Tình Yêu Trồng Răng

Chương 107: Giao thừa 1




Thời gian như nước chảy, à không, phải là thời gian như thác nước chảy mới đúng, thoắt cái đã đến ngày tất niên.

Trần Lãng tiến bộ từng ngày, bất kể là về những thao tác thuộc lâm sàng hay là lĩnh vực quản lý phòng khám nha khoa đều có những bước tiến không nhỏ. Ngày nào cô cũng giành ra một khoảng thời gian trao đổi với Liễu Gia Tử và Vu Bác Văn về những sự vụ hàng ngày. Mặt khác, ngân hàng DZ đã bắt đầu khoanh vùng những phòng khám nha khoa vào vòng tuyển chọn sâu hơn là nha khoa Hạo Khang và nha khoa Bác Văn. Việc tuyển chọn chính thức sẽ được tiến hành sau dịp tết âm lịch, Trần Lãng và các đồng nghiệp kiểm tra từng chi tiết, cố gắng làm cho mọi thứ hoàn hảo không chút sai lầm. Trần Lãng còn lợi dụng sân nhà là phòng khám Bác Văn để phối hợp với giáo sư Steven tiến hành giải phẫu trồng răng, số bệnh nhân ở đại lục cao hơn nhiều so với ở HongKong khiến cho giáo sư Steven rất hài lòng. Dĩ nhiên cũng có chuyện phiền lòng chính là báo cáo tài vụ của nha khoa Bác Văn, một số phòng khám chi nhánh phía Nam ngày càng lỗ lớn khiến Trần Lãng không thể an tâm. Nhưng tới ngày hôm nay, ngày cuối cùng của năm, mọi chuyện đều có thể để sang một bên, dù sao ông bà ngoại đã đi Mỹ cả rồi, Trần Lãng bèn gọi điện cho Liễu Sơn Chi xin phép rồi bắt đầu chuyến đi đến núi Phổ Đà của mình.

Dĩ nhiên tưởng tượng tươi đẹp luôn khác biệt rất lớn so với tình hình thực tế. Đến cảng Lô Triều Trần Lãng mới biết vé ca-nô của ba chuyến trong ngày đã bán hết. Trần Lãng trừng mắt nhìn một loạt những biển báo màu đỏ “Hết vé” trên tường, tâm trạng vô cùng phiền não. Sao có thể như vậy, tất âm lịch là dịp cả gia đình đoàn tụ, sao vẫn có nhiều người mua vé đến đảo Phổ Đà du lịch? Đúng là có bệnh mà!

Thấy rất nhiều người đi qua, lục tục tiến vào dòng người chờ soát vé, Trần Lãng dần cảm thấy bản thân mình đã sai. Rất nhiều du khách còn xách trên tay một bịch to đầy hương nhang và vàng mã, điều này khiến Trần Lãng chợt hiểu ra, Phổ Đà không chỉ là thánh địa du lịch mà còn là thánh địa của Phật giáo, vì thế nhóm du khách gia nhập vào hàng ngũ đến đây để bái Phật là không ít. Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, Trần Lãng đành bất đắc dĩ thừa nhận, lượng quần chúng nhân dân mê tín như Vu Bác Văn quả thực là khổng lồ!

Nhưng hàng trình bị quấy nhiễu là chuyện nhỏ, mà việc cái miệng quạ đen của Bao Huân linh nghiệm mới là chuyện khiến Trần Lãng thấy khó chịu hơn. Tối qua vừa nghe nói Trần Lãng muốn thử vận may, không đặt trước vé tàu hay khách sạn trước khi đi, Bao Huân thoáng giật mình rồi vài giây sau đã tỏ ra rất vui: “Tôi đoán cô sẽ không đi được đến đâu, thậm chí còn phải mò về, vừa vặn đón tất niên với tôi.”

Dĩ nhiên không thể như vậy.

Được rồi, không đi được ca-nô thì thôi, chẳng phải vẫn còn “xe khách” trong truyền thuyết sao? Tuy đi xe khách mất gấp đôi thời gian so với ca-nô, lãng phí năm giờ đồng hồ, giữa đường còn phải chuyển sang đi đò mới đến được bến tàu Thẩm Gia Môn lừng lẫy tiếng tăm của quần đảo Thuyền Sơn, khi đó đảo Phổ Đà đã gần ngay trước mắt.

Dĩ nhiên gần ngay trước mắt với xa tận chân trời chỉ cách nhau một vạch kẻ. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên bến tàu, Trần Lãng tận mắt trông thấy chuyến ca-nô cuối cùng chở khách đến Phổ Đà đã biến mất ở phía chân trời. Đó mới thực sự là đau lòng khôn xiết.

Ừm, không chỉ là chuyến ca-nô cuối cùng mà tàu thủy cũng nghỉ sớm. Lý do rất đơn giản, hôm nay là đêm giao thừa, hơn nữa thấy mưa to sắp kéo đến, mọi người quyết định nghỉ sớm, về nhà đoàn tụ với gia đình.

Dĩ nhiên vẫn chưa hết. Hình như ông trời thấy Trần Lãng còn chưa đủ thảm hại nên lập tức cho mưa to trút xuống. Cơn mưa đến quá bất ngờ, còn kèm theo cả gió mạnh. Chẳng phải ai cũng nói mùa đông ít bão sao? Trần Lãng hoàn toàn không chuẩn bị trước, áo lông trên người mỏng tang vừa nhìn đã biết vô dụng, gió mạnh và mưa to lạnh lẽo tàn sát bừa bãi nhanh chóng làm toàn thân cô lạnh toát, thậm chí còn lạnh hơn cả ánh mắt Du Thiên Dã nhìn cô hôm đó. Rơi vào đường cùng, Trần Lãng đành run rẩy đứng dưới mái hiên tránh mưa.

Bỗng có người giương ô đứng cạnh rồi vỗ nhẹ vai cô. Trần Lãng quay lại thì thấy chính là bà lão ngồi cạnh mình trên xe khách, đang mỉm cười với cô: “Sao vậy cô gái, không kịp bắt ca-nô hả? Nếu không kịp thì thôi, đành ở lại Thẩm Gia Môn chúng tôi một đêm vậy.”

Trần Lãng mỉm cười ngại ngùng. Bà lão này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô phiền lòng. Bà lên xe từ trạm Hàng Châu, suốt quãng đường cứ hỏi chuyện Trần Lãng mãi, từ bao nhiêu tuổi đến đã kết hôn chưa, từ quê quán ở đâu đến công việc là gì. Sau khi biết Trần Lãng là nha sĩ ở thành phố lớn, bà càng hào hứng, đầu tiên nói mình cũng có cháu gái làm nha sĩ, tuy hai người không sống cùng nhau nhưng tết âm lịch nào cháu gái cũng về đoàn tụ với bà, sau đó bắt đầu kể lể lịch sử đầy máu và nước mắt về răng nanh bị rụng của mình, nhất quyết bắt Trần Lãng đưa ra phương hướng điều trị.

Trần Lãng còn có thể làm gì, ảnh chụp X quang cũng không có, mà cũng chẳng thể nào tiến hành kiểm tra tỉ mỉ được, cô đành nói ngắn gọn: “Nếu xương ổ răng của bà vẫn tốt thì có thể suy nghĩ đến việc trồng răng. Tất nhiên phải phân tích tình hình cụ thể xem có làm được không. Nếu không có thể lắp răng giả hoặc làm cầu cố định.”

Bà lão nghe thế có vẻ không hiểu lắm: “Trồng răng? Chưa nghe thấy bao giờ, có mất nhiều tiền không?”

Trần Lãng chỉ nói ra giá tiền để trồng một chiếc răng kiểu cơ bản nhất, bà lão đã sa sầm mặt mày: “Tôi chẳng biết mấy đứa các cháu được học những gì, ai cũng nói bác sĩ phải phục vụ nhân dân nhưng tôi thấy có mà bác sĩ làm người dân tức tối thì có.”

Trần Lãng vẫn dè dặt giải thích: “Vì dùng công nghệ mới, đồng bộ với nước ngoài, máy móc tiên tiến nên hơi đắt ạ.”

Bà lão vẫn hầm hừ: “Cứ nước ngoài là tốt sao? Mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn ở Trung Quốc hả? Người dân bình thường dễ dàng kiếm được số tiền đó hay sao? Tôi chẳng thèm, đám bác sĩ đúng là thổ phỉ cướp bóc mà. Nếu cháu tôi ở ngoài cũng học hành rồi đối xử với người khác giống cô, suốt ngày chỉ nghĩ cách móc tiền trong túi của nhân dân, tôi thà là nó mù chữ, về nhà làm việc gì cũng hơn đi làm bác sĩ kiểu này.”

Trần Lãng bị bà lão mắng đến cứng họng, gì vậy chứ? Thế là không khí tốt đẹp hoàn toàn biến mất, câu chuyện của hai người kết thúc như vậy, bà lão than một câu “Chỉ có bác sĩ Đinh là tốt thôi!” rồi bắt đầu nhắm mắt đi ngủ. Trần Lãng cũng thấy khó chịu vì bị bà lão nói vậy, tâm trạng không khá lên được.

Nhưng bây giờ bà lão lại một lần nữa nhiệt tình với mình, Trần Lãng vẫn có chút kinh ngạc, vội gật đầu nói: “Vâng, vâng, có lẽ cháu đành đón giao thừa ở Thẩm Gia Môn thôi.”

Bà lão đánh giá Trần Lãng: “Cháu đã có nơi ở chưa?”

Trần Lãng lắc đầu: “Chưa ạ. Bây giờ trời đang mưa, cháu cũng không biết có tìm được khách sạn không nữa, liệu đã hết phòng chưa?”

Bà lão cười tươi rói: “Không sao, không sao, cháu cứ đi theo bà là được, bà biết một khách sạn gia đình giá cả rất phải chăng.”

Trần Lãng thoáng sửng sốt, thái độ của bà lão thay đổi chóng mặt thật, cô có phần không đỡ được. Thoáng chần chừ, bà lão nói thêm: “Bà không lừa cháu đâu, khách sạn rất tốt, nằm ngay ở bờ biển, dù ở trong phòng cũng ngắm được cảnh biển bao la, có thể xem như phòng nhìn ra biển còn gì, với lại ngay gần đó là khu đồ ăn ngon nhất Thẩm Gia Môn, ngon vô cùng luôn. Một cô gái trẻ tuổi như cháu phải ở nơi nào náo nhiệt một chút mới an toàn.”

Trần Lãng thấy cũng có lý, với lại bây giờ thời tiết đang tệ hại thế này, cô cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa liền đồng ý.

Bà lão khen ngợi cô mấy câu rồi nhanh chóng dẫn Trần Lãng đến khách sạn. Đúng là khách sạn trông có vẻ sạch sẽ thoải mái, tuy phòng ốc ẩm ướt vì gần biển nhưng kéo rèm ra là có thể được ngắm cảnh biển gần ngay trong gang tấc. Gió biển ẩm ướt và mưa bụi kéo tới, dưới ánh sáng tù mù có thể trông thấy sóng biển dồn dập nối đuôi nhau, mang đến cảm giác mới mẻ cho cô.

Thấy Trần Lãng đặt cọc tiền cho bà chủ, lúc này bà lão mới như trút được gánh nặng. Trần Lãng không để ý lắm liền về phòng dọn đồ luôn. Tuy là khách sạn gia đình nhưng mỗi phòng đều được bày trí theo tiêu chuẩn khách sạn, hai giường tiêu chuẩn và đầy đủ đồ đạc trong nhà tắm.

Dọn dẹp xong, Trần Lãng bắt đầu nghĩ đến vấn đề bữa tối. Trên đường đi đến đây, cô thấy rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn, bà lão giới thiệu đây là dãy phố rất nổi tiếng của Thẩm Gia Môn. Trần Lãng liếc mắt nhìn qua, rất đông người xếp hàng, có khi dài bằng cả dãy phố. Được rồi, cứ xem như là được mở rộng tầm mắt, chuyến đi này cũng không tệ.

Trần Lãng đi ra khỏi phòng, đi xuống đại sảnh ở tầng 1 thì nghe thấy ông chủ khách sạn nói với bà chủ: “Bà đã đưa tiền hoa hồng cho bà lão chưa?”

Bà chủ trả lời: “Sao mà tôi quên được? Bà lão nghèo khó, còn phải nuôi cháu gái ăn học, chẳng dễ dàng gì. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bây giờ bà lão sướng rồi, nghe nói con bé cháu ở ngoài làm ăn được lắm, không chịu thua kém ai.”

Ông chủ ừm một tiếng: “Hôm nay tôi gặp con bé ngoài đường, hình như nó cũng về, còn hỏi tôi sao không thấy bà ở nhà, tôi bảo bà đi Hàng Châu thăm họ hàng, chắc chiều là về.”

Thấy Trần Lãng đi về phía này, bà chủ huých nhẹ ông chủ một cái rồi cười hòa nhã với Trần Lãng: “Cháu định ra ngoài hả? Có cần ô không?”

Trần Lãng giả bộ không nghe thấy đoạn đối thoại về tiền hoa hồng trước đó, cô cảm ơn rồi cầm ô đi ra cửa. Vừa ra ngoài, cô mới biết mưa gió bây giờ còn kinh khủng hơn lúc chiều, cả người run rẩy vì gió thổi mạnh, đi được vài bước, cô quyết định từ bỏ ý định ăn hải sản, đành vào bừa một cửa hàng gần đó.

Sau khi cô bước vào, có người hô to: “Cô à, cô đi mấy người?”

Trần Lãng thờ ơ nói: “Một mình.”

Bên kia lại vang lên một tiếng: “Vậy mời ngồi bên này.”

Trần Lãng đột ngột ngẩng lên, đờ đẫn nói: “Đinh sư huynh, sao lại là anh?”