Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 18




Như đã hứa, nó tập rất nghiêm túc và hắn hài lòng về điều đó. Nhưng đổi lại nó hứa phải tập thì là một cái giá khác còn đau hơn, chuyện là:

12h đêm…

– sau lưng chết đi được.

– Cô im đi, tôi ngủ không được đây này. _ Hắn thét lên.

– Á a… đau chân quá. – nó thét lên to hơn.

Sáng hôm sau…

Nó dậy sớm vì còn có chuyện bận, đang lục đục chuẩn bị đồ ăn sáng dưới bếp, thì nó nghe tiếng của hắn đi vào. Nó giả bộ không nghe, hắn uống ngụm nước xong thì đi tới chỗ nó, đứng sau lưng nó mà vỗ vai:

– Này cô…

Nó quay người lại… ” cái gì thế này”… Nó đeo kính râm trong nhà, hắn hơi hoảng một chút nhưng rồi lại bật cười sảng khoái, nhìn nó thật chẳng khác gì đứa thần kinh ( nặng lời quá). Tới lúc này, nó chẳng còn cách nào khác là lục lục trong chiếc túi để trên bàn. Đưa ra trước mặt hắn một chiếc gương, kèm theo đó là lời nói như phỉ báng:

– Anh xem mình lại chưa mà cười tôi hả?!

Thật không thể tin nổi là… Sao…sao…:

– Mắt của tôi.

Đôi mắt của hắn thâm sầm lại, bọng mắt sưng cả lên, nhìn chẳng khác gì là Panda. Nó cất gương vào trong túi trong sự ngỡ ngàng của hẳn, kèm theo đó là câu nói hết sức tỉnh táo:

– Giờ thì hiểu vì sao tôi lại đeo kính chưa.

Nhắc đến đây hắn mới nhớ, liền đưa tay giựt lấy chiếc kính râm trên mặt nó, nó chỉ kịp thốt lên:

– Đừng…

Nhưng muộn rồi, hắn đã thấy hết. Hắn sửng sốt lần nữa và đưa tay lên quệt một đường gần bọng mắt của nó, kèm theo là lời nói hết sức ngạc nhiên:

– Cô… trang điểm sao?

Thật sự là khác quá, mọi bữa nó chỉ quệt son lên là đã thấy tươi tắn rồi vì nó tuy thây (ế lộn thân) không bằng ai nhưng nhan sắc thì cũng không phải dạng vừa. Nó mím môi không biết nên làm thế nào, nhưng trong lòng thì..:

” Thấy mình đẹp quá nên cứng họng luôn chứ gì”

Không ai đi guốc được trong bụng hắn, kết quả là:

– Cô có biết bao nhiêu tháng mới tới halloween không?

Ớ… cái thằng này, nó phải mất cả tiếng đồng hồ để che đi bọng mắt thâm, hắn đã không khen thì thôi, đằng này…nguyên một gáo nước lạnh chứ không đùa.

Nó hầm hực cầm lấy chiếc túi và đi ra ngoài. Hắn vừaa đeo kính vừa cười:

– Nhưng cũng đâu đến nỗi.

Hắn liền chạy ra ngoài bếp, thì thấy nó vừa cầm tay nắm cửa, hắn lập tức nói không thương tiếc:

– Nhưng nhìn Đẹp lắm.

OMG, nó thật hạnh phúc, rốt cuộc thì hắn cũng nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của nó, nó nở nụ cười biết ơn cho hắn, và lập tức nhận một gáo thứ hai không chần chừ:

– Nhưng vẫn chưa đến Halloween đâu.

Thật đúng là cái thằng đáng ghét mà, nó không nói một câu nào liền lập tức mở và đóng rầm cửa lại. Hắn bây giờ mới thấy lạ liền chạy ra ngoài cửa nói lớn:

– Hôm nay chủ nhật cô đi đâu ấy?

– Đi đâu kệ xác tôi – Nó thét lên.

– Nhưng dù sao cũng đừng dọa người nghe? – Hắn nói kèm theo một nụ cười thật tươi.

– Anh im đi.

Hắn cười khi nghe nó nói thế, đứng nhìn cái bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần hắn thở dài rồi đi vào nhà.

Nó đi trên đường thì không ngừng rủa hắn, đúng là chẳng ra làm sao, nó cũng không hiểu lý do gì khiến nó có thể tiếp tục sống trong căn nhà đó, với cái tên trời đánh khốn kiếp kia chứ.

Một lúc lảm nhảm, nó cũng đến nơi mà nó muốn… trường súng…

– chào chú…

– Con cần gì. – Một ông tuổi trung niên cười khi thấy nó.

– Cho con một chỗ.

– Đây. Con đi đến chỗ này đi.

Nó xem xét lại rồi nói:

– Đây là trường súng sơn mà.

– Ơ thế cháu định tập súng thật à? Cháu đủ tuổi không đấy, mặt non thế kia mà s…

Ông ấy tắt ngấm khi thấy nó đặt lên bàn một khẩu súng ngắn màu đen, ông ta không thể tin nổi nó. Đáp lại cái sự ngây người kia, nó hỏi:

– Bây giờ thì sao đây ạ?

– Cháu…đi thẳng đi…

Nó cầm theo cây súng và đi về hướng ông ấy nói.

Sau một hồi chuẩn bị, súng đã lên nòng, tai nghe chống tiếng ồn và kính đã sẵn sàng…

“Đoàng…Đoàng…Đoàng” – Ba tiếng súng phát ra rõ to. Nó liền thành thạo lấy chiếc ống nhòm ra thì đã có người công bố kết quả:

– 8,9,9 Không tệ

” Quen quá” – Nó lập tức quay người về hướng người nó. Nó ngạc nhiên hơn cả:

– Thuận Lâm ???

Và đáp lại đó là một khuôn mặt thanh tú, anh thả ống nhòm xuống và cười với nó, một nụ cười mà dù nhìn bao lần nó cũng vẫn bị say nắng. Không chần chừ giây phút nào, nó thả súng xuống và chạy lại chỗ của Thuận Lâm ôm lấy ôm để, suýt chút nữa là có án mạng