Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 48




Zin vẫn chưa hết bàng hoàng thì ngay lập tức bị kéo xuống khỏi taxi, trước mặt cô là một tiệm Salon lớn và có chữa NEW trước cửa to chẳng kém gì. Lâu không ở về Việt Nam, cô không ngờ ở đây cũng có một tiệm lớn đến thế. Nó thấy cô bạn vẫn đần mặt ra đấu thì liền kéo cô đi vào trong, nó lập tức vẫn tay chào một ông tuổi khoảng 25, cô đeo trên người một chiếc áo nilon bảo vệ, hai bên túi là dụng cụ làm tóc thường thấy. Anh ta tiến đến chỗ của nó và nói với chất giọng yểu điệu:

– Ơi trời ơi, bé con. Lâu ngày không gặp em đó. Trời ơi.

Rồi nó ôm lấy anh ta để chào thân mật, nó không quên giới thiệu đứa bạn bên cạnh. Zin được nhắc đến cũng không ngần ngại ôm lấy anh để thể hiện vẻ lịch sự. Nó nhìn anh ta rồi nói bằng ánh mắt sáng quắt:

– Anh Đạt, anh làm cho em cái kiểu tóc thời thượng nhất đi, em chuẩn bị đi học rồi. Phải cho tụi nó lác mắt chơi mới được.

– Ôi thần linh ơi, ta nghe lầm sao, một cô bé ta từng biết không hề ăn chơi mà bây giờ em đòi làm tóc thời thượng hà? Có phải Trân của tui không zậy nè??

– Tại điều kiện hóa vấn đề, nên cần thay đổi con người chút. Nha…Giúp nha… – Nó nài.

– Quỷ.., được rồi, hai cưng vào đây. – ”Chị” Đạt kéo nhẹ mũi nó rồi dắt cả hai vào trong.

Hai người được vào phòng đặc biệt và đích thân do anh Đạt và học viên giỏi nhất mà anh có làm. Nào là kéo, thuốc nhuộm, keo 205 và cả dao phây cũng được dùng trong ”thí nghiệm” (Hahaha).

10 tiếng sau ( Làm quá một chút)

Nó và Zin xuất hiện với diện mạo hoàn toàn mới, nó với mái tóc dài và uốn gợi sóng, còn là sự kết hợp của hai gam màu nổi bật, nó cũng đã nối thêm tóc để đạt được như ý muốn. Zin thì cũng không kém cạnh khi cùng có sự kết hợp giữa hai gam màu nóng là màu đồng và màu đỏ. Cả hai đi ra ngoài thì đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn từ phía mọi người. Nhiều người thì cảm thấy thật là lòe loạt, nhưng một số khác thì lại thấy ấn tượng vì mái tóc màu nổi rất hút ánh nhìn. Không để tốn thêm thời gian, nó lại bắt lấy chiếc taxi và đưa cô bạn đến shop lớn nhất của nhà mình. Ngay khi cả hai xuống xe, đám nhân viên đã giật mình lầm tưởng là lúc ”mặt trời xuống núi”. Một số người còn bàn tán không biết đó có chắc là tiểu thư nhà mình để cúi chào không nữa.

Nó dẫn Zin đi vào, thì ngay lập tức đã được các nhân viên ở đây cúi chào, nó ra vẻ không bận tâm chút nào. Liền đi thẳng đến thang máy. Zin ngây ngô bây giờ mới lên tiếng:

– Vậy ra đây là công ty của nhà cậu. Lớn thật đấy.

– Thế cậu cũng là con nhà nòi mà, nhà cậu làm gì hả? Mình vẫn chưa nghe cậu nói về gia đình cậu đó nha…

– Bất động sản là của ba mình, còn Mẹ mình đang làm Hiệu trưởng cho trường tư nhà mình. Ngôi trường đó cũng là ngôi trường mà bọn mình sắp học. Nên cậu không cần lo đâu.

– Woa, thật là tuyệt. – Nó trầm trồ.

Hai người tám trong thang máy được một chút thì đã lên đến lầu cuối. Nó đi tới chỗ làm của thư ký ở trước phòng giám đốc, nhẹ nhàng hỏi:

– Mẹ em ở trong đấy chứ chị?

– À, Trân hả? Sao lạ vậy em, chưa từng thấy em như vậy nha. Có em, giám đốc mới vừa đi vào đấy.

– Vâng ạ, em cảm ơn – Nó cười rồi kéo cô bạn vào trong.

Vừa mở cửa mẹ nó đã ngạc nhiên không nhận ra đứa con của mình, bà tiến đến chỗ nó mà nói như ngủ mớ:

– Tr…Trân… là con đó sao?? Con khác quá.

– Hehehe… mẹ này, tại con thấy mẹ cũng là giám đốc công ty, chị hai thì nhà thiết kế trẻ, nếu cứ con ”lạc hậu” thì đâu thể được. Con qua đây là để xin mẹ cho con lấy đồ về nhà mặc, được không ạ?

Mẹ nó xông xáo như chưa từ như thế, bà vui mừng khôn tả, nước mắt đầm đìa vì hạnh phúc ( Làm quá). Vậy là con bà đã hiểu được rồi, nó đã lớn khôn rồi. Ôi thần linh ơi…:

– Con cứ lấy cái gì con muốn, lấy hết cả cái công ty này cũng được.

– Mẹ làm quá. Thôi con đi đây, chào mẹ.

Zin vào đó đứng được một lúc thì bị kéo ra ngay, thậm chí cô còn lơ ngơ không biết đó là mẹ nó hay là ai nữa. Zin cười nhẹ:

– Cậu làm tớ chóng mặt quá. Đó là mẹ cậu sao?

– À vâng, quên mất, đó là miss. Quyên. Mama đáng sợ nhưng cũng rất diệu hiền của mình.

– Mẹ có vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu chỉ? – Zin cười khi nói điều này.

– Ờ, tại từ nhỏ mình đã ghét phải mặc những bộ trang phục đắt tiền, mình cảm thấy như thế thật khó chịu và khoa trương. Mình có cảm giác mỗi lần mặc nó vào, mình mang một cái tội gì đó rất lớn.

– Mặc đồ mà cậu cũng thấy mang tội sao? – Zin ngạc nhiên.

– Không biết sao nữa nhưng tớ cứ nghĩ đến cảnh tượng những người may đồ phải tỉ mỉ tạo nên những chi tiết hoàn hảo mà thấy đau lắm. – Nó nhăn lên và tỏ vẻ như mình thật sự cảm nhận được nỗi đau đó.

– Đồ ngốc, tại cậu suy nghĩ nhiều thôi. – Zin gân cổ lên nói để nó tỉnh mộng khỏi cái nỗi đau mà nó cho rằng nó hiểu được.

Nhưng chẳng mấy chốc nó đã kéo cô bạn ra khỏi thang máy và bắt đầu lượn từ gian hàng này sang gian hàng khác. Hết những chiếc váy đến những bộ quần áo hàng hiệu mà nó không nghĩ mình sẽ chạm vào đó. Mãi một buổi dài như thế, hai cô xách ra một đống đồ mặc cả năm không hết. ra tới cổng công ty thì Zin mới sực nhớ:

– Chết rồi. Trường đó là trường tư dành cho những công tử tiểu thư, họ có đồng phục cả, nhưng bây giờ hai tụi mình lấy đâu ra chứ???

– Quanh đây không bán loại đồng phục đó hả? – Nó ngạc nhiên.

– Không, loại vải đó không ai bán ở đây, cả cái kiểu đó nữa, cũng không ai may được. Đồng phục đó được nhập từ nước ngoài lận mà?! – Zin nhăn lên lo lắng. Rồi cô vỗ đạch tay lại – Đúng rồi, vẫn còn hai bộ đồng phục cũ của mình với chị ấy, chắc vẫn còn mặc vừa.

Không để phí thời gian, Zin kéo cô bạn đi nhanh ra đường, bắt lấy một chiếc taxi để trở về nhà.

Quay lại với hắn…

Cả nhà đã đi làm, chỉ có hắn với mấy cô giúp việc. Hắn nằm dài trên giường, đầu tóc rối bời, hắn đang nghĩ về nó, về những kỉ niệm mà hắn đã có cùng nó, và cả lúc nó, hắn và cả Lucky ở công viên…Haizzz…Ơ… đúng rồi, Lucky. Hắn lập tức bật dậy, chỉnh lại vẻ bề ngoài và chạy xuống nhà. Hắn xuống nhà bếp, lấy một gói xúc xích và liền chạy đi, cô giúp việc thấy lạ liền hỏi:

– Cậu chủ đi đâu vậy, cậu vẫn chưa ăn sáng mà?

– Cứ để đó, tôi sẽ về ăn ngay. – Hắn đáp lại và lấy xe hơi trong gara phóng đi.

exusƇ���?�