Tổ Ấm Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 3-3




Tôi đưa tay vuốt tóc Clare. Tôi cố hôn lên đôi môi băn khoăn của nàng. “Này các chàng trai,” nàng nói, tránh nụ hôn của tôi. “Chúng ta quả là một lũ ương ngạnh. Một đám cực kì kì cục.”

“Thực ra thì chúng ta, em biết đấy, không kì cục hơn bất cứ gia đình nào,” tôi nói. “Ít nhất thì chúng ta cũng yêu nhau. Chẳng phải ban đầu em đã nói thế sao?”

“Có lẽ em đã nói thế. Khoảng một nghìn năm trước rồi.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt già nua, băn khoăn của nàng. Tôi nghĩ tôi biết Clare sợ điều gì – một khả năng để tạo ra tương lai của chúng tôi đã bị mất. Giờ đây chúng tôi đang theo một kế hoạch ngẫu nhiên được nảy sinh dọc theo một đường cao tốc ở Pennsylvania. Giờ đây những điều tốt đẹp là những điều có thể tiên đoán được, và những gì gây ngạc nhiên đều có nghĩa là những tin xấu.

Tôi lại đặt môi tôi lên môi nàng. Lần này nàng đáp lại nụ hôn. Jonathan vẫn chuyển kênh liên tục, xem một cách lơ đãng.

CLARE

Tôi chưa bao giờ ngờ đến điều này, một tình yêu quá cồn cào đến mức nó hầu như không còn là của riêng bạn nữa. Một tình yêu tác động mạnh mẽ đến bạn, làm bạn thay đổi. Tôi biết rằng, nếu tôi đang cùng con bé băng qua đường mà một chiếc ô tô bấm còi om sòm trên phố, tôi sẽ lấy thân mình che cho nó. Tôi sẽ làm thế theo bản năng, giống như khi bạn giơ tay lên để bảo vệ đàu hay tim mình. Bạn che chở những bộ phận thiết yếu của bạn bằng những bộ phận khó bị tổn thương và ít quan trọng hơn. Thiên chức làm mẹ cũng làm được như vậy. Nhưng tôi nhận thấy rằng tình yêu của tôi dành cho con bé không phải là tình thương hay lòng tốt. Đó là một tình yêu vĩ đại, rực rỡ, một thứ đáng sợ. Tôi sẽ che chở cho nó trước một chiếc ô tô đang lao nhanh tới nhưng tôi sẽ chửi rủa nó khi tôi làm thế, như một tử tù chửi rủa đao phủ.

Miệng Rebecca mấp máy từ “Mẹ”. Nó luôn cáu kỉnh mỗi khi tôi rời khỏi nó. Một ngày nào đó, nó sẽ trả cả một gia tài cho những nhà trị liệu để họ giúp nó giải quyết điều bí ẩn trong tính cách của tôi. Sẽ có nhiều thông tin – một bà mẹ sống với hai người đàn ông, có tình yêu phức tạp với cả hai người bọn họ. Một phụ nữ thiếu quyết đoán, vô tổ chức, không theo một sự sắp đặt thông thường. Người đã lôi tuổi thơ của mình theo vào độ tuổi bốn mươi. Tôi từng là một người kín đáo, bất cẩn, chỉ biết đến việc của mình, và giờ tôi đang trở thành câu đố trung tâm trong cuộc đời của người khác.

Trở thành một người mẹ là một điều nặng nề, xáo trộn. Nếu so sánh, việc trở thành một người tình – ngay cả một người tình dị dáo – vẫn là quá đỗi tẻ nhạt và bình thường.

Có lẽ đó chính là cái bí mật mà mẹ tôi đã khám phá ra. Bà đã nghĩ người bố vô kỉ luật, lêu lổng của tôi sẽ trở thành một cuộc phiêu lưu của đời bà. Và rồi bà sinh con.

Ba người chúng tôi đã tạo ra một biến thể của sự sắp đặt truyền thống. Mỗi sáng, Bobby và Jonathan đến tiệm ăn từ trước lúc mặt trời mọc, còn tôi ở nhà với Rebecca. Tôi không muốn đi làm. Cuối cùng tôi sẽ lại bắt đầu làm đồ trang sức, hay vài việc vặt khác. Tiệm ăn là công trình của đám đàn ông, là một cách để họ tự nuôi mình và bắt đầu trả nợ cho tôi. Họ là những người lao động cần cù, tháo vát. Hay đúng hơn, Bobby là một người lao động cần cù, tháo vát, còn Jonathan ít nhiều noi gương anh. Họ thường rời nhà lúc năm giờ sáng, ngay khi bóng tối bắt đầu tan và đến tận bốn hay năm giờ chiều mới về, khi bóng tối đã len lỏi trở lại vào góc nhà. Thành thực mà nói, tôi không biết nhiều lắm về công việc của họ. Bobby nấu nướng, Jonathan là nhân viên phục vụ, và một cậu bé khờ khạo dễ thương trong thị trấn làm chân dọn bàn và rửa bát đĩa. Dù tôi vẫn nghe họ kể chuyện – về những khách hàng nóng tính, những thiết bị ở nhà bếp bị nổ hoặc bắt cháy trong ca phục vụ buổi trưa, những tên trộm khó tin liều lĩnh (có người đã ăn cắp con cá hồi nhồi treo trên tường, cái bệ bồn cầu trong phòng vệ sinh nữ cũng đã bị lấy mất) – nhưng có vẻ như đó chỉ là những câu chuyện giai thoại xa xôi không có thực. Tôi thông cảm với họ. Nhưng với tôi, đặc điểm nổi bật duy nhất của họ là sự vắng mặt mười một hay mười hai tiếng đồng hồ mỗi ngày. Cuộc sống th

Trong nhiều năm, suốt phần lớn cuộc đời trước đây của tôi, tôi đã cẩn thận bước qua một cái giếng ngầm chứa đựng sự buồn chán và vô vọng nằm ngay bên dưới lớp màng mỏng bao quanh trí tưởng tượng của tôi. Nếu tôi đứng yên quá lâu, nếu tôi nhượng bộ sự nghỉ ngơi, tôi sẽ gục ngã. Vì thế tôi đã làm nhiều thứ, đến các câu lạc bộ và đi xem phim. Tôi liên tục thay đổi kiểu tóc.

Giờ đây, khi có Rebecca để chăm sóc, mỗi khoảnh khắc đều trở nên quan trọng với tôi, không phải lúc nào cũng dễ chịu nhưng nó thấm sâu vào tận đáy lòng. Đôi khi tôi thấy chán nản – bọn trẻ con không phải lúc nào cũng thú vị - nhưng nó luôn luôn, từng giờ từng phút, cần một thứ gì đó mà chỉ tôi mới có thể đem lại được. Dường như cứ mỗi ngày nó lại có thêm một cử chỉ hay phản ứng mới, mang nó đến gần hơn cái tính cách sau cùng của nó. Từng giờ phút trôi qua, nó dần biến thành một con người hoàn thiện. Những giờ phút nối tiếp nhau, và tôi không có thời gian để dành cho những cảm giác mềm yếu hay vô vọng. Tôi tắm cho Rebecca, cho nó ăn, dọn phân cho nó. Tôi chơi với nó. Tôi chỉ cho nó những gì tôi có thể biết về thế giới.

Thực sự thì, tôi thích nhất khoảng thời gian khi đám đàn ông đi vắng. Khi họ về nhà, cái cảm giác khẩn trương liên tục đã biến mất. Dù đã mệt lử, nhưng họ vẫn bảo tôi nghỉ ngơi để họ chăm sóc Rebecca. Họ là những ông bố tốt và có trách nhiệm. Tôi biết đáng lẽ mình nên thấy cảm kích. Nhưng tôi không muốn nghỉ ngơi. Tôi muốn bị căng ra và bị quấy rầy. Tôi muốn được bận bịu tíu tít với Rebecca mỗi khoảnh khắc khi thức, rồi chìm vào giấc ngủ tối đen và không hình dạng như một tương lai bị đánh mất.

Bobby yêu con gái của chúng tôi, nhưng không bị phiền nhiễu bởi sự tồn tại ồn ào, yếu ớt của nó. Trong một thế giới trống trải hơn, anh có thể là một người khai hoang, với những ảo mộng cải tạo lại xã hội trên một mảnh đất cách xa vị trí của những lầm lỗi cũ. Anh có cái tính tận tâm đó. Anh đa cảm và cực kì tập trung. Anh không thực sự hứng thú với những sinh linh. Thi thoảng anh bế Rebecca, tôi biết anh nhìn nhận con bé như thế nào – như một công dân trong thế giới tương lai của anh. Anh ưu ái nó vì nó đã góp phần làm tăng dân số địa phương nhưng không đau lòng vì những điều xảy ra trong số phận của nó. Trong mắt anh, nó là một phần của sự vận động.

Bobby và tôi ngủ trên một chiếc giường mới cỡ lớn. Phòng Rebecca ở bên cạnh, tiếp đến là phòng tắm và phòng của Jonathan. Ngày nào Bobby cũng làm việc không ngừng. Anh đập trứng và nướng bánh, tranh cãi với các nhà cung cấp. Anh về nhà với tiếng khóc và những chiếc tã lót bẩn của Rebecca. Ban đêm, anh chìm vào giấc ngủ kiệt sức và mệt lả - một thứ vô thức hoàn toàn. Tôi biết ơn việc anh đã bớt hứng thú về tình dục, không chỉ vì tôi thấy mệt mỏi mà còn vì núm vú của tôi đã bị thâm khi cho Rebecca bú. Ba vết rạn màu vàng kéo dài từ xương sườn cuối cùng của tôi đến vùng đáy chậu. Tôi đã bốn mươi mốt tuổi. Tôi không còn cảm thấy mình duyên dáng nữa. Nếu Bobby nồng nàn và sung sức hơn, nếu anh ngại ngùng thú nhận rằng hiện tôi không còn hòa hợp với anh, thì tôi đã có thể làm được một điều gì đó. Tôi có thể bắt đầu một thói quen kiêu hãnh bướng bỉnh mới. Nhưng anh là anh, một người đàn ông chăm chỉ, độ lượng. Chúng tôi nằm ngủ cùng nhau một cách yên bình.

Một ngày của Jonathan phát ra nhiều tĩnh điện hơn. Nếu Bobby làm việc với vẻ cẩn thận, hơi chậm chạp giống một cái máy hút bụi, hút lấy mọi việc vặt và nhiệm vụ, thì Jonathan cứ nhanh nhảu như một cái máy đánh trứng. Cậu sốt sắng, nhiệt tình, đôi mắt đờ đẫn do thiếu nghỉ ngơi. Cậu và Bobby đều bảo tôi rằng, khi làm bồi bàn, cậu chỉ tạo ra được sự quyến rũ chứ không có năng lực gì cả. Những cốc nước không được rót đầy. Món trứng bác bị nhớ nhầm thành trứng ốp lết. Cậu nói có những lúc trong ca sáng, dường như cậu đã thực sự ngủ gật khi đang di chuyển. Mới đây cậu đang rót đầy một bình kem, thế mà thoắt cái đã thấy mình đứng cạnh một cái bàn, ghi yêu cầu của khách, mà chẳng nhớ gì về khoảng thời gian xảy ra giữa hai việc đó. Chẳng mấy chốc cậu và Bobby đành phải thuê một cô phục vụ, và Jonathan trở thành nhân viên đón khách và chân chạy việc vặt dự bị. “Em sẽ chịu trách nhiệm làm cho mọi người được vui vẻ,” cậu nói. “Em sẽ rót thêm nhiều cà phê hơn cho họ và hỏi thăm về quê quán họ. Bọn em sẽ thuê một chuyên gia để thấy rằng họ thực sự nhận được những gì họ yêu cầu.”

Thiên hướng thực sự của cậu là đứa bé. Mỗi tối khi đi làm về, cậu lại mang cho nó thứ luôn đó: một con búp bê nhựa mua từ cửa hàng một giá, một bông hồng hái từ khu vườn nào đó, hay một cặp kính râm mini gọng trắng. Cậu đưa nó đi dạo thật lâu trước bữa tối và sau đó đọc sách cho nó nghe.

Khoảng bốn giờ sáng, cậu đánh thức nó dậy, thay tã lót cho nó, và mang nó đến giường của Bobby và tôi. Trông cậu giống người cha một cách khôi hài khi mặc quần đùi và bế đứa con đang ngái ngủ của chúng tôi. “Em biết mình không nên đánh thức nó dậy như thế này,” cậu nói. “Nhưng bọn em cần phải trông thấy nó trước khi bọn em đi làm bánh mì.”

Cậu thường bò lên giường cạnh tôi, đặt Rebecca trong lòng. Có lúc, nó còn ngái ngủ và khóc nhai nhải dưới ánh đèn. Có lúc nó lại khúc khích và mấp máy những từ không thể hiểu nổi. “Bé Rebecca ơi,” Jonathan thường thì thầm. “Ôi, con đúng là một đứa bé xinh đẹp, nhỉ? Ừm. Ôi, trông này. Hãy nhìn đôi bàn tay này. Con sẽ là một vận động viên tennis chứ hả? Hay là một nghệ sĩ vĩ cầm, hay một “người nhện” leo tường giỏi.” Cậu cứ nói tràng giang đại hải. Thỉnh thoảng, khi nó khóc, chỉ có Jonathan mới có thể vỗ về nó được. Nó thường khóc thét lên trong tay tôi, và oằn người la hét trong tay Bobby. Nhưng khi Jonthan bế nó, nó sẽ im ngay. Nó nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt hau háu và chăm chú khác thường. Nó bám lấy cậu vì cậu hay vắng nhà và bởi vì, những lúc cậu ở nhà, cậu là người chăm sóc nó tỉ mỉ, dịu dàng nhất. Ngay từ sớm như thế, tôi tin rằng nó cũng đang yêu.

Rebecca và tôi cùng nhau chia sẻ một tình yêu căng thẳng hơn. Khi đám đàn ông đi vắng, nó và tôi chung sống trong trạng thái liên tục cần đến nhau. Nó cần và, với cường độ lớn dần, không thích sự che chở của tôi. Tôi chỉ cần nó lúc nào cũng được an toàn tuyệt đối. Tôi cần phải biết là nó vẫn ổn, từng phút từng giây. Nó có tác động lớn lên cả hai chúng tôi. Đôi lúc, khi chúng tôi ở bên nhau, khi tôi kiểm tra nước tắm của nó hay giật lấy một cái bút chì ra khỏi miệng nó, tôi gần như có thể cảm thấy một câu hỏi kêu tanh tách trong bầu không khí quanh chúng tôi – Nếu tôi không thể bảo vệ được thì sao? Chúng tôi có thể trở nên cáu kỉnh với nhau. Tôi có thể dễ dàng nổi nóng với nó, và tỏ ra hống hách; tôi có thể từ chối nó nhiều thứ. Nó bị cuốn hút vào những nỗi e sợ của tôi. Nó khóc thét nếu tôi ngắm nó quá gần, hoặc nếu nó nhận ra rằng trong một thoáng tôi đã quên không để ý đến nó.

Tôi bắt đầu hiểu ra vài điều về mẹ mình. Bà đã có một lựa chọn sau khi tôi ra đời. Trong ngôi nhà hay trong bản tính bủn xỉn của bà không có đủ chỗ cho hai đứa trẻ khó chiều. Bà đã buộc phải lựa chọn. Có lẽ đó là lý do khiến cuộc chiến xảy ra. Bố tôi đã phải đấu tranh để giành được một phần. Ông đã dùng những vũ khí tốt nhất, giới tính và sự liều lĩnh của ông, nhưng mẹ tôi đã thắng thế với năng lực tổ chức và tính thẳng thắn của bà. Tôi đã từng yêu bố tôi hơn. Ông thường gọi tôi là Peg và Scarlett O’Hara[66], nói rằng chúng tôi có thể mua bất cứ thứ gì chúng tôi muốn. Nhưng về sau này, khi ông lầm bầm chửi rủa, ngã xuống trên bãi cỏ trước nhà và say xỉn phá phách đồ đạc, tôi đã ngoảnh mặt với ông. Cuối cùng, một đứa con sẽ chọn trật tự hơn là niềm đam mê hay sự quyến rũ.

[66] Nhân vật chính trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió.

Khi trưởng thành, tôi đã yêu sự thông minh và hài hước của Jonathan và, tôi cho rằng, cả sự vô hại của cậu. Cậu không lạnh nhạt cũng không nguy hiểm. Không phải đàn ông cũng không phải đàn bà. Ở cậu không ẩn chứa mối đe dọa về sự thất bại qua tình dục. Giờ đây tôi thấy rồi một ngày nào đó Rebecca cũng sẽ yêu cậu. Cậu có sức quyến rũ của một người cha. Cậu có sự ấm áp của một người mẹ mà không ẩn chứa mối đe dọa nào – nó sẽ không chết dù Jonathan thoáng không để ý đến nó. Cậu làm việc cả ngày, rồi về nhà với một món quà trong tay, xúc động với niềm vui tuyệt đối khi thấy nó sau quá nhiều giờ xa cách. Bobby thờ ơ một cách ngọt ngào còn tôi lại có mặt quá thường xuyên. Jonathan tạo ra một sự quyến rũ đều đặn hoàn hảo, có được nhờ sự vắng mặt hằng ngày của cậu. Rebecca sẽ là của cậu. Nó sẽ chăm sóc Bobby và tôi, nhưng nó thuộc về Jonathan.

Có những lúc – những khoảnh khắc – tôi tin rằng tôi đã thực sự tìm thấy phần thưởng của mình. Tôi có tình yêu, và một nơi ở trên trái đất. Tôi là một phần của một thứ ngọt ngào và êm đềm. Một gia đình. Đó là thứ mà tôi đã nghĩ là mình mong muốn. Gia đình tôi đã tan vỡ bởi sự ghen tuông và những cơn thịnh nộ. Không một món quà cưới nào của bố mẹ tôi còn sót lại. Chúng tôi đã phá hủy quá khứ. Giờ đây tôi chẳng còn gì để kế thừa ngoài những thứ mà mẹ tôi đã sửa sang lại, những vật cố định mạ vàng và những mẫu hoa văn trang trí, sau khi bố tôi bỏ đi để cai rượu, trở thành con chiên ngoan đạo rồi sau đó lại bắt đầu uống tiếp.

Nhưng có những lúc, tôi thấy nhớ sự cố chấp dữ dội của gia đình tôi. Chúng tôi vốn là những người khó tính, nổi tiếng quanh vùng: Amelia Stuckart tội nghiệp và Người Đàn Ông Mà Bà Ta Lấy. Tôi đã trở nên nổi tiếng trong vùng ngoại ô của chúng tôi vì là Đứa Con Gái Nhỏ Tội Nghiệp Của Họ. Tôi đã tự khám phá bản thân dựa trên những khái niệm về sự thiếu thốn và lòng kiêu hãnh. Tôi đã mặc những chiếc váy ngắn nhất, bới tóc thành một mớ bù xù. Tôi đã làm tình lần đầu với một tay guitar bass còm nhom khi mới mười bốn tuổi, ở đuôi của một chiếc xe tải. Tôi dễ dàng chống lại những nhà chức trách địa phương khi họ mặc những cái áo lót có độn, để những kiểu tóc nữ tính, và bôi thuốc thoa sau khi cạo râu hiệu Aqua Velva. Họ nói: “Hãy tham gia vào thế giới của chúng tôi,” và tôi đã kiếm được một gã bán ma túy để làm bạn trai. Tôi thấy mình bị thu nhỏ lại trong con mắt của những cố vấn và mục sư – có lẽ, thực sự thì, bà Rollins ạ, chúng ta không thể giúp gì được cho đứa con gái này nữa rồi. Tôi đến trường với một chai rượu tequila trong túi. Tôi phóng xe vèo vèo trong những đêm Rhode Island băng giá. Tôi để lại một vệt khói đằng sau. Những người được chăm sóc cẩn thận sẽ không thể tưởng tượng được sự tự do mà những người xấu có được.

Bây giờ, ở tuổi đã xế chiều, tôi đã được giải cứu. Đám đàn ông về thẳng nhà mỗi đêm, chăm sóc Rebecca, nấu bữa tối. Tình yêu của họ không hề đơn thuần. Họ có thể yêu nhau hơn là yêu tôi. Họ có thể chỉ đang lợi dụng tôi mà không hề hay biết. Tôi có thể chịu đựng được điều đó. Tôi không ngại chạm vào cái đáy xù xì trong những dự định tốt đẹp của con người. Thi thoảng tôi đã gặp rắc rối với chính sự vô hại đơn giản đó của nó. Chúng tôi sống trong một thế giới của lòng tốt và trật tự trong gia đình. Đôi khi tôi nghĩ mình giống như nàng Bạch Tuyết đang sống cùng những chú lùn. Những chú lùn chăm sóc nàng rất tốt. Nhưng nàng sẽ ở đó bao lâu mà không hi vọng được gặp ai đó có vóc dáng bình thường? Nàng sẽ ở đó để quét nhà và sửa chữa đồ đạc bao lâu trước khi nàng bắt đầu nhận thấy rằng cuộc đời nàng tuy thật an toàn và thú vị nhưng vẫn lan tràn một sự thiếu thốn?

ALICE

Khi tôi gọi Jonathan đến Arizona, tôi không nhắc đến cái hộp mà tôi dành cho nó. Đó không phải là loại quà nên được nói đến qua điện thoại. Tôi chỉ đơn giản thực hiện đặc quyền làm mẹ của mình và yêu cầu nó đến thăm tôi. Tôi thường không quấy rầy nó nhiều, khiến nó luôn mang cảm giác có lỗi quá mức. Tôi ngờ rằng nó mong tôi làm gánh nặng cho nó hơn nữa. Tôi nghĩ nó sẽ thấy phần nào nhẹ nhõm với một người mẹ phiền phức, quấy nhiễu. Theo như bản tính của nó, nó sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài việc vâng lời khi tôi gọi điện và nói rằng tôi muốn gặp nó. “Mùa này sa mạc đẹp lắm,” tôi nói. “Con hãy đến đây vài ngày đi.” Và nó đã làm thế.

Tôi đón nó ở sân bay Phoenix. Cuộc sống thôn dã không làm nó thay đổi nhiều lắm. Từ khi nó đi học đại học hơn mười năm trước, tôi cũng dần quen với những ngày tháng không được trông thấy nó, và đã học được một tính khách quan mới. Khi còn nhỏ, nó có vẻ giống một phát minh của tôi, và tôi yêu nó với một cường độ nhức nhối, rối bời, thi thoảng làm tôi đau lòng. Như thể nó là một phần trong tôi mà tôi cảm thấy thương yêu nhất, phần bị tổn thương bé bỏng mà chỉ muốn khóc và được ôm, đã bị cắt ra và giờ sống một cách tách biệt, nằm ngoài khả năng an ủi của tôi. Sự tồn tại của nó từng thúc ép và làm tôi lo âu nhiều đến nỗi tôi hầu như không biết trông nó như thế nào. Bây giờ tôi yêu nó ít mãnh liệt hơn, điềm tĩnh hơn, và có thể thấy rõ từng chi tiết của con người nó. Giữa những hành khách đang xuống máy bay, trông nó xanh xao và duyên dáng nhưng có vẻ không hoàn thiện; khi nó ngày càng lớn tuổi, tôi bắt đầu nhận thấy rằng nó đang có nguy cơ trở nên già đi mà không có được sự đĩnh đạc. Trông nó vẫn ngây thơ và trẻ con, vẫn mang vẻ đẹp mã của một chàng trai, một vẻ thanh xuân bất diệt có thể khiến cho một ông già trông giống như một đứa trẻ già dặn. Tôi vẫy tay từ giữa những người đang chờ đợi, và nó đi về phía tôi, vui vẻ và trông hơi cảnh giác, thận trọng lách qua đám đông như thể nó ngờ rằng trong số người đó có thể có đầy những kẻ thù đang cải trang.

“Con chào mẹ.”

“Chào con yêu.”

Chúng tôi ôm nhau, hỏi han về sức khỏe và hạnh phúc của nhau, rồi cùng đi đến chỗ đỗ xe. Trên đường đi, nó hỏi tôi: “Công việc của mẹ thế nào?”

“Đang phất,” tôi nói. “Mẹ nhận được nhiều cú điện thoại đặt hàng hơn khả năng giải quyết của mẹ, nhưng mẹ không muốn phải từ chối ai trong giai đoạn này. Mẹ đang cố thuê thêm một đầu bếp. Nhưng tìm được người vừa ý mẹ quả là khó.”

“Con thấy thật tự hào về mẹ,” nó nói. “Ai ngờ mẹ lại trở thành một người có tiếng trong lĩnh vực nấu nướng thuê như thế này chứ?”

“Nào, liệu hồn đấy. Đừng nịnh mẹ.”

“Con có nịnh đâu. Mà mẹ gầy đét như thế này từ bao giờ thế?”

“Ôi, đừng để ý đến mẹ,” tôi nói. “Mẹ nghĩ là do mẹ căng thẳng quá đấy thôi. Mẹ chưa bao giờ kinh doanh cả, càng chưa bao giờ có một công việc kinh doanh thành công. Mẹ cứ nghĩ rồi điều gì đó sẽ xảy ra và tất cả sẽ bung bét hết.”

“Mẹ đừng lo. Hay đó cũng là nịnh bợ nhỉ? Thôi mẹ cứ lo lắng đi. Những điều tồi tệ thường xảy ra với những người tốt nhất mà.”

“Đúng đấy,” tôi nói. “Hoàn toàn đúng. Thế công việc của con thế nào?”

“Điên cuồng. Hầu như bọn con ở đó suốt ngày, và mọi thứ luôn đứng trên bờ vực của sự điên rồ hoàn toàn. Nhưng bọn con đang ở mức hòa vốn rồi. Trong những ngày bận rộn nhất, bọn con thậm chí còn lãi được một ít.”

“Tốt,” tôi nói. “Đó là một lĩnh vực khó khăn đấy. Hòa vốn ở năm đầu tiên có nghĩa các con đang thành công.”

“Con cũng nghĩ thế. Con cứ bị thức giấc lúc nửa đêm, ngẩn ngơ nghĩ: Ôi, mình quên mất không mang cà phê đến cho bàn số năm rồi.”

“Chào mừng đến với tiền tuyến,” tôi nói.

Khi đến chỗ đỗ xe, chúng tôi có một cuộc tranh giành thân mật nho nhỏ về việc ai sẽ là người cầm lái. Tôi muốn lái xe, vì tôi thạo đường hơn, nhưng một đứa con trai trưởng thành sẽ không muốn để cho mẹ nó lái xe ngay cả trên khu đất nhà bà. Tôi ném chìa khóa cho nó, để nó được thoải mái.