Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 92: Nhung tơ




Edit: Tịch Liêu

Ngà ngà say khiến Dương Miên Miên cảm giác bản thân như được nữ thần may mắn chiếu cố.

Đầu tiên Dương Miên Miên nghiêng đầu nhìn anh trong chốc lát, nhớ lại bộ phim đã xem qua, cô nghĩ bọn họ đã qua hoàn thành xong bước hôn hôn sờ sờ, bây giờ chỉ cần đi vào công việc tiếp theo.

Cởi quần, cô điều chỉnh vị trí chuẩn bị ngồi xuống, Kinh Sở vốn đang nằm nghỉ nhìn thấy động tác này của cô liền giật mình, như sét đánh ngay tai, anh nhanh chóng xoay người đem cô đẩy ra ngoài, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Dương Miên Miên bối rối, đợi khi cô hoàn hồn lại đôi mắt không tự chủ đỏ lên.

Không phải muốn lên giường với anh sao? Khó khăn như vậy tại sao không thể chối từ? Trong đầu cô nhất thời hiện ra tất cả những đoạn chuyện ngắn, hốc mắt lập tức ươn ướt.

Kinh Sở chưa tỉnh hồn, cúi đầu nhìn phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, vành mắt đỏ lòm, hai giọt nước mắt lượn quanh hốc mắt, anh đã hiểu sai ý tứ rồi: “Đau không?”

Những ôm hôn kia tuy đã vượt qua những tiếp xúc thân thể trước đây giữa hai người nhưng thân thể Dương Miên Miên chưa chuẩn bị tốt để anh tiến vào, tùy tiện như thế, cô không đau chết mới lạ.

Dương Miên Miên đẩy anh ra, ôm đầu gối quay mặt vào tường, hiện tại chỉ cảm thấy vừa mất mặt lại vừa khó chịu, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Kinh Sở đau lòng đến hỏng rồi, ôm cô dỗ dành: “Có đau không, đừng sợ, để anh xem.”

“Anh tránh ra đi.” Âm thanh của cô mang theo giọng mũi nồng đậm, “Anh không muốn phát sinh quan hệ với em, anh cứ việc nói thẳng, em sẽ không ép anh đâu.”

Lúc này Kinh Sở mới biết cô đã hiểu sai ý mình, từ đầu đến cuối Dương Miên Miên đều nghĩ là do anh không muốn, trong lòng cô sẽ có khúc mắc, luôn suy đoán là do anh ghét bỏ cô nhỏ tuổi, dáng người không hấp dẫn hay vì không thích cô, điều này làm anh vừa dở khóc dở cười vừa đau lòng, “Miên Miên không phải như vậy.”

“Thế sao anh lại đẩy em ra?” Đến bước này còn bị cự tuyệt, Dương Miên Miên cảm thấy chẳng còn thể diện, lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, “Chẳng lẽ còn chưa đủ nước chảy thành sông à?”

Kinh Sở sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Miên Miên, việc này không trách được em, là do anh không dạy em nên em không hiểu mà thôi.”

“Em rất nghiêm túc đọc sách và xem phim, anh không nên gạt em.”

Kinh Sở nín cười nói: “Đọc sách cũng vô dụng, thực tiễn, là thực tiễn em có hiểu chứ, bây giờ còn đau không?”

Dương Miên Miên khép chân lại, cố gắng bỏ qua hết đau đớn, cô làm sao chịu thừa nhận bản thân mình đã tạo nghiệt, đau cũng phải nhịn: “Không đau.”

“Nếu nước chảy thành sông vậy em sẽ không không đau nữa.” Ngón tay Kinh Sở quấn quanh một sợi tóc của cô, “Để em làm mẫu một chút nhé?”

Dương Miên Miên nháy mắt nhìn anh.

Kinh Sở khẽ cười, cúi người liếm nhung tơ.

Nhung tơ mềm nhẵn từ đầu lưỡi xẹt qua, hương thơm phả thẳng vào gương mặt đối diện, anh vùi đầu vào trong đó, muốn ngửi đến say.

Cô chỉ cảm thấy trái tim mình đập như trống, chưa bao giờ cùng có đụng chạm bộ phận như vậy, cảm giác hoàn toàn xa lạ, cô cảm nhận từng nơi đầu lưỡi của anh chạm tới, tê dại khác thường khiến cô theo bản năng kẹp chặt chân.

Nhưng rõ ràng hiện tại đã muộn.

Bên tai cô không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, đại não như dừng hoạt động, hình ảnh hoa mỹ xuất hiện trước mắt giống như ảo giác, trên người cô không còn chút sức lực nào cả, tim đập nhanh đến chẳng thở kịp.

Đợi một lúc lâu cô mới tìm được âm thanh, Kinh Sở đã vuốt ve lưng cô, ôm thân thể run nhè nhẹ của mình, hôn lên khóe môi cô nói: “Tiểu Dương?”

“Dạ?” Cô gian nan từ trong cổ họng phát ra tiếng động, dựa vào khuỷu tay anh nói không nên lời.

“Có khỏe không?” Kinh Sở bế cô lên, “Muốn uống nước không?”

Cô gật đầu, uống hết nửa ly nước mới cảm thấy ổn lại, cô đem mặt chôn vào trong chăn không dám nhìn anh, dư vị cảm giác vừa rồi quả thực kỳ diệu.

Đúng là thiên đường chốn nhân gian. Cô có cảm giác linh hồn mình như muốn bay ra ngoài.

Kinh Sở thấy cô ngượng ngùng, dịu dàng sờ tóc cô, định bước vào phòng tắm, Dương Miên Miên đã ngẩng đầu hỏi anh: “Cứ như vậy sao?”

“Miên Miên, anh không có chuẩn bị đồ an toàn.” Kinh Sở biết trong lòng cô không dễ chịu, nhưng anh cũng không muốn mạo hiểm.

Ai ngờ Dương Miên Miên giở tay cho anh xem, “Tặng anh này.”

Đó là một cái túi nhỏ hình vuông vô cùng bắt mắt, chính giữa nhô ra một cục, sờ một cái liền biết là gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em mua ở một cửa hàng trong trấn, người bán nói dùng tốt lắm, em sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, anh không cần lo lắng! Nhưng theo chỉ dẫn, đầu tiên em xé bọc ra…”

Kinh Sở nhận lấy đồ vật hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi?”

“Ừm.”

Đến nước này rồi, không làm có vẻ không hay, Kinh Sở vươn tay ôm ngang hông cô, nhẹ nhàng đặt lên giường, Dương Miên Miên cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng lại hết sức mong đợi.

“Đừng sợ.” Anh hôn lên trán cô, “Thả lỏng, hít thở sâu vào xem có ổn không?”

Dương Miên Miên hít một hơi thật sâu, chán nản phát hiện chẳng khá hơn là bao.

Kinh Sở nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt lỗ tai cô, vô cùng dịu dàng nói: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào, được không?”

Dương Miên Miên mím môi, định nói mình sẽ không đổi ý nhưng Kinh Sở đã hôn lên môi cô một cái, cô không trả lời chớp mắt nhìn anh.

“Chúng ta tắt đèn được không?” Anh thò tay định tắt đèn.

Đèn: “╭(╯^╰)╮ ha ha, mấy người tưởng ngắt điện là tôi không nhìn thấy gì sao?”

Mina-san: “Câm miệng.” (mina-san trong tiếng Nhật là tất cả mọi người)

Giường thảnh thơi nói: “Các người chưa thấy qua việc đời, tất cả bình tĩnh lại nào ╮(╯▽╰)╭”

Khăn trải giường khịt mũi khinh thường: “(ˉ▽ ̄~) làm như cậu đã thấy qua rồi không bằng.”

Mina-san: “Tất cả đều câm miệng cho tôi.”

“Tiểu Dương, em thật xinh đẹp.”

Dương Miên Miên cười khúc khích: “Thật không?”

“Ừm thật.” Anh không ngừng vuốt ve hôn môi cô, cảm thấy cô đã chuẩn bị tốt mới nói, “Em nghe này, tim anh cũng đập rất nhanh.”

Bọn họ không ngừng nói chuyện với nhau, nội dung có lúc chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cũng đủ làm phân tán sự chú ý của Dương Miên Miên, khiến cô không quá mức căng thẳng, động tác Kinh Sở hết sức chậm rãi và cẩn thận, rất sợ cô khó chịu, thấy cô không nói tiếng nào chỉ hơi nhíu mày liền hôn lên ấn đường của cô nói: “Ngoan lắm.”

Sau khi xong việc, Dương Miên Miên muốn thừa nhận, không phải không thoải mái, có hơi đau nhưng cũng chẳng vui sướng như trong tiểu thuyết nói, không bằng liếm liếm lúc trước, dù sao anh cũng đã rất dịu dàng với cô, làm cô cảm thấy cả người như biến hóa.

Quan trọng là bọn họ đã làm xong chuyện thân mật nhất, chỉ vậy thôi cũng đủ làm cô thấy hài lòng.

Trước khi đi ngủ, Kinh Sở hỏi cô: “Thích không?”

Cô không do dự trả lời: “Thích.”

Cô thích cùng anh có những cử chỉ thân mật như vậy, nó hoàn toàn khác với ôm hôn, những việc thế này càng phải tư mật giống như mang theo ý tứ chiếm hữu, hơn nữa chỉ có những người thân thiết nhất mới làm được, trong quá trình như vậy cô cảm giác mình rất đặc biệt.

Bọn họ đã làm được việc thân mật mà người khác không thể thay thế, người này chỉ có thể là cô, cô nghĩ thật hạnh phúc, khoảng cách giữa cô và anh càng thêm gần nhau.

Đêm khuya vắng người, bọn họ nằm trên giường ôm nhau ngủ, Dương Miên Miên đem cả người vùi trong ngực anh, ôm eo anh, Kinh Sở vòng tay bao bọc cô, cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa điềm đạm gọi: “Tiểu Dương?”

“Dạ?” Cô rúc đầu vào trong lòng anh, cảm nhận hơi thở của anh vây quanh mình, hạnh phúc và an toàn như kéo dài đến vô tận. Cô rất thích anh, cô nghĩ như vậy.

“Không có việc gì.” Anh vỗ về cô, nói, “Ngủ đi.”

Dương Miên Miên cọ cọ ngực anh, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Kinh Sở nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, chỉ thầm mong thời gian cứ đứng yên như vậy.

Từ ngày đầu tiên ở bên nhau, anh không hề nghĩ sẽ xa cô, anh suy nghĩ về cô nhiều hơn, yêu cô nhiều hơn, cảm thấy làm sao cũng không đủ, hận không thể moi tim ra cho cô, yêu một cách nồng cháy mãnh liệt nhất.

Nếu không yêu một người sâu đậm làm sao biết được cái gọi là ‘tâm can bảo bối’, đó là thứ quan trọng nhất của anh, mất đi nó giống như máu thịt bị xẻo đi, ai có thể chịu đựng được chứ?

Cả đời anh không thể không thừa nhận mất đi cô là điều đau đớn nhất.

Mặc kệ tương lai có bao nhiêu trắc trở, anh cũng nhất quyết không buông tay.

Sau khi bọn họ ngủ, rạp hát đêm khuya mới bắt đầu.

Thùng rác: “Cậu sẽ chết ngay lập tức, xin hỏi có muốn để lại di ngôn trước lúc lâm chung không?”

Áo mưa: “Mình muốn nói sách hướng dẫn còn chưa đọc xong đã bị dùng hết _(:3” ∠)_ “

Thùng rác: “Vậy bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?”

Áo mưa: “Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Mình có thể nhắm mắt.”

Thùng rác: “Ngày mai Miên Miên thức dậy sẽ vứt cậu đi, cậu có định nói gì không?”

Áo mưa: “Cô gái à đồ an toàn rất cần thiết, lần sau xin hãy dùng anh chị em của mình, cảm ơn.”

Áo mưa tốt lắm.

Dương Miên Miên tỉnh ngủ đã là giữa trưa ngày hôm sau, rượu đã tỉnh nhưng thân thể vẫn có chút khó chịu, cô vốn đi xuống giường đi WC, kết quả vừa đứng lên đã cảm thấy bất thường.

“Thật sự đau quá…..” Cô đặt mông ngồi trở lại.

Thùng rác truyền đạt lại di ngôn đêm qua của áo mưa, Dương Miên Miên 囧 囧: “Được rồi, mình sẽ nhớ…”

Vừa vặn Kinh Sở đẩy cửa vào, cô liền tủi thân làm nũng: “Hơi đau.”

Kinh Sở kéo cô ôm vào lòng dỗ dành: “Anh mua thuốc, đợi chút nữa anh xoa là ổn ngay, ngoan.”

Dương Miên Miên được anh ôm một lúc mới nhớ: “Anh không đi làm à?”

“Xin nghỉ rồi.”

“Ồ, vậy….” Cô nói, “Anh có thể ẵm em đến WC được không, chân không mở ra được.”

Cả ngày hôm nay muốn làm gì cũng không tiện, nhưng trên thực tế ngoại trừ việc đi WC thì mọi chuyện đều do Kinh Sở đưa tới tận mặt bà cô trẻ này.

“Muốn uống nước trái cây.”

Một ly nước chanh vắt được đưa tới trước mặt cô.

“Muốn ăn hạt dưa.”

Hạt dưa bóc vỏ đặt ngay trong tay cô.

“Muốn ăn trái vải.”

Trong nhà không có, anh lập tức đi ra ngoài mua, từng trái vải còn tươi được lột ra bỏ hột nhét vào miệng cô.

“Muốn ăn anh.”

“Ngoan, em coi truyền hình tiếp đi.”

Dương Miên Miên: “Hừ!”

TV: “Hỗn đản nhà các người, cả ngày ân ân ái ái chưa đủ sao, không phải đêm qua mới a a a xong à? Xem cậu kia, Dương Miên Miên, cầu giữ mặt mũi!”

Sô pha: “Cầu giữ mặt mũi, duy trì đội hình dưới lầu.”

Bàn trà: “Cầu giữ mặt mũi, duy trì đội hình dưới lầu.”

…..

Dương Miên Miên cười ha hả, bình tĩnh nghiêng đầu: “Hôn em.”

Kinh Sở cúi người hôn lên khóe miệng cô một cái.

“Nói anh yêu em.”

Anh nhịn không được cười rộ lên, kéo cô ôm vào lòng: “Anh yêu em.”

Dương Miên Miên: (w)