Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 5




Trường Nghệ thuật mà mẹ nó nói là 1 trường dành riêng cho giới nghệ sĩ, những con người theo đuổi ước mơ được đứng trước công chúng và thể hiện tài năng của mình. Nó có tài gì mà vào đó?

Nhưng thôi mặc kệ, đành phải đến xem thử vậy. Từ hè tới giờ nó lông bông quá rồi, cũng đến lúc cần học hành cho tử tế chút.

Nhưng trường đó nằm ở đâu thế nhỉ?

Nó tá hỏa lên khi nhận ra nó chẳng hề biết cái trường mà mẹ nói nằm ở xó xỉnh nào. Mà lẽ ra mẹ nó nên biết là nó không quan tâm đến mấy cái trường đó chứ nhỉ? Hay là thôi? Hôm sau mẹ có hỏi thì nói là do mẹ chưa chỉ đường cho con. Hê hê, trúng phóc!! Nó phục tài nó quá đi!!

Nhưng cái quái gì ở trên bàn thế kia? Nó cầm tờ giấy lên và đọc:

- Phố X quận y , trường Nghệ thuật Hà Nội........

Mẹ nó vẫn là người cao tay mà, hu hu.......

Lần mò tìm đến trường thông qua trí nhớ về những con đường đua xe và sự hỗ trợ đắc lực của con dế, cuối cùng nó cũng đứng trước trường Nghệ thuật Hà Nội. Theo như tưởng tượng về ngôi trường này, nó chắc mẩm rằng đây phải là 1 ngôi trường khang trang, rộng lớn, và ngước mắt lên nhìn, nó mỉm cười...... đau khổ. Đây cũng là trường à trời?

Rộng lớn à, ừ, đúng là rộng thật đấy, khang trang à, thì cũng ngang ngửa trường cũ của nó tý. Nhưng cái đáng nói ở đây là cảnh vắng hoe trong trường. Tại sao lại không có lấy 1 mống nào thế này?

Từ từ đã, để xem, hôm nay là..... thứ 2. Vậy thì cái quái gì đang xảy ra thế này?

Nó vừa đi vừa thắc mắc, qua phòng bảo vệ, nó thấy 1 tên trông có vẻ bặm trợn đang ngồi ngả lưng trên ghế hút thuốc, còn 1 đám nữa cũng mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi... đánh bài. Tên đang hút thuốc thấy nó liền ngồi dậy, lia mắt quét 1 lượt rồi hỏi:

- Mày là thằng nào mà tao chưa thấy bao giờ? Đến có việc gì không?

Nó bực bội trong lòng nhưng vẫn mỉm cười:

- Tôi là học sinh mới, đến để nhận đồng phục ạ.

Tên kia trừng mắt lên, dập vội điếu thuốc vào..... đùi làm cháy xém cả quần. Hắn đá cho mấy thằng đang đánh bài đứng dậy rồi phủi phủi quần áo, chào lễ phép:

- Dạ thưa cậu, Hiệu trưởng dặn chúng tôi đưa cậu lên phòng, mời cậu đi theo tôi ạ. Vừa nãy không biết nên có vô lễ, mong cậu bỏ qua. Chúng tôi làm nghề này phải ra vẻ 1 chút mới dọa được đám con nít bám theo các học sinh trong trường, cũng cực lắm ạ. Tôi nói thật với cậu chứ........

- Anh làm ơn dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng được không ạ?_ Nó ngắt lời hắn ngay trước khi đầu óc quay cuồng lên. Hắn bước ra khỏi phòng bảo vệ và dẫn nó đi:

- Vậy mời cậu đi theo tôi!

Nó lững thững đi theo hắn, ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ và vì những câu chuyện trời ơi đất hỡi hắn nói. Cuối cùng cũng đến được căn phòng nằm ở khu 2, sau mấy dãy hành lang vắng vẻ. Tên kia để nó ở lại rồi cúi chào, nó chào lại rồi gõ cửa.

- Mời vào!

Bước vào phòng, nó hơi ngạc nhiên về tông màu chủ đạo của căn phòng: màu hồng. Ở 1 nơi nghiêm trang mà lại có 1 tâm hồn lãng mạn vậy sao trời? Nó tò mò nhìn người đang cắm cúi bên máy tính. Đó là 1 phụ nữ trung niên, trên khuôn mặt đeo kính vẫn còn những nét tươi tắn của 1 thời xuân sắc. Nó chào:

- Thưa cô, em là học sinh mới ạ.

Bà Hiệu trưởng ngước lên nhìn:

- Ừm, rất vui được gặp em. Cô là bạn của mẹ em từ cấp 3, chào mừng em đến với trường của chúng tôi. Em sẽ học ở lớp A. Còn kia là đồng phục. Từ mai trường sẽ bắt đầu vào học. Còn giờ cô phải làm việc, hẹn gặp em lần sau.

Nó nhìn nụ cười xã giao trên khuôn mặt bà mà bỗng thấy rùng mình. Thật khác với những gì nó nghĩ, không biết ai đã sơn màu cho căn phòng này nhỉ, nó phải là màu huyết dụ mới đúng. Không hổ danh là bạn của mẹ, chẳng kịp nói 1 lời nào nó đã phải chào rồi lui ra. Thật tình, không biết có học được ở cái trường này không nữa, haizz.

Nó cầm bộ đồng phục nam trên tay, thong thả đi dạo 1 vòng quanh trường. Qua dãy nhà ở khu 2 là dãy phòng học. Nó ngó nghiêng nhìn vào thì chẳng thấy 1 cài bàn hay cái ghế nào, cả bảng cũng không có, trong phòng chỉ toàn gương. Nhìn trên cửa lớp nó mới thấy cái biển: "Phòng vũ đạo". Đi tiếp, nó thấy thêm mấy phòng nữa đề là "phòng thu âm", "Phòng kịch" "Phòng diễn xuất"...... Nó đang tìm 1 phòng mà mãi chưa thấy. đi hết dãy mà vẫn không có phòng nào mang tên "Phòng dại", tiếc thật đấy! Cái trường toàn có những phòng điên điên khùng khùng thế này thì cần tiêm phòng dại lắm chứ.

THẾ RỐT CUỘC LỚP HỌC VĂN HÓA Ở ĐÂU???

Nó gần như rú lên vì nghĩ rằng mình phải chui vào 1 cái trường không có lấy 1 bộ bàn ghế để ngồi. Trường Nghệ thuật mà mẹ nó nói đây sao? Hèn gì mà có những model như cái tên Angus, nói năng bậy bạ mà vẫn được tôn sủng như thường. Nó cười mỉa mai rồi lại tức giận nhớ về tối hôm đó, hắn dám chơi nó à? Đợi xem!!

Đến khu 4, nó mới thấy có sự xuất hiện của những lớp học bình thường. Ra là khu nó vừa đi qua là dạy về các môn năng khiếu, đây mới là khu học văn hóa. Nó xem xét từng phòng một và tìm lớp nó sắp học.

Trong lớp có 24 cái bàn đơn và 1 cái của giáo viên. Nó chấm cái bàn thứ 2 từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ. Ngày mai nó sẽ đến sớm để tranh chỗ mới được. Bước ra khỏi lớp, nó rảo bước đi lên sân thượng của trường, vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo.

Trên sân thượng lúc này gió thổi vù vù, rất hợp với nó. Từng cơn gió mạnh mẽ thổi ào qua như cuốn đi tất cả những nỗi buồn trong nó, mang lại một hơi thở trong lành, mới mẻ. Nó hít 1 hơi căng tràn lồng ngực rồi từ từ thở ra, miệng mỉm cười nghĩ đến người đó. Anh cũng như 1 cơn gió, đến quay cuồng, xoáy mạnh trong tâm trí nó và đi mãi. Anh đến nhanh và ra đi vội vàng đến bí ẩn, làm trái tim nó se thắt lại và để nó ở lại với lời hứa là sẽ mãi đợi anh.

Đã 3 năm rồi, nó không dám chắc mình đã nghĩ về anh mấy vạn lần. Mỗi lần như thế, nó lại căm hận người đã khiến anh phải ra đi và trút giận lên những kẻ kiêu ngạo khiêu khích nó. Nó trở thành Red, không những vì nó muốn làm vậy mà còn vì nó cần làm vậy. Nó sẽ tìm ra kẻ đó để anh có thể quay về bên nó, như xưa....

Nó chẳng thiếu gì. Tất cả thứ nó muốn, nó đều có được, chỉ có anh là không thể. Tại sao chứ? Tại sao nó và anh lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao cái người mà anh vẫn tôn kính gọi bằng chú lại lừa gạt 2 đứa và thản nhiên cướp gia sản của anh 1 cách trắng trợn rồi chạy trốn, khiến anh phải rời xa nó đi xây dựng sự nghiệp ở phương xa....... Nó nhớ anh rất nhiều, đã tìm anh rất lâu và khóc vì anh quá nhiều. Như lúc này đây, nghĩ lại tất cả những điều đó, trái tim nó lại quặn thắt, nước mắt lăn dài trên bờ mi. Nó ngồi thụp xuống, khóc nức nở, bao nhiêu mỏi mệt và cố gắng đều vỡ òa trong 1 khoảnh khắc.

Bóng 1 người con trai đổ dần về phía nó, nó ngước lên nhìn trong dòng nước mắt. Người đó đứng quay lưng về phía mặt trời làm nó không nhìn rõ mặt, hắn chìa tay đưa chiếc khăn tay cho nó, không nói gì. Nó cầm lấy chiếc khăn và lại khóc nấc lên. Người đó lại gần, choàng tay ôm lấy nó và vỗ về. Nó mặc kệ tất cả, vùi đầu vào vai người ta mà khóc, khóc mãi, khóc cho tới khi mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Người đó bế nó xuống phòng cô Hiệu trưởng vì không thể để nó ở phòng nghỉ trong cái trường vắng hoe thế này được. Nhờ cô chăm sóc nó, hắn quay đầu nhìn nó 1 cái rồi đi mất, khi nó tỉnh lại đã chẳng thấy đâu....

Nó từ từ mở mắt. Khung cảnh đầu tiên ập vào là..........