Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 37




Nó không ngừng thút thít bởi lẽ đang đi trên đường cao tốc, hắn lại đang phóng xe với tốc độ ánh sáng. Nó không dám khóc to, lỡ có người nhìn thấy thì ngại lắm ( còn coi trọng hình tượng nữa kìa). Hắn liếc sang cái con người bên cạnh đang cố kìm nén cơn đau, cũng thấy xót trong lòng lắm, hắn mở miệng:

– Đường đến cái chết cũng có lẽ sẽ hơi xa một chút, cô cứ khóc đi. To chừng nào cô muốn cũng được.

Chà, nãy giờ nó chỉ chờ có mỗi câu đấy thôi. Cho phép rồi thì ngại cái gì nữa chứ:

– HUHUHUHUHU…………

Nó khóc thét lên như chưa bao giờ được khóc, to đến nỗi, hắn ngồi kế bên cũng phải giật mình. Hắn thật không hiểu nỗi nó, mất hình tượng quá đi, nước mắt hay mũ* gì chứ thế mà như nước thác phun ra. Hắn nhăn lên và đưa tay lục tìm trong ngăn nhỏ, lấy ra một chiếc hộp giấy:

– Đây này, lau đi, bẩn quá.

Nó nhận lấy từ tay hắn, liền đí kéo ra một loạt giấy mà đưa lên lau mắt. Cũng kế tiếp theo, giấy theo gió mà bay đi, hắn trợn mắt lên:

– Cái cô này, sao lại vứt giấy qua đó hả. Cô có biết là… Haizzz. Bỏ vào đây này.

Hắn liền mở nắp ngăn kéo ra, nó nghe thế thì không đáp lại mà ngoan ngoãn bỏ vào đó một cách tức giận. Hắn lại trách:

– Nhẹ nhàng thôi. Hư của tôi bây giờ?!

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nó bực mình thét lên với hắn:

– Anh im đi. Tập trung mà lái xe kìa.

Hắn giật mình, vậy thì thôi, tập trung thì tập trung, hắn nuốt hận trong lòng. Cho nó thắng đợt này, dù giò nõ cung không sống được bao lâu nữa. Hắn liền rẽ khỏi đường cao tốc, đi vào một con đường ra biển, nó nhìn cảnh vật, đây là… nơi nó dẫn Thuận Lâ đến mà, đằng kia là biển hoàng hôn… một màu vàng cam tuyệt đẹp.

Chiếc xe dừng kịch, hắn lập tức xuống xe và mở cửa xe bên kia kéo nó ra ngoài khi nó mới chỉ ngây ngô không hiểu chuyện:

– Sao anh biết nơi này?

– Đây là địa phận của tôi, không biết thì ai biết. – Hắn đáp lại.

– Nhưng tôi tưởng chỉ có tôi và anh Chihun biết thôi chứ?

– Thế thì cô lầm rồi đấy. – Rồi hắn không thương tiếc nắm lấy cánh tay nó mà kéo đến vách mỏm đá. Nhìn xuống biển thì cao chừng ba mét. Hắn thét lên – Đấy nhảy xuống đi, nếu cô muốn chết đến vậy.

Nó không đáp lại hắn, mắt chỉ mở trao tráo nhìn hắn như căm thù, hắn nhìn thẳng vào mắt nó, đỏ hoe vì khóc và còn long lanh trong nắng hoàng hôn bởi những giọt nước mắt còn đọng lại. Hắn liền quay lưng lại với nó để không bị đôi mắt đó làm mềm lòng, và chống nạnh nói:

– Không có gì mà cô cũng muốn tìm đến cái chết. Chỉ là vì một thằng con trai mà mấy đữa con gái cô cũng đòi bỏ mạng sao? Đấy, nhảy đi… cô giỏi thì nhảy đi, tôi thách cô đấy. – Hắn vừa nói vừa quay đầu lại nhìn nó một cách giận dữ.

Nhưng…Đâu mất rồi… không phải chứ… nhảy thật sao?…Cái con người đáng ghét đó.

Hắn liền chạy đến mỏm đá thì thấy nó cũng mới vừa chạm nước. Thật là hết chịu nổi… hắn băn khoăn vào giây nhưng cũng rồi nhảy xuống theo nó.

Dưới lòng biển xâu lạnh lùng, nó dần chìm xuống đáy mà không có bất kì sự phản kháng nào để dành lại sự sống, nó thật sự là muốn buông xuôi rồi. Nhưng hắn sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, hắn gắng bơi đến chỗ nó thật nhanh hết sức có thể… Đến rồi, hắn đã nắm được tay nó rồi…

Nhưng không… nó không muốn hắn cứu nó, nó dãy dụa phản kháng lại hết sức có thể… Đến lúc này mà vẫn còn cứng đầu sao, dùng biện pháp mạnh thôi…

Không chần chừ, hắn liền đưa tay lên áp mạnh vào hai má nó và kéo nó sát lại mặt mình… Một nụ hôn nồng cháy dưới biển…Nó trố mắt lên ngạc nhiên… nhưng trong đầu thì là… :

” Cái tên biến thái này, anh chết với tôi”

Nó liền đẩy hắn ra và mình thì trồi lên trên mặt nước, hắn thấy thế cũng theo sau nó. Đầu hắn mới chỉ trồi lên một xíu thì đã bị dìm ngay xuống, hắn nghe đâu đó tiếng thét:

– Sao anh không chết chìm dưới đó luôn đi, biến thái… dám nhân cơ hội đó mà hôn tôi hả?! Anh dẫn tôi tới đây mà, sao không để tôi chết luôn đi.

Hắn trồi lên lấy hơi thì thấy nó đã bơi ra xa hơn, hắn vuốt tóc ra sau, nhe răng ra ngán ngẩn:

– Chết thật, biết bơi mà đòi đi tự tử dưới biển cơ đấy.

Rồi hắn lặn xâu xuống, bơi tiến sát nó và nắm lấy cổ chân nó mà kéo về phía bờ cát. Nó cũng không vừa, lặn xuống cố gở bỏ tay của hắn ra khỏi chân mình. Nhưng vì là con gái, sức cũng đã thấm mệt, nên nó yếu dần đi, thậm chí đưa tay ra để bơi cũng không còn sức nữa, nên cứ thế để hắn kéo vào bờ.

Vừa mem tới chỗ nông, hắn đã thở hổn hển, lại phải cố gắng hết sức để kéo lê cái của nợ phía sau, hắn mệt bở hơi tai. Đến bờ cát, hắn cố đứng dậy, nắm lấy cổ tay phải nó kéo lết lên xa khỏi những con sóng vỗ của biển và liền nằm gục ngay bên cạnh nó, nó hổn hển:

– Anh dẫn tôi đi chết mà, cứu làm gì?

– Hộc…tôi…hộc… không nghĩ…hộc…cô làm … thật… hộc – Hắn phì phò vừa nói vừa chèn tiếng thở của mình vào, nó bật cười:

– Anh cứ như con trâu mới đi cầy về ấy.

– Thế không đúng sao? Chẳng phải tôi mới vừa cố gắng kéo cái cày đang tự dìm mình xuống nước ư?

– Anh thôi đi. – Nó đưa tay đánh vào bụng hắn.

Tận hưởng chút khí trời đi đã nào, nhìn bầu trời kìa… Thật là đa màu sắc… Có một số ngôi sao đã bắt đầu xuất hiện. Cứ thế này đi, để nó trấn tĩnh lại…:

– Cảm ơn anh. – Nó cất tiếng nói phá vỡ không gian yên lặng

– Về chuyện gì? – Hắn thắc mắc

– Đã cứu tôi, thật ngu ngốc khi lại đi tự tử chỉ vì người con trai không thuộc về mình. – Nó đáp lại nhẹ nhàng.

Hắn không muốn nhớ lại những thứ lúc nãy, nên đã lập tức đứng dậy:

– Đi thôi, về tắm rửa nào.

Nó nghe thế thì liền đưa tay mình lên không trung ý muốn hắn giúp nó đứng dậy, hắn nhìn nó nhưng rồi cũng nắm lấy tay của đườn kim tiểu thư này…