Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 32




Trước cổng YG, hai người đang hí hoáy với bác bảo vệ:

– Hai cô cậu là thực tập mới thật sao? – bác ấy hỏi

– Thật ạ. – Hắn điềm tỉnh móc ra hai chiếc thẻ.

Bác ý đang chăm chú thì nó mở miệng dục:

– Bác nhanh nhanh đi ạ?!

– Sao cô bé này trông nghi nghi thế nhỉ? Fan hay sao mà lại thế?

Bác ấy nheo mắt lên khi thấy nó tơm tớp. Hắn ngay lập tức biện hộ:

– Thì ai mà chẳng có Idol chứ ạ? Trước khi được chọn, chúng cháu cũng là người thường thôi mà?!

– Được rồi, hai cô cậu vào đi.

Hai người líu ríu cảm ơn bác ấy rồi đi vào, nó cũng lãnh được cái chửi trong thang máy:

– Tôi đã nói là phải bình tĩnh, có muốn gặp chừng nào thì cũng phải kiềm chế, chứ lát nữa mà gặp anh ấy, cô làm tôi mất mặt thì tôi biết làm sao chứ? Không biết giữu thể diện cho mình thì làm ơn nghĩ cho người khác với. Cô có hiểu không?

– Vâng, xin lỗi, tôi xin lỗi. – Nó chỉ biết đáp lại như thế.

Hai người đi vào một phòng khá rộng, có ghế sofa ở đó. Nó liền nằm ngay xuống để tận hưởng cái cảm giác được nằm trên chiếc ghế mà những Idol từng ngồi, trong khi hắn đang gọi điện thoại cho ai đó. Thật là sung sướng. Nó úp mặt xuống mặt ghế mà tận hưởng, hắn tắt máy rồi nhìn xuống nó:

– Cô đang làm gì thế hả?

– Tận hưởng chứ làm gì? Anh có biết đã bao nhiêu thiên thần đã ngồi ở đây không? – Nó thì thầm

– Đồ ngốc! thế chẳng khác gì cô đang ng*i m*ng của chục người.

Tới đây, nó rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hắn nói đúng, Nó ngồi phắt dậy vào rùng mình. Hắn lắc đầu nhìn nó rồi nghe có tiếng gõ cửa, hai người quay đầu lại nhìn thì…

– Hi, để hai người đợi lâu quá.

”Woa… Là GD, mình không nằm mơ, là…hic…anh…hic” – nó ngẩn người.

– Xin giới thiệu đ…

Nó bỗng ôm chùm lấy hắn, tì đầu vào ngực của hắn mà khóc thút thít, làm hắn và cả GD đều bất ngờ. Hắn tim đập nhanh một cách không kiểu soát được, sợ rằng nó biết được, hắn cố tách nó ra khỏi người mình nhưng nó cứ như keo dính, tách kiểu nào cũng không được. Hắn đành ngẩn lên nhìn GD rồi cười gượng:

– Chào anh.

GD cười tươi rồi đi tới chỗ nó, anh khẽ vỗ vai nó:

– Sao thế cô bé, không muốn gặp anh sao?

– Không phải, tại em không tin là hic…anh…hic…

– Không sao đâu. Anh thật mà? GD trìu mến trả lời – Em không định quay đầu nhìn anh dù chỉ một lần sao?

Nó nghe thế thì dần rời ”vòng tay” của hắn, lau nước mắt và ngẩn lên nhìn GD với đôi mắt ướt đẫm. Gd khẽ cười nhìn nó, thật đáng yêu.

30 phút sau…

– Hai người chụp đủ chưa thế?

Hắn ngán ngẩn khi thấy hai người chụp hết cảnh này sang cảnh khác, nó không tha cho Gd được lần nào, hắn thấy thế cũng ngán thay cho Gd. Hắn biết anh ấy cần cũng có việc bận nên đã nhắc nó:

– Cô chụp nhanh đi, không thì không kịp về bây giờ. Chiều ngay là phải nộp rồi đó.

– Đúng rồi. – Nó lẩm bẩm.

Rồi sau, nó xin chụp chung tấm cuối và nằm ngay sofa đó để xem ảnh, còn hắn thì đi theo Gd đến phòng tập nhảy. Hắn vừa xuất hiện:

– Chào mấy anhh ạ?!

Teayang, T.O.P, ÚtRi và cả anh chàng mắt cười cũng rất mừng khi thấy hắn xuất hiện. Anh mặt trời liền chạy tới ôm hắn:

– Sao em lại không nhảy nữa, bọn anh nhớ em chết đi được. Nghỉ giữa chừng làm anh hụt hẫng.

Hắn chỉ cười trừ rồi đi đến chỗ của những người khác để chào hỏi, T.O.P vui vẻ:

– Nghe nói Donghoo sẽ được debut trong tháng tới đó.

– Thật ạ? em không nghe cậu ấy nói gì cả. – Hắn ngạc nhiên

– Chà, bố Yăng nói cậu ấy rất nỗ lực để được chọn đấy. – Út Ri xen vào.

Hắn nghe đến đây thì mừng thay cho bạn, kiểu nào, không ăn mừng thì không được rồi.

Còn nó, thì ngay lập tức gọi điện cho Dara

– Bồ ơi! Tui gặp được rồi.

– À, thằng đó dẫn đi chứ gì? – Dara cười

– Sao biết thế? – Nó ngạc nhiên

– Qua nhà định rủ đi chơi, nhưng lại thấy không có ai, nên mình nghĩ là vậy

Nhưng Dara tắt ngay nụ cười trên môt khi thấy Donghoo ở công viên cùng Ina, hai người đo đã không còn là một cặp từ lâu lắm rồi, sao bậy giờ lại có thể đi chung như thế. Cô phanh xe lại và chờ xem có chuyện gì xảy ra