Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 23




Đóa Đóa sợ run một chút, trong lúc nhất thời chân tay có chút luống cuống, lúng túng nói:“Ta…… Ta có việc gấp, có thể thông báo không?”

Thị nữ đứng bên phải, đôi mắt cực nhanh nhìn Đóa Đóa một chút, mang theo vài tia chua ngoa nói:“Nếu người nào đến gặp vương người đều nói như vậy, mỗi người đều gặp, vương thượng của chúng ta chẳng phải là mệt chết sao?”

Đóa Đóa biết hôm nay muốn gặp Chu Tước không phải chuyện dễ, nhưng nghĩ đến phụ thân không, nó chỉ còn lại thời gian hai ngày, Đóa Đóa nhắm mắt, ăn nói khép nép nói:“Thỉnh hai vị tỷ tỷ thông báo một tiếng, ta…… Có chuyện thập phần quan trọng.”

Thị nữ kia không kiên nhẫn nói:“Đói với ngươi thì vương thượng không rảnh, ngươi nghe không hiểu sao?”

Đóa Đóa lui nửa bước,“Đối với ta……”

Thị nữ hèn mọn nhìn hắn một cái, nói:“Nếu ngươi không đi, cũng đừng trách tỷ muội chúng ta xuất thủ vô tình.”

Thi nữ bên trái kéo xiêm y của nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng động thủ, hắn chỉ là một đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ? Hắn đã làm việc kia với vương thượng, vẫn là đứa nhỏ sao?” Thị nữ lạnh lùng nói,“Lúc này nhất định lại có sự tình muốn vương thượng chúng ta làm, cho nên mới tới, hắn không phải vì đến gặp vương thượng đâu.”

Mặt Đóa Đóa đỏ bừng, tay vân vê dải lụa tại thắt lưng, hơi hơi phát run, nói không ra lời.

Tuy rằng ngữ khí của thị nữ kia rất xem thường, nhưng những câu nàng nói là tình hình thực tế, Đóa Đóa không thể cãi lại.

Thị nữ bên trái thấy Đóa Đóa dùng sức cắn môi, bộ dáng đỏ bừng thẹn thùng, liên mềm lòng, nói:“Tố công tử, vương thượng của chúng ta không ở nơi này.”

Đóa Đóa khó tránh khỏi kinh ngạc, vội la lên:“Xin hỏi tỷ tỷ, có biết Thần Quân đi nơi nào?”

Thị nữ bên phải ngắt lời nói:“Có chuyện gì thì nói đi, hạc chủ bị thương nặng, vương thượng ngày đêm chăm sóc, không rảnh hỏi việc, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng.”

Trong nháy mắt Đóa Đóa cảm thấy khó thở, mặt mày trăng bệch, tim đập dữ dội, đau khổ vô cùng.

“Hạc chủ xác thực có bị thương, nhưng vương thượng là……” Thi nữ bên trái ôn tồn khuyên bảo, không ngờ lại bị thị nữ bên phải cắt ngang, nói:“Tỷ tỷ nói nhảm với hắn làm chi? Uy, ngươi mau đi đi, về sau không được đến nữa! Thánh địa Vũ tộc của ta là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi, hừ!”

“Muội muội……” Thấy thần sắc của Đóa Đóa thống khổ, thị nữ kia không đành lòng nói.

“Tỷ tỷ,” Thị nữ bên phải cười khinh miệt, tiến đến bên tai nàng, dùng thanh âm không lớn nhưng đủ để Đóa Đóa có thể nghe chậm rãi nói:“Ngươi không biết sao, phụ thân hắn cũng như vậy…Dụ dỗ hoặc nhân…Cho nên…Hắn cũng chỉ đáng để cho vương thượng chơi đùa mà thôi…Tỷ đừng quá mềm lòng…Ngẫm lại chuyện của Tước chủ…Cũng là bị hồ tộc trộm tiên nguyên, cho nên mới…Tu vi dừng lại, phải biết rằng bọn họ là phụ tử…” Câu nói kế tiếp nhở đến không thể nghe thấy, chỉ nghe hai tiếng cười khinh miệt.

Những lời này Đóa Đóa rốt không nghe lọt, nhưng miễn cưỡng trấn định, xoay người đi, nó cứ đần độn đi tới, tay chân lạnh lẽo, hốc mắt lại nóng lên.

Không thấy được Chu Tước cũng không thể mượn được thánh vật, nhưng tính mạng của phụ thân…… Thật sự không thể, cùng lắm thì đưa toàn bộ linh lực của mình cho phụ thân, có lẽ có thể có tác dụng.

Thật sự là vô dụng, cứu không được phụ thân, nhận hết nhạo báng, trả lại cho tuyết hồ tộc đã đánh mất mặt……

Lưỡng đạo tầm mắt phía sau khiến nó cảm thấy lưng nóng rực, bên tai vẫn là tiếng cười khinh miệt.

Chu Tước cao quý, cũng chỉ có hạc tộc tú lệ xuất trầm mới xứng đôi với hắn.

Đi đến giữa sườn núi, ánh mắt đã mơ hồ thấy không rõ đường, tuy rằng kiệt lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn không thể kiềm chế, dọc theo khuôn mặt nhở nhắn tái nhợt rơi xuống.

Lúc này, trong không khí, ẩn ẩn bay tới một trận tiếng thở dài.

“…… Tố công tử.”

Một trận gió thổi tới, Đóa Đóa chà xát mắt, đã thấy Huyền Bằng hóa hình người đứng trước mặt mình.

Đóa Đóa cúi đầu, thật lâu sau mới “Ngô” một tiếng.

“Tố công tử tới nơi này là tìm vương thượng sao?”

Đóa Đóa giật mình ngẩng đầu, hơi hơi mân môi nhưng không nói ra tiếng.

Huyền Bằng cười cười, từ trong lòng xuất ra một vật, nói:“Vương thượng bảo ta đưa cho công tử cái này.”

Mở ra bàn tay, rõ ràng là hỏa liên châu, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt rực rỡ.

Đóa Đóa nhất thời giật mìn, chậm rãi trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, mắt tiệp run lên một chút, như muốn khóc, như muốn cười.

Huyền Bằng nói:“Phụ thân ngươi trải qua tình kiếp này, qua cũng tốt, đừng quá thương tâm, công tử nhanh cầm lại đi cứu người đi.”

Đóa Đóa lấy Hỏa Liên, dùng sức nắm trong tay, lòng tràn đầy chua xót.

Huyền Bằng nhìn nó, hơi hơi thở dài:“Vương thượng quả thật không ở trong tộc…… Thứu tộc thông đồng ma tộc đột kích, Nha tộc cùng Hạc tộc cơ hồ toàn bộ chiến vong, thiên đình giận dữ, trách cứ vương thượng cai quản không nghiêm, cho nên hiện nay vương thượng cùng bọn họ ở biên giới Thanh Châu tác chiến.”

Đóa Đóa nghe qua ma tộc lợi hại, chân thân dài hơn mười dặm, khắp cả người tinh linh đen lấp lánh, trong miệng phun ra khói độc, không biết bọn họ sao có thể đột phá phong ấn, đánh lén Vũ tộc.

Trong lúc nhất thời nó chỉ cảm thấy hết hồn, khẩn trương lo lắng nói:“Thần Quân không có việc gì phải không, ma tộc kia……”

“Ma tộc thủ đoạn độc ác lại phần đông, ta không thể ở lâu, còn muốn chạy về bảo vệ vương thượng, công tử cũng mau trở về đi.” Huyền Bằng hướng nó gật gật đầu, sau đó vọt người mà đi, đảo mắt liền biến mất trong đám mây.

Đóa Đóa đang cầm Hỏa Liên trong tay, cảm thấy ảm đạm bi thương.

Đây là thánh vật của Vũ tộc, có công hiệu chữa thương hồi sinh, nhưng Chu Tước không nói không hỏi mà cứ đưa cho mình, hắn đối với mình…… Bỗng nhiên lại nghĩ tới khi ly biệt, ánh mắt ảm đạm của Chu Tước, Đóa Đóa đỏ đôi mắt, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Hỏa Liên ở lòng bàn tay hơi hơi nóng lên.

Trở lại được Cửu Hoa Sơn như thế nào nó cũng không rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy Khổng Tước mừng như điên cầm lấy Hỏa Liên, đặt ở ngực phụ thân của hắn, phụ thân nhất thời khẽ run lên, Hỏa liên kia giống như giống sinh mệnh ẩn vào người phụ thân, sau đó phụ thân thở dài một hơi, nội đan trong miệng lập tức nhập vào, quanh thân tràn ra oánh quang, một lúc lâu sau mắt tiệp cũng bắt đầu hơi hơi rung động, giống như muốn tỉnh lại.

“Phụ thân!”

“Tố Ninh!”

Đóa Đóa xông đến, nhưng Khổng Tước so với nó nhanh hơn đem Tố Ninh ôm ở trong lòng, quả nhiên Tố Ninh chậm rãi mở mắt ra, khụ vài cái, phun ra máu, hơi hơi mở to mắt, mờ mịt nói:“Đây là làm sao…… Tuyên Tuyên?”

Cố hết sức vuốt lên khuôn mặt Khổng Tước, khiến Khổng Tước đau lòng, một giọt nước mắt dọc theo hai má tuyết trắng chảy xuống trên mặt Tố Ninh, Tố Ninh chưa thanh tỉnh, nhưng thấy Khổng Tước rơi lệ, nhất thời cả kinh, nói:“Làm sao vậy…… Tuyên Tuyên?”

Khổng Tước sợ hắn sốt ruột, thoáng định thần, trấn an nói:“Không có việc gì, ngươi vừa mới ngất đi thôi, không có việc gì, có mệt hay không, ngủ tiếp một hồi là được?”

Tố Ninh không đáp, chỉ cố sức cầm lấy tay Khổng Tước, đứt quãng nói:“Ta không sao…… Có ngươi theo giúp ta…… Không sao……”

Tay hắn đơn bạc dị thường lại lạnh lẽo vô cùng, vừa mới khôi phục khí huyết còn không thông thuận, giờ phút này còn hơi hơi phát run, cực kỳ đáng thương, Khổng Tước không đành lòng, không muốn hắn lại hao tâm tổn sức như thế, ôn nhu nói:“Ân, ta cùng ngươi, ngươi an tâm ngủ đi.”

Khóe miệng Tố Ninh hơi hơi nhếch lên, rất nhanh liền mờ mịt ngủ, đôi mắt thu thủy của Khổng Tước si ngốc nhìn hắn, không hề chớp mắt, hắn cảm thấy khuôn mặt của Tố Ninh tuấn mỹ thoát tục giống như tranh thuỷ mặc, như sao sáng, làm cho người ta không thể không sinh tình cảm trìu mến.

Hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi tái nhợt kia, giờ phút này oán hận đã sớm diệt hết, đối với Tố Ninh, lại bắt đầu sinh ra tình ý.

Khổng Tước tộc trưởng xưa nay cao ngạo dị thường, hắn hận sâu đậm, nhưng khi đã động tình, cũng là yêu sâu đậm, khắc sâu trong lòng khắc, cốt ghi tâm.

Đóa Đóa nhìn thấy hai người dây dưa trên tháp trượng, xoay người nhẹ nhàng lui ra ngoài, nó hiểu được chuyện của phụ thân đã không cần mình lo lắng, bọn họ trong lúc đó cũng không muốn có người thứ ba ngăn trở.

Đóa Đóa chậm rãi đi lên núi, ven đường gặp rất nhiều tiểu tuyết hồ chơi đùa, thấy Đóa Đóa,  kinh ngạc ôm chân trước hành lễ nói:“Thiếu chủ đã trở lại, nha, lâu rồi không thấy, thiếu chủ càng trở nên xinh đẹp nga.”

Khuôn mặt của thiếu niên tinh xảo tú lệ, thân thể yểu điệu thon dài, nó mặc quần áo huyền sắc, ánh sáng huyết sắc toàn ra càng tôn lên làm da trắng như tuyết, xinh đẹp bức người. Nhưng đôi mắt trong suốt vô tà đôi không còn lóng lánh sáng rọi, mà là không thể che dấu một chút ảm đạm, không biết trong lòng có khổ sở gì.

Tiểu hồ nhìn thấy ánh mắt của nó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, cơ hồ muốn khóc, nói:“Thiếu chủ làm sao vậy, tại sao gầy nhiều như vậy, bên ngoài gặp chuyện không vui sao?”

Đóa Đóa xoa đầu tiểu hồ, ánh mắt lại phiêu cực xa, giống như đáng nghĩ đến sự tình gì, miệng còn hơi hơi hé mở.

Tiểu tuyết hồ cảm thấy bộ dáng Đóa Đóa thực không bình thường, vì thế thử nói:“Thiếu chủ có phải nghĩ đến ai hay không, tựa như năm đó nương ta nghĩ đến cha ta, cũng là bộ dáng này.”

Đóa Đóa cười, thuận miệng nói:“Nương ngươi có bộ dáng thế nào?”

Tiểu tuyết hồ nói:“Nương ta a, nàng nghĩ oan cho cha ta, cho rằng cha ta xuống núi là cùng người khác vui vẻ, sau lại biết cha ta chỉ là vì cho muốn đến nhân gian hái hoa cho nương ta, loài hoa mà nàng thích…… Nhưng nương mắng cha, cha liền một mạch ly khai, nương liền mỗi ngày đứng ở vách đá chờ cha ta, chăm chú nhìn sơn đạo, trông mòn con mắt, nhưng, sau lại……” Tiểu hồ ly hắc hắc nở nụ cười, nói:“Có một ngày, nương ta rốt cục suy nghĩ cẩn thận, không thể chờ như vậy, cha là sẽ không trở về, nương ta đã xuống núi tìm, tìm được cha, cuối cùng, hai người đã trở lại.”

Tiểu hồ giương mắt nhìn, thấy Đóa Đóa chăm chú lắng nghe, không khỏi tự hào, ưỡn ngực tiếp tục nói:“Nhưng cha trở về lại nói, vì người yêu chịu ủy khuất hắn không so đo, hắn không trở lại, là vì đang đợi nương ta nguôi giận mà thôi.”

Vì người yêu mà chịu ủy khuất cũng không so đo…… Đóa Đóa yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng cười, miệng nó hồng nhuận, răng nanh lại trong suốt tuyết trắng, liền nhẹ nhàng  cười, cũng là lệ sắc bức người, khiến tiểu tuyết hồ lăng lăng nhìn.

Đóa Đóa ôm lấy tiểu tuyết hồ nói:“Ngươi nói rất khá, ta có chút việc phải đi trước, sau này lại nghe ngươi nói chuyện.”

Nói xong mặc niệm ngự vũ bí quyết, dáng thiếu niên thanh nhận bay lên không trung, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Đóa Đóa dùng hết toàn lực, trong thời gian ngắn nhất chạy tới Thanh Châu.

Kia là lãnh địa biên giới của Vũ tộc, núi trập trùng tạo thành một sơn cốc thật lớn, bên trong sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác rõ ràng được một cỗ khí tà ác nối tiếp nhau trong không trung.

Đóa Đóa ngửi vài cái liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn, dùng ống tay áo che, hướng lên phía. Trên cao đã cháy đen một mảnh, cỏ cây không sống nổi, đạp dưới lòng bàn chân có cảm giác hơi hơi nóng lên.

Đi nửa ngày, rốt cục thấy được đỉnh núi có nhiều màu thần quang long lánh như nước, chân Đóa Đóa mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ không được.

Nó vội vàng thở hào hển, trong lòng biết mình không thể đi tiếp, con mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh núi, hy vọng có thể nhìn đến thân ảnh mà nó nhớ thương.

Đỉnh núi bỗng nhiên lại nổ ra, giống như thiên quân vạn mã từ xa đến gần, khiến người ta ù tai. Chỉ thấy màu quang bên trong tràn màu đỏ sáng mờ, chậm rãi bao trùm bóng đen trong không trung.