Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 1




Chương 1 

   Tôi thừa nhận tôi không có chút nào giống một đứa con gái cả. Nhưng biết sao được, từ lúc hai tuổi tôi đã chơi chung với mấy đứa con trai trong khu rồi, suốt ngày chơi mấy trò bạo lực, đâm ra tôi cũng là người khá là "cá tính". Tôi lại không có mẹ, không có chị em gái gì, do đó mấy thứ như là búp bê, trò chơi đồ hàng đều bị vứt sang một nên không thèm ngó ngàng đến. Có gì phải lo lắng chứ? Tôi chỉ có tích cách giống con trai thôi chứ tôi là girl 100%. Hưng lại nói may mắn là xu hướng giới tích tôi bình thường, chứ không anh sẽ thấy có lỗi với ba tôi lắm. Thiên Hưng chính là anh trai kết nghĩa của tôi, là một người rất quan trọng đối với tôi. Các bạn đừng vội hiểu lầm, quan trọng ở đây là một người thân , người bạn tôi rất rất yêu quý. Hưng chính là một trong những người bạn chơi chung với tôi từ nhỏ, cũng là một trong những nhân tố ảnh hưởng đến tính cách của tôi. Tôi phải gọi Hưng là anh, tuy hai chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng anh ta sinh trước một tháng nên khi kết nghĩa tôi phải chịu cảnh làm em gái. Làm em thì sao chứ? Cái tốt chính là sẽ có một người sẽ phải lo lắng chăm sóc cho tôi. Điều đó đối với một đứa thiếu hơi ấm gia đình như tôi là rất đáng quý. 

   Lúc năm tuổi tôi đã muốn học võ, nhưng chỉ là được người khác dạy sơ sơ vài thế võ tự vệ thôi, nhưng cũng đủ để khoa trương với đám bạn ở trường. Vì thế các bạn đều nghĩ tôi là con người hung dữ, ưa bạo lực. Nhưng tôi nào có phải đâu, tôi chỉ là thích… khoe võ mà thôi. Đã thế tôi cũng làm du côn cho họ xem. Tôi cũng bày đặt làm đầu gấu giống như người ta. Chỉ có điều sau một thời gian tôi bị vài người nào đó quản lý không cho tôi phá phách bày trò nữa, nhưng vài người nào đó không bao gồm ba tôi. 

************* 

     -Vũ ơi, khiêng mấy cái ghế lên đi! 

   Hừ!!!Tôi có thể không giống một đứa con gái. Nhưng làm ơn cũng đừng xem tôi là con trai chứ? Sao lại giao cho tôi khiêng bàn ghế? Con trai lớp này chết đâu hết rồi?

   Mà nghĩ lại nếu để cái đám “đàn bà” đó làm thì tôi “tự xử” đi cho đỡ mất thời gian. Mấy đứa con trai lớp tôi cũng không phải là đám công tử được hầu hạ từ nhỏ hay gì cả, tụi nó chỉ là mấy tên mê học đến quên ăn quên ngủ, không quan tâm đến hoạt động ngoại khóa của trường, không thể dục thể thao, sức yếu như sên. Nhưng một khi đã bước vào cái lớp này, lại gặp một lớp trưởng tuyệt vời như tôi thì các bạn ấy cũng sẽ phải thay đổi thôi. Tôi còn nhớ nguyên năm lớp 10 vừa rồi, tôi dùng tất cả mọi biện pháp thương lượng hòa bình, ngon ngọt khuyên nhủ, tận lực khuyến khích,… và hầu hết là cưỡng ép đe dọa để buộc cả lớp cả nam lẫn nữ tham gia các hoạt động của trường. vì thế chúng tôi vẫn hay được tuyên dương là lớp tích cực. Nhưng thật sự để thuyết phục được cái bọn yêu sách còn hơn yêu mạng này đi tập thể thao đúng là là tổn hại sức khỏe và tinh thần của tôi biết bao nhiêu. Cũng vì vậy độ kiên nhẫn của tôi cũng tăng đáng kể. Không biết là tốt hay xấu nữa. 

   Nhiệm vụ của tôi là phải khiêng ghế để lên bàn để cho đám con gái quét sàn, sau lại đem ghế dở xuống, sắp xếp lại cho ngay ngắn. Cũng có mấy đứa làm chung nên không mệt cho lắm. Trường tôi mỗi khi sắp tới khai giảng sẽ sắp xếp cho các lớp một buổi tổng vệ sinh phòng học. Và thể nào cũng sẽ có vài tên lười biếng ngủ ở nhà hoặc vẫn còn trên đường đi du lịch đâu đó, về quê chưa lên,… đủ các thứ lý do. Sau này tụi nó sẽ phải “tổng vệ sinh sân trường”, bao gồm nhổ cỏ, chà rửa các bồn cây, dọn dẹp phòng tin học, phòng nghe nhìn, phòng âm nhạc,… còn cực hơn vệ sinh lớp gấp mấy lần. 

   Sau một hồi hì hục hì hục lau lau chùi chùi, phòng học cũng tương đối gọi là … nhìn được thì chúng tôi bắt đầu thu dọn đi về. Tôi lên phòng giám thị báo cáo rồi cũng bước ra ngoài, Hưng từ đâu chạy đến kéo tôi đi. Nhà tôi đến trường cũng không phải gần. Hằng ngày, Hưng đích thân chở tôi đi học, còn không thì bắt xe bus về nhà. Được một cái là từ trạm xe bus về nhà đi bộ chỉ tốn năm, sáu phút đồng hồ.    Tuy vậy, nhưng phần lớn vẫn là Hưng đưa đi. Anh không cho tôi đi một mình, sợ nguy hiểm. Đúng là lo xa quá! Nhưng nói thật là tôi thấy rất ấm áp, có người quan tâm vẫn hơn mà đúng không? Đời này tôi quen được một người tốt như thế thì đúng là ông trời vẫn không bạt bẽo với mình. Hưng rất quan tâm tôi, luôn lo lắng cho tôi. Khi tôi đau khổ nhất vẫn là Hưng ở bên tôi. Ai không biết còn tưởng lầm chúng tôi là một cặp. Có đôi khi tôi nghĩ chúng tôi mà là người yêu thì thật tốt biết mấy, vì chúng tôi là người hiểu rõ đối phương nhất. Nhưng đời quả thật đâu có đơn giản thế, tôi thích một người khác, Hưng cũng thích một cô gái khác. Dù sao tình bạn của chúng tôi không gì có thể thay thế được cả. Nó giống như tình thân vậy. Ấm áp và bền vững. 

   Đang định leo lên xe về thì tôi bỗng thấy một người. Hắn vừa đi ra từ phòng thủ quỹ, trên tay còn cầm mấy bộ đồng phục trường. Phòng thủ quỹ trường tôi nằm gần nhà để xe, tôi liếc mắt là liền nhìn thấy .Người này có thể vừa nhập học. Cũng tốt, tôi hơi giương khóe miệng nhìn hắn ta. Sao lúc nào cũng cáu kỉnh thế nhỉ? 

   Tôi có gặp hắn vài lần trước đây, dù chỉ là đứng nhìn từ xa, chưa từng gặp mặt chính thức, chưa từng nói chuyện với nhau. Hắn căn bản không biết tôi là ai. Tôi cũng không biết hắn tên gì, nhà ở đâu. Chỉ là vô tình khuôn mặt hắn khắc sâu vào đầu ngay từ lần gặp đầu, sau chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Khi tôi đem chuyện này kể cho Hưng. Anh cứ nhìn tôi mà cười tủm tỉm, xoa đầu tôi. Khi tôi vẫn chưa hiểu được anh nghĩ gì thì Hưng lại liên tục bảo “rất tốt, rất tốt” khiến tôi càng thấy mơ hồ hơn. 

   Hưng lại nói đó là do tôi bị trúng tiếng sét ái tình, tương tự như trường hợp của anh vậy. Nghe xong đáp án muốn đổ cả mồ hôi hột. Tôi-Đinh Hà Vũ và tiếng sét ái tình: đây là hai khái niệm liên quan nhau sao? Sao có thể xảy ra chứ? Tôi có thể bị trúng tiếng sét ái tình sao? Chắc chắn là thần Cupid đang đùa giỡn với tôi mà. Sao chuyện này có thể xảy ra trên cái con người thiếu hormone nữ như tôi chứ? Mong là chuyện này sẽ kết thúc sớm, vì tôi không muốn tiếp tục tương tư một người cáu kỉnh như vậy.