Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 33-2




Để cho những ngày giày vò đó chấm dứt từ bây giờ đi, anh tình nguyện về sau bị người kia ăn sạch.

Cuối cùng, anh thở dài tiếc nuối: "Đồ ngốc."

"Cận Diêm, tớ muốn tài liệu."

Nhan Hàn Thành đi vào phòng tổng giám đốc tập đoàn Vân Khôn, chưa kịp thở đã nói ra mục đích.

Cận Diêm cũng nhanh chóng đưa tài liệu cho Nhan Hàn Thành, sau đó không nói gì, yên lặng đợi Nhan Hàn Thành xem xong.

Nhan Hàn Thành ngồi xuống, mở tài liệu ra, đôi mắt chuyển động, có mấy lần dừng lại, sắc mặt xám xịt rồi lại khôi phục trong giây lát, làm người ta nghi ngờ có phải anh vẻ mặt anh vừa thay đổi hay không.

Nhan Hàn Thành xem rất nhanh, anh cất tài liệu vào túi, trầm mặc.

"Xem xong rồi hả?"

Cận Diêm đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh một ly trà: "Có khỏe không?"

Nhan Hàn Thành nhận ly trà, uống một ngụm cho thần kinh đang căng thẳng dãn ra, đưa mắt nhìn Cận Diêm: "Cậu cũng xem rồi à?"

"Ừ."

Cận Diêm không giấu diếm, nhún vai: "Tò mò xem là nguyên nhân gì thôi, kết quả có chút thất vọng, cũng không phải là bí mật kinh thiên động địa gì."

"Nhưng đối với Mạc Thanh Ngải mà nói, là chuyện rất khó trải qua."

"Vậy à." Cận Diêm hiểu rõ tính cách của Nhan Hàn Thành, tiện tay cầm tập tài liệu ném vào máy nghiền giấy.

"Theo lý thuyết, Hạ Đông lợi dụng Mạnh Đa để Mạc Thanh Ngải rút lui, vậy thì sao Hạ Đồng không tiếp tục bám lấy cậu?" Cận Diêm cũng không để ý đến hành động của Hạ Đồng nên trong tài liệu không nêu tới phần này.

"Sau khi rời khỏi nơi này, tớ không để ai tìm ra, Hạ Đồng cũng không ngoại lệ... Thật ra tớ không để ý đến cô ta, nhưng nghe nói một năm trước cô ta lấy một thương nhân người Mỹ, nhưng sau đó thương nhân kia phá sản, Hạ Đồng cũng không rõ tung tích."

"Có cần tớ đi điều tra thêm không?"dienndnle,qu.y don

"Không cần." Nhan Hàn Thành nhíu mày, tung tích của cô ta không phải là điều họ quan tâm.

"Còn có một điểm, nếu Hạ Đồng đã không còn ý nghĩa gì, vậy tại sao Mạnh Đa lại ở đây? Chẳng lẽ anh ta thật sự yêu Mạc Thanh Ngải nên muốn hớt tay trên của cậu?"

Biểu cảm tăm tối lập tức xuất hiện trên mặt Nhan Hàn Thành, anh rất ghét người này, nhưng điều đó cũng là đương nhiên, nếu không thì sao nhắc tới tình địch là đỏ mắt.

"Tớ không quan tâm anh ta mưu tính điều gì, ít nhất là tớ khẳng định trong lòng Mạc Thanh Ngải không có bị trí của anh ta, nếu lần đó là ngoài ý muốn, tớ chỉ coi đó là ngoài ý muốn."

Nói là vậy, nhưng Nhan Hàn Thành cũng rất đau khổ khi lúc đó không ở bên cạnh Mạc Thanh Ngải, nhất định cô rất dằn vặt vì không biết con của ai, có nên sinh ra hay không, nếu đó không phải con của anh, về sau cô phải đối mặt thế nào. Mà anh, hoàn toàn không biết chuyện gì lại tự cho mình mới là người bị tổn thương.

"Không chuẩn bị để Mạc Thanh Ngải biết cậu biết à?"

"Hy vọng cậu ăn nói cẩn thận."

"Được rồi, tớ biết, nhưng tớ vẫn phải nhắc cậu, Mạnh Đa tồn tại là một cái gai trong mắt, cậu đừng sơ suất, anh ra có thể ở bên cạnh Mạc Thanh Ngải mà không để lộ sơ hở gì có thể chứng minh không phải anh ta diễn giỏi mà anh ta cũng có tình cảm với Mạc Thanh Ngải, để cô ấy cảm nhận được."

Không mở hộp thì ai mà biết trong hộp có gì.

Nhan Hàn Thành đứng dậy, nhìn Cận Diêm bằng ánh mắt khinh thường: "Cậu dùng trí tuệ đó để giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, cậu biết chưa, Nguyễn Phỉ đã trở về."

Cận Diêm lập tức thấy rộn rạo, nhưng chỉ cười nhẹ: "Biết thì sao?"

"Cô ấy không còn ý nghĩa gì với cậu?"

"Là tớ không còn ý nghĩa gì với cô ấy."

"Diêm."

"Ừ?"

"Đừng dẫm vào vết xe đổ của tớ và Mạc Thanh Ngải, kết quả, không đáng."

Mãi đến khi Nhan Hàn Thành rời đi, Cận Diêm vẫn chìm trong suy nghĩ của ình, có đáng không, cuối cùng thì kết thúc ở chỗ nào?

"Thiên Dục, ăn nhiều một chút. . . . . . Ăn cái này, ăn cái này, là thịt bò xào hành mà con thích ăn, còn có cái này, cá hấp bia, rất thơm đó... Còn nữa, trước kia con bảo mẹ học làm chân gà coca, con nếm xem đã chuẩn chưa?"

Mạc Thanh Ngải mang vẻ mặt nịnh nọt liên tục gắp đồ ăn vào bát Nhan Thiên Dục, bé buồn bực nhìn đồ ăn xếp thành núi trước mặt, đưa mắt nhìn nhau cùng Tiểu Vũ: "Mẹ, đủ rồi, con không ăn hết."

"Không, hôm qua con không ở nhà, chắc chắn không được tốt." Mạc Thanh Ngải đau lòng vỗ má ntd: "Nhìn xem, khuôn mặt gầy đi rồi."

Không đến mức đó chứ, mới có một ngày thôi mà có thể nhìn ra bé gầy đi? Huống hồ cha cũng không ngược đãi bé, còn ăn rất nhiều cùng bé, nhưng những lời này bé quyết định không nói trước mặt mẹ.

Nhan Tiểu Vũ dùng muỗng nhỏ từ từ ăn cơm, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự hâm mộ: "Anh, hôm qua anh được ngủ cùng cha sao?"

"Ừ." Nhan Thiên Dục gật đầu, nhìn ra tâm trạng của Tiểu Vũ: "Lần sau đưa Tiểu Vũ đi theo được không?"

Tiểu Vũ gật mạnh, cười đến mức làm người ra đau lòng: "Anh, khi nào thì đi?"

Cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng nghe ra manh mối, nhanh chóng nói vào tai Nhan Thiên Dục: "Thiên Dục, chuyện đó, Tiểu Vũ cũng biết rồi hả?"

Nhan Thiên Dục hào phóng nói đáp án cho Mạc Thanh Ngải: "Tiểu Vũ đã sớm biết."

Nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm của Nhan Thiên Dục và Nhan Tiểu Vũ, Mạc Thanh Ngải lựa chọn đầu hàng, từ đầu đến cuối chỉ có cô ngu ngốc không biết gì, nhưng cô không có tư cách rối bời nữa, bởi vì bất kể như thế nào, hai bé vẫn cần một người cha, trong lòng chúng, hình tượng người cha còn mạnh hơn cả mẹ.

Tâm trạng mất mát bao trùm Mạc Thanh Ngải, Thiên Dục và Tiểu Vũ là tất cả của cô mà cô đã sớm không phải là tất cả với hai bé, cô miễn cưỡng cười, nói: "Ngoan, ăn cơm đi."

Biểu cảm cô đơn của mẹ đập vào mắt khiến cho không chỉ Thiên Dục mà cả Tiểu Vũ cũng nhìn ra: "Mẹ, tâm trạng mẹ không tốt ạ?"

"Không phải." Mạc Thanh Ngải giả bộ vui vẻ để lừa con gái ngốc nhà mình: "Tiểu Vũ, cha sẽ nhanh chóng ở cùng với chúng ta thôi, về sau con có thể tự hào khoe cha mình rồi."

"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ vui vẻ đến mức quên tất cả, lôi kéo Nhan Thiên Dục: "Anh, mẹ nói về sau có thể ở cùng cha đó."

Nhưng Nhan Thiên Dục chỉ nhìn Mạc Thanh Ngải rồi đột nhiên đứng dậy đi vào nhà bếp: "Tiểu Vũ ăn cơm ngoan, anh đi WC."

Đi vào phòng bếp, quả nhiên là thấy mẹ mình đang quay lưng khóc nức nở, bé đi lên kéo áo Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, đừng khóc."

Mạc Thanh Ngải hoảng hồn, cúi đầu mỉm cười: "Mẹ không khóc, mẹ đang rất vui, cuối cùng có thể cho hai con một gia đình đầy đủ rồi."

"Mẹ, mẹ sẽ không nói dối."

Cuối cùng, Mạc Thanh Ngải thất bại ngồi xuống ôm Nhan Thiên Dục, sau đó bĩu môi như một đứa trẻ bị oan, sờ má Thiên Dục: "Thiên Dục, xin lỗi con, mẹ không cố ý đánh con, con còn đau không?"

"Không đau, đã hết đau từ lâu rồi, mẹ không dùng lực." Trên thực tế bàn tay mẹ lúc đó không khống chế được khiến mặt bé sưng đỏ rất lâu mới hết, ngay cả cha nhìn cũng phải ngạc nhiên, liên tục tỏ ra có lỗi với đồng minh như bé, hơn nữa còn khen bé thông minh, biết rời đi để mẹ không phải hối hận rồi đau lòng.

Mạc Thanh Ngải chảy nước mắt, vô cùng ảo não: "Nhưng mẹ chưa đánh con bao giờ, có phải con rất uất ức không?"

"Con không đâu, không phải người ta đều nói trẻ con muốn thành tài phải bị đánh sao, mẹ đánh con con mới có tương lai được."

"Nói bậy." Mạc Thanh Ngải ngừng khóc, chớp mắt: "Mẹ đảm bảo sau này không đánh con nữa."dfienddn lieqiudoon

"Vậy cũng tốt." Nhan Thiên Dục vẫn hiểu nên đòi chút quyền lợi về mình, dù sao bị đánh cũng không phải chuyện tốt.

"...Vậy con đừng ghét mẹ."

Chỉ sợ câu này mới là câu quan trọng. Nhan Thiên Dục cười cười ôm cổ Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, trong lòng con và Tiểu Vũ, mẹ luôn là người quan trọng nhất, có thể không có cha, nhưng không thể không có mẹ."

Mạc Thanh Ngải ngây người, cô nhận được câu nói quan trọng nhất, nín khóc mỉm cười.

Như vậy, là đủ rồi.