Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À

Chương 32




* Tiết Sử

- Này Quỳnh Anh- vân anh quay phắt sang đánh luôn vào vai nó 1 cái đau điếng

- Cái gì - nó cau có xoa vai

- cho hỏi cái- vân anh mặt gian gian nhìn nó

- nói - nó cắm đầu xuống chơi điện thoại

- mày ở lại với quân mấy đêm thì...........- vân anh cười

- thì sao.- nó nhăn mặt khó hiểu

- 2 đứa mày có..............- vân anh cứ lấp lửng

- không có- nó giật nảy mình

- Đừng có chém, đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng chỉ có 1 nam và 1 nữ thì tất nhiên là phải.........- vân anh cười

- tao với quân không có gì hết á, đừng có nghĩ linh tinh - nó giật

- Có tật giật mình - châu quay sang cười cười

- Khổ thân quá cơ...........làm gì nhau thì cứ nói hẳn ra, bọn tao không trêu đâu- trường từ bàn trên quay xuống

- làm cái gì mà làm- nó ngượng đỏ cả mặt

- Mày có tưởng tượng cảnh quân với quỳnh anh.........- trường lại xóc xỉa

- tao biết......tao biết.............có thể là nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, hoặc tiến xa hơn nữa là.............- đạt nói lấp lửng trả thù nó quả vừa nãy

- ầy da..............đã bảo là không có gì mà....- nó mặt như quả cà chua

- thật chứ - trường cười , bọn bạn thì mặt hết sức thỏa mãn

- thật mà- nó tỏ mặt bi thương

- duy.......- trường gọi to

- cái gì - duy đang chăm chăm chép bài cho vân anh ( hám gái quá)

- thằng quân có mạnh dạn với con gái không?- trường nhìn duy rồi liếc mắt sang nó

- có chứ- duy cười

- thật sao?- trường

- đi bar nó ôm hôn con gái nhiệt tình, không ngại tý nào đâu, mà nếu trong phòng chỉ có quân với cô gái NÀO ĐÓ thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra mà- duy nhấn mạnh liếc mắt sang nó

- đấy chưa- trường lắc đầu nhìn nó

- thật không có gì mà , nếu không có thể gọi điện hỏi quân - nó chìa máy ra

- ok- trường giật máy bẫm số quân

Ngồi nhìn xa xôi... một mình trong bóng tối, chỉ một mình tôi..

Lạnh lùng có gió buốt bỗng nước mắt rơi... nhẹ đắng khóe môi..

...Rồi một ngày nữa, lại trôi...

Ngồi tìm ai đây...giật mình anh chưa biết mình tìm ai đây... rồi vội vàng ôm lấy chút ít bóng đêm...tìm phút ấm êm.. vụt ngày đông đến... tìm ai

ĐK : Chợt về giữa sương mờ, loay hoay anh vẫn như đang mơ em, ngày nào vẫn hoang sơ...ai biết.... cứ mong chờ

Rồi khi bóng đêm tan...hoang mang giữ lấy giấc mơ đang tan dần..

... KHI ẤY......

Lang thang một mình bơ vơ, tìm nỗi nhớ...mơ hồ

Mơ hồ- Bùi Anh tuấn

- Alo - hắn

- quân đó hả- trường

- ừ, có chuyện gì thế- hắn

- cho hỏi cái,- trường liếc sang thấy mắt nó đỏ rực lửa, thầm nghĩ quả này mình chết chắc nhưng vẫn cố chấp trêu nó

- ừ- hắn tỉnh bơ

- Quỳnh anh với quân ở với nhau mấy đêm, liệu có xảy ra chuyện gì không- trường mở loa ngoài, nó giận tím mặt ( mấy anh chị này không coi thấy cô giáo ra gì hết, cô trong lớp mà vẫn còn...)

- Có- hắn ở đầu dây bên kia cười bắt đầu nhảy vào cuộc cách mạng trêu nó

- thế xảy ra chuyện gì- trường cố vặn

- cái này................cái này...........nói ra hơi ngại- hắn ôm mồm cười

- cứ nói đi............- trường quay ra liếc lũ bạn thì thấy chúng nó ụp mắt vào sách cười, còn nó nắm tay thành nắm đấm

- tôi và quỳnh anh......- hắn chưa nói hết câu nó giật điện thoại từ tay trường

- Trần Anh Quân, anh cứ đợi đấy, tối nay tôi sẽ giết chết anh- nó nói rồi tắt điện thoại quay sang trường

- hì hì..........quỳnh anh...đùa vui thôi- trường cười cười đang thủ thế để chuẩn bị chạy

- tao biết- nó nhẹ nhàng luồn tay xuống bàn lấy thước gỗ cười với trường

Trường sợ quá chạy thẳng ra ngoài, nó mặt mày tím đen xì cầm thước chạy theo với tốc độ bàn thờ, vừa đi vừa chửi rủa

- quả này thằng này chỉ có nhập viện- vân anh lắc đầu

- đến mức độ đó á- duy há hốc mồm

- đến chứ sao - châu cười

- ghê thật. may mà mình không sao- duy thở dài

- ai bảo thế........ linh đảm bảo nó đánh thằng trường xong kiểu gì cũng cho bọn mình thân tàn ma dại- linh đau khổ

- hả- duy mở to mắt

- tao biết mà- châu

- kiểu gì nó không cốc đầu bọn mình mới là lạ- đạt

- tao thấy người nặng nhất rơi vào.....- vân anh nhìn bon bạn nó

- Trần Anh Quân.- tất cả đồng thanh rồi lắc đầu cho số phận bi thương của ai đó