Tớ Thích Cậu!

Chương 33: Còn tôi thì sao?




Châu Lộ Lộ vừa từ phòng bệnh đi ra, trên người khoác áo blue trắng, mái tóc đen dài ngang vai, dáng người dong dỏng cao.

Một anh chàng mặc áo blue đã khiến các cô nàng say đắm, một cô nàng mặc áo blue càng khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Một đồng nghiệp nam đi ngang qua, thấy cô liền cười tít mắt trêu chọc: “Ôi bác sĩ Châu xinh đẹp của chúng ta thật chăm chỉ.”

Minh Châu chỉ cười không nói.

Cô cũng không biết từ khi nào mà bản thân gằn liền với hai chữ ‘xinh đẹp’ mà Minh Châu cũng có thể thản nhiên chấp nhận. Hình bóng cô nàng nam tính ngày nào đã chẳng còn chút dấu vết.

Minh Châu hiện đang là thực tập sinh tại một bệnh viện số 1, bệnh viện có tiếng tại thành phố A, cách trường đại học A không xa, thành tích học tập của cô rất tốt, thầy cô và người hướng dẫn đều rất hài lòng về cô. Nếu thuận lợi, ra trường liền có thể ở lại bệnh viện số 1 làm việc.

Trong mắt những thực tập sinh khác, đây là việc gần như chắc chắn.

Minh Châu kết thúc công việc, vừa ra tới cổng bệnh viện đã gặp Hoàng Nam đứng chờ.

Minh Châu nói đùa: “Cậu không có việc gì cũng đừng suốt ngày chạy đến bệnh viện, người ta còn tưởng cậu có bệnh gì khó trị.”

Hoàng Nam nhún vai.

“Chịu thôi, ai bảo mình có một cô bạn làm bác sĩ, vừa xinh đẹp lại tài giỏi.”

Minh Châu bật cười.

“Lên xe đi, mình mời cậu đi ăn.”

Minh Châu cũng không khách sáo, leo lên xe hơi đắt tiền của cậu.

Hoàng Nam gọi một bàn đầy món ngon ngon, đều là món Minh Châu thích ăn.

“Cuối tuần này, lớp mình tổ chức họp lớp, cậu có đi không?”

Minh Châu lắc đầu: “Khó nói lắm.”

“Rất bận sao? Bây giờ chỉ là thực tập đã bận tới như vậy, sau này chính thức làm bác sĩ rồi, không phải sẽ rất bận rộn sao?”

Minh Châu chỉ cười nhẹ.

“Bận rộn cũng tốt mà.”

“Cậu lo lắng cho các bệnh nhân, vậy còn cuộc sống của cậu thì sao? Còn mình thì sao?” Hoàng Nam thở dài, “Nhiều lúc mình chỉ muốn làm bệnh nhân của cậu, chắc cậu sẽ chịu chăm sóc cho mình một chút.”

Minh Châu rũ mắt: “Xin lỗi!”

“Sao cậu không thử tiếp nhận mình, dù chỉ một lần?”

Mi mắt cô rung rung, hồi lâu cũng chỉ có thể thốt lên hai tiếng: “Xin lỗi.”

Từ khi cô từ chối cậu ngày valentine năm đó, vốn nghĩ cậu sẽ từ bỏ. Chỉ không ngờ, sau đó cậu lại đăng kí cùng một trường đại học với cô, không cùng khoa nhưng gặp nhau cũng chẳng phải chuyện gì khó. Lúc đầu cô cũng không biết, sau khi khai giảng năm nhất một thời gian, cô mới biết, cậu là cố ý.

Thành tích của cậu rất tốt, giành được một suất đi du học nhưng lại từ bỏ. Chỉ vì cô.

Cậu tốt với cô thế nào, cô đều biết, chỉ là, trong tim đã chẳng còn đủ chỗ chứa thêm một người nữa.

Hôm nay, Minh Châu cùng hai người khác trong nhóm của mình lại theo Bác sĩ hướng dẫn của mình đi thăm một lượt các bệnh nhân khoa ngoại. Lúc trở về, bà ấy đột nhiên nói: “Các em rất may mắn đấy nhé! Mấy hôm nữa, có một vị bác sĩ sẽ chuyển đến bệnh viện của chúng ta.”

“Vâng, nhưng sao lại nói bọn em may mắn ạ!”

Cô bác sĩ cười tủm tỉm.

“Cô nghe nói, anh ta tuổi trẻ tài cao, khả năng phẫu thuật rất tốt, bọn em có thể học hỏi thêm, cùng một thế hệ, trao đổi cũng dễ hơn nhiều.”

“Vậy sao ạ, bọn em sẽ học hỏi ạ.”

Cô bác sĩ mỉm cười: “Có tinh thần học hỏi như vậy là tốt.”

Càng nghe nói Minh Châu càng cảm thấy tò mò về vị bác sĩ trẻ kia, không biết là ai lại có thể được các bác sĩ lâu năm tán thưởng như vậy. Cô cũng muốn gặp một lần cho biết.

Nhưng hôm đó, Minh Châu sốt cao, gắng gượng thế nào cũng không dậy nổi, chỉ đành xin nghỉ một hôm.

Ngủ mê man cả ngày mới cảm thấy khá hơn một chút thì chuông điện thoại reo lên.

Đầu bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc của Ngọc Yến: “Minh Châu, bà đang ở đâu đó?”

“Tôi đang ở kí túc xá.”

“Nghe giọng bà là lạ, không khoẻ à?”

“Ừ, bị sốt thôi.”

“Buổi họp lớp ngày mai, bà đi không?”

Minh Châu quả quyết: “Không đi!”

Ngọc Yến cũng không hỏi tại sao, chỉ im lặng.

Cách một cái điện thoại, Minh Châu cũng cảm nhận được Ngọc Yến đang ngập ngừng, dường như còn muốn nói gì đó, cô hỏi: “Bà có chuyện gì à?”

“Minh Châu, bà biết chuyện gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện này... tôi nghĩ là bà nên biết, nhưng lại sợ bà không vui...”

Minh Châu chịu hết nổi với cái kiểu nói chuyện này.

“Bà không nói làm sao biết tôi buồn với không buồn.”

Ngọc Yến lại im lặng hồi lâu mới nói: “Nguyên Khôi về rồi, lần họp lớp này là cậu ấy tổ chức, nói là muốn gặp lại những người bạn cũ.”

“Thế thì càng không đi. Mình đau đầu quá, không nói chuyện với cậu nữa. Bye bye.”

Minh Châu cúp điện thoại, chỉ cảm thấy đầu mình ong lên.

Cái tên đã lâu không nhắc đến, vừa nghe đã khiến người ta đau buốt tâm can.

Dù cậu đi hay về, cô mãi mãi là người biết cuối cùng.

Ngày cậu đi không một lời từ biệt, vậy thì có trở về cũng chẳng liên quan đến cô.