Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 47: Hôn một cái, anh nói cho em




Đại Hùng vừa dứt lời, Hoặc Cố Chi và Ngu Vô Song đồng loạt trầm mặc, cậu ta đi theo Lệ Thanh Thần ít nói đã lâu , bị tính cách kín kẽ đấy làm cho phát điên rồi, hiếm có cơ hội bát quái, hứng thú bừng bừng trên mặt.

“Chị Vô Song, chị không phải không biết, anh Hoắc và lão đại của em đều giống nhau, đều là người đàn ông tốt không gần nữ sắc. Có biết bao người muốn gả con gái cho đại ca Hoắc, nhưng anh ấy ngay cả liếc cũng không thèm cho người ta!”

Anh Hoắc có thể làm bạn tốt với lão đại của bọn họ, không chỉ bởi vì giao tình trong quân đội trước đây, mà hai người họ thực sự có cùng trí hướng, người đàn ông như lão đại anh ta còn tưởng đã hiếm, sau lại biết thêm Hoắc đại ca, mới biết thì ra người này mới thực sự là người đàn ông tốt si tình.

“Đại Hùng, hôm nay cậu hơi nhiều lời rồi đấy!”, HOắc Cố Chi thấy sắc mặt cô không tốt, anh thở dài trong lòng, cũng không muốn làm khó cô.

Chỉ có thể cau mày, nghiêm mặt nói với Đại Hùng, “Tìm cậu không phải để cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của em, mà để cậu làm việc cho tôi, khi nào Toàn gia xuất hiện?”

Thông minh như anh sao có thể không cảm thấy cô đang kháng cự? Anh vẫn không thể đi vào lòng cô, sao cô có thể cam tâm tình nguyện sinh cho anh một đứa con chứ?

Ngu Vô Song cảm nhận rõ ràng bàn tay đang siết chặt quanh hông mình, mặc dù giọng nói của anh vẫn bình thản, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc khác thường của anh.

Theo bản năng, Ngu Vô Song ngước lên nhìn anh, môi mỏng mím lại gần trong gang tấc, vẫn là sự lạnh lùng trước sau như một, chỉ

là bây giờ ánh mắt sắc bén khiến người ta nhìn thấy là sợ.

Cô đột nhiên nghĩ đến, người đàn ông này bây giờ đã ba mươi tám tuổi rồi, ở tuổi này những người đàn ông bình thường đều đã sớm kết hôn từ lâu, thậm chí có khi con cũng đã mười mấy tuổi rồi, những năm gần đây bên cạnh anh chỉ có một mình cô, mặc dù đã nhận con nuôi, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là máu mủ của anh.

Đại Hùng nghe vậy, chợt im lặng, nhạy cảm nhận ra không khí không còn náo nhiệt như trước, anh ta cũng không biết mình đã nói sai ở đâu, nhưng cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi.

Chỉnh lại vẻ mặt, anh ta bắt đầu nói chuyện chính: “Hôm nay là ngày Dư Bảo Trân tốt nghiệp từ Canada trở về, Giản An Dương cũng đã sớm tới sân bây đón cô ta, chắc sẽ nhanh về thôi!”

“Được, cậu mang thêm huynh đệ đến giám sát bọn họ, tôi với Vô Song về trước.” Hoắc Cố Chi gật đầu một cái, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra sự mất hứng, chậm rãi lên tiếng, “Đại Hùng, quan hệ của tôi và Vô Song rất phức tạp, không phải hai ba câu là có thể nói rõ ràng, cho nên tôi hy vọng sau này không phải nghe những câu chuyện đùa giỡn như thế này nữa.”

Anh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh càng thêm băng lãnh, Hoắc Cố Chi quay lưng lại nên Đại Hùng không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưn vẫn cảm thấy anh đang không vui, sắc mặt tái lại, vội vàng xin lỗi: “Anh Hoắc, thật xin lỗi, em không nên lắm mồm. Đây là chuyện của anh và chị dâu, còn chưa tới phiên em chen miệng!”

Nói xin lỗi xong, anh ta liền mở cửa xuống xe, lúc này ngược lại gọn gàng không khiến người ta phiền lòng.

………….

Hoắc Cố Chi cũng không dừng lại mà trực tiếp lái xa về nhà, dọc trên đường đi, bên trong xe yên tĩnh một hồi, hai người đều không lên tiếng.

Anh đang cảm thấy rất ảo não, tại sao người phụ nữ này vẫn máu lạnh như thế? Anh còn phải chờ đến bao lâu mới có thể bước vào tim cô?

Mà Ngu Vô Song cũng khốn khổ suy nghĩ, người đàn ông này đúng là âm tình bất định, Đại Hùng người ta chẳng qua là thuận miệng hỏi thăm, sao anh ấy lại nổi nóng rồi?

Rõ ràng là anh ấy chủ động đề nghị tránh thai, trước đó luôn mang bao cao su, cho dù là quên, cuối cùng cũng sẽ cho cô uống thuốc, hơn nữa theo thái độ của anh với bảo bảo, rõ ràng là anh ấy không thích trẻ con.

Hoắc Cố Chi tức giận đến tâm can tim phổi đều đau, tiểu nha đầu này sao lại không biết chăm sóc anh như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn anh tuyệt tự?

Nghĩ tới đây. Hoắc Cố Chi hơi mất bình tĩnh, một bên lái xe, một bên buồn bực, chợt nghe thấy cô hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Đã gần bảy giờ, trời cũng đã tối, ngoài đường còn rất ít xe cộ qua lại, lúc này những người bình thường đều đã quây quần ăn cơm bên gia đình, thế nhưng bây giờ chỉ có anh và cô ở cùng nhau.

Ngu Vô Song cảm thấy duyên phận quả thật là thứ vô cùng kỳ diệu, năm đó cô cực kỳ ghét người đàn ông cợt nhả nóng nảy này, nhưng sau này sống chung với nhau mới phát hiện ra anh căn bản là người ngoài lạnh trong nóng, cũng không biết vì sao năm đó anh lại làm chuyện bỉ ổi hạ lưu với cô như vậy.

“Hoắc Cố Chi, nói thật đi, năm đó anh để ý em là vì cái gì?”

Đã vào mùa xuân, không khí tràn ngập mùi hoa tươi thơm thoang thoảng, tâm tình Ngu Vô Song buông lỏng, không suy nghĩ nói: “Thật ra em cũng có một việc rất muốn biết, tại sao anh có thể phân biệt em với Giản Uyển Linh giả mạo?”

Vấn đề này đã giấu trong lòng lâu lắm rồi, cô vẫn không hỏi, bởi cô nghĩ đó đều là chuyện đã qua, những thứ đã qua thì có biết cũng chẳng để làm gì. Nhưng tối nay cô có chút ngạc nhiên, có lẽ những năm gần đây thân cận, quen thuộc đến nỗi cô có thể đứng trước mặt anh mà không chút kiêng kỵ.

Cô nghiêng người dựa lưng vào ghế tựa, cửa sổ xe khẽ mở, gió thổi bay tóc cô, nhưng lại có vẻ tiêu diêu rất đẹp, cô ngồi yên nhìn anh ngạc nhiên, khiến tâm tình rối rắm của Hoắc Cố Chi nhất thời tốt hơn, đáy mắt thoáng qua ánh sáng khác lạ.

“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em!” Anh giương lên môi mỏng, nụ cười bên môi phóng đãn, mơ hồ lộ ra một tia không kiềm chế được. Rõ ràng là giọng điệu lưu manh, nhưng anh lại nói rất tự nhiên, “Nếu không làm thì nhất định không nói cho em biết!”

Vừa đúng lúc xe tiến vào đường hầm, ánh đèn bên trong ảm đạm, ánh vàng của đèn cao áp chiếu vào bên trong xe khiến người ta có cảm giác mập mờ nhàn nhạt.

Trong hoàn cảnh này, trong lòng Ngu Vô Song chợt hiện lên cảm xúc ngọt ngào khó hiểu, gió xuân ấm áp thoảng qua mái tóc đang phiêu tán, đuôi tóc chạm lên mặt anh thật là tê dại.

Khi Hoắc Cố Chi còn cho là cô muốn từ chối, cô đột nhiên che má, tiến gần phía trước, nhanh chóng hôn bẹp một cái lên má anh.

Hôn xong, cắn môi mềm mại đáng yêu lên tiếng: “Bây giờ nói được chưa?”