Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết [Phần 2: I'M No Longer A Cinderella]

Chương 10




Cố Y Bình là con trai duy nhất của Cố Thái, ông trùm bất động sản nhà đất. Cố Y Bình vốn đi du học từ thời trung học, đến khi hoàn thành chương trình học thì được bố gọi về tiếp quản công ty. Cố Y Bình tuy đầu óc kinh doanh chỉ ở mức bình thường, nhưng bù lại, anh có một cái miệng dẻo kẹo và một cái đầu ranh mãnh. Bất chấp việc vẫn còn nằm dưới sự quản lý của bố, Cố Y Bình điều hành công ty theo kiểu “sử dụng mọi thủ đoạn có thể để hạ gục đối thủ“. Cách làm này khiến Cố Y Bình mang về nhiều lợi nhuận, bố anh đã vô cùng tự hào về anh mà không biết con trai mình dùng mưu hèn kế bẩn. Cố Y Bình cũng thường xuyên dùng tiền để bưng bít những việc mình làm, các đối thủ bị họ Cố chơi một vố cũng không biết làm thế nào để trả đũa. Anh ranh ma như một con cáo vậy.

Tuy nhiên, đối thủ duy nhất mà Cố Y Bình không thể đánh bại là Hàm Vũ Phong, CEO của Tập đoàn ACorp. Anh phải công nhận vị chủ tịch này có một cái đầu lạnh, khá bình tĩnh khi đối phó lại những chiêu trò của anh. Lần gần đây nhất, anh đã mua chuộc một nhân viên cấp dưới của Hàm Vũ Phong để thêm vào kiện hàng xuất khẩu của ACorp một vài lô hàng chưa được kê khai ở hải quan. Cố Y Bình cứ nghĩ hải quan sẽ làm khó Hàm Vũ Phong, và hắn sẽ phải chịu lỗ một phần khi phải rút hết hàng về, nhưng không. Hàm Vũ Phong sử dụng mối quan hệ từ trước để thương lượng với hải quan, đồng thời, không biết bằng cách nào, hắn lại chứng minh được số hàng bị thêm vào không phải hàng của hắn. Cố Y Bình không thể nào biết, bởi kẻ mà anh mua chuộc đã bị Hàm Vũ Phong tìm ra và tống cổ khỏi công ty. Hắn hành động nhanh đến mức anh không kịp trở tay nghĩ bước tiếp theo. Cố Y Bình thật sự chưa thấy đối thủ nào khó nhằn như vậy. Hắn một mình điều hành công ty, giải quyết rắc rối mà sau đó chẳng ai biết đã có rắc rối xảy ra. Nếu so sánh độ tuổi, Hàm Vũ Phong và Cố Y Bình chỉ hơn kém nhau vài tháng.

Dẫu vậy, việc không thể ngay lập tức phá hoại Hàm Vũ Phong lại khiến Cố Y Bình thêm kích thích. Anh tự cho rằng việc này là một thử thách đáng lưu tâm, một thử thách giúp anh mài giũa trí tuệ của mình. Nếu Hàm Vũ Phong có kiến thức, thì anh có những mánh khóe. Mà ai cũng biết rồi, một con cáo ranh ma luôn đánh bại một con cú uyên bác. Hàm Vũ Phong dù cứng cỏi đến mấy, cuối cùng cũng sẽ phải đầu hàng mà thôi.

Nhất là khi, Cố Y Bình đã tìm thấy điểm yếu của hắn rồi. Một điểm yếu xinh đẹp và kiêu hãnh. Nếu anh không thể dùng mánh khóe trên thương trường, anh sẽ đánh vào tâm lý. Hàm Vũ Phong trước giờ giữ vững được phong độ điều hành ACorp là bởi hắn có tâm lý vững vàng. Một ông chủ khi đã lung lay tâm lý, cả cơ nghiệp sẽ dễ dàng sụp đổ mà thôi.

Cố Y Bình cũng nhận ra, không chỉ có một mình anh đang để ý đến vợ chồng Hàm Vũ Phong. Bên kia của quầy bar mini, một cô gái nhỏ nhắn trong bộ bikini màu đỏ tươi đang ngồi thưởng thức một ly Bloody Mary, đôi mắt thỉnh thoảng đưa theo từng cử động của ngài Chủ tịch ACorp. Chà, con gái. Chỉ cần đẹp trai một chút, nhiều tiền một chút, hiển nhiên sẽ ít nhiều không thể rời mắt. Có những người chỉ âm thầm để ý trong lòng, có những người công khai thể hiện ngoài mặt. Có những người chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ, có những người tiến đến mức thèm khát. Ở cô gái kia là một sự thèm khát ngoài mặt. Xem ra dù đã yên bề gia thất, sức hấp dẫn của ngài Adam vẫn không hề giảm sút một chút nào.

Cố Y Bình nhấc ly rượu vang lên, thận trọng tiến về phía cô gái trong bộ bikini đỏ. Anh ngồi bên cạnh cô, chậm rãi thưởng thức ly rượu, đủ chậm rãi để biết rằng cô đã nhận ra sự có mặt của anh.

”Bữa tiệc này thật thú vị, phải không?”, anh mở lời, quay sang nhìn cô. Cô gái không cười, không biểu cảm, chỉ khẽ nhướn mày.

”Cũng giống như những bữa tiệc khác thôi.”

”Vậy cô đã tham gia nhiều bữa tiệc rồi phải không?”, Cố Y Bình cười toe, chìa tay ra, “Chào cô, tôi là Cố Y Bình.”

”Mai Kiều Dung”, cô gái bắt tay lại một cách hời hợt, “Tôi thường đi dự tiệc cùng bố mẹ.”

”Thế à?”, Cố Y Bình nhấm nháp thêm một chút rượu, cười mỉm, “Hóa ra đó là lí do cô gặp Hàm Vũ Phong sao?”

”Hả?”

Mai Kiều Dung trợn mắt, nhìn Cố Y Bình như một người lạ ngắm trúng tim đen của mình. Cố Y Bình cười đắc ý, đôi khi thẳng thắn lại là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất.

”Thôi nào, cô Mai, cô nghĩ rằng không ai nhìn thấy cô ngắm mê mệt chủ tịch Hàm sao? Anh ta là người đã có vợ rồi đấy.”

”Thứ nhất, tôi không ngắm anh ta mê mệt”, Mai Kiều Dung đáp lại, nghiêm giọng, “Thứ hai, tôi là đồng nghiệp của vợ anh ấy, tôi chỉ đang nhìn xem chị ấy ở đâu thôi. Tôi chỉ quen có mình chị ấy trong bữa tiệc này.”

”Vậy sao?”, cách Cố Y Bình mỉm cười giống như thể anh đang giễu cợt cô vậy, “Đó là lí do khá thuyết phục đấy, đối với người ngoài. Cô không cần phải dùng nó với tôi đâu.”

”Anh nói thế là có ý gì?”

”Đừng giận, cô bé”, Cố Y Bình giữ cổ tay Mai Kiều Dung khi thấy cô toan đứng dậy và bỏ đi, “Chúng ta đang ở cùng phe đấy.”

”Ở cùng phe?”, Mai Kiều Dung khựng lại, nghiêng đầu nhìn Cố Y Bình, “Tôi chẳng hiểu anh đang muốn nói gì.”

”Là thế này, cô đang để ý Hàm Vũ Phong. Đừng chối. Còn tôi, tôi lại để ý cô vợ xinh đẹp của hắn...”, Cố Y Bình cười ám muội, đưa một tay lên xoa xoa phần râu quai nón lún phún ở cằm, “Cô đã hiểu ý tôi chưa? Sẽ thế nào nhỉ... nếu chúng ta trợ giúp nhau?”

Mai Kiều Dung khẽ chau mày nhìn anh, cắn môi. Cô xin thêm một ly cocktail nữa và rất nhanh, uống hết nó chỉ trong một hơi.

”Trợ giúp... là thế nào?”, cô hỏi lại sau một khoảng thời gian nghĩ ngợi, “Tại sao anh lại muốn tôi trợ giúp? Việc anh thích vợ của Chủ tịch thì liên quan gì đến việc tôi cũng... ừm, để ý đến anh ấy?”

”Bởi vì cưng ạ, chúng ta là một cặp hoàn hảo”, Cố Y Bình cười lả lơi, vuốt nhẹ một lọn tóc của Mai Kiều dung ra sau tai cô một cách vô cùng tự nhiên, “Tôi và hắn ta là hai kẻ không đội trời chung trên thương trường. Việc hạ gục hắn là vô cùng cần thiết, nhưng cô biết đấy, hắn không phải người dễ đối phó. Thứ đơn giản nhất khiến hắn gục ngã ngay bây giờ chính là cô vợ xinh đẹp kia. Nếu tôi có thể chiếm được Vũ Lục Hàn, Hàm Vũ Phong chắc hẳn sẽ không còn tâm trí nào cho công việc nữa. Đến lúc đó, không chừng tôi có thể thâu tóm hắn chỉ trong một nốt nhạc...”

Mai Kiều Dung chợt nhăn mặt. “Không được, anh không được làm hại đến anh ấy.”

Cố Y Bình lập tức cười lớn, như thể những gì cô nói vô cùng hài hước.

”Tất nhiên, tôi sẽ không động đến anh ta dù chỉ một sợi tóc”, Cố Y Bình nháy mắt, “Để làm được điều đó thì tôi cần em, cô bé ạ. Em thấy thế nào về kịch bản này: Vũ Lục Hàn bỏ chồng đi ngoại tình, Hàm Vũ Phong tức giận, buồn tình lơ là công việc, ngày đêm chìm trong men rượu. Và rồi một cô gái xuất hiện, khỏa lấp những nỗi buồn và bù đắp lại quãng thời gian tồi tệ đã qua cho anh ấy...”

Có một chút dao động trong đôi mắt đang mở to của Mai Kiều Dung. Cô cắn môi ngẫm nghĩ.

”Kịch bản không tồi. Nhưng tôi biết Vũ Lục Hàn, chị ta sẽ không bị anh tán đổ đâu. Chị ta vô cùng cứng nhắc trong chuyện tình cảm. Có vài anh chàng trong công ty tôi đã phải bỏ cuộc rồi, dù họ cũng chẳng thiếu thốn gì.”

”Đó là bởi chồng cô ta là sếp của tất cả những kẻ bám đuôi đó, điều đơn giản này mà không ai nhận ra sao?”, Cố Y Bình phá lên cười, “Nhưng tôi thì khác, cưng ạ, tôi có tiền, tôi có danh vọng, tôi chẳng hề thua kém tên ngoại quốc kia một chút nào. Ngay cả nhan sắc cũng vậy, tôi có thể một giây tán đổ một em, nếu tôi muốn...”

Mai Kiều Dung lập tức bĩu môi. “Dù sao tôi cũng muốn anh biết trước, Vũ Lục Hàn rất khó nhằn. Nếu chỉ cần một người đàn ông đẹp trai, giàu có bên cạnh thì chị ta đã không giữ chân được ngài Chủ tịch lâu như thế. Họ đã kết hôn một năm rồi mà xem ra vẫn khó lòng suy chuyển.”

Cố Y Bình phì cười, khinh khỉnh. “Thì ra đó là lí do cô chỉ dám nhìn theo mà không dám chạy theo hả? Bản lĩnh thấp vậy ư?”

”Anh đừng coi thường!”, Mai Kiều Dung gằn giọng không hài lòng, hất mái tóc sang một bên, “Tôi hành động cẩn trọng chứ không cắm đầu cắm cổ vào một việc gây bất lợi cho mình. Việc họ yêu nhau lâu như vậy chứng tỏ ở Vũ Lục Hàn có một thứ tính cách nào đó khiến ngài Chủ tịch mê đắm. Chỉ cần tôi nắm bắt được tính cách, sở thích của anh ấy, và tìm được điểm khiến anh ấy yêu chị ta, tôi hoàn toàn có thể chiếm được anh ấy mà chẳng mất chút công sức nào.”

Cố Y Bình nhướn mày, đặt ly rượu đã rỗng lên mặt bàn và xoay nó trong lòng bàn tay.

”Xem ra cô cũng không phải loại tiểu tam không não”, anh tự cười trước câu nói mỉa mai đó của mình, “Vậy cô đã rút ra được gì rồi?”

”Chẳng gì cả”, Mai Kiều Dung đáp không cảm xúc, “Chị ta có vẻ cũng nhận ra những lúc tôi định tiếp cận anh ấy, rất hay chen vào hoặc phá đám.”

Cố Y Bình cười đến nỗi hai vai rung lên, cúi đầu xuống nhưng vẫn không khỏi khiến Mai Kiều Dung cảm thấy bất lịch sự.

”Tôi sẽ bỏ đi nếu anh còn làm như vậy đấy.”

”Xin lỗi”, anh phẩy tay, “Vậy là cô đã bỏ sót phần quan trọng nhất rồi, cưng ạ, không nhận ra sao?”

Mai Kiều Dung chau mày chờ đợi. Cô không thích những màn vờn nhau như vậy.

”Thứ mà mọi cặp vợ chồng đều có khi đã kết hôn lâu như vậy, một đứa con”, Cố Y Bình đáp lại cái nhìn của Mai Kiều Dung, cười nửa miệng, “Bọn họ lấy nhau đã một năm nhưng chưa hề có con. Điều gì có thể xảy ra?”

Đôi mắt Mai Kiều Dung lóe lên một tia sáng. Lần đầu tiên cô chịu mỉm cười với Cố Y Bình.

”Họ không thể có con? Họ chưa muốn có con? Đó là điều tốt?”

”Đúng vậy”, Cố Y Bình ra hiệu lấy thêm một ly rượu, xoay người nhìn vào mắt Mai Kiều Dung, “Nhưng điều tốt hơn nữa chính là không phải cả hai đều chưa muốn có con, mà chỉ một mình Vũ Lục Hàn thôi.”

”Hả??”

”Đừng ngạc nhiên. Hàm Vũ Phong đương nhiên muốn có con, nhưng vì vợ nên trì hoãn đến tận bây giờ. Đó chẳng phải là tin vui ư, khi người vợ mà hắn ta luôn yêu thương lại chưa muốn cho hắn một đứa con?”

”Anh lấy thông tin ở đâu ra vậy?”, Mai Kiều Dung nheo mắt nhìn anh ngờ vực, trong khi anh chỉ cười tự mãn đón lấy ly rượu của mình.

”Từ cô bạn thân nhất của cô ấy, Triệu Minh.”

Mai Kiều Dung bất ngờ, kèm theo một sự thích thú nhẹ. Cô bất giác đảo mắt tìm kiếm Triệu Minh, người mà lúc nãy được giới thiệu trước cô là bạn gái của chàng trai tóc đỏ.

”Làm thế nào anh lại quen được cô ta vậy? Cô Triệu đó?”

”Tôi gặp cô Triệu trong một lần mua váy dạ tiệc cho bạn gái. Cô ta đang ở cửa hàng để chuẩn bị trưng bày lên bộ sưu tập mới, và vì thế tư vấn cho tôi một bộ váy mới ra lò do cô ta thiết kế. Thật trùng hợp, tôi không nghĩ cô bạn thân của Vũ Lục Hàn lại làm cho The Fashionista, mới đầu chỉ định tán tỉnh tí thôi. Nhưng cô biết không, ngay sau đó tôi đã nhớ ra, khi điều tra về thân thế của Hàm Vũ Phong, tôi vẫn nhớ vợ hắn là một thiết kế viên của một hãng thời trang nổi tiếng...”

Mai Kiều Dung mở to mắt, nhìn Cố Y Bình sửng sốt.

”Khoan đã, vậy chị ta...”

”Đương nhiên là thiết kế viên của The Fashionista rồi. Còn hãng thời trang nổi tiếng nào nữa ngoài nó?”

”Không thể... A, phải rồi, tôi cũng từng đọc... Vậy mà bấy lâu nay tất cả chúng tôi đều không để ý, hóa ra chị ta làm việc cùng lúc cho cả hai công ty ư?”

”Đầu óc phụ nữ thật chậm chạp”, Cố Y Bình phun ra một câu châm biếm trước khi uống ly rượu. Mai Kiều Dung một lần nữa lườm anh, tỏ thái độ trước câu nhận xét phiến diện ấy.

”Mọi người trong phòng đó không mấy khi soi mói đời tư của nhau. Thế là anh đã biết Vũ Lục Hàn vừa làm thiết kế, vừa làm nhiếp ảnh?”

”Nếu biết cách khai thác, Triệu Minh sẽ nói tất cả những gì cô cần biết, cưng ạ. Cô gái đó có lẽ từng làm lớp trưởng hay cái gì đó tương tự, thích báo cáo những gì mình biết khi được hỏi.”

Kèm theo câu nói đó, Cố Y Bình cười khúc khích.

”Tiếc là cô ta đã có bạn trai.”

”Vậy ra anh khai thác thông tin từ cô gái đó”, Mai Kiều Dung gật gù, “Nhưng tôi không tiếp cận cô Triệu được, cô ta có vẻ không thích tôi. Anh biết được những gì từ cô ta?”

”Vừa đủ”, Cố Y Bình nói và nhấm nháp hương vị táo lên men. Anh cố tình kéo dài thời gian khiến cô gái trong bộ bikini đỏ vô cùng sốt ruột. Anh lên tiếng ngay lúc cô trở nên mất kiên nhẫn. “Vũ Lục Hàn được nhận vào làm việc từ sáu tháng trước khi tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp ngay lập tức kết hôn với Hàm Vũ Phong. Lúc đó mọi người đều bất ngờ khi biết vợ của anh chàng ngoại quốc lầm lì đó chỉ là cô sinh viên mới chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, còn nghĩ hắn ta vui chơi ra sản phẩm. Nhưng rồi cô biết đấy, đợi mãi mà không một thông tin gì về đứa con của Hàm Vũ Phong nên tin đồn cưới vì lỡ mang bầu đã không còn nữa. Mọi người chẳng ai quan tâm đến, nhưng tôi thì có. Triệu Minh nói họ hoãn việc mang bầu lại vì Vũ Lục Hàn quá bận rộn, chưa thể dứt công việc để nghỉ đẻ. Hơn nữa Vũ Lục Hàn mới chỉ ra trường một năm, chưa có kinh nghiệm nuôi con, bản thân cô ta lo sợ không thể thành người mẹ tốt, cũng như sợ không dành thời gian cho con được. Cô ta muốn đợi đến khi hoàn thành dự án rồi mới sinh con. Theo như Triệu Minh cập nhật cho tôi vào hôm qua, khi mời tôi đến bữa tiệc này, thì vợ chồng họ đã quyết định sẽ sinh con trong năm nay. Nghĩa là nếu muốn ly gián, cô chỉ còn một cơ hội ngay lúc này thôi, cưng ạ.”

Mai Kiều Dung nghe không sót một từ, cắn môi, nhìn mông lung. Cô cứ hi vọng một trong hai người, tốt hơn hết là Vũ Lục Hàn, không có khả năng sinh con. Việc này khá tốt khi phu nhân của Hàm Vũ Phong lại là người bất chấp mong muốn của chồng, hoãn việc sinh con. Nhưng giờ cô ta đồng ý rồi, liệu có kịp không?

”Đừng lo, em yêu, tôi sẽ giúp em”, Cố Y Bình như đọc được suy nghĩ đó của cô, rất thoải mái khoác vai cô nhưng cô đã cúi người tránh né, tặng anh ta một cái nhìn không mấy thiện cảm, “Nghe này, nếu cô giúp tôi khiến Hàm Vũ Phong xao nhãng đủ để tôi tấn công Vũ Lục Hàn, tôi tin rằng sau đó cô có thể là vợ hai của hắn ta đấy...”

Cụm từ vợ hai nghe thật hấp dẫn.

”Tôi có thể đưa ra yêu cầu không? Đó là không làm hại anh ấy, không làm tổn hại đến công việc của anh ấy, không làm sụt giảm tài sản của anh ấy...”

Sự nghiêm túc của cô khiến anh bật cười.

”Hai yêu cầu đầu tiên rất dễ dàng để chấp nhận. Nhưng yêu cầu cuối thì... Em yêu ạ, tôi đang muốn hạ bệ tập đoàn của hắn ta, làm sao có thể không làm vơi túi tiền của hắn đi chứ? Nhưng yên tâm nào, sweetheart, hắn vẫn sẽ có đủ tiền để đưa em đến Dubai hưởng tuần trăng mật. Chỉ là bớt đi một số 0 trong số dư tài khoản ở ngân hàng của hắn, chẳng tổn hại gì đâu. Hắn đã kiếm đến tiền tỷ đô, và tôi chỉ định biến nó thành tiền triệu đô mà thôi.”

Mai Kiều Dung chau mày. Cô không thích ý nghĩ Hàm Vũ Phong sẽ bớt giàu đi một tí. Nhưng không sao, hắn có đầu óc. Chỉ cần có được chàng trai lai tây đó, có khi chỉ một vài tháng, Hàm Vũ Phong đã lấy lại vị thế và hạ gục tên kiêu ngạo này. Hắn lành lặn để kiếm tiền là được, không hề gì.

”Được, anh đã hứa rồi đấy.”

”Tôi đảm bảo với em”, Cố Y Bình dùng giọng ngọt ngào và ánh mắt mê hoặc nhất nhìn cô, chìa bàn tay ra, cười tủm tỉm, “Vậy chúng ta hợp tác chứ?”

Chần chừ một chút, Mai Kiều Dung bắt tay anh.

”Chúc hợp tác thành công.”

Hàm Vũ Phong đã tìm thấy thư viện trong căn biệt thự của họ Chu này, ngay lập tức kéo Vũ Lục Hàn vào và khóa cửa.

”Chà, tất cả bạn bè của anh đều có những tủ sách to đến vậy ư?”, cô trầm trồ chiêm ngưỡng ba tủ sách khổng lồ giữa căn phòng, và chiếc tủ chạy dọc theo bức tường phòng. Hắn bật cười, tiến đến vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, để ngực mình áp nhẹ nhàng vào lưng vợ.

”Em chỉ để ý đến những cuốn sách thôi hả?”, hắn thì thầm, bắt đầu hôn nhẹ nhàng dọc xuống cổ vợ. Cô rụt cổ lại, cười khúc khích.

”Đương nhiên là không, còn chiếc bàn kính trong suốt tinh xảo kia nữa. Chưa kể đến chiếc tràng kỷ bọc nhung đỏ này, anh nhìn xem, thật hào nhoáng!”

”Tràng kỷ ư? Cũng được”, hắn liếc nhanh, nhấc bổng Vũ Lục Hàn lên và tiến thẳng đến chiếc ghế đặt giữa phòng, thẳng dưới ánh sáng từ mái vòm kính trên đầu. “Em sẽ thấy nhớ chiếc ghế sô pha ở nhà mình đấy.”

Cô nheo mắt cười, ngón tay rờ nhẹ theo quai hàm của chồng. Hắn trông thật đẹp dưới ánh sáng này. Bao giờ cũng vậy, tỏa sáng như một bức tượng tạc.

”Anh thật hoang dại”, cô nói đùa, hơi rướn cổ lên hôn vào môi hắn. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, hắn luôn thích những lúc cô chủ động.

”Chỉ trước em thôi. Nhớ đấy.”

Và rồi không cần đợi câu trả lời, Hàm Vũ Phong bắt đầu ngấu nghiến vợ. Hắn đã thèm khát giây phút này từ rất lâu rồi, khi vợ hắn còn tươi cười thổi phồng những quả bóng bay, lả lướt trong chiếc áo sơ mi thùng thình loanh quanh dưới bếp cùng Triệu Minh. Từ lúc Vũ Lục Hàn thay ra bộ đồ bơi khoe toàn bộ đường cong vô cùng gợi cảm, hắn đã quyết định sẽ không kìm nén thêm một giây nào nữa. Hắn muốn được giải phóng lắm rồi. Lúc này chỉ cần thỏa thích làm điều mình muốn, chẳng có ai làm phiền vợ chồng hắn nữa.

Đúng giây phút thăng hoa đó, chuông điện thoại của hắn reo lên từng hồi thúc giục. Cô ôm cổ hắn, cười lớn.

”Nghe điện thoại đi anh. Có khi là việc quan trọng đấy.”

Hắn đồng tình, cong người rút điện thoại trong túi quần, tuy nhiên vẫn cố nuối tiếc hôn cô thêm vài cái. Khi hắn ngồi thẳng dậy và nhìn vào màn hình điện thoại, Vũ Lục Hàn nhận thấy sắc mặt hắn thay đổi vài phần.

”Con đây.”

Hắn nhận cuộc gọi, giọng nói bỗng nhiên trở nên xa cách. Rõ ràng không phải mẹ chồng cô, Libby gọi, và đương nhiên cũng không phải chồng bà, Will Moreau. Với giọng điệu và thái độ này của hắn, chỉ có thể là một người mà thôi.

”Nghe này, con đang không có nhiều thời gian”, hắn đứng hẳn dậy, đi ra xa, tựa lưng vào một tủ sách, quay lưng về phía cô. Dáng vẻ ấy, đầu hơi cúi, một tay đút túi quần, lưng tựa vào một điểm vững chãi khác, Vũ Lục Hàn biết hắn đang không thoải mái.

”Không, bố, ngày mai cả con và cô ấy về rất muộn.”

Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên ghế, nhìn theo tấm lưng rộng của chồng. Có việc gì mà chồng cô phải gay gắt thế nhỉ?

”Đừng, con sẽ không đi nếu không có cô ấy. Con đã kết hôn rồi, bố, chấp nhận đi.”

Cô cắn môi. Họ lại căng thẳng nữa rồi. Hắn vừa lên giọng, câu cuối nói bằng tiếng Anh. Việc này chỉ xảy ra khi hắn bực tức. Hắn thường như vậy khi làm việc, nếu một nhân viên nào đó làm gì khiến hắn không vừa lòng, hắn sẽ lên giọng và mắng nhân viên đó bằng tiếng Anh, trong vô thức. Juliano cũng từng bị hắn trách móc một lần bằng tiếng Anh bản địa, như thể đó là phản xạ vô điều kiện của Hàm Vũ Phong vậy.

”Nếu bố muốn vậy. Vợ con và con sẽ có mặt đúng giờ. Chào bố.”

Hàm Vũ Phong hằn học nói, tắt máy và đứng yên ở đó một lúc trước khi xoay người lại nhìn cô. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó và nhìn.

”Bố gọi phải không anh? Có chuyện gì vậy?”

Hắn thở dài, đi từng bước chậm chạp về phía vợ. Cô luôn nhạy cảm như thế, biết được hết cảm xúc của hắn chỉ qua cử chỉ. Hắn chưa từng thấy ai đọc vị mình nhanh hơn vợ.

”Ông ấy muốn ngày mai chúng ta đến nhà. Ngày sinh nhật Hàm Hương.”

Cô gật gù ra điều đã hiểu, dịch người sang một bên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình. Hàm Vũ Phong ngồi xuống, cô đã ngay lập tức tựa đầu vào vai chồng.

”Anh vẫn còn giận bố à?”

Hắn thở dài lần nữa. “Không, anh không giận.”

”Có mà”, cô thủ thỉ, “Bố sẽ không thích khi anh nói vậy đâu. Ông cũng rất nhạy cảm, giống như em vậy. Anh đã không vui khi nói chuyện với bố.”

Hàm Vũ Phong vòng tay ôm cô vào lòng, xoa nhẹ bả vai cô.

”Đúng vậy, anh có giận. Nhưng đến giờ cũng chẳng để làm gì. Anh chỉ muốn ông ấy... không biết nữa, nghĩ cho anh một chút.”

Vũ Lục Hàn gật nhẹ đầu. Cô rúc vào ngực hắn, xoa nhẹ những ngón tay của hắn.

”Bố luôn muốn điều tốt nhất cho anh, James, bố chỉ không biết nên biểu hiện thế nào thôi.”

”Xin em, đừng nói tốt cho ông ấy nữa”, hắn vô cùng nghiêm túc khi nói vậy, cúi xuống nhìn vào mắt vợ, “Ông ấy không tôn trọng em. Anh không thể để điều đó xảy ra được. Ông ta cứ làm mọi thứ rối tung và phức tạp. Ông ta còn không biết em tốt và đáng yêu đến mức nào.”

Cô cười nhẹ, vuốt ve má chồng, hôn lên môi hắn một cái thật nhanh.

”Bất cứ ai đang làm bố, làm mẹ đều sẽ làm vậy. Em hiểu và em không hề trách bố một chút nào. Em sẽ dần dần chứng minh cho bố thấy ông chỉ là chưa hiểu em mà thôi. Và anh nữa, chỉ cần chúng mình luôn hạnh phúc, bố sẽ biết anh đã không chọn nhầm người.”

”Chà, em có vẻ đã thấu hiểu tâm lý của bậc phụ huynh rồi”, hắn dường như đã gạt bỏ cơn giận dữ sang một bên, nhoẻn miệng cười mê đắm, “Anh không biết là em đã sẵn sàng.”

”Em luôn luôn sẵn sàng, vì anh mà, ngài James”, cô thì thầm, cắn môi. Hàm Vũ Phong đương nhiên “mắc bẫy”, ngay lập tức tiếp tục đoạn tình cảm bị gián đoạn.

Vũ Lục Hàn ôm ghì lấy chồng, thả lỏng thân mình, hoàn toàn hưởng thụ giây phút ngọt ngào này. Cô vẫn biết tính ương bướng của hắn, biết cả sự cố chấp mà hắn đang có đều vì mình mà ra. Cô một phần cảm kích, một phần lo âu. Cô không muốn nhìn chồng và bố đẻ mâu thuẫn chỉ vì một vài hiểu lầm nhỏ. Cô sẽ là người gỡ bỏ mọi nút thắt đó, bởi đó là điều khả thi nhất cô có thể làm cho Hàm Vũ Phong.

Và cũng bởi, bố con họ đến nông nỗi này, tất cả đều do cô mà thôi.