Toàn Chức Cao Thủ

Chương 641: Đã đến lúc phải thay đổi!




Edit: Cớt| Beta: Mei + Tiếu

Đường Nhu và Bánh Bao tự luyện cấp từ đầu, tới giờ cũng đã nắm kha khá về nghề pháp sư chiến đấu và lưu manh của mình. Nhưng sự hiểu biết về các nghề khác vẫn chưa đâu vào đâu, còn lâu mới đủ. Kể cả khi cả hai đã chiếm ưu thế tuyệt đối trên đấu trường, thắng nhiều bại ít, nhưng muốn đoạt quán quân thì đòi hỏi mỗi người phải đạt tới trạng thái tốt nhất. Ở trong game, chỉ dựa vào thao tác tiêu chuẩn này thì trình độ của cả hai đã được xếp vào hàng tuyệt thế cao thủ. Nhưng nếu thực sự dấn thân vào giới chuyên nghiệp, khó có thể nuốt được đối thủ nếu chỉ ỷ vào chút thao tác này.

Hiện tại, nhân vật của hai người đều đã max cấp, nếu bọn họ xác định muốn bước chân vào giới chuyên nghiệp thì không cần đi nghiên cứu phó bản này, BOSS nọ hay những hiểu biết cần nắm về PvP gì gì đó nữa. Với họ, thời gian bây giờ vô cùng cấp bách, không thể phí hoài.

“Mày có chỗ tỏa sáng rồi đó bách khoa toàn thư!” Ngụy Sâm vỗ vai Diệp Tu nói.

Cách tốt nhất đúng là luyện thẳng bằng cách PK luôn, nên Diệp Tu cũng không có ý kiến gì khác. Với trình độ của bọn Đường Nhu và Bánh Bao hiện tại, nếu cứ để bọn họ vào đấu trường tích lũy kinh nghiệm, chỉ e thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Trình độ hai người đã vượt hẳn lên trên, chỉ dựa vào thao tác thôi cũng đã chiếm được ưu thế áp đảo, khó tìm được người có thể cho họ ăn hành. Cũng giống như khi luyện cấp, tới cấp 60 còn đi giết quái cấp 30 vậy, exp ít đến mức không được tính là giải an ủi nữa.

Cày level trong game là thế, nâng trình PvP cũng vậy, đến nước này rồi không thể không mời đích thân đại thần Diệp Tu dt ra tay.

“Chuyện này chắc chắn phải tiến hành rồi.” Diệp Tu đố mà né được. “Xem ra phải chuẩn bị một bộ acc rồi.”

“Ha ha, chuyện nhỏ.” Ngụy đại gia hết sức phóng khoáng, xoay người vào trang web mua bán online gom acc.

Sau khi xem xong video thu hình trận đấu của Bá Đồ, Diệp Tu cảm xúc dạt dào tắt đi, chỉ tiếc sự đồng cảm này quả thật không ai có thể chia sẻ cùng hắn.

Trận đấu giữa Bá Đồ và Yên Vũ kết thúc, cũng khép lại bốn trận đầu. Vì cần hai lượt để tích lũy tỉ số, thế nên ở lượt đi cũng không thể nói ai thắng ai bại. Chỉ có thể dựa vào điểm số của đôi bên để phân tích ai hơn ai kém, bất quá còn phải phụ thuộc vào các yếu tố như sân nhà, sân khách nữa. Bởi ưu thế khi được chọn bản đồ là rất lớn, nhất là ở vòng tứ kết, các đội ngũ đương nhiên sẽ chọn bản đồ mà mình am hiểu nhất.

Ngày thứ năm, lượt về của vòng thi đấu thứ nhất bắt đầu. Trận đầu là Luân Hồi với Lôi Đình, lần này đổi lại là sân nhà Luân Hồi.

Luân Hồi ở sân khách đã chiếm ưu thế, gây áp lực nặng nề cho Lôi Đình. Mà chiến thuật của Lôi Đình trước nay đều dựa vào phân tích đối thủ để khắc chế hòng giành thắng lợi, nay trong tình huống Luân Hồi đột nhiên tăng trình, mặc dù đã được nghỉ ngơi hồi sức bốn ngày, muốn tìm ra phương án đối phó vẫn là quá gấp. Dù là Tiêu Thời Khâm cũng không thể chỉ sau một lần giao đấu đã thăm dò được điểm kỹ năng của đối phương rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu. Huống hồ đội ngũ đánh bằng chiến thuật như Lôi Đình thường hay ỷ lại bản đồ, từ thống kê thi đấu thường quy là có thể thấy được, chiến tích trên sân khách và sân nhà của Lôi Đình khác biệt rõ hơn các chiến đội bình thường.

Trận tái chiến này, Luân Hồi dễ dàng thắng lần hai. Lượt về của vòng thứ nhất có thể nói là gươm chưa dính máu đã chém đối thủ ngã ngựa. Chẳng qua sau khi kết thúc lượt đi, mọi người nghiên cứu lại video trận đấu, ngoại trừ Tiêu Thời Khâm ra, không ít người đã lưu ý đến điểm kỹ năng của những nhân vật thuộc chiến đội Luân Hồi dường như không giống trước. Dù sao kỹ năng tăng lên một cấp chính là một cấp, sự thay đổi này không dễ qua mắt những tên lão làng đã rành rẽ các nghề.

Trong buổi họp báo sau thi đấu, các phóng viên nhạy bén cũng đã hỏi tới vấn đề này. Đáng tiếc lại gặp phải đội trưởng Luân Hồi Chu Trạch Khải, chuyện mọi người đang sốt sắng muốn biết lại chỉ nhận được câu trả lời “Ừm”. Hơn nữa “Ừm” này rốt cuộc là “Ừm.” hay “Ừm?” còn chưa kịp nghe rõ. Đám phóng viên buồn bực chỉ thiếu nước đập đầu vào tường.

Hả hê nhìn phóng viên hộc máu trước các câu trả lời của Chu Trạch Khải vốn là niềm vui thích của các tuyển thủ Luân Hồi. Hôm nay thắng trận lượt về qua luôn vòng thứ nhất, tất nhiên nhìn càng thêm thích thú. Song chung quy cũng không thể cứ mặc kệ như vậy, cuối cùng đội phó Giang Ba Đào đi ra hoà giải, đưa ra câu trả lời khẳng định với các phóng viên.

Ý tứ rằng đúng thế, điểm kỹ năng của Luân Hồi quả thật có tăng lên, nhưng cụ thể tăng bao nhiêu đương nhiên sẽ không được tiết lộ, tuy rằng rồi cũng sẽ nhanh chóng bị khám phá ra nhưng giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.

Còn bên Lôi Đình, đội trưởng Tiêu Thời Khâm sau khi bày tỏ tiếc nuối vì bị loại cũng không lập tức thể hiện niềm tin vào tương lai như đại đa số tuyển thủ ở hoàn cảnh này. Tiếu Thời Khâm đột nhiên nói về kiếp sống chuyên nghiệp của mình.

Tiêu Thời Khâm cũng là một tuyển thủ thành danh khi niên thiếu, từ lúc hắn mới lộ diện, tài năng nổi trội cũng không phải về mặt thao tác mà là ở năng lực phán đoán và khống chế tình hình. Cựu tuyển thủ chuyên nghiệp của Lôi Đình năm đó phát hiện hắn, định hình phong cách cho hắn là tuyển thủ chuyên đánh đoàn đội.

Tiêu Thời Khâm quả không làm tiền bối thất vọng. Từ mùa giải thứ 4 của Liên minh, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức, hắn nhanh chóng trưởng thành, trở thành trụ cột vững chắc của chiến đội Lôi Đình. Tiêu Thời Khâm vừa là đội trưởng dẫn dắt một chiến đội, đồng thời cũng là khách quen của Ngôi Sao Tụ Hộicùngnhân vật chuyên gia máy móc Diệt Sinh Linh trong tay. Hắn còn được xưng là bốn đại cao thủ chiến thuật của Vinh Quang cùng với Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, Dụ Văn Châu của Lam Vũ và Diệp Thu của Gia Thế.

Chẳng qua khi so sánh với ba người kia, Tiêu Thời Khâm lại khiến người ta không khỏi tặc lưỡi thở dài.

Một tay chơi bài giỏi nhưng lại không có được một bộ bài tốt, đây là điều khiến nhiều người cảm thán nhất. Lôi Đình không phải là chiến đội mạnh gì, ngoại trừ Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh của hắn thì không thể tạo ra bất kì tuyển thủ hay nhân vật hạng sao nào nữa.

Mà ba người kia thì sao?

Bên cạnh Trương Tân Kiệt có Hàn Văn Thanh và Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên, sánh vai với Dụ Văn Châu là Hoàng Thiếu Thiên với Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền, Diệp Thu thì càng bá nữa, chính hắn đã là tay công kích số một Liên minh, điều khiển nhân vật truyền kỳ nhất Vinh Quang, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu. Những người này ai nấy đều có năng lực cá nhân xuất chúng, bên cạnh còn có chiến hữu cấp thần cùng với tài khoản cấp thần. Chỉ có Tiêu Thời Khâm là không người giúp sức, chỉ có thể dựa vào chiến thuật liều mạng nhằm nâng cao năng lực cho những lá bài lộn xộn đang có trong tay.

Chỉ tiếc như vậy thì khoảng cách tới ngôi vị quán quân vẫn còn xa lắm, thậm chí ngay cả cái ghế vòng tứ kết cũng khó ngồi vững.

“Đến lúc phải thay đổi rồi.” Sau khi hồi tưởng xong sự nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, Tiêu Thời Khâm thở dài nói.

Phóng viên kinh nghiệm đầy mình lập tức ngửi ra mùi ngay.

Đến lúc phải thay đổi rồi.

Đây là muốn nói chiến đội Lôi Đình phải thay đổi? Hay chính Tiêu Thời Khâm muốn thay đổi?

Từ việc Tiêu Thời Khâm cảm khái sau khi nhìn lại cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, hiển nhiên là khả năng tự hắn muốn thay đổi nhiều hơn rồi.

Không đợi phóng viên truy hỏi tiếp, Tiêu Thời Khâm đã tự mở miệng: “Đây là trận đấu cuối cùng của tôi ở Lôi Đình, cảm ơn câu lạc bộ, các đồng đội và còn rất nhiều người chơi Vinh Quang đã ủng hộ tôi suốt bấy lâu. Tôi đã trưởng thành từ nơi này, khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định hôm nay. Thật xin lỗi vì không thể đi tiếp cùng mọi người, nhưng cho dù là lúc nào, ở đâu thì trong lòng tôi trước sau vẫn sẽ có dấu ấn của Lôi Đình.”

Cuộc họp báo nhất thời nhốn nháo cả lên, át chủ bài của đội ngũ như Tiêu Thời Khâm tự nhiên muốn đi, thật đúng là một quả bom giật gân. Nhưng theo phản ứng trước mắt, đội viên Lôi Đình hình như đã biết trước chuyện này, bọn họ không chút kinh ngạc, chỉ thổ lộ sự chúc phúc và niềm nuối tiếc.

“Hy vọng mọi chuyện của anh ấy đều tốt đẹp.”

“Anh ấy hoàn toàn có thực lực giành quán quân, là chúng tôi kéo chân anh ấy.”

“Cho dù anh ấy ở đâu, tôi cũng là fan lớn nhất của anh ấy.”

Đội viên Lôi Đình khi trả lời câu hỏi của phóng viên đều đồng thanh chúc phúc một cách thật lòng với việc Tiêu Thời Khâm rời đi. Những tuyển thủ này tuy rằng không phải là sao siếc gì trong giới chuyên nghiệp, nhưng bọn họ gắn kết với nhau dựa vào chiến thuật nghiêm khắc, càng thêm có sự ăn ý và tình cảm sâu sắc. Tiêu Thời Khâm dứt áo ra đi, không ai cảm thấy đó là sự phản bội. Chúc phúc, chúc phúc, chỉ có sự chúc phúc vô cùng chân thành.

Ra đi đúng là đau thương, nhưng cũng thật ấm áp. Tiêu Thời Khâm lại cảm ơn sự ủng hộ của các đồng đội một lần nữa, song lại không hề hé răng tiết lộ sẽ chuyển tới đội nào, chuyện mà các phóng viên lúc này đang nóng lòng muốn biết.

“Thằng này thế mà lại chuyển đội.” Tiêu Thời Khâm là hậu bối Ngụy Sâm chưa từng giao thủ, chẳng qua tên tuổi lừng lẫy, còn đang ở phong độ đỉnh cao, Ngụy Sâm đương nhiên đã nghe danh. “Lịch sử Vinh Quang chưa từng có tiền lệ chuyển đổi thành viên nòng cốt cỡ trình độ này như hắn phải không?”

“Tôn Tường?” Diệp Tu nói.

“Cái loại chim non mới ra ràng cũng tính?” Ngụy Sâm khinh bỉ.

“Sao lại không tính?” Diệp Tu nói.

“Được rồi.” Ngụy Sâm cũng không định tranh cãi về vấn đề này, “Mày nói xem hắn sẽ đi đâu? Lam Vũ? Bá Đồ? Hẳn không phải là hai nhà này, năng lực của hắn trùng với Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt, không thể phát huy đến mức tối đa. Vi Thảo cũng đã có Vương Kiệt Hi, chưa đến mức phải mời hắn, trừ phi Vi Thảo muốn để Vương Kiệt Hi bùng cháy trở lại, chuyên tâm trở thành một ma thuật sư thiên về công kích, ấy, tao thấy chuyện này rất có khả năng nè.”

“Còn một chiến đội càng cần hắn hơn Vi Thảo.” Diệp Tu nói.

“Đội nào?” Ngụy Sâm lục lại trong đầu.

“Gia Thế…” Diệp Tu nói.

“Đờ mờ.” Ngụy Sâm ngẩn ra, nhưng ngay lập tức nhận ra sự chuẩn xác của phán đoán này.

“Nòng cốt tương lai của Gia Thế nhất định là Tôn Tường, nên dù muốn cậu ta hòa hợp với đội ngũ, hay là tạo ra một chiến thuật dành riêng cho cậu ta, thì đều đang cần một người như Tiêu Thời Khâm.” Diệp Tu nói.

“Mẹ nó, Gia Thế đã bị loại rồi, tên này có mắt hay không mà còn chạy tới đây nữa?” Ngụy Sâm lắc đầu nguầy nguậy.

“Với năng lực của Gia Thế, giờ còn giữ lại Tôn Tường, không ai lại nghi ngờ chuyện mùa sau họ sẽ quay về Liên minh đúng không? Nếu có thêm Tiêu Thời Khâm, khi đó bọn họ quá đủ thực lực nhắm thẳng tới chức quán quân. Nói không chừng Tiêu Thời Khâm nghĩ vậy cũng nên?” Diệp Tu nói.

“Không được không được, chuyện này không tốt, hắn không thể nghĩ như vậy được.” Ngụy Sâm vẫn đang lắc đầu.

“Vì sao không thể?” Diệp Tu nói.

“Hắn cmn muốn giết chúng ta hả?” Ngụy Sâm bực bội gào lên.