Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy

Chương 40: Đom đóm (1)




Mồ hôi lấm tấm rịn ra khiến cơ thể cậu toát ra mùi nam tính rất đặc thù, lồng ngực nở nang săn chắc lại lờ mờ ẩn hiện qua chiếc áo phông mỏng manh, cộng thêm đôi mắt rạng ngời vô cùng kiên định vào niềm tin chiến thắng khiến tim Tiểu Hạ hồi hộp muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không ngờ vóc dáng của cậu lại đẹp như vậy liền len lén nhìn từng thớ thịt cuồn cuộn trên người cậu, sau đó đỏ ửng mặt mày, vội vàng đưa mắt nhìn sang nơi khác. Qua một lúc lâu, cô mới tiêu hóa được lời của cậu, ngỡ ngàng hỏi: “Gì cơ? Cậu gia nhập á?”

“Không được sao?”

“Không phải là không được………nhưng mà cậu có thời gian sao?” Tiểu Hạ chua giọng.

“Việc cũng lo gần xong rồi, khá rảnh mà!’

“Không cần phải hẹn hò à?”

“Hẹn cái gì?”

“Chính là……..không có gì! Vất vả cho cậu rồi, Thẩm Nhược Phi!”

“Không có gì……Dù gì cũng giúp không miễn phí mà!”

“Á? Cậu còn đòi tiền nữa hả? Cậu còn mặt mũi đòi tiền của tôi sao? Thẩm Nhược Phi! Cậu vẫn còn chưa trả tiền thuê phòng nhà tôi đó…….”

“Không phải là đòi trả tiền!” Nhược Phi bó tay chặn lời kiện cáo của Tiểu Hạ lại.

“A? Vậy cậu muốn cái gì?”

“Đến lúc đó thì biết!”

“Này! Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Cậu mau nói đi, không là tôi sẽ lại hồi hộp muốn chết đấy!”

“Ha ha………Tiểu Hạ, trường chị có đom đóm này!”

“A?” Tiểu Hạ sững lại, sau đó nhìn theo hướng cậu chỉ: “Trời ạ! Thật sự có này! Dễ thương quá!”

“Có muốn không?”

“Ưm!” Tiểu Hạ gật như giã tỏi!

Nhược Phi bộp hai bàn tay lại, sau đó mở ra, quả nhiên cô liền nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt của tiểu tinh linh đang bay lượn trước mắt. Cô mừng rỡ reo lên, híp mắt nhìn chú đom đóm đó rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhược Phi, bỗng dưng cô nhớ lại hồi bé khi cả hai cùng nhau cắp sách tới trường, cùng chờ nhau để về nhà, khuôn mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp khó tả.

Hồi đó, cậu ta chỉ như miếng cao dán bé xíu, giờ đã thành một chàng trai có thể khiến người khác dựa dẫm rồi……..

Còn cô cũng già đi rồi………..

Hồi ấy, cô lên lớp hai còn Nhược Phi mới học mẫu giáo. Tuy mẫu giáo và tiểu học tan học khác tầm, nhưng Nhược Phi luôn vừa ngồi trong lớp ôn bài, vừa đợi Tiểu Hạ, cô khuyên thế nào cũng không thể suy chuyển nổi ý chí kiên định của cậu.

Hễ ai có quen với cô đều biết, năm cô lên lớp một thì đã có một cậu ‘em trai’, tình cảm của hai người rất gắn bó khăng khít, lúc nào cũng dính với nhau như sam.

Có một dạo, kỷ luật trong lớp Tiểu Hạ bỗng rớt xuống mức báo động trầm trọng, cô chủ nhiệm nổi cơn thịnh nộ liền ra lệnh cho cả lớp phải dành một giờ đồng hồ sau khi tan học để ngồi im trên ghế “luyện kỉ luật”. Lúc ấy, cô chủ nhiệm giống hệt “Như Lai Phật Tổ”, chỉ ngồi yên trên bục giảng, chốc lại liếc tờ báo trong tay, chốc lại lườm xem có học sinh nào dám ngo ngoe nói chuyện hay động chân động tay gì không. Vốn tính hoạt bát lại hay chạy nhảy, Tiểu Hạ ngồi luyện kỷ luật mà cứ như bị cầm tù, khó chịu muốn chết.

Cô vô cớ trút giận lên đầu Nhược Phi, nhưng Nhược Phi chẳng hề chắc nép, vẫn kiên trì chờ ở cửa lớp đợi cô cùng về.

Cậu không nói gì, chỉ giở sách ra ôn bài, trông bộ dạng rất chi là ham học. Cậu cất chất giọng trẻ con lảnh lót của mình lên, chốc chốc lại cố ý phát âm trật vài từ, khiến cho cả lớp muốn cười mà phải cố nén nhịn, còn cô chủ nhiệm cũng dở khóc dở cười với cậu.