Toàn Chức Cao Thủ

Chương 528: Quy mô ban đầu




Edit: Mì | Beta: Chim

“Ồ, ra là thế, sơ suất quá.” Thoáng chốc, Diệp Tu cũng hết sức xấu hổ, hắn thật sự không để ý bên trong chế độ nhà kho của Lam Khê Các còn có chữ “Lam Khê Các”.

“Gửi lại cho tui đi.” Diệp Tu nhắn tin cho Lam Hà.

“Sao còn cần nữa chứ?” Lam Hà buồn bực.

“Cái vừa nãy xóa rồi.” Diệp Tu trả lời.

Dùng xong liền xóa cũng tương tự với qua cầu rút ván, Lam Hà thật sự không muốn gửi, nhưng lỡ thằng chả vẫn vô sỉ treo cái chế độ nhà kho ghi y chang Lam Khê Các ngoại trừ cấp độ cống hiến thì sao? Hắn không sợ mất mặt vì đạo văn, nhưng Lam Khê Các không muốn có người sao chép của mình.

Bất đắc dĩ, Lam Hà lại mở văn bản chế độ nhà kho của công hội nhà mình, nghĩ lại thì, tên kia lấy về cùng lắm chỉ thay tên Lam Khê Các thành Hưng Hân thôi, người ta vừa nhìn là biết ngay đạo của Lam Khê Các. Thật chẳng muốn bị thằng chả bám riết thế này – Lam Hà nghĩ, nghiến răng mở văn bản sửa thật nhanh, sau đó lại gửi qua trong lời thúc giục không ngừng của Diệp Tu.

“Ế, bản này hình như không giống?” Diệp Tu trả lời.

“Tui vừa sửa lại.” Lam Hà trả lời lạnh lùng.

“Không tồi, hay hơn bản vừa rồi nhiều. Cậu có văn hóa thiệt đấy, bản vừa rồi ai viết? Dài dòng bỏ xừ, nhiều chữ y như mấy bà dì hay càm ràm. Tác giả trên mạng ăn gian số chữ cũng không viết như thế.” Diệp Tu nói.

“Bản đó cũng do tui viết...” Lam Hà nhìn trời.

“À... Cậu thực sự rất có văn hóa, có hứng thú đến công hội Hưng Hân hay không, nhóm lãnh đạo bên này thiếu mỗi người có văn hóa thôi.” Diệp Tu nói.

Lam Hà tắt luôn khung chat.

Diệp Tu cũng nhanh chóng thay đổi chế độ nhà kho, rồi lại bỏ huy chương Lưu Địa vào nhà kho công hội. Trang bị cam cấp 50 này được đặt ở vị trí đồ cam cấp 6 trong kho hàng. Với những trang bị thuộc vị trí đồ cam cấp sáu, người chơi cần 6000 điểm cống hiến mới có thể lấy huy chương Lưu Địa ra sử dụng.

Có điều huy chương Lưu Địa thuộc sở hữu công hội, nên huy chương này không được giao dịch, không thể vứt bỏ, nhưng lại có thể bị rơi ra. Nếu xảy ra chuyện này, thông thường sẽ bị trừng phạt, phần lớn là trừ độ cống hiến công hội. Vài công hội cũng sẽ đặt ra tiền cọc với những trang bị quý hiếm, nói chung mỗi nhà có cách quản lý của riêng mình.

Diệp Tu cất bảo vật trấn kho này xong, cũng tiện tay ném hai món đồ xanh cấp 55 khác rơi từ người kỵ sĩ Lam Tinh vào. Thuộc tính của món đồ xanh cấp 55 này chỉ tương đương với đồ cam cấp 45. Để xác định giá trị của một món trang bị, thuộc tính cộng thêm mới là quan trọng. Nên có những món trang bị đẳng cấp không cao, nhưng thuộc tính cộng thêm lại rất xuất sắc, dù người chơi lên cấp cao cũng không vứt bỏ nó.

Hai món đồ xanh cấp 55 hiện tại khá bình thường, trong phó bản cấp 55 cũng dễ kiếm được trang bị cùng đẳng cấp, cuối cùng chúng bị vứt xuống vị trí đồ xanh cấp năm. Độ cống hiến của đồ xanh cấp năm chỉ cần 700. Sự khác biệt đẳng cấp giữa đồ xanh và đồ cam thoáng nhìn là biết ngay. Thật ra, đồ cam cũng chưa chắc phản ánh đúng sức mạnh gấp 10 lần độ cống hiến so với đồ xanh, nhưng vấn đề là chúng hiếm. Mà trang bị xanh còn là thứ BOSS trong phó bản chắc chắn rơi, tất nhiên giá trị thấp hơn nhiều.

Cất xong trang bị, Diệp Tu giới thiệu rõ ràng cho người chơi làm thế nào để kiếm được độ cống hiến công hội. Sau đó hắn cũng đặt cho nick clone Trục Yên Hà của Trần Quả quyền hạn cao chỉ kém hội trưởng công hội Hưng Hân. Loại quyền hạn này chỉ có một việc không thể làm, đó chính là đá hội trưởng...

“Tui không tiện về mãi thế này, đặt quyền hạn cho chị luôn cho rồi.” Diệp Tu nói với Trần Quả.

“Đừng cho chị làm hội trưởng đó, tên cậu phải treo ở đó lòe mắt thiên hạ.” Trần Quả vội nói.

“Biết rồi.” Diệp Tu gật đầu.

“Trong nhà kho chỉ có một món đồ cam, còn thiếu nhiều lắm.” Trần Quả từng chơi trong công hội lớn, biết rất rõ tầm quan trọng của nhà kho công hội. Thật ra không phải người chơi nào thuộc công hội câu lạc bộ cũng là fan cứng của chiến đội. Có không ít người vì biết trang bị trong nhà kho công hội này mạnh, nên giả vờ làm fan, tìm mọi cách lẫn vào. Khó bề phân biệt được fan thật hay fan giả mà. Mọi người đều là fan Vinh Quang, chiến đội trong giới chuyên nghiệp cũng chỉ có ngần đó, dù là fan hay không, hiểu biết cũng không khác nhau lắm, khó mà lộ ra sơ hở.

“Bên tui còn có nhiều vật liệu, chị cứ đem bán hết mấy món không quá hiếm, sau đó mua chút trang bị cấp cao để bổ sung kho hàng của chúng ta. Nhớ kỹ là phải mua mấy món cấp cao, càng cao càng tốt, đừng để ý mấy món cấp thấp, lúc mọi người kiếm độ cống hiến sẽ tự động thêm chúng vào thôi.” Diệp Tu nói.

“Cậu không cần vật liệu của mình sao?”

“Bây giờ tui đến Thần Chi Lĩnh Vực, tranh thủ khu 10 còn đang mới mẻ, vật liệu còn chưa xuống giá thấp nhất, có thể bán thì tận lực bán đi, sau này dùng thì mua lại sau, thế sẽ có lợi hơn là dùng luôn mấy thứ ấy.” Diệp Tu nói.

Trần Quả cũng hiểu rõ ý của Diệp Tu, không chần chờ nữa, cùng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu thanh lý gần như sạch sẽ nhà kho của hắn ở khu 10.

“Có thể đặt vài món lên nhà kho công hội đó.” Diệp Tu nói.

“Ừ” Trần Quả gật đầu, nhà kho của công hội lớn không chỉ có mỗi trang bị, vật liệu hay thuốc, phàm là thứ có trên thị trường đều sẽ có mặt trong kho hàng công hội. Công hội hay dùng cách như vậy tạo điều kiện cho người chơi, làm người chơi cảm nhận được chỗ tốt khi vào công hội.

“Có điều trang bị cao cấp không thể chỉ mua suốt, chúng ta cũng phải lập đội tinh anh, cày trang bị cao cấp để làm dồi dào cơ sở thượng tầng của kho hàng.” Diệp Tu nói.

“Cứ giao cho chị sẽ xử lí mấy việc này, bên tụi mình cũng có vài người chơi lão luyện, chị sẽ chọn mấy người, xem có thể lập được mấy đội không.” Trần Quả nói.

Diệp Tu gật đầu, lại nhìn quanh một vòng, thấy tạm thời không còn chuyện gì mới đóng giao diện công hội.

Những gì Kỵ Sĩ Lam Tinh rơi ra đều bỏ vào nhà kho, ngoại trừ Lam Bạch Tinh. Đi chuyến này chủ yếu là vì nó, Diệp Tu tất nhiên giữ riêng lại. Tỷ lệ rơi của những vật liệu đặc biệt này khá bảo đảm. Dù sao thì BOSS hoang dã một tuần mới xuất hiện một lần, nếu tỷ lệ rớt đồ còn quá thấp, e rằng BOSS sẽ trở thành thứ bỏ thì thương vương thì tội. Thế nên tỷ lệ BOSS hoang dã rớt trang bị cam và vật liệu hiếm luôn trong khoảng 80-90%. Nếu như cả hai thứ cùng không rơi, vậy chỉ có thể do một thứ khác rơi: độ may mắn..

Lấy được Lam Bạch Tinh, Diệp Tu cũng không vội trở về Thần Chi Lĩnh Vực nâng cấp trang bị. Hắn vẫn còn một số chuyện phải làm bên khu thường.

Dù hắn đã không còn kiếm được chút kinh nghiệm nào ở đây, nhưng vẫn còn vài nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành. Tất nhiên là mấy nhiệm vụ thưởng điểm thuộc tính hoặc điểm kỹ năng.

Diệp Tu đã dồn không ít nhiệm vụ từ cấp 50 – 54. Hôm nay cũng tới đây rồi, Diệp Tu chuẩn bị tiện thể làm hết luôn. Thế là vừa giở hướng dẫn, vừa chạy ngược chạy xuôi hoàn thành những nhiệm vụ này.

Những nhiệm vụ này không gây khó dễ cho Diệp Tu, nhưng Trần Quả ngồi cạnh nhìn lại cảm thấy hứng thú tràn trề, thậm chí còn hứng thú hơn khi xem Diệp Tu PK.

Một tay siêu lão làng của giới Vinh quang lại phải giở hướng dẫn làm những nhiệm vụ cơ bản mà ngay cả tay mới cũng cảm thấy dễ dàng, quả thực cũng đặc sắc lắm.

Làm hết các nhiệm vụ cũng phải tốn hơn nửa ngày. Nhiều nhiệm vụ then chốt cần Diệp Tu phải làm đến phút chót mới nhận được phần thưởng mình muốn, hơn mười hay hai mươi nhiệm vụ liên hoàn trước đó, Quân Mạc Tiếu không hề nhận được chút kinh nghiệm nào, chán nản cực kỳ.

Khó khăn lắm mới làm hết nhiệm vụ, Bánh Bao Xâm Lấn lại nhiệt tình rủ rê lão đại cùng đi phó bản. Diệp Tu cảm thấy mình bỏ mặc anh bạn này đã lâu, bèn tranh thủ tự mình dẫn đội, đẩy mạnh hiệu suất cày phó bản bổ sung trang bị.

Bận rộn cả ngày ở khu 10, phần lớn thời gian đều cống hiến cho công hội. Nhà kho công hội hôm ấy cũng được trao dồi không ít thứ. Bọn Diệp Tu không ai lấy trang bị kiếm được trong phó bản cả, tất cả cống hiến cho công hội. Tuy đều là đồ xanh, nhưng đồ xanh cũng có điểm tốt của mình, độ cống hiến thấp chỉ cần hơi tích lũy, khi lên đủ cấp trực tiếp thay luôn trang bị.

Bên Trần Quả, vật liệu chừa một phần để bổ sung cho nhà kho công hội, còn lại cô rao bán đổi tiền mặt trong phiên chợ giao dịch suốt một ngày. Cô không vội bán tháo, chỉ định bán lẻ, bèn phớt lờ tất cả lời chào mua giá sỉ của những nơi làm dịch vụ trong game hoặc các công hội lớn.

Các công hội lớn nhìn Trục Yên Hà của Trần Quả đang bán vật liệu, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.

Trục Yên Hà là ai? Bọn họ đều biết. Họ có nằm vùng trong công hội Hưng Hân cả mà, người này cấp không cao, nhưng lại là kẻ quản lý trong công hội Hưng Hân.

Vô số vật liệu trong tay cô ta ở đâu ra? Các công hội không cần nghĩ cũng biết, đây là số vật liệu Quân Mạc Tiếu trấn lột từ họ đấy.

Hàng kiếm từ người mình, giờ mình lại phải mong ngóng mua về, ngẫm thôi đã muốn hộc máu. Nhưng họ phải đặt lợi ích lên hàng đầu, từ trước đến nay, chuyện thu mua vật liệu luôn là chuyện quan trọng bậc nhất của công hội câu lạc bộ. Mua được thì cứ bất chấp mua đi, giá dù cao mấy cũng phải lấy lợi ích làm đầu, mấy lão đại công hội cũng thật tâm huyết. Mua lại với giá cao như vậy, đâu chỉ hộc máu, còn muốn bùng cháy luôn đây nè, quả thực chịu không nổi mà.

Hết cách, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn số vật liệu siêu nhiều được rao bán với giá cao như vậy.

Trần Quả không vội chút nào, vừa bán vừa dạo chợ. Tiền bán được liền thu mua trang bị, có cơ hội thì lấy vật liệu đổi thẳng trang bị luôn.

Cứ thế cả hai cùng bận rộn, buổi tối lại kiểm kê nhà kho lần nữa, phát hiện bên trong đã thay đổi. Vật tư trong nhà kho không chỉ là những thứ ban đầu họ bỏ vào, người chơi của công hội đã bắt đầu hiểu được lợi ích của nhà kho công hội, bắt đầu góp đồ đổi độ cống hiến.

Thuốc, thức ăn...

Những món đồ được tạo ra bởi kỹ năng sinh hoạt thoáng cái tăng vọt trong kho. Mấy thứ này có thể đổi thành độ cống hiến, sau đó lại có người chơi dùng độ cống hiến đổi chúng về. Đồ vật trong nhà kho công hội chỉ cần lưu thông ngay từ đầu, sẽ dần dần đi vào quỹ đạo, sau này không cần người duy trì, chúng cũng sẽ vận hành theo tự nhiên. Chuyện công hội cần suy tính là làm sao để cung cấp liên tục những mặt hàng cao cấp. Người chơi thường khó kiếm được chúng, vậy bỏ chúng vào mới có thể kích thích mọi người kiếm độ cống hiến, mà bản chất của quá trình kiếm độ cống hiến chính là một quá trình lưu thông, làm dồi dào nhà kho.

Có nhà kho công hội làm cơ sở, một công hội mới có thể phát triển phồn vinh.