Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 37




Chương 37

   Sau khi học xong, tôi đạp xe về nhà, liếc nhìn cái đồng hồ ở một nhà thấy cũng đã hơn 8h. Trời tối lắm rồi. Đang đạp thì tôi nghe thấy hình như có ai đó đang gọi tên mình.

    -Anh Kha.

  Tôi dừng xe lại, là Minh Ngọc. Giờ này mà còn ở ngoài đường sao? Thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, cô bé giơ cái thứ trong tay lên. Hủ tiếu? Thì ra là đi mua đồ ăn, mà sao giờ này mới chịu ăn tối. Tôi hỏi thì Ngọc chỉ cười hì hì mà không nói gì.

      -Lên xe đi. Anh cho em quá giang. Tối rồi ngoài đường nguy hiểm lắm.

      -Em chỉ chờ anh nói câu này thôi.

   Cô bé lại cười nói với tôi rồi nhảy lên xe. Đi được một lúc thì Ngọc lại hỏi:

     -Anh này. Hồi chiều em có xem anh thi đó. Các anh giỏi thật đó. Chỉ thiếu một chút xíu thôi là thắng rồi. Em thấy tiếc ghê luôn đó.

   Tôi ngượng ngùng cười, hơi có cảm giác hư vinh, trả lời:

     -Em thấy vậy chứ. Tụi anh không thể nào thắng được lớp anh Đăng Vinh đâu. Năm ngoái mấy ảnh còn đạt giải nhất bóng đá của huyện nữa đó.-chuyện này thì tôi được nghe Hà Vũ kể lại.

  -Cái chị hồi chiều đứng kế anh, là ai vậy? Bạn gái?

    -Không phải, tụi anh chỉ là bạn.-tôi lắc đầu

   -Vậy thì tốt.-Ngọc nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

*************************

      -Kha, cậu về nhà trước đi. Chút nữa tôi sẽ đến nhà cậu sau.

     -Cậu về bằng cái gì?

     -Xe buýt. Tôi phải đi mua chút đồ. Lát nữa gặp.

 "Nhỏ đáng ghét" nói xong cũng chạy mất tiêu. Tôi chậm chạp dắt xe ra cổng, cảm giác cô độc, bực bội. Thường ngày, tôi vẫn chở cô ta về nhà, giờ không có cô ta nên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ra ngoài cổng trường, tôi vừa leo lên chưa kịp chạy thì Sang đã gọi tôi lại, hỏi:

     -Có thấy Vũ đâu không?

 Nhìn cậu ta có lẽ đang gấp, đầu đầy mồ hôi, tôi bình thản trả lời:

     -Vũ có việc nên đi trước rồi.-vừa nói xong thì cậu ta như cơn gió phóng xe lao đi mất để mình tôi đứng đó hít bụi. Tôi thở dài, chẳng lẽ con nhỏ đó lại gây ân oán gì nữa sao?

   Tôi chạy về nhà trước, chuẩn bị nước uống và sách vở sẵn sàng. Đang loay hoay trong bếp thì nghe có tiếng chuông cửa, tưởng Hà Vũ, ra ngoài nhìn mới biết không phải, là ba tôi. Ông mỉm cười, nói với tôi:

     -Kha, ra mở cửa cho ba nhanh lên.

   Tôi nghi ngờ ra mở cửa, băn khoăn không biết hôm nay ba đến làm gì. Khi đã ngồi xuống ghế rồi thì mới phát hiện không khí thật ngượng ngập. Tôi vào bếp mang bình nước lạnh lên nhà mời ông uống. Sau đó, con nhìn cha, cha nhìn con một hồi, vẫn không ai lên tiếng. Hai người không cùng hẹn mà đồng thời bưng ly nước lên miệng uống. Uống xong, ba tôi lơ đãng nhìn xung quanh một hồi mới ngượng ngùng hắng giọng, mở lời trước:

     -À, ba đến để đưa quà cho con. Con đem cái này tặng cho cô chủ nhiệm. Cái này xem như cám ơn cô đã quan tâm đến con. Nói thật là ba cũng nhờ cô để ý con kĩ lắm. Tặng quà thì phải đàng hoàng một chút.-sau đó ông đem cái hộp nãy giờ vẫn cầm trong tay đặt lên bàn, trước mặt tôi, sau đó tiếp tục uống nước. Tôi thầm cảm thấy đau khổ trong lòng: Tại sao lại là quà nữa chứ? Vậy cái giỏ hoa giấy Minh Ngọc giúp tôi chọn bữa trước thì tính sao bây giờ? Khoan, bây giờ phải lo ba tôi trước đã. Tôi đành mở miệng nhỏ giọng "cảm ơn", sau đó lại uống nước. Khoảng 30 giây sau, ba tôi lại hỏi:

     -Bữa giờ con học vẫn tốt chứ?

  Tôi đặt cái ly rỗng xuống bàn, trả lời:

     -Cũng được. Hà Vũ kèm con tới mấy buổi một tuần, chẳng những thế còn lôi còn ra khảo bài văn, sử, địa đủ cả.

   Đang nói thì nghe thấy tiếng chuông, tôi mới chợt nhớ ra lúc nãy "nhỏ đáng ghét" nói sẽ đến sau, liền lúng túng nói "Con ra mở cửa" rồi chạy mất. Cô ta nhìn tôi rồi chỉ chỉ cái xe máy mà lúc nãy ba tôi chạy tới đang ở trong sân và hỏi nhỏ:

      -Ai đến? Ba cậu hả?

   Tôi khẽ gật đầu, tránh đường cho nhỏ vào nhà, mặt Hà Vũ hơi kì dị một chút nhưng sau đó khôi phục nguyên trạng, cũng đi vào.

      -Con chào bác. Con tới nhà chơi.

     -Vũ hả? Sao rồi? Dạo này khoẻ chứ?

     -Dạ, vẫn tốt. Con tới học nhóm với bạn ấy.

     -Vậy hai đứa ở đây. Bác không làm phiền nữa. Bác đi về trước.

  Tôi ra ngoài tiễn ông về. Vừa đóng cửa lại, liền thở phào nhẹ nhõm, lại chợt thấy Hà Vũ đang nhìn mình chằm chằm. Tôi khẽ ho một tiếng, ra hiệu vào trong nhà.

    -Haizzz. Thật là.... Giờ này ba cậu còn đến đây nữa. Mà Kha này, lúc nãy cậu có thấy ánh mắt của bác ấy nhìn tôi không. Thấy nó lạ lạ sao ấy? Cậu có thấy vậy không?-Cô ta vừa ngồi phịch xuống ghế là mở miệng nói.

   Có gì lạ đâu chứ? Chỉ là ánh mắt của bố chồng đang nhìn con dâu thôi mà. Thật là! Mong là sau này ba tôi sẽ không ép gả tôi cho "nhỏ đáng ghét". Nhưng mà nếu có chuyện đó xảy ra, thì tôi sẽ...

     -Kiến Kha.

     -Gì vậy?-sao lại cắt đứt dòng suy nghĩ của người ta chứ?

     -Mặt cậu...-cô ta ngập ngừng

     -Mặt tôi thế nào?-tôi đưa tay sờ mặt mình. Đâu có dính gì chứ?

     -Mặt cậu rất gian. Đang nghĩ gì vậy?

     -Huỷ thi diệt tích.-tôi vô thức trả lời

     -HẢ????-người nào đó hét lên.

     -Phải rồi, cho cậu cái này.-tôi vào trong lấy cái giỏ hoa hôm trước đã mua ra.

     -Cái này ở đâu thế?-cô ta săm sói nói, mở miệng hỏi tôi.

     -Vốn dĩ muốn tặng cô, nhưng giờ ba tôi đã mang quà khác cho tôi. Cái này tôi không cần, cậu cứ lấy đi. Coi như cám ơn cậu.

     -Cậu cũng chẳng có tốt đẹp gì.-Hà Vũ ngoài miệng cứ liên tục làu bàu, nhưng nhận thì vẫn nhận, nâng niu trên tay mình ngắm nghía.