Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 27: Đêm thất tình của dinner




Tâm tình mấy hôm nay của Dinner rất phức tạp. Không, phải nói là từ sau khi nó trưởng thành biến thân được ấy, tâm tình liền chưa từng đơn giản qua. Trong 200 năm qua, nó vẫn cứ nghĩ mình là một con gà rừng chưa từng lo nghĩ, có móng vuốt mạnh mẽ bén nhọn hơn so với mấy con gà rừng khác, nhưng mà nó chưa bao giờ đòi hỏi cao xa gì. Vẫn như cũ, vẫn thích ăn loại trái cây mà mấy con gà rừng khác thích ăn, làm chuyện mà mấy con gà rừng khác thích làm.

Nhưng mà nó trước sau vẫn là không giống với mấy con gà rừng khác, nó mơ hồ có thể cảm thấy, nó không thể hòa nhập vào trong đàn gà rừng được, giống như sâu xa bên trong nó chắc chắn có được một nhân…. gà sinh không đồng dạng vậy đó.

Cho tới một ngày, một đoạn nói chuyện của chủ nhân nó – Lâm Kỳ, cuối cùng khiến cho hết thảy bí ẩn đều nổi lên mặt nước.

Một ngày kia, nó rốt cuộc sống qua được giai đoạn trụi lông dài đằng đẵng, cùng quá trình biến hóa xương cốt đau đớn, trên người mọc ra lông chim xinh đẹp, trên cánh cũng có hoa văn uy vũ có thể đe dọa kẻ địch.

Sự tự tin của Dinner càng ngày càng tăng!

Cũng vào ngay hôm đó, nó gặp được một bóng hình khiến nó phải nhớ thương. *(dịch đến đây tự dưng nổi da ga vợi *run*)

Nàng ấy, có bộ lông màu cam như ngọn lửa vậy, dáng người thon thả cùng đôi cánh rộng lớn, tiếng hót của nàng đánh thẳng vào trái tim nó. *(con gà này văn nghệ vãi nồiლ(¯ロ¯ლ)  )

Lâm Kỳ nói với nó, đó là kẻ địch. Nàng làm sao có thể là kẻ địch chứ!

Dinner bắt đầu ngày ngày nhìn về phía đối diện vách núi, tự suy ngẫm về vấn đề nhân nghĩa hiếu trung. Một bên là người chủ nhân bắt nó về cắt móng nó nhổ lông gà của nó xem việc tra tấn nó để làm vui, một bên là con chim mái cùng tộc xinh đẹp nhìn qua đã khiến nó lay lất, đây là loại rối rắm ra sao cơ chứ…. *(╮(‾▿‾)╭)

—— nói chứ này còn cần suy nghĩ hả, người bình thường đều sẽ vứt bỏ tên chủ nhân vô sỉ vô lương kia mà lựa chọn cái sau rồi đó!

Dinner chìm vào trong lốc xoáy không thể lựa chọn được, cho tới khi một câu của Trưởng lão đã nhắc nhở nó ——

“Nếu mi không qua được, vậy để nó qua bên đây với mi thì không phải được rồi ư”.

Dinner thông suốt, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, vấn đề làm nó rối rắm mấy ngày nay rốt cục đã được giải quyết rồi! Đúng thế, nó vừa không nỡ*(chắc không??)rời khỏi chủ nhân, lại vừa muốn được ở bên cạnh con chim mái kia, thế thì đem người ta dụ qua đây vậy!

Dinner vứt hết muộn phiền, vô cùng thoải mái mà rời khỏi vách núi, hớn hở chạy đi tìm Lâm Kỳ, nó không chờ nổi mà muốn đem suy nghĩ của mình nói cho cậu.

Vì thế vui quá hóa buồn, không chú ý một cái đi ngang qua sân tập bắn, lại rụng mất một đống lông lớn nữa.

Tại sao duyên phận của nó với lông chim của nó lại mỏng tới vậy chứ!

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, bay trên không nhất định phải chú ý an toàn giao thông nha~

Vì thế vào đêm mùa rét đến, ánh trăng không quá sáng, Dinner thừa dịp bầu trời tối đen lặng lẽ bay về hướng tộc bán thú nhân. Nó nhớ rõ con sói ngốc kia từng nói, thính giác và khứu giác của tộc bán thú nhân cũng không có bén nhạy như thú nhân, cho nên cũng không có lo lắng sẽ bị phát hiện cho lắm. *(romeo và juliet phiên bản gà rừng:v)

Lãnh địa của tộc bán thú nhân kém hơi xa so với tưởng tượng của Dinner, bọn họ không có rừng cây rậm rạp, chỉ có một ít bụi cây thấp bé mà thôi. Dinner nhanh chóng đã xem xét xong địa bàn của bọn họ ngay trên bầu trời, ngay cả phân nửa kích thước của khu rừng cũng không tới nữa, một bên khác thì giáp với biển. Mấy trăm tên bán thú nhân này đều ở cùng nhau, dùng tảng đá xây nên chỗ dung thân tránh mưa tránh gió.

Dinner vươn vuốt sắc, phối hợp với các chỗ móc câu ngay xương cánh treo bản thân trên vách núi, im lặng mà nghe động tĩnh của bán thú nhân một hồi.

Trong đêm tối mơ hồ truyền ra tiếng khóc trong trẻo lạ thường của thứ gì đó, còn có tiếng quát mắng nặng nề, cùng với tiếng bọt nước tung tóe. Nhưng mà Dinner cũng không quan tâm tới mấy cái này, mục đích nó đến đây chỉ có một thôi à!

Dinner thò đầu ra, ánh mắt lướt qua từng con một trên người mấy con vũ điểu đang vùi đầu vào cánh ngủ kia.

—— Cái con này sao vậy, màu lông xám xịt như thế! Xấu muốn chết!

—— Còn con kia nữa! Đường đường chim trống vậy mà bộ dạng còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn chim mái, cõng người nổi sao!

—— Con này thì màu sắc không đỏ không cam á, rốt cuộc là trống hay mái chớ!

Dinner dò xét một vòng, cuối cùng cũng thấy được bóng hình mình tương tư bấy lâu. Nàng ấy một mình một người*(chim chứ??)nằm trong một góc, bên cạnh đặt một cái máng gỗ để thức ăn, thể hiện rõ ra địa vị đặc biệt của nàng.

— Nàng chắc chắn giống như ta vậy, chỉ phục vụ cho người cao cấp thôi á, chúng ta thật sự là rất môn đăng hộ đối mà!

Dinner nghĩ thế, lặng lẽ đi vào nơi nghỉ ngơi của vũ điểu, đi về hướng về nàng ấy của nó.

“Ùng ục —-” Tình yêu à, ta đến đưa nàng rời đi đây.

Con chim mái màu cam kia bỗng nhiên mở to mắt ra, liền nhìn thấy một con chim trống màu rực rỡ như lửa cháy sắc mị mị mà đùa giỡn lưu manh với mình, lập tức tung cánh ra dựng thẳng lông lên, cảnh cáo kêu: “Quác quác!”

Dinner hoảng sợ, phịch cánh lùi lại ba bước: “Cục cục, cục cục….” nàng mau đi cùng ta nhanh, bọn họ là kẻ địch đấy!

Con chim mái cũng không thèm quan tâm tới, vẫn như cũ kêu đe dọa Dinner, mấy con vũ điểu khác nghĩ ngơi ở chung quanh cũng bị làm thức giấc, bắt đầu gọi “quác quác” loạn cả lên, nơi này lập tức hỗn loạn cứ như là chuồng gà vậy.

[Sao vậy chứ, đều la ó cái gì đó hả!] Có bán thú nhân cầm gậy gỗ gõ lên mặt đất, cảnh cáo vũ điểu giữ im lặng.

Dinner vừa thấy có kẻ địch xuất hiện, lập tức như tia chớp mà nhảy vèo xuống vách núi, còn ôm lấy một trái tim thiếu nam bị vỡ tan thành ngàn vạn mảnh, quay về khu rừng đi tìm Lâm Kỳ cầu an ủi.

Lâm Kỳ đương cuộn mình ngủ say bên dưới bộ lông xù mềm mại của Salou, đột nhiên một trận gió lạnh thổi quét qua, Salou phản ứng nhanh chóng biến thành hình người, ôm Lâm Kỳ nhảy tránh ra.

Lâm Kỳ xoa xoa ánh mắt ngủ chưa đã giấc, chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Dinner khoác đầy người bông tuyết, đang dùng đầu đáp đất ngay tại chỗ hai người vừa ngủ, giũ ra một tầng tuyết dày cộm trên mặt đất.

Dinner nhào tới bị né tránh, lần nữa bị đả kích nghiêm trọng, dứt khoát chơi xấu không đứng lên, liền dùng tư thế 45° xinh đẹp đau thương mông hướng lên trời mà nằm ngang trước mặt Lâm Kỳ.

“Đây, đây là sao thế này?” Chẳng biết tại sao đang ngủ lại bị đánh thức, kẻ đầu sỏ còn không chịu đứng lên khỏi địa bàn của mình, Lâm Kỳ vô tội mà nhìn nhìn con chim to nằm ngay đơ trên mặt đất, lại quay đầu nhìn nhìn Salou.

Bộ dạng Salou hoàn hoàn nhìn không ra là bị đánh thức, cánh tay dài duỗi ra, lấy cái áo khoác lông thỏ qua choàng lên cho Lâm Kỳ, nói: “Chẳng lẽ lại rụng lông ư?”

Lâm Kỳ lắc đầu, chen chân vào đá đá cái mông của Dinner, nói: “Ê, không cần ngạo kiều nữa, mau đứng tên cho ta”.

“Cục cục tác ——” Dinner tỏ tình bị từ chối, lại chịu khổ bị chủ nhân ngược đãi càng thương tâm hơn, vẫn cứ tiếp tục giả xác chết.

Lâm Kỳ ngáp một cái, bất đắc dĩ nói: “Nhìn cái đức hạnh này của mi, sẽ không phải là thất tình đấy chứ”. *(chỗ nào nhìn ra được vậy @@? *cầu giải đáp*)

“Cục cục tác! Tác!” Đúng thế, chính là thất tình á! Thấy Lâm Kỳ gợi ra đề tài, Dinner lập tức bật lên khỏi mặt đất, liền ‘cục cục’ gọi loạn lên với Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ vươn ngón út móc móc cái lổ tai bị Dinner làm phát run, nói: “Đừng tác nữa! Tác cả buổi cũng chả hiểu mi đang nói gì hết á. Tối thui mà mi còn ở đó thất cái quỷ tình gì chứ, chỗ này chỉ có một con vũ điểu là mi, mi không phải là muốn đi vượt chủng tộc đó chứ?”

Nói xong lại cảm thấy vượt chủng tộc cũng chả có gì, cậu với Salou chẳng phải là vượt chủng tộc hay sao! Chẳng những vượt chủng tộc, còn vượt thời – không vượt giới tính ấy chứ.

—— Ể, tưởng tượng như thế, tình yêu của ông đây với Salou thật sự là rất vĩ đại đó nha!

Nhìn thấy chủ nhân nhà mình rõ ràng đang thả hồn, Dinner bất mãn mà kêu “cục cục” hai tiếng, kéo lực chú ý của cậu lại. Lâm Kỳ nhìn Dinner từ trên xuống dưới, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Mi chắc không phải chạy tới địa bàn của tộc bán thú nhân để nhìn con chim lần trước gặp được đó chứ?”

“Tác!” Đúng thế! Dinner kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, cho rằng loại tinh thần vì yêu mà mạo hiểm này của mình thực sự là rất đáng ngợi khen.

“Mi ngốc đấy à!” Lâm Kỳ chìa tay tát một cái lên đầu Dinner, “Lúc này bán thú nhân còn chưa có biết chúng ta cũng có vũ điểu, mi chính là vũ khí bí mật của bọn ta đó! Chạy qua tùy tiện như thế bị phát hiện thì làm sao giờ hả!”

Đầu Dinner nghiêng một cái, khinh thường nói: “Cục cục!” Ta làm sao có thể bị phát hiện được chứ!

Lâm Kỳ xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, “Quên đi quên đi, thấy mi thế này, khẳng định là bị người ta từ chối rồi, hôm nay liền cho phép mi nằm trong góc vậy”.

Dinner nghe thế, xoay người đi về phía trong góc, lại nhớ ra thứ gì đó ban nãy ở địa bàn của bán thú nhân nghe được, vội vã kêu với Lâm Kỳ: “Cục cục! Cục cục tác!” Ta ở chỗ đó của bọn họ nghe được tiếng khóc khá lạ, không giống bán thú nhân á.

Lâm Kỳ hiển nhiên nghe không hiểu, phủi tay về phía nó: “Đừng tác nữa! Ngủ mau!” Nói xong lại ngáp một cái, kéo Salou đổi qua một chỗ khô ráo khác ngủ tiếp.

Dinner sau khi thất tình, nỗi khổ tâm lại bị phí phạm liền lắc lư trong gió.

“Còn đứng hứng cái gì gió đó, đi ngủ mau!”