Tình Yêu Tiramisu

Chương 6-1




Nghe được tiếng vang, cô gái đó lập tức đứng lên, xoay người...

Thái Quân Thành chợt ngẩn ra, vài năm không gặp, cô ấy vẫn ngọt ngào như vậy, dường như nụ cười tươi kia khiến thời gian xoay chuyển.

"A! Là Quân Thành! Lâu rồi không gặp!" Uông Tử Ninh không ngờ sẽ gặp y, vui vẻ cười.

"Lâu rồi không gặp. Cô không thay đổi chút nào..." Đầu Thái Quân Thành trống rỗng, vô ý thức chào hỏi.

"Anh cũng không thay đổi nha! Vẫn đẹp trai như vậy. Phi Long cũng không thay đổi, vẫn cười dịu dàng như vậy, nhớ năm đó, em cũng bị nụ cười dịu dàng của anh ấy mê hoặc, sau đó bắt đầu theo đuổi anh ấy, phần khí chất chịu dàng của anh ấy vô cùng có sức hấp dẫn. Khiến người khác không tự giác chìm đắm vào trong nụ cười dịu dàng của anh ấy." Dung mạo cũng như tính tình hoạt bát của Uông Tử Ninh vẫn không thay đổi, vui vẻ kéo Thái Quân Thành đang ngu ngơ ngồi vào giữa mình và Lưu Phi Long, tiếp tục những lời vừa rồi bị cắt ngang.

Thái Quân Thành nhìn chằm chằm về phía trước, ngơ ngác ngồi, đầu vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức động trời này.

Đã trở lại!

Uông Tử Ninh đã trở lại!

Người biến mất nhiều năm đã trở lại!

Vì sao cô ấy lại quay về?

Cô ấy không kết hôn sao?

Tại sao lại chỉ thấy một mình cô ấy?

Lẽ nào cô ấy trở về vì Lưu Phi Long?

Nghĩ tới khả năng này, trong nháy mắt cảm giác hoảng loạn khó hiểu bao phủ lòng Thái Quân Thành, cảm thấy cả người lạnh run lên, đột nhiên y ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia vẫn nở nụ cười dịu dàng nghe Uông Tử Ninh hớn hở kể chuyện, ngực nhanh chóng bị co rút.

"Anh không hỏi vì sao em quay lại sao?" Uông Tử Ninh phát hiện Lưu Phi Long vẫn im lặng lắng nghe, không nhịn được thở dài một tiếng. Rất không cam lòng, anh ấy vẫn có dáng vẻ này! Mình đã quay lại! Vì anh mà ly hôn rồi quay lại! Chẳng lẽ anh ấy không vui sao?

Lưu Phi Long vẫn giữ nét mặt ôn hòa như vậy. Anh không biết lần này cô trở về là vì cái gì. Dường như đoạn hôn nhân từng làm anh buồn bã đã là chuyện rất lâu trước đó rồi...Thời gian thật sự đáng sợ, khiến anh gần như không thể nhớ rõ nổi diện mạo năm đó của cô, mà chỉ có thể mơ hồ nhớ lại được vẻ ngọt ngào mà thôi. Cho tới bây giờ phần tình cảm đó lúc ào ạt cũng chỉ là lặng yên không tiếng động, lúc phai nhạt cũng vẫn là không bóng dáng không tiếng động. Bây giờ gặp lại cũng chỉ có tình cảm ấm áp của bạn cũ lâu ngày không gặp.

"Em ly hôn rồi. Lần này em về vì anh!" Uông Tử Ninh nói thẳng, cô hiểu rõ tính cách của Lưu Phi Long, nếu cô muốn quay lại với anh, phải chủ động nói ra.

Câu nói này khiến trong khí bên trong quán đọng lại.

Lần này em về vì anh! Câu này hung hăng quất lên mặt Thái Quân Thành, dường như y nghe được đáy lòng mình có âm thanh vỡ nát, trái tim đau quá, giống như có người dùng dao khuấy đảo, thật sự rất đau...

"Ôi trời ơi! Quân Thành, anh sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Sao anh lại khóc?" Uông Tử Ninh kinh ngạc kêu lên.

Thái Quân Thành đờ đẫn nhìn về phía phát ra âm thanh, cảm thấy phần hồn bay khỏi thể xác.

Y khóc?

Mờ mịt sờ mặt, vậy mà lại có nước…

Y khóc?

Y trừng mắt nhìn vết nước trong tay, kinh ngạc đến ngây người...Bao nhiêu năm rồi không thấy nước mắt của bản thân? Vì sao bản thân lại có thể luống cuống như thế?

Thái Quân Thành không thể chịu đựng được bản thân, cũng không thể chịu đựng được toàn bộ chuyện này, Thái Quân Thành dùng hết sức bật dậy, lao ra khỏi quán.

"Anh ấy sao thế?" Uông Tử Ninh bị phản ứng của Thái Quân Thành dọa sợ, quay đầu lại hỏi.

Lộp bộp! Lộp bộp! Mưa to dồn dập gõ lên cửa kính, bên ngoài lại mưa to! Lưu Phi Long đang sửng sốt bỗng nhiên bừng tỉnh, mặt biến sắc, ánh mắt luôn ôn hòa tối sầm lại, vội vàng xông ra ngoài.

Uông Tử Ninh thất thần tại chỗ, biểu cảm trở nên cứng ngắc...

***

Mưa càng lúc càng lớn, từng đợt từng đợt rơi xuống người, mang đến sự lạnh lẽo như băng và vô cùng đau đớn. Nhưng dường như Thái Quân Thành không cảm thấy có gì khác lạ, ngơ ngác đứng ở ngã tư, chạy ra khỏi quán cà phê, y lại không biết nên đi đâu, trong giây lát trái tim bị người khác vét sạch, một người không có tim nên đi đâu? Chân của y giống như mọc rễ, muốn động lại không động được, đầu rất đau, trên mặt không biết là nước mưa hay là nước mắt, nóng quá, tim cũng đau quá, đau đến mức cả người y đều run rẩy...

"Quân Thành..." Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Y đờ đẫn quay đầu lại, muốn nhìn rõ bóng người, nhưng lại ngã quỵ xuống...

"Quân Thành..." Lưu Phi Long kịp thời đuổi tới, một tay ôm lấy Thái Quân Thành té xỉu.

"Phi Long...Đừng rời đi...Đừng..." Mưa to đoạt đi sự tỉnh táo của Thái Quân Thành, té xỉu trong lòng của người đàn ông, y theo bản năng nắm chặt cổ tay áo của người đàn ông, đau khổ cúi đầu nói mê.

Người đàn ông ôm y trong mưa bỗng sững sờ, sự dịu dàng trong mắt bỗng chuyển thành đau lòng, giọng nói luôn trầm nhẹ cũng biến thành khàn khàn, vươn tay mơn trớn khuôn mặt bị mưa xối vào: "Sẽ không đi...Anh chưa bao giờ rời đi mà."