Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Chương 12: Mọi người đều giả dối




Có rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ giả vờ biết hoặc giả vờ không biết! Có lúc giả dối chưa chắc đã phải là lừa dối mà là vì em yêu anh 1 Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, Khởi Trung một mình lái xe về phố Kim Kiều. Cũng như lần trước, trên đường đi anh luôn nhìn vào chiếc điện thoại đặt ở ghế bên cạnh và nghĩ xem có nên gọi điện cho Tiểu Quân hay không? Nhưng kết quả cũng giống như lần trước, cuối cùng anh không gọi. Đường đi thông thoáng. Ra khỏi đường hầm là đoạn đường đang xây dựng. Một bến tàu điện ngầm. Có lẽ là để cho kịp tiến độ nên ở đây người ta thắp đèn sáng như ban ngày. Hai bên là tiếng máy ầm ầm, bên đường còn có cả rào chắn. Chỗ mặt đường bị đào lên được đậy bằng một tấm sắt lớn để xe đi qua. Hôm qua, có một trận mưa rất to nên mặt tấm sắt đó đầy bùn đất mấp mô. Lúc xe đi qua, nó phát ra tiếng giống như đi qua đường tàu vậy. Tuy đã rất muộn nhưng mặt đường hẹp nên đoạn này luôn bị tắc. Hai bên đường không có người đi lại. Đèn ở công trường sáng trưng, xe đi rất chậm, vừa đi vừa nghe tiếng ồn ào bên tai, càng nghe càng thấy buồn. Cuộc sống của anh vốn rất bình lặng, ít khi có chuyện khiến anh cảm thấy lo lắng bất an. Nhưng từ sau khi quyết định kết hôn, anh mới phát hiện ra rằng cuộc sống của mình hoàn toàn không do mình làm chủ. Những chuyện trước đây anh chưa từng nghĩ tới đều lần lượt xảy ra. Nó xảy ra liên tiếp khiến anh trở tay không kịp. Anh không quá ngây thơ như vậy. Anh đã sớm biết kết hôn không phải là chuyện đơn giản nhưng cũng không nghĩ là nó lại có nhiều khó khăn đến thế. Khi chưa gặp người đó thì cảm giác tìm được cô thật khó. Không dễ dàng gì theo đuổi được cô thì không ngờ để qua cửa bố mẹ cô lại càng khó hơn. Đặc biệt là ngày hôm nay. Anh chỉ cần nghĩ đến những câu nói của mẹ Tiểu Quân bên bàn ăn, còn cả thái độ của bố mẹ anh nói chuyện với anh lúc trước nữa là lòng anh lại cảm thấy rối bời, không biết làm thế nào mới có thể thoát ra khỏi cảm giác này. Ánh đèn lóe lên, một chiếc xe Santana màu đen trước mặt bỗng nhiên dừng lại. Anh giật mình đạp phanh, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe phía trước. Cảnh tượng vô cùng nguy hiểm! Sau đó liên tục vang lên tiếng giục, có người chửi mắng. Không biết là có xe ở phía sau không? Anh ngồi trên ghế lái mà tim đập thình thịch. Trong nháy mắt, ảo ảnh trước mắt đều là khuôn mặt của Tiểu Quân. Lần đầu tiên Khởi Trung đổi hướng trên đường về nhà mà không hề chần chừ. Anh luôn cảm giác mình là một người sống bằng lý trí, chưa từng bị chuyện tình cảm khiến cho đầu óc u mê nhưng lúc này trong lòng anh chỉ có một mong muốn. Anh chỉ muốn gặp Tiểu Quân, được nắm tay cô, nói với cô vài câu để anh biết tất cả những điều anh làm là đáng, đáng để anh vì cô mà cố gắng phấn đấu. Khi Khởi Trung lái xe đến khu nhà Tiểu Quân ở thì cũng đã gần nửa đêm. Lúc đầu, anh đi rất nhanh nhưng càng đến gần thì anh càng đi chậm lại. Anh đang nghĩ xem mình nên nói gì vói Tiểu Quân. Trước đây, có một hai lần nửa đêm, cô chạy đến tìm anh là vì trong lòng cô không vui, muốn được anh an ủi. Tuy lúc đó, anh đã giật mình nhưng sau này nghĩ lại, anh cảm thấy rất vui. Cô muốn được anh an ủi là vì cô tin tưởng anh. Anh là người cô nghĩ đến trước tiên mỗi lúc cô buồn. Nhưng bây giờ thì tất cả đều đã qua. Anh chạy đến tìm cô như thế này để nói gì đây? Chẳng lẽ để nói với cô rằng, anh cũng đang rất buồn sao? Đó không phải là việc một người đàn ông nên làm. Việc một người đàn ông nên làm chính là giải quyết vấn đề. Tùy tiện để lộ cảm xúc của mình thật vô nghĩa, đặc biệt là với người con gái mình yêu. Nói với cô thì ích gì đây? Anh muốn cô thông cảm hay muốn cô giúp đỡ đây? Việc anh nên làm là không để cô phải mảy may lo lắng, giống như những gì mà từ trước đến nay anh luôn hy vọng. Nghĩ như vậy, chân anh đạp phanh mà như không có chút sức lực nào. Cái ngõ nhỏ quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Quá muộn rồi! Bóng cây phủ kín ngõ nhỏ tĩnh lặng. Anh chần chừ rồi cuối cùng vẫn quyết định lái xe vào. Thực ra, anh không nhất thiết phải gặp cô. Anh chỉ muốn nhìn khung cửa sổ phòng Tiểu Quân. Nếu đèn phòng cô còn sáng thì anh mới gọi điện để nói rằng mình đã về đến nhà. Chỉ cần nghe giọng nói của cô là đủ rồi. Xe lái vào trong ngõ nhỏ, đèn hai bên đường mờ mờ. Ánh đèn chiếu qua những tán cây tạo thành những chấm lốm đốm trên mặt đường. Anh lái xe rất chậm rồi bỗng nhiên dừng lại. Anh dừng lại đầu ngõ mà không nói gì. Ngõ nhỏ sâu hút. Anh lờ mờ nhìn thấy đôi nam nữ ở đằng xe. Họ đứng yên rất lâu. Đó là Tiểu Quân và Chí Hào. Hai người đứng bên chiếc xe. Cô chỉ mặc áo mỏng trong gió đêm và đang ngẩng đầu nói chuyện với Chí Hào. Vì khoảng cách khá xa nên anh không nhìn rõ nét mặt của họ nhưng sau đó, họ ngừng nói chuyện, rồi đưa tay ra, dựa vào nhau, ôm nhau. Anh bàng hoàng đến mức nhắm chặt mắt lại Thượng Hải tháng Mười vẫn chưa đến nỗi lạnh lắm nhưng trái tim anh lạnh băng, đến cả đầu ngón tay cũng tê cứng. Tiếng còi xe vang lên khiến anh giật mình. Lúc này anh mới phát hiện ra, không biết mình đã lùi xe ra khỏi ngõ từ lúc nào và đang dừng xe ở giữa đường. Giữa đêm yên tĩnh, đường vắng người, một chiếc taxi dừng lại bên trái xe anh. Người lái xe taxi thò đầu ra khỏi cửa sổ quát: - Anh muốn chết à? Nửa đêm hôm lại còn dừng xe giữa đường. Anh không nói gì, chỉ xoay vô lăng lái xe đi. Đầu ngón tay anh vẫn lạnh giá, đến cả xoay vô lăng anh cũng thấy nặng. Anh không ngoái đầu lại và cũng không muốn ngoái đầu lại. Lúc này, Khởi Trung đã quên mất lý do tại sao mình đến đây, anh cũng không muốn chứng minh cho bất cứ ai thấy điều gì. Còn gì để nói chứ? Có lẽ những gì mẹ nói là chính xác nhất. Mẹ Tiểu Quân luôn tỏ ra không hài lòng. Bà đưa ra yêu cầu không thể thực hiện được. Lại còn ở bàn ăn hôm nay, bà đã đưa ra những điều kiện khó mà tưởng tượng nổi chỉ là vì một nguyên nhân. Bà biết, con gái mình còn có một lựa chọn khác. Lựa chọn đó thích hợp với con gái mình hơn. 2 Tiểu Quân không ngờ, tối hôm đó, cô lại ngủ ngon như vậy. Cô và Chí Hào đã chia tay nhau được vài tháng rồi. Lúc đầu đau khổ đến mức cô không muốn sống nữa. Sau đó ở bên Khởi Trung lâu ngày, nỗi đau đó cũng dần dần bình phục. Ở bên anh, cô cảm nhận được sự yên ổn mà trước đây cô chưa từng có. Cô cũng không cần lo lắng này nọ, sợ mất này nọ. Khởi Trung yêu cô. Cô biết điều đó. Tình yêu anh dành cho cô không phải là nhà cửa xe cộ hay những món quà đắt tiền. Chỉ là khi cô cần, anh luôn có mặt, mãi mãi luôn ở bên cô. Nhưng ngoài điều này ra, cô còn cần gì nữa? Thế nên cô đã quyết định lấy anh. Ban đầu có thể là hơi vội vàng nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy đây mới là điều cô thật sự mong muốn. Cuộc sống là gì? Cuộc sống chính là lúc cô cùng anh đi siêu thị, nói chuyện với nhau là tối nay sẽ ăn canh bí đao xương sườn hay là ăn thịt bò xào ớt xanh. Cuộc sống chính là lúc anh rửa bát còn cô ngồi bên gọt hoa quả và thi thoảng còn nghe thấy anh hát vài câu sai nhạc. Cuộc sống chính là lúc cô nằm trong lòng anh nói chuyện kể hết những niềm vui hay nỗi buồn trong ngày cho anh nghe. Đây là lúc cô yêu và tận hưởng nó. Nó còn làm cho cô thấy vui hơn khi có nhà có xe hay những món quà xa xỉ. Tối qua, Chí Hào nửa đêm xuất hiện dưới khu nhà cô ở. Anh ta còn nói với cô rằng: - Anh vẫn chưa kết hôn. Vậy thì sao chứ? Nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Quân là thờ ơ. Cô đã nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần. Nếu Chí Hào quay lại tìm cô thì sẽ thế nào? Cô nghĩ mình sẽ khóc vì đau khổ, cũng nghĩ mình sẽ cười lạnh lùng, cười vì cuối cùng anh đã hối hận, hoặc chỉ là cảm thấy yên tâm vì cuối cùng đã nhận ra anh thật sự cần gì. Nhưng đến khi điều đó thật sự xảy ra thì cô lại chỉ cảm thấy thờ ơ. Cứ như thể cô đang nghe một chuyện không liên quan đến mình. Chuyện này cũng chẳng hề gây sốc gì cả. Người khác nói thì cô còn có chút xúc động chứ anh nói thì cô nghe thản nhiên như không, chẳng buồn hỏi anh tại sao? Tại sao phải nói với cô câu này chứ? Nếu anh nói: - Tiểu Quân, chúng ta cưới nhau nhé. – Thì trái tim cô còn có chút rung động nhưng Chí Hào lại nói. – Tiểu Quân, anh vẫn chưa kết hôn. Anh ta kết hôn hay chưa thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô thờ ơ nhìn, thậm chí còn không biết mình nên trả lời thế nào? Cô mơ màng nghĩ đến Khởi Trung. Cô nghĩ đến bóng lưng của Khởi Trung. Dưới ánh đèn vàng, anh là váy áo cho cô. Nghe thấy tiếng cô, anh quay lại nhìn cô mỉm cười. Anh đứng trước bồn rửa bát, quay lưng lại với cô, miệng lẩm nhẩm hát mấy câu nhạc khủng khiếp. Thật kỳ lạ! Cô luôn nhớ đến bóng lưng anh. Người ta thường nói bóng lưng thể hiện sự chia ly và lạnh nhạt nhưng cô lại luôn cảm thấy bóng lưng của Khởi Trung thật ấm áp. Nó làm cô nhớ mãi! Chí Hào cũng đang nhìn cô. Ánh mắt vốn có ánh sáng và hơi ấm đang từ từ tối lại. Cuối cùng nó chỉ còn lại toàn một màu trắng trống rỗng của sự thất vọng. Từ sau khi chia tay cô ở sân bay, để có thể xuất hiện trước mặt Tiểu Quân nói câu này thì anh đã phải về Mỹ hai lần. Hôn lễ của anh và Văn Tâm vốn định sẽ tổ chức vào cuối tháng này nhưng bây giờ, anh muốn Tiểu Quân trở lại bên mình. Nếu cô có thể quay lại… Nếu cô có thể quay lại… Câu nói đó giống như một câu niệm chú ngày đêm bám lấy anh. Anh nguyện trả mọi giá để cô trở lại. Anh là thương nhân, không làm việc gì mà không có lợi. Anh đã tính toán tất cả. Chỉ đợi anh và cô có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tất cả đều đi ngược hướng với những gì anh đã tính toán lúc đầu. Thậm chí, anh còn chưa kịp nói câu thứ hai thì cô đã dùng sự im lặng thay cho câu trả lời của mình. Trái tim anh lắng xuống dưới ánh mắt của cô, nó giống như rơi xuống nước đá, lạnh đến thấu xương. Tiểu Quân không yêu anh nữa. Khi anh còn yêu cô, nhớ cô thì cô đã không còn yêu anh nữa rồi. Sao có thể như vậy? Chính là vì người đàn ông đó ư? Khởi Trung cực kỳ tầm thường đó sao. Anh không tin. Dù thế nào thì anh cũng không thể tin điều này. Tiểu Quân không thể không yêu anh. Cô chỉ thất vọng rồi sau đó giả vờ như vậy. Trong đêm khuya, anh nhìn khuôn mặt cô. Anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể kiềm chế được hành động ngốc nghếch của mình. Anh muốn giơ tay ra, lay người cô để cô tỉnh lại, để cô biết ai mới thật sự là người đàn ông thích hợp với cô; hoặc để trực tiếp đưa cô đi. Dù cô nói gì, làm gì, chỉ cần rời khỏi nơi khiến anh ngạt thở này là tốt rồi. Cuối cùng, một chút ý trí còn lại đã chiếm ưu thế. Anh đã mất đi cơ hội tốt nhất. Bây giờ muốn cứu vãn tất cả không thể chỉ dựa vào một chút xúc động nhất thời mà có thể đạt được. Thương nhân nên có cách giải quyết của thương nhân. Chuyện gì cũng phải tính toán trước rồi mới hành động. Đối với việc làm ăn là vậy, đối với phụ nữ cũng vậy. Nửa đêm hôm nay, Tiểu Quân cho rằng mình chỉ nói chuyện với Chí Hào một câu là kết thúc tất cả mọi thứ giữa cô và anh. Sau khi nói câu đó, anh cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là trước khi đi, anh muốn ôm cô lần cuối. Tiểu Quân không từ chối. Cô cảm thấy bản thân mình không nhất thiết phải từ chối cái ôm chia tay này. Dù gì, anh cũng là Chí Hào, người đàn ông cô đã yêu suốt ba năm qua. Ở bên anh là do cô lựa chọn, rời bỏ anh cũng là do cô lựa chọn. Chẳng có ai bỏ rơi ai cả. Tình cảm không thể tiếp tục duy trì là vì hai bên không đủ cố gắng thì cũng từ bỏ nó. Khi bước lên nhà, Tiểu Quân cảm thấy bước chân mình thật nhẹ. Cô rất hài lòng về tất cả những gì đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay. Từ biệt như vậy là rất tốt. Cô muốn Chí Hào hiểu rõ ý của cô. Cô cũng biết điều mình thật sự muốn là gì. Đường lên nhà tối om. Nhớ đến Khởi Trung, cô muốn gọi điện cho anh nhưng đã kìm nén được. Ngày mai, cô sẽ nói cho anh biết việc hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô hay không không quan trọng. Dù người khác có nói thế nào thì cô vẫn sẽ lấy anh vì cô yêu anh. 3 Ngày hôm sau, Tiểu Quân đến công ty Khởi Hoa. Hôm đó là ngày đầu tiên cô nhận chức. Có rất nhiều tài liệu phải giải quyết. Công ty Khởi Hoa có quy mô rất lớn. Các phòng ban ở các tầng khác nhau trong một tòa nhà lớn. Theo sự chỉ dẫn của trợ lý, cô đã phải không ngừng lên lên xuống xuống khắp các tầng. Cả một buổi sáng bận rộn, đợi đến lúc rảnh, cô mới lấy điện thoại ra xem thì phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của Khởi Trung gọi. Cuối cùng, anh để lại một tin nhắn, nội dung rất đơn giản, anh muốn gặp cô, anh có chuyện muốn nói. Nhưng tạm thời anh phải đi công tác gấp. Anh phải lên máy bay, đến nơi anh sẽ gọi điện cho cô. Cô gọi lại nhưng đầu bên kia đã tắt máy. Cô cảm thấy hơi buồn và cũng rất bất ngờ. Khởi Trung là chủ quản dự án nên đương nhiên anh ấy cũng rất bận và phải đi công tác rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên gấp gáp như vậy. Hơn nữa, anh cũng chỉ để lại tin nhắn rằng có chuyện muốn nói với cô. Anh muốn nói gì đây? Tối qua, bố mẹ hai bên đã chia tay nhau mà không lấy gì làm vui vẻ. Đương nhiên trong lòng cô không thể không để ý chuyện đó. Chắc anh cũng vậy nhưng cô muốn gặp anh để nói với anh quyết tâm của mình. Nhưng thật đáng tiếc, cô đã bỏ quên điện thoại nên anh đã bay sang thành phố khác mất rồi. Khi Tiểu Quân buồn bã cầm điện thoại thì Khởi Trung đã ở trên máy bay. Tối qua, anh đã quên mất là mình lái xe về nhà thế nào. Sau khi nguôi giận, một mình ngồi trong xe rất lâu, chẳng muốn làm gì. Anh tự hỏi mình, anh có yêu Tiểu Quân không? Câu trả lời đương nhiên là có. Nếu anh không yêu cô thì sao anh lại muốn lấy cô chứ? Tuy chuyện “trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng” là điều bình thường nhưng anh không cảm thấy mình cần điều đó đến mức mù quáng đón nhận bừa một cô gái xuất hiện trước mắt mình. Vấn đề bây giờ là rốt cuộc Tiểu Quân xếp anh và cuộc hôn nhân này ở vị trí nào trong trái tim cô? Từ trước đến giờ, thái độ của mẹ cô là chướng ngại vật lớn nhất nhưng thực ra ngay cả khi mẹ cô đưa ra những điều kiện hà khắc thì anh cũng không quá để bụng. Giống như anh đã nói với cô, bất kỳ vấn đề nào, nếu đi đường này không được thì sẽ có cách giải quyết khác. Nhưng tất cả đều có tiền đề. Tiền đề là Tiểu Quân thật sự đã sẵn sàng kết hôn. Trên thế giới này có nam nữ thì sẽ có tranh giành. Anh cũng biết đạo lý kẻ mạnh chiến thắng kẻ yếu. Giống như Tiểu Tất trong nhóm của anh hồi trước cũng có tâm sự với anh. Khi đó, Tiểu Tất vừa chia tay với bạn gái, tâm trạng bất ổn rất lâu. Anh thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc nên đã tranh thủ thời gian nói chuyện với vậu ấy. Lúc đó, Tiểu Tất vừa hút thuốc vừa kể, giọng đầy ấm ức: - Anh đừng khuyên tôi nữa. Tôi là người đề nghị chia tay trước. Anh nghe thì thấy rất lạ. Tiểu Tất lại nói thêm: - Bây giờ con gái yêu đương cũng giống như lái xe vậy, muốn có cả săm lốp dự phòng. Anh nói xem ai muốn là săm lốp dự phòng chứ? Lúc đó, anh nghe chỉ để trong lòng nhưng bây giờ, những lời Tiểu Tất nói lại cứ vang lên bên tai, rõ ràng như mới hôm qua. Anh biết một người đàn ông khi vướng vào chuyện tình cảm thì đều trở nên ngốc nghếch nhưng anh không thể gạt bỏ được mớ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Tiểu Quân không lừa dối anh. Kết hôn không phải là trò đùa. Nhưng anh sợ rằng mình chỉ là lựa chọn thứ hai của cô. Cô và Chí Hào chia tay nhau thế nào? Tiểu Quân chưa từng nói, anh cũng không hỏi. Ai mà chẳng có quá khứ? Anh cũng có. Điều anh muốn là cùng cô đi đến tương lai. Hỏi những điều đó thì có ý nghĩa gì? Nhưng bây giờ anh không thể không nghĩ, liệu Chí Hào, quá khứ của Tiểu Quân có quay trở lại và một lần nữa đi vào cuộc sống hiện tại của cô không? Anh đã mất ngủ cả đêm. Anh không thể kiềm chế mình không nghĩ đến mấy câu hỏi này. Tiểu Quân có yêu anh không? Cô chưa từng nói với anh. Cô chỉ ở bên anh. Lúc đầu thì có chút miễn cưỡng. Anh cũng nhận ra điều đó nhưng hai người ở bên nhau lâu ngày, anh dần dần cảm thấy cô thích anh. Người Trung Quốc bày tỏ tình cảm rất hàm xúc. Anh không muốn cô cứ phải suốt ngày luôn miệng nói lời yêu anh. Cô muốn lấy anh, như vậy là đủ rồi. Nhưng bây giờ, anh không thể chắc chắn mọi thứ. Tối qua, bên bàn ăn, mẹ cô đã nêu ra những điều kiện không thể thực hiện. Anh không thể không nghĩ rằng, liệu anh có phải thực hiện. Anh không thể không nghĩ rằng, liệu anh có phải chỉ là sự lựa chọn thứ hai sau khi cô mất đi sự lựa chọn tốt nhất mà thôi không? Nếu cô có sự lựa chọn tốt hơn, vậy thì rốt cuộc anh phải làm thế nào? Cả đêm anh trằn trọc không ngủ được. Đến lúc trời tờ mờ sáng, anh không thể nằm được nữa nên đã dậy ra ban công hút một điếu thuốc. Sáng sớm tháng Mười, sau năm giờ, ánh bình mình dần dần xuất hiện. Lớp sương mù dần dần tan đi trước mắt. Anh lại không thể không nhớ đến Tiểu Quân. Anh nhớ lại rất nhiều về cô: lúc cô nằm trên người anh, lúc cô làm dáng với anh, lúc cùng anh đi siêu thị, lúc đứng trước quầy bán thịt để phân biệt thịt bò và thịt lợn, cả lúc ăn cơm xong đi theo anh vào bếp, cô ngồi gọt hoaquả và xem anh rửa bát. Chẳng phải rất thật sao? Cô vừa gọt vừa nói chuyện với anh. Cô nói rồi lại nói, rồi bỗng nhiên im bặt. Cô bước đến áp mặt vào lưng anh. Lúc đó, có phải anh gặp ảo giác. Ảo giác rằng cô hôn anh, một cái hôn rất nhẹ, hôn lên lưng anh. Anh không biết tại sao bỗng nhiên anh lại nhớ nhiều chi tiết như vậy. Anh là đàn ông. Anh không nên nhạy cảm như vậy. Điều anh nên làm là quyết định, quyết định con đường phía trước có nên đi tiếp không? Đi thế nào? Đi đến đâu? Được rồi. Là đàn ông thì không nên trốn tránh câu trả lời. Điều anh muốn làm là đi gặp cô để hỏi rốt cuộc cô muốn gì? Cho dù câu trả lời của cô có thể làm anh cực kỳ đau khổ nhưng anh nguyện chấp nhận tất cả. Dám làm dám chịu. Cuối cùng, sau khi hạ quyết tâm, anh đứng dưới ánh sáng tờ mờ hít một hơi thật sau, dứt khoát dập tắt điếu thuốc và quay vào nhà. Anh vốn định lát nữa sẽ gọi điện cho Tiểu Quân nhưng chưa ra khỏi nhà thì giám đốc dự án đã gọi điện cho anh khẩn cấp. Ông nói rằng dự án ở Thẩm Quyến có vấn đề và anh cần phải đến đó giúp đỡ đối tác giải quyết. Anh biết dự án này rất quan trọng với công ty nên lập tức chuẩn bị hành lý lên đường. Trên đường ra sân bay, anh đã gọi điện cho Tiểu Quân nhưng cô không nghe máy, chỉ có tiếng chuông đổ bên tai rồi tự ngắt. Trước khi lên máy bay, anh đành phải bỏ cuộc. Anh chỉ nhắn cho cô một tin nhắn rằng, anh muốn gặp cô. 4 Tiểu Quân thẫn thờ cầm điện thoại. Ngoài hành lang có người nói chuyện. Khi cánh cửa văn phòng mở ra, một toán người đi vào. Người đi đầu là Ngô Tuệ và một người đàn ông cao lớn vừa đi vừa nói chuyện. Họ bước vào một cách hùng hậu. Trong văn phòng có rất nhiều người đứng lên. Tiểu Quân tạm thời ngồi ở gian ngoài cùng. Ánh mắt Ngô Tuệ quét qua cô rồi từ từ dừng bước. Cô ta gật đầu mỉm cười với cô rồi quay sang nói với người đàn ông bên cạnh một câu: - Khải Văn, đây là Hà Tiểu Quân. Nghe thế, người đàn ông liền hướng ánh nhìn của mình về phía Tiểu Quân. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc. Cô thường nhìn thấy Đỗ Khải Văn ở tạp chí thế giới doanh nghiệp, Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Khởi Hoa, có trụ sở đặt tại Trung Quốc. Thật không ngờ ngay trong ngày nhận chức đầu tiên, cô lại được gặp nhân vật cấp cao, hiếm khi xuất hiện này. Tiểu Quân vội vàng đứng lên đáp lại nụ cười của Ngô Tuệ rồi chào ông chủ mới của mình. - Chào chủ tịch Đỗ. Đỗ Khải Văn rất khách sáo. Anh ta cũng mỉm cười rồi đưa tay ra bắt tay cô. - Chào cô. Melissa có nhắc với tôi về cô. Chào mừng cô gia nhập công ty Khởi Hoa. – Nói xong, anh quay lại liếc nhìn Ngô Tuệ đang đứng bên cạnh và nói với cô ta. – Vậy em nói chuyện với cô ấy nhé. Anh vào phòng họp trước đây. - Vâng. – Ngô Tuệ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với Tiểu Quân. - Tiểu Quân, cô vào phòng tôi một chút. Tôi có chuyện muốn nói với cô. Khi Tiểu Quân bước vào phòng Ngô Tuệ, cô luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Đặc biệt là phía sau có ánh mắt khác lạ của những người khác, vô cùng phức tạp. Không phải là cô nhạy cảm. Đây là ngày đầu tiên cô đến công ty mới làm việc. Tuy người mới được mọi người chú ý cũng là chuyện hoàn toàn bình thường nhưng thái độ của Đỗ Khải Văn và Ngô Tuệ đối với cô khiến cho cả cô cùng không hiểu nổi, càng không thể nói là họ coi trọng đồng nghiệp mới. Sau khi Ngô Tuệ ngồi xuống bàn làm việc, cô ta mở một tập tài liệu ra. Nhìn thấy cô bước vào, Ngô Tuệ gật đầu mỉm cười tỏ ý bảo cô ngồi xuống. Tiểu Quân bước tới hỏi: - Cô Ngô, cô tìm tôi có việc gì vậy? - Có chút chuyện. – Ngô Tuệ cúi đầu nhìn tập tài liệu vừa mở ra ở trên bàn. Thị lực của Tiểu Quân khá tốt. Vừa nhìn cô đã phát hiện ra đó là những tài liệu liên quan đến cô. Cô bỗng giật mình Điều Ngô Tuệ muốn nói không phải là bãi chức cô chứ? Cô vừa mới nhậm chức mà. Cô ta đã hối hận về việc mời cô đến làm ở đây sao? Ngô Tuệ ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của cô rồi bật cười: - Tiểu Quân, cô đang nghĩ gì thế? Tiểu Quân cảm thấy lúng túng. Nghe xong câu hỏi đó thì cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô đành miễn cưỡng nở một nụ cười rồi hỏi lại: - Cô Ngô, có chuyện gì ư? Ngô Tuệ gật đầu: - Phải. Tiểu Quân, tôi muốn báo cho cô biết, trụ sở chính ở châu Á có gửi tin đến. Họ có hợp đồng mới muốn cô tham gia vào dự án này. Đối tác rất quan tâm đến những dự án ở đại lục và muốn có một nhân viên Trung Quốc hiểu rõ về dự án này trợ giúp. Trước mắt, công ty không biết cử ai thực hiện công việc đột xuất này. Tôi nghĩ để cô làm là thích hợp nhất. - Tôi ư? – Tiểu Quân lấy làm lạ. – Tôi vừa mới nhận chức mà. - Không sao. Lần này chỉ là trợ giúp. Trụ sở chính ở châu Á đặt tại Hồng Kông. Thời gian cũng không lâu lắm, chỉ khoảng một tuần thôi. Chắc là cô không gặp vấn đề gì chứ? Cô ta nói xong những lời đó thì cứ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt soi xét. Tuy vẻ bề ngoài của Ngô Tuệ rất thanh tao và tinh tế nhưng ở bên cô ta, mọi người luôn cảm thấy có áp lực rất lớn. Đặc biệt là khi cô ta không cười. Tiểu Quân bị cô ta nhìn đến bàng hoàng, giật mình rồi tự nhiên cứ thế gật đầu. - Được rồi. Lisa sẽ dẫn cô đến phòng Nhân sự làm thủ tục chứng thực theo yêu cầu kinh doanh. Thời gian rất gấp. Tôi sẽ cố gắng thu xếp thỏa đáng cho hai người. Sau khi nghe xong câu trả lời của cô, Ngô Tuệ lại nở nụ cười. Cô ta nhấc điện thoại gọi cho cô thư ký vào, kết thúc cuộc nói chuyện lần này của họ. Khi Tiểu Quân bước ra khỏi phòng làm việc của Ngô Tuệ, đầu óc cô rối bời. Cô biết nhịp độ công việc ở công ty Khởi Hoa rất nhanh, cường độ cũng lớn nhưng cô không ngờ mình vừa mới nhận chức thì đã phải đi công tác gấp như vậy. Việc đột xuất này khiến cô cảm thấy bối rối. Sau khi cùng Lissa đến phòng Nhân sự, cô mới về bàn làm việc của mình. Ngồi xuống thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang ra từ trong ngăn kéo. Cô lập tức mở ngăn kéo ra nghe điện thoại. Nhìn thấy số điện thoại của Khởi Trung mà cô hết sức vui mừng. Cô ngại nghe điện trước mặt đồng nghiệp mới nên một lần nữa, cô lại cầm điện thoại bước ra ngoài, một mình đứng ngoài hành lang. Giọng Khởi Trung vang lên trong tiếng hỗn tạp. Anh chỉ đơn giản gọi tên cô: - Tiểu Quân! Mới có một đêm không nghe thấy giọng anh mà cô cảm giác như hai người đã xa nhau lâu lắm rồi. Lòng cô vẫn nghĩ đến những điều Ngô Tuệ vừa mới nói. Không thể nghĩ đến chuyện khác, cô nắm chặt điện thoại kể khổ với anh: - Khởi Trung, anh biết không? Công ty cử em đi công tác Hồng Kông. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên em nhận chức mà. Thật là quá đột ngột! Anh nghe xong im lặng. Trong điện thoại chỉ có tiếng ồn ào của sân bay ở phía sau. Tiểu Quân sợ anh không nghe thấy nên cô lại “Alô!” rồi hỏi: - Anh Khởi Trung! - Ừ. Anh đang nghe. – Anh dừng lại một lúc rồi mới nói. Giọng anh rất nhỏ. – Anh vừa đến Thẩm Quyến. Dự án ở đây có vấn đề. Chắc phải hai ngày nữa anh mới có thể quay về Thượng Hải. Bao giờ thì em đi công tác? Em sẽ đi bao lâu? Cô đứng ở hành lang. Có người đi đến, khi đi qua, họ đã vô tình nhìn cô. Nghĩ đến việc ngày đầu tiên đi làm mà cô đã chạy ra hành lang kể khổ với bạn trai nên cô có chút bối rồi. Không chú ý đến sự im lặng rất lâu của Khởi Trung, cô chỉ nói: - Em vừa đến phòng Nhân sự làm một vài thủ tục. Thời gian vẫn chưa quyết định nhưng hình như là rất gấp. Nếu đi thì cũng phải mất vài ngày. Em đang rất bận, tối về em nói chuyện với anh sau nhé. Anh hít một hơi sâu như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra mà chỉ đáp lại một từ: - Ừ. Tiểu Quân định gập điện thoại lại thì bỗng nhớ đến điều gì đó. Cô nói thêm: - Khởi Trung, anh giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để mình vất vả quá đấy. – Nhưng đầu bên kia đã gác máy và bên tai cô chỉ còn lại tiếng “tút, tút” đơn điệu. Cô nhẫn nại nhìn chiếc điện thoại di động mà trong lòng không kìm được nỗi oán trách. Anh lại còn vội hơn cả cô nữa chứ. Thật đúng là… 5 Tối đến Tiểu Quân gọi điện cho Khởi Trung. Cũng đã rất khuya rồi. Đầu bên kia cô còn nghe thấy tiếng “lạch cà lạch cạch” gõ bàn phím. Rõ ràng là anh vẫn đang làm việc. Trong lòng Tiểu Quân có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng phía bên kia Khởi Trung chốc chốc lại có người nói xen vào, hỏi anh toàn những câu chuyên môn. Cô nghe mà chẳng hiểu gì và chỉ biết là anh đang rất bận. Với tình hình này, đương nhiên là cô không thể nói gì nhiều. Tiểu Quân thở dài, cô chủ động gác máy. Cường độ làm việc ở công ty Khởi Hoa rất cao. Ngày hôm sau, lịch trình của Tiểu Quân đã được quyết định. Cô thư ký gọi điện báo cô phải ra sân bay gấp. Vậy là cô không kịp đợi Khởi Trung quay về Thượng Hải rồi. Chuyến bay cất cánh từ sân bay quốc tế phố Đông lúc chín rưỡi sáng. Nhà cô cách nơi đó khá xa, đến nơi cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đi công tác nên gác máy xong, cô vội vùng dậy thu dọn hành lý cực kỳ gọn gàng. Khi cô kéo va li hành lý chuẩn bị ra khỏi nhà thì mẹ cũng vừa đi mua đồ ăn sáng về. Nhìn thấy con gái vội vàng đi như vậy, bà không nén được thở dài: - Mẹ bảo con sớm tìm lấy một người tử tế mà lấy thì con không chịu. Giờ làm việc ở đâu mà chẳng phải bán sức lao động cho họ, đến một ngày nghỉ cũng không có. Tiểu Quân cười: - Con thấy vui mà. Cần phải kiếm tiền gấp ạ. Bà Hà tức giận chẳng thèm nhìn mặt con gái. Tiểu Quân bước được nửa người ra khỏi cửa rồi thì quay lại ôm vai mẹ mình và nói: - Mẹ, con biết mẹ rất lo cho con. Mẹ yên tâm. Dù con không lấy được người giàu có thì con cũng sẽ sống hạnh phúc. Bà Hà đã quen với bộ mặt đâm lê của con gái, bỗng nhiên Tiểu Quân lại thì thầm bên tai bà những lời nhẹ nhàng như vậy khiến bà rất khó thích ứng. Trong chớp nhoáng, bà đờ người ra đến tận khi bóng dáng con gái khuất hẳn ngoài cửa thì mới định thần lại. Ông Hà vừa ngủ dậy. Đẩy cửa phòng ra, thấy vợ mình thẫn thờ như vậy khiến ông cảm thấy rất lạ. Ông bước lại hỏi: - Con gái đi rồi hả bà? - Vừa đi. – Cuối cùng bà Hà cũng định thần lại. Bà nhìn chồng giọng buồn bã. - Bà sao thế? Nó lại nói gì với bà à? – Thấy tâm trạng vợ mình bất thường, ông lại cho rằng sáng sớm ngày ra Tiểu Quân lại gây chuyện với mẹ nên ông bắt đầu cảm thấy tự trách mình vì đã không kịp dậy sớm. - Không nói gì? - Ồ! – Ông Hà thở phào nhẹ nhõm. Ông đặt tay lên vai vợ mình rồi nói. – Theo tôi, chuyện con gái và Khởi Trung chúng ta đừng đưa ra nhiều điều kiện như thế. Con cái có cuộc sống của con cái. Nhà cũng tốt, xe cũng tốt. Hãy để sau này, chúng từ từ làm ra. Bà thấy thế nào? Bà Hà hít một hơi thật sau. Ông Hà đã chuẩn bị tinh thần nghe vợ thuyết giảng cả một bài luận dài nên im lặng chờ đợi, thật không ngờ vợ lại nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện đó. - Chúng ta đi ăn sáng thôi. Tôi đã dọn đồ lên bàn rồi. Sau khi ngồi xuống bàn, ông Hà còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có một chiếc quẩy đưa đến trước mặt rồi nhét thẳng miệng ông. Ông Hà ngậm chiếc quẩy lúng búng trong miệng. Cuối cùng bà Hà không kìm được ngắt lời. - Tôi biết rồi. Ông ăn sáng đi. Những điều kiện tôi đưa ra, người ta có thể thực hiện được bao nhiêu thì thực hiện. Nó lớn như vậy rồi, phải tự mình quyết định chứ. Chẳng lẽ nó muốn lấy chồng, tôi lại trói nó lại không cho đi đăng ký kết hôn sao? Ý của câu nói này là chuyện hôn nhân sẽ do Tiểu Quân quyết định. Ông Hà nghe xong thì mỉm cười hài lòng. Ông đã thật sự yên tâm nên bắt đầu miệt mài ăn. Tiểu Quân bỗng nhớ ra điều gì, cô vội nhìn đồng hồ xem giờ. Cô không đến thẳng sân bay nữa mà ghé qua công ty lấy chút tài liệu. Trên đường đi, cô cứ nhìn điện thoại. Cô nghĩ mình nên gọi điện cho Khởi Trung nói với anh về hành trình của cô nhưng còn sớm quá. Bến tàu điện ngầm vắng tanh. Cô nhớ lại giọng anh trên điện thoại hôm qua khá mệt mỏi, nửa đêm vẫn phải gõ máy tính nên mấy lần định gọi điện thoại cho anh nhưng lại thôi. Ai cũng có thể trở thành người phụ nữ chu đáo như vậy, chỉ cần cô ấy yêu người đàn ông đó. Công ty cực kỳ yên tĩnh. Mới có hơn bảy giờ. Tuy cường độ làm việc của công ty Khởi Hoa rất cao nhưng không giống như ngành đầu tư tài chính ngân hàng, dù thi thoảng có phải làm thông đêm nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không thể đạt được bước tiến lớn. Phòng làm việc yên lặng nhưng vừa bước vào Tiểu Quân phát hiện ra mình đã nhầm. Ở đây vẫn còn có người cần mẫn làm việc hơn cô. Trời đã sáng. Văn phòng công ty không có một bóng người nên đương nhiên cũng không bật đèn nhưng cửa phòng Ngô Tuệ không khóa, có ánh sáng hắt ra. Văn phòng công ty trải thảm, Tiểu Quân lại đi giày bệt nên không phát ra tiếng động. Khi nhìn thấy ánh sáng đó, tự nhiên cô dừng lại chần chừ. Thật không ngờ Ngô Tuệ vẫn ở trong đó. Cô có nên bước vào chào cô ta một tiếng không? Nhưng cô bước vào chào thế này e là Ngô Tuệ sẽ hiểu lầm cô có tính toán gì. Nếu đồng nghiệp trông thấy sẽ càng phiền phức hơn. Hồi trẻ, cô không hề nghĩ nhiều như vậy nhưng con đường sự nghiệp không dễ dàng. Những người có thể tiến bước đều phải suy nghĩ nhiều hơn người khác một chút. Ánh sáng hắt ra từ cửa phòng khép hờ bỗng rộng hơn. Tiểu Quân vẫn chần chừ. Điều đó khiến cho cô lập tức dừng bước. Có người kéo cửa bước ra. Đó không phải là Ngô Tuệ mà là người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Vóc dáng cao lớn, đôi vai to rộng, đó là Đỗ Khải Văn. Đèn văn phòng không bật. Tiểu Quân đứng sau cánh cửa lớn kinh ngạc. Đỗ Khải Văn không nhìn thấy cô. Bước ra được nửa chừng, người đàn ông đó quay người lại cúi đầu hôn người phụ nữ trong phòng. Tiểu Quân suýt nữa ngạt thở. Cô xoay người bước ra khỏi cửa lớn. Tòa nhà công ty Khởi Hoa được trang bị cơ sở vật chất rất kỹ. Ngoài hành lang vẫn trải thảm. Cô bước thẳng đến nhà vệ sinh nữ, đẩy cửa bước vào tìm một chỗ trốn. Cửa vừa đóng lại thì hơi thở hổn hển của cô bật ra. Số cô là thế đấy. Ngày đầu tiên đi làm đã bị cử đi công tác. Ngày thứ hai đi làm thì gặp giám đốc tư tình với chủ tịch hội đồng quản trị. Lẽ nào đây chính là ma nhập ư? Cô thật sự phải thu xếp thời gian đến miếu lễ bái mới được. 6 Tiểu Quân một mình trong nhà vệ sinh vài phút. Trong vài phút đó, tâm trạng của cô cực kỳ hỗn loạn. Cô hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì. Tuy hôm qua là lần đầu tiên cô gặp Đỗ Khải Văn nhưng danh tiếng của anh ta trong giời doanh nghiệp thì như sấm nổ bên tai. Thi thoảng cô còn thấy ảnh anh ta trên tạp chí thế giới doanh nghiệp. Đó không chỉ là người đàn ông tài giỏi mà còn cực kỳ hoàn hảo. Còn một điều quan trọng nữa là Đỗ Khải Văn đã lập gia đình. Cô hít thở thật sâu trong buồng vệ sinh chật hẹp. Nỗi kinh hoàng ban đầu đã dần dần tiêu tan, sau đó cô tự cười bản thân. Có gì phải ngạc nhiên cơ chứ? Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường. Thấy thì cũng đã thấy rồi. Chẳng lẽ cô lại là một kẻ lắm lời đi đâu cũng kể chuyện của họ sao? Cô cùng không dám. Nếu không thì cô chạy vào đây làm gì? Tiểu Quân tự cười bản thân rồi đẩy cửa bước ra. Cô quyết định coi như chưa có gì xảy ra, lặng lẽ rời khỏi công ty là được rồi. Nhưng tay cô vừa chạm vào cánh cửa thì bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ. Có người đang rửa tay ở vòi nước. Nước xối ào ào. Tiểu Quân nín thở, cầu trời khấn phật đó là cô quét dọn vệ sinh. Cô không dám trực tiếp đẩy cửa ra mà lén cúi người nhìn qua khe. Cô nhìn thấy một đôi chân nhỏ đi giày cao gót. Vừa nhìn là Tiểu Quân đã đờ người ra, tim như muốn ngừng đập. Cô quyết định, dù là miếu ở Hồng Kông thì cũng sẽ đi lễ bái. Tiếng vòi nước ngừng xối. Sau đó lại có tiếng điện thoại đổ chuông. Tiểu Quân đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tiếng bước chân đó vang lên. Vậy là tình huống khó xử hôm nay của cô cuối cùng cũng đã kết thúc. Cô không chỉ nhẹ người mà còn muốn ngạt thở. Thật không ngờ tự nhiên lại có tiếng điện thoại đổ chuông. Giai điệu du dương của bản tình ca Hiroshima. Chính là chiếc điện thoại trong túi xách của cô đang đổ chuông. Tiếng chuông bất ngờ khiến cô vội vã muốn ấn nút tắt nhưng càng vội thì lại càng không tìm thấy. Mãi sau cô mới lấy được điện thoại ra thì bên ngoài có tiếng người. Đó là giọng nói của Ngô Tuệ hết sức nhẹ nhàng: - Tiểu Quân ư? Đó là điện thoại của Khởi Trung. Tối qua, anh bận làm việc nên khi về đến khách sạn thì đã quá nửa đêm. Anh muốn gọi điện cho Tiểu Quân nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi. Mãi mới đợi được đến sáng. Vừa ngủ dậy là anh chộp lấy điện thoại ra ban công gọi điện cho cô. Chuông điện thoại đổ rất lâu mà không có người nghe. Đợi mãi, cuối cùng cô đã ấn nút tắt. Không biết là cô đang làm gì nữa. Khởi Trung nhìn chiếc điện thoại nghi ngờ. Tiểu Quân ấn tắt điện thoại. Ngô Tuệ đã lên tiếng khiến Tiểu Quân đành phải bước ra khỏi buồng vệ sinh, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại đáng ghét này. - Cô Ngô. – Không biết mình nên nói gì nên cô miễn cưỡng nở một nụ cười. Không cần soi gương cũng biết nụ cười đó hết sức giả tạo. Tiểu Quân thầm thở dài. - Cô ở đây ư? – Ngô Tuệ mỉm cười. Nhìn vẻ giả tạo của cô, cô ta lại hỏi. – Hôm nay cô bay hả? Cô đến công ty lúc nào thế? - Ồ, tôi đến lấy tài liệu. – Tiểu Quân đáp. – Trên đường ra sân bay, tôi nhớ ra cần phải đếm theo chút tài liệu nên đã ghé qua công ty để lấy. Ngô Tuệ gật đầu: - Vậy cô đã lấy được chưa? Ánh mắt cô ta như nhìn thấu tất cả. Tiểu Quân thật sự có chút hoang mang, cô lúng túng trả lời: - Tôi lấy được rồi. À, chưa ạ… Đang nói thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại của Khởi Trung. Ngô Tuệ gật đầu mỉm cười: - Vậy tôi vào văn phòng trước nhé. – Nói xong, cô ta quay đi bỏ lại Tiểu Quân đứng trong nhà vệ sinh. Cuối cùng, cô cũng nghe điện thoại. Khởi Trung đang định nói thì đầu bên kia, giọng Tiểu Quân đã phiền não ngắt lời anh ngay: - Khởi Trung. Em đang rất bận. Thật không ngờ câu đầu tiên cô nói lại như vậy. Những điều Khởi Trung định nói đều ứ lại trong họng. Khởi Trung im lặng. Đầu bên này, Tiểu Quân vừa nói xong câu đó liền cảm thấy mình đã sai nhưng nghĩ đến việc Ngô Tuệ đang đợi mình ở văn phòng, cô lại lo lắng vừa đi vừa giải thích: - Khởi Trung, em xin lỗi. Em đang ở công ty. Em phải ra sân bay ngay bây giờ. Em đang rất vội. Lát nữa, em gọi điện lại cho anh nhé. Đầu bên kia, anh chỉ đáp mỗi từ: - Ừ. Không nói nhiều, Tiểu Quân vội vàng gác điện thoại đi vào văn phòng. Đèn đã bật, ánh sáng chiếu lên bàn làm việc. Cô mở tủ ra lấy tài liệu. Phía sau cô vang lên giọng nói của Ngô Tuệ, vẫn hết sức nhẹ nhàng: - Tiểu Quân, cô vào phòng tôi một lát. Tiểu Quân nghe xong câu này, thầm thở dài trong lòng. Vai cô chùng xuống nghe lệnh.