Toàn Chức Cao Thủ

Chương 698: Đến trận




Edit: Na | Beta: Kha

Mưu Đồ Bá Đạo trở nên rối loạn sau khi hội trưởng bị giết, chỉ huy vắng mặt tạm thời, sĩ khí tất sẽ bị giảm mạnh. Cao thủ bậc nào mà có thể giải quyết đội trưởng bọn họ trong tíc tắc thế kia chứ?

Được Triệu Vũ Triết dẫn dắt, Hô Khiếu Sơn Trang  đã áp đảo được Mưu Đồ Bá Đạo. Bên Yên Vũ Lâu thấy tình hình thay đổi cũng vội thêm dầu vào lửa, báo xong thù rồi tính tiếp.

Lúc này, hội trưởng Mã Đạp Tây Phong của Hô Khiếu Sơn Trang  đột nhiên phi bước nhỏ tới bên cạnh Phân Yên Cảnh của Triệu Vũ Triết: “Phát hiện người của Tứ Hội.”

“Tứ Hội?” Triệu Vũ Triết thắc mắc. Tứ Hội là tên các công hội đặt cho tổ chức đồng minh của bọn Diệp Tu, Triệu Vũ Triết đương nhiên chưa hề nghe nói tới.

“Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Vũ, Chiêu Hoa.” Mã Đạp Tây Phong giải thích.

“Tụi nó có gì ghê gớm đâu?” Triệu Vũ Triết khó hiểu. Sự mạnh mẽ của công hội có liên quan mật thiết tới chiến đội hậu thuẫn sau nó. Bốn công hội trên, Nghĩa Trảm mới vào Liên minh mùa giải trước, ba hội còn lại thì khá yếu, có cần phải hoảng sợ như thế không?

“Chúng đã liên thủ.” Mã Đạp Tây Phong nói.

“Liên thủ thì sao?” Triệu Vũ Triết khinh khỉnh, gã đại diện cho chiến đội Hô Khiếu trong game quả là một thằng ăn hại, mình cũng hay chạm mặt gã trong CLB, may mà không thân thiết nhiều.

“Liên thủ thì không hề gì, nhưng trong đám đấy có một kẻ ghê gớm.” Mã Đạp Tây Phong nói.

“Ai?”

“Diệp Thu.” Mã Đạp Tây Phong trầm giọng.

“Diệp Thu?” Triệu Vũ Triết ngẩn ra, “Diệp Thu điều khiển Nhất Diệp Chi Thu ấy à?”

“Đúng vậy, hắn đang chơi lại con mới tên Quân Mạc Tiếu, không nghề, tán nhân.” Mã Đạp Tây Phong vội cập nhật thông tin về Diệp Thu. Nhưng gã tin Triệu Vũ Triết đã biết trước, xì-căng-đan hot nhất năm nay mà, mà nom tân binh xuất sắc nhất nhà mình đây chẳng có vẻ gì là kiểu người an tĩnh không màng thế sự.

“Haha.” Triệu Vũ Triết cười: “Giờ có tôi đây, có gì phải sợ?”

“Ơ…” Mã Đạp Tây Phong chợt im lặng. Gã hiểu sự kiêu ngạo của Triệu Vũ Triết. Người ta không coi trọng thế lực đứng đầu game như Mưu Đồ Bá Đạo. Song tính ra, hắn ta có tư cách khinh, bởi lẽ tuyển thủ chuyên nghiệp luôn trên cơ những người chơi thường. Nhưng đây chính là Diệp Thu đấy! Là bách khoa toàn thư của Vinh Quang, đoạt quán quân ba năm, vô số giải cá nhân, cầm bừa thứ gì ra cũng đủ đập chết “tuyển thủ mới xuất sắc nhất”.

“Tuyển thủ mới xuất sắc nhất” là giải gì? Đó chỉ là giải do người mới bình chọn, đâu phải tân binh xuất sắc nào cũng như Tôn Tường đánh thẳng tới chức MVP. Cái tên tân binh xuất sắc nhất Triệu Vũ Triết này, Mã Đạp Tây Phong cũng rõ, nhưng theo gã nghĩ, hắn ta không nên tự kiêu như vậy!

“Diệp Thu đâu? Được thỉnh giáo tiền bối trong game quả là chuyện hiếm, không biết sau khi giải nghệ hơn nửa năm, trình độ của anh ta đã thành thế nào rồi.” Triệu Vũ Triết kích động bảo. Giờ phút này, hắn không thể không nhớ tới câu “lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo, quá tuyệt quá đã mắt. Dẫu người bại khi ấy là đội trưởng Hô Khiếu phe họ, nhưng nói thật, Triệu Vũ Triết ước ao vô vàn, hắn cũng mong mình sẽ có ngày trở nên bảnh tỏn như thế.

Khi thi đấu, gã đã thử tìm một cơ hội, ngờ đâu vào game nghe mình có thể đối phó với tiền bối đại thần, Triệu Vũ Triết lập tức hăng máu.

Trông vẻ vênh váo của cậu trai trẻ người non dạ, Mã Đạp Tây Phong hết lời để nói. Gã ở công hội Hô Khiếu đã lâu, tính ra xem như là tiền bối của Triệu Vũ Triết. Nhưng đó chẳng là gì, tuyển thủ chuyên nghiệp tại câu lạc bộ tuy không có thực quyền đáng nói, song họ đều được xem là ông trời con được mọi người tung hô. Lúc này Mã Đạp Tây Phong không ưa bộ dáng tự tin tràn trề của hắn lắm, lẽ nào mình buộc phải ra lệnh chỉ huy thằng nhãi mới xong?

Mã Đạp Tây Phong nghĩ mình không nên tự làm mất mặt, tay này nghe đâu còn chẳng coi lời của đội trưởng ra kí lô gì.

“Đã thấy người của chúng tiếp cận, nhưng vẫn không thấy nhân vật của Diệp Thu.” Mã Đạp Tây Phong thành thực báo cáo tình hình.

“Quân Mạc Tiếu phải không? Tôi đứng đây chờ nó.” Triệu Vũ Triết ngạo nghễ nói.

Đứng đây chờ… Nó biết mày là thằng beep nào đâu? Mã Đạp Tây Phong chửi thầm, miệng lại bảo: “Vất vả rồi.” Sau đó tiếp tục chỉ huy đoàn đội.

Triệu Vũ Triết này vẫn còn vài điểm dễ ưa, ví dụ như không đòi quyền chỉ huy của gã, chỉ điều khiển nhân vật nhảy xổ vào đánh. Đương nhiên, không thể trừ khả năng hắn muốn khoe mẽ.

Bọn Diệp Tu rốt cuộc tới được đấu trường Đa Lạp Khắc. Vì mọi người đều chạy hết tốc lực, cộng thêm trình độ thao tác không đồng đều nên lúc đến đội hình không đẹp lắm, nhưng cũng còn chấp nhận được. Mặc dầu là các công hội vừa và nhỏ thuộc công hội của câu lạc bộ, nhưng thực lực đội tinh anh này cũng không tồi. bọn Diệp Tu xài toàn clone, trang bị cũng góp đại, nên dẫn đầu không quá xa.

Diện tích đấu trường Dolak khá lớn, đường kính gồm 40 tọa độ, tức là 400 ô di chuyển, hơn nữa bên trong còn có các tầng nấc. Giữa đấu trường không phải là bãi đất trống bằng phẳng như các sân vận động hiện đại, nó bao gồm nhiều bãi sân nhỏ ngăn nhau, trông từa tựa như một khu phố. NPC và quái khu này thường là oan hồn của võ sĩ giác đấu chết trên đấu trường thời Viễn cổ, trong đó, BOSS hoang dã Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius chính là kẻ mạnh nhất.

Nói trắng ra, đây là căn cứ của sinh vật bất tử. Thế giới quan của Vinh Quang không giới hạn thời đại lịch sử. Nơi đây có ma pháp, kiếm khách, xạ thủ cầm súng. Chủ thành thì vừa có tòa thành cổ mang đậm nét lịch sử và bể dâu, lại vừa có những khu đô thị hiện đại hóa. Nghe đâu ở kì cập nhật tiếp theo của Vinh Quang, ngoài việc nâng cấp độ tạo kỹ năng mới trang bị mới, người ta còn sẽ ra hệ thống thú cưỡi mới nhất.

Thế giới bản đồ rộng thênh thang là thế, nhưng game thủ nào cũng lên án tại sao không có phương tiện di chuyển nào nhanh hơn đi bộ. Rốt cuộc thì Vinh Quang cũng chịu ra hệ thống này rồi.

Thú cưỡi là cách xưng hô quen thuộc của người chơi, nhưng thông báo bên phía nhà phát hành lại không dùng cách xưng hô này, họ thay vào đó dùng thuật ngữ “phương tiện thay cho đi bộ”. Theo thông tin nội bộ, phương tiện thay cho đi bộ còn gồm có cả ô tô, tính ra thì từ “thú cưỡi” cũng chẳng thể bao hàm hết toàn bộ.

Đấu trường Dolak không được tính là điểm đến cuối cùng của bọn Diệp Tu, họ còn phải đi tìm chiến trường săn BOSS. Rất nhanh, họ đến được nơi cần tìm. Trong lúc đó, hai nhà Yên Vũ Lâu và Hô Khiếu Sơn Trang  đã kéo được không ít viện binh tới, Mưu Đồ Bá Đạo vì sự khinh khi ban đầu của mình mà phải trả giá đắt, chịu thế hạ phong. Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius lúc này đã về tay Hô Khiếu Sơn Trang.

Mã Đạp Tây Phong tuy không ưa hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, tân binh xuất sắc tuyệt không phải thứ bất tài. Triệu Vũ Triết không chỉ huy đoàn đội, chỉ góp sức lực cá nhân thôi mà đã giúp Hô Khiếu Sơn Trang  chiếm được ưu thế. Hắn gây khó khăn cho phe địch, giúp phe mình thuận lợi tấn công mục tiêu, ánh mắt cũng khá chuẩn, phán đoán rõ ràng. Ngay cả tinh anh công hội cũng không cản nổi bước tiến công của hắn.

Yên Vũ Lâu lúc đầu hợp tác với Hô Khiếu Sơn Trang  để đối phó với Mưu Đồ Bá Đạo, mãi tới khi thấy Hô Khiếu Sơn Trang  lao ra đoạt BOSS xong, họ mới phát hiện mình hình như đánh lộn đối tượng. Lúc này Hô Khiếu Sơn Trang  đã hầu như chiếm gần hết ưu thế, còn mình thì vẫn đang đánh Mưu Đồ Bá Đạo, đây chẳng phải là đánh thuê miễn phí cho Hô Khiếu Sơn Trang  sao.

Yên Vũ Lâu vội vàng trở mặt, họ ngay từ đầu đã bị Mưu Đồ Bá Đạo vật cho tơi tả, sau đó mù mờ không nắm rõ tình hình, giờ đây bắt đầu nhắm vào Hô Khiếu Sơn Trang …

Ai nấy tới đây là để cướp BOSS, nhưng biểu hiện của Yên Vũ Lâu tới tận giờ lại giống như đi phá rối. Họ dường như chẳng màng tới việc cướp BOSS, cứ chăm chăm khuấy đảo nơi này.

“Đang làm cái gì vậy?” Bọn Diệp Tu tới sau đứng ngoài quan sát cục diện, đưa ra nhận xét về Yên Vũ Lâu.

“BOSS về tay Hô Khiếu Sơn Trang  rồi!” Bốn công hội cũng để ý thấy BOSS không thuộc về Mưu Đồ Bá Đạo liền cảm thấy rất bất ngờ.

Ngoài ra còn có người của ba công hội khác, chỉ là nhân số ít hơn. Tuy cũng là tinh anh của hội lớn, nhưng độ hoành tráng của mấy công hội trước mắt vẫn khiến họ phải e dè, đành náu sẵn một con clone bình bình, chờ phe mình tới đông hơn mới tính tiếp.

Ba nhà đánh nhau tưng bừng, chẳng ai phân tâm chủ động bắt chuyện với bọn Diệp Tu dù họ đã tới rất gần hiện trường. Diệp Tu vẫn đang quan sát, bốn hội trưởng đứng kế bên thì gấp gáp nhảy tưng tưng, sợ không kịp rồi mất luôn con BOSS.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Diệp Tu cuối cùng lên tiếng, bốn hội trưởng vội giương tai lắng nghe.

Nghe xong cách bố trí, Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Cảnh Lưu và Vũ Tận Tri lập tức dẫn người công hội mình đi. Còn bọn Diệp Tu thì gia nhập vào đội của Trảm Lâu Lan, chuẩn bị làm chủ lực tấn công.

“Xông lên!” Với đội tự tay mình chỉ huy, Diệp Tu không nhiều lời, xông lên trước rồi bày trận sau.

“Xông lên!”

Trảm Lâu Lan hô, xông lên đầu tiên. Theo đuôi hắn là Quy Khứ Lai Hề, Tiền Phương Cách Hải, Dạ Tịch, Thiên Diệp Ly Nhược, cả bọn cùng thuộc một chiến đội, cứ có cơ hội chiến đấu họ lại dùng chúng để luyện phối hợp với nhau.

Thật sự không có ai đề phòng họ sao? Đương nhiên là không. Hô Khiếu Sơn Trang  đang nắm ưu thế lớn nhất chính là kẻ sợ có kỳ đà xuất hiện ngay lúc này nhất. Mã Đạp Tây Phong phái người đi trinh sát đã phát hiện bọn này đã tới đây từ lâu. Chúng rốt cuộc ra quân rồi, Mã Đạp Tây Phong lẫn Triệu Vũ Triết bắt đầu lưu ý.

“Hình như… Quân Mạc Tiếu chưa tới…” Mã Đạp Tây Phong quan sát kĩ đối thủ, nhưng gã không thấy cái tên gây khiếp đảm những đầu sỏ công hội.

“Chưa tới?” Triệu Vũ Triết thất vọng.

“Thằng Nghĩa Trảm bên kia, là Trảm Lâu Lan sẽ tham gia giải đấu chuyên nghiệp mùa sau.” Mã Đạp Tây Phong đột nhiên chỉ vào kẻ đang xông tới.

“Thế hả? Vậy để tôi cho chúng một bài học!” Triệu Vũ Triết thản nhiên đáp, Phân Yên Cảnh của hắn theo đó bước tới nghênh đón.