Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 2: Được gặp nam thần




Cộc, cộc….

-Băng Di tiểu thư, chủ tịch muốn gặp cô. Tiếng ông quản gia ở ngoài cửa phòng.

- Hazzzz, mới sáng ra mà(sáng gì nữa, mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi kia kìa), để tôi ngủ dậy rồi gặp cũng dk mà…lại khò khò

-Nhưng chuyện này rất quan trọng, cô xuống ngay đi.

- Dk rồi tôi xuống đây.(Hừ, lão quản gia đáng ghét, làm hỏng cả giấc mơ đẹp của mình)

Khó khăn lắm Băng Di mới có thể rời khỏi giường để lết thân xuống dưới tầng, vừa đi vừa ngái ngủ vừa lẩm bẩm chửi ông quản gia lắm điều, chuyện gì ông ta cũng nói là quan trọng dk.

Bỗng, Ầm

Ui da, đau quá, nhà nhiều tầng chi cho nó khổ vậy nè.

Ở dưới tầng ba của Băng Di cũng là chủ tịch tập đoàn C.E.O chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì đứa con gái hậu đậu lại bướng bỉnh. Ông và vợ mình đã li thân hơn 9 năm nay, từ bé Băng Di đã được ba nuông chiều nên tính cách mới khó bảo như vậy. Ngay cả khi trở thành thiếu nữ 17tuoi đi nữa thì cái bản tính trẻ con, ngang bướng vẫn còn y nguyên.

-Ba con xuống rồi.

Đang mải suy nghĩ thì nghe thấy giọng Băng Di nên ông giật mình. Ngước lên lại thấy bộ dạng của cô con gái mới ngủ dậy, giật mình lần hai. Trời ơi, đây có đúng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc ko vậy???

-Ủa, ba sao vậy?

-À, ko sao, tại ta thấy con hơi buồn cười.

-Hả???Bây giờ Di mới có dịp nhìn lại mình trong gương, quần áo xộc xệch, nhăn nhúm, tóc tai bù xù, mắt thì cái nhắm cái mở. Hic, mất hết cả phong độ...

-Thôi, ba đừng chọc con nữa. Có chuyện gì ba nói nhanh nhanh để con còn đi ngủ.

-E hèm(lấy lại sự nghiêm túc), con chuẩn bị đi, cuối tuần này ta cho con về Trùng Khánh với mẹ con.

-Chẳng phải ba bảo tuần sau mới về sao?

-Ta cho con về đấy học.

-Cái gì, vậy con phải chuyển trường. Ở đây con đang học tốt mà. Giờ thì tỉnh ngủ luôn.

-Ừm tốt, ngày nào cũng quậy phá mà là tốt à?

-Nhưng mà, ba, ba….

-Con đừng hỏi nhiều, ta quyết rồi, mẹ con cũng đồng ý rồi. Con ở đây gây chuyện, ta ko quản nổi thì đem con về đấy ẹ con quản. Nói xong ông đứng dậy để Băng Di ở đó với hàng vạn câu hỏi vì sao.

Nặng nhọc lê bước về phòng, cô ôm chặt con minion trong tay mà thì thầm: vậy là tao sắp phải xa ba rồi, tao thực sự ko muốn xa ba một chút nào hết. Nhưng ko phải là tao ko yêu mẹ mà ở đó mẹ đã có ngoại, có người thân rồi, còn ở đây ba chỉ có mình tao là người thân thôi, tao đi rồi ba sẽ cô đơn lắm.

Ngoài kia có một người đã nghe hết lời tâm sự của Di, ông cũng đâu muốn để cô đi nhưng đó là mong muốn của Điệp Chi-mẹ cô……

8H SÁNG TẠI SÂN BAY THƯỢNG HẢI.

-Ba à, con đi đây. Ba nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc khuya quá. Thỉnh thoảng con sẽ về thăm ba, khi con về mà thấy ba gầy đi là con giận đó.

-Ta biết rồi con gái. Con phải nghe lời mẹ đó, đừng nghịch ngợm nữa, thường xuyên gọi điện cho ta.

-Thưa chủ tịch, con nhớ rồi.

Ko cầm nổi nước mắt, cô ôm chặt lấy ba: Con yêu ba nhiều lắm. –Con gái yêu của ta.

-Con chào ba. Băng Di kéo chiếc vali to đùng tiến về phía đường băng.

CHUYẾN BAY TỪ THƯỢNG HẢI TỚI TRÙNG KHÁNH ĐÃ CẤT CÁNH.

-Chủ tịch, chúng ta về thôi.

…Ở trên máy bay, Băng Di nhìn xuống ngắm lại khung cảnh Thượng Hải thêm một lần nữa: Tạm biệt Thượng Hải, tạm biệt ba.

Hơn 2tieng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh. Ở sân bay Trùng Khánh, một cô bé tầm 17tuoi mặc chiếc áo phông hình con gấu trúc với chiec quan sooc bò, đội chiếc mũ phớt ngược ra sau, tay kéo cái vali màu nâu nhạt, trên vai đeo balo màu xanh dương đang bước đi rất tự tin trước ánh nhìn của bao nhiêu người.

-Tiểu Di!!!

-Mẹ

…Trên đường lái xe về, mẹ hỏi cô nhiều thứ lắm, nào là con sống voi ba có tốt ko, có dk ba chiều chuộng ko rồi đủ thứ chuyện khiến cô phải lần lượt trả lời hết các câu hỏi của mẹ đến đứt hơi luôn.

-Di à, con có thực sự muốn sống cùng mẹ ko vậy?Tự nhiên mẹ hỏi cô một câu giống như cô ghét mẹ lắm ấy.

-Sao mẹ lại hỏi thế, nếu ko muốn con đã ko về đây rồi.

-Ừ, mẹ biết rồi, mẹ xin lỗi vì hỏi con câu đấy. Con gái đừng giận mẹ nhé.

Thấy mẹ cuống quýt xin lỗi mình, Băng Di phì cười nhưng trong lòng thương mẹ biết bao. Lúc cô 10 tuoi thì ba đi Mỹ, nên cô dk về Trùng Khánh ở với mẹ. Sau 2 năm ba về nước, ông đón cô trở lại Thượng Hải. Kể từ đó đến giờ cũng đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại mẹ. Mẹ cô chẳng thay đổi gì nhiều. Bà vẫn rất trẻ đẹp, tài giỏi

Khi mới kết hôn và nhất là khi sinh ra cô, mẹ và ba sống rất hạnh phúc. Nhưng về sau, ba là chủ tịch một tập đoàn lớn nên công việc bề bộn, ko thường xuyên quan tâm tới mẹ dk. Lúc tập đoàn bắt đầu lớn mạnh thì cũng là lúc hai người quyết định ly thân, mỗi người ở một nơi. Mẹ thì về Trùng Khánh theo đuổi việc thiết kế thời trang, còn ba thì vừa quản lí tập đoàn vừa nuôi cô khôn lớn. Nói là ba chăm sóc cho cô thì ko đúng lắm vì từ nhỏ Di Di toàn dk vú nuôi và đám người hầu lo cho từng thìa sữa tới miếng cơm, chứ có thấy ba nuôi lớn cô hồi nào đâu.

8 năm sau, ba trở thành một doanh nhân nổi tiếng thì mẹ cũng đã là chủ tịch của một công ty thời trang. Và đương nhiên Băng Di sẽ là thiên kim tiểu thư rồi. Thực ra, nếu ko biết thì ra đường ai cũng nghĩ cô chỉ là một cô gái bình thường. Với cách ăn mặc và tính cách của mình, cô sẽ làm mọi người té ngửa nếu nói mình chính là tiểu thư của tập đoàn C.E.O

…Đến nơi rồi, mẹ dừng xe trước một căn nhà 3 tầng trông khá cổ điển. Băng Di bước vào trong, ko khỏi ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà được trang trí, thiết kế cực kì đẹp mắt. Nó hoàn toàn khác với ngôi nhà sang trọng của ba, rất giản dị nhưng toát lên vẻ quý phái, thanh khiết giống hệt mẹ cô vậy.

-Con ko thích ngôi nhà này sao? Mẹ hỏi cô

-Dạ ko, tại con thấy nó dk thiết kế đẹp quá nên mới ngạc nhiên thôi.

-Vậy mẹ đưa con lên phòng mới tham quan nhé.

Trước mặt Di Di là một căn phòng sơn màu xanh dương nhạt, xung quanh tường dán toàn những nhân vật cô yêu thích và đặc biệt hơn nữa là trên giường có đến hơn chục con gấu bong khác nhau. Cô choáng ngập vì căn phòng này giống như là thế giới riêng của cô vậy. Mẹ nhìn thấy cô vui như vậy cũng hạnh phúc lắm, đã lâu rồi mới thấy bà nở một nụ cười mãn nguyện.

…Càng ngày Băng Di càng thấy yêu cái Trùng Khánh này hơn. Cô bắt đầu làm quen với mọi người ở gần đấy, ai cũng yêu quý cái cô nhóc bướng bỉnh mà lại rất tốt bụng ấy.

Sáng chủ nhật, Di Di bị đánh thức bởi tiếng la hét của bọn trẻ ở khu phố. Lần đầu tiên trong đời cô thức dậy vào lúc 6h sáng, kì tích, kì tích. Bước ra ban công trước phòng, ngắm nhìn cảnh mặt trời đang từ từ nhô lên cao như một quả bóng bay khổng lồ,(trước giờ mình đã bỏ lỡ cảnh đẹp này sao???)Cô dang tay, hít thở bầu ko khí trong lành, đón từng cơn gió mát rượi vào lòng.

Bỗng một tên con trai lọt vô tình vào tầm mắt của cô, nhà hắn chính là căn nhà đối diện nhà cô. Hắn đứng khoanh tay, ánh mắt lơ đãng đang nhìn cô, tự nhiên hắn cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh rất dễ thương. “Hảo soái” cô thầm nghĩ, nhưng mà nhìn tên này quen quen, gặp ở đâu rồi nhỉ? Cô nhăn mặt, cố nghĩ ra xem mình đã gặp hắn ở đâu.

-Á, VƯƠNG TUẤN KHẢI CỦA TFBOYS. Tiếng hét của cô làm lũ trẻ đang đá bóng phải giật mình nhìn lên, cô cười xòa bảo bọn chúng “cho chị xin lỗi, các e cứ đá bóng tiếp đi”, chúng lại tiếp tục đá bóng. Còn cô cứ đứng dụi mắt lien tục, mình có nhìn lầm ko vậy ta, hay hôm qua chơi game nhiều quá nên hôm nay mắt có vấn đề rồi, nhưng mà rõ ràng………………Hắn lại nhìn cô, bật cười rồi đi vào.

Cô lao xuống nhà với tốc độ nhanh nhất có thể, gọi ngoại, gọi chị giúp việc cứ ầm ĩ cả lên. Cái giọng vàng anh của cô làm cho bà và chị giúp việc phải đau đầu, người đi bên ngoài cũng tưởng là có chuyện gì.

-Ngoại ơi, cái nhà đối diện nhà mình là của ai vậy ạ?

-Là của vợ chồng bác Vương đó con.

-Vậy ạ?Nhà họ có 1 cậu con trai đúng ko hả ngoại?

-Đúng rồi đó tiểu thư, cậu ấy vừa đẹp trai, học giỏi lại hát hay, là thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng, có nhiều cô gái theo đuổi lắm . Chị giúp việc nói xen vào, ca ngợi hết lời

Băng Di: á khẩu luôn rồi(vậy là mình ko nhìn lầm)

-Tiểu thư, cô bị sao thế, tự nhiên ko nói gì nữa?

-À, ko….ko sao hết, tôi lên phòng đây.

______Băng Di’s room______

“Ôi trời ạ, cái tên đó chính là Vương Tuấn Khải sao? Vậy mà mình tưởng nhìn lầm chứ? Nhưng mà khoan đã, mình đâu phải fan của hắn nhỉ?”

Đảo mắt quanh phòng, toàn ảnh của Dịch Dương Thiên Tỷ, “Thiên Thiên, unnie chỉ yêu mình em, ko cần tên Nam thần đó”