vậy còn An Bảo Lam, cô ấy biết chuyện này không? – Câu hỏi của A Triệt chính là nỗi đau trong lòng Ân Tá. Bảo Lam không hay biết chuyện này. Bích Kỳ thích An Ninh, anh cảm thấy đây là một tình yêu không có kết quả, bởi vậy phải giết chết nó từ khi còn non nớt. Nhưng anh không thể khống chế được bản thân, biết rõ rằng sức khỏe của mình không tốt, nhưng anh vẫn không thể dừng lại, không thể thôi yêu cô.

Chỉ cần được ở bên nhau.

Một năm, một tháng, một tuần, cho dù chỉ là một ngày, một giờ, một phút…

Hoặc chỉ cần thêm một giây nữa, một giây nữa thôi cũng được.