Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 5: Cậu có quan tâm tôi mà




"Cậu nói gì cơ?"

Tôi mơ màng hỏi.

"Tớ nói là tớ muốn cậu đi dự học sinh thanh lịch cùng tớ. Tớ đã ấn tượng với cậu ngay từ đầu rồi!..."

Tôi nghe được đến đó, đoạn sau là gì thì không biết. Bởi vì tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc.

"Vi Anh!"

Hoàng nắm bên vai tôi, lắc mạnh.

"Hả???"

Tôi quay về thực tại.

"Tớ muốn nói là..."

"Tớ muốn đấm cậu!"

Gì cơ? Cậu ấy muốn đấm tôi á?

Hoàng à, cậu nỡ sao?'

Giờ tôi mới để ý vẻ mặt của cậu ấy, đen sầm, ánh mắt nhìn xa xăm. Tò mò quay lại, tôi mới biết, Hoàng không hề nói câu vừa rồi. Yolo =)))

Hắn ta đang đứng đó, nhìn hai chúng tôi với anh mắt viên đạn. Hắn đi tới chỗ tôi, tay khoác lên vai tôi.

"Muốn gì?"

"Muốn riêng tư!"

Hoàng đáp lại cụt ngủn.

"Vi Anh! Là bạn gái của tôi! Hoa đã có chậu, người cũng đã có chủ. Ok?"

Hoàng quay ra nhìn tôi, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.

"Cuối giờ gặp cậu!"

Hoàng nói rồi đi luôn. Tôi chỉ biết đứng đó mà ân hận.

Hắn vẫn cứ đứng đó, tôi bỏ tay hắn ra, đi vào lớp.

"Sao cậu lại như thế?"

Hắn hỏi tôi.

Chính nó! Chính câu nói đó! Đã làm cho núi lửa phun trào :v Yolo!!!

Tôi thực sự lúc đó vô cùng tức giận!

Đi tới gần hắn, sử dụng toàn bộ năng lượng tích trữ xuống chân, đạp cho hắn một cái.

Sau giờ ra chơi, tôi không thấy cậu ta đâu cả, thực sự lúc đó tôi không cảm thấy mình có lỗi chút nào, dù một chút cũng không, vì cậu ta, tôi đã không thể nói chuyện với người ấy.

Cuối giờ nhanh chóng tới, Nguyệt Đan liền phóng đi, để lại tôi một mình. Không sao, dù gì tôi cũng có việc với Hoàng.

Đợi đến khi sân trường thưa thớt, tôi mới xuống. Con ngừoi ấy cao to, đổ bóng xuống sân trường. Cậu ấy khoác balo lệch sang bên phải, hai tay vò vò gấu áo, coi đó là trò chơi giết thời gian.

"Đợi tớ lâu chứ? Xin lỗi cậu chuyện vừa nãy."

"Sao cậu lại xin lỗi?"

Hoàng quay lại nhìn tôi, hai bên lông mày khẽ nheo vào với nhau.

"Không có gì! Cậu hẹn tớ có việc gì không?"

Tôi thấy khó xử nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Muốn gặp cậu chút thôi mà! Có phiền cậu không?"

Bao nhiêu ấm ức tôi đã chịu đều biến mất sau câu nói ấy. Ơn trời là có Hoàng cạnh tôi!

Buổi chiều hôm ấy, tôi, Hoàng, thực sự rất vui!

-------------------------------------

Hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, chỉ có điều, tôi vui hơn mọi ngày. Vừa bước lên cầu thang, tôi đã đụng mặt bọn con gái hôm trước. Và bạn con gái hôm trước hành hạ tôi cũng có trong đó, nó tiến lại gần tôi.

"Xem ra không đánh mày thì mày không chừa tật du côn phải không? Thích đánh nhau thì mày mới biết phải có giới hạn à?"

Tôi hiểu chúng nó đang nói tới cái gì, vì cú đá của tôi với Thiên.

"Tránh!"

Khó chịu xen lẫn tức giận, tôi hét lên. Tôi chỉ muốn, Thiên Thiên và gia đình hắn biến mất, tại sao đi đâu, tôi cũng nghe thấy tên hắn, tại sao tôi lại bị hắn đày đoạ, kiếp trước tôi và hắn có oan nghiệt?

"Mày đánh anh Thiên đến gãy chân mà vẫn có thái độ đó sao, muốn đánh phải không?"

Con nhỏ đó gằn từng chữ một với tôi.

Phải! Tôi rất muốn đánh nó, đánh cho khuây khoả đầu óc.

"Vào đi!"

Tôi hất cằm nhìn nó

"Được!"

Bọn nó tiến lại gần tôi.

"Dừng ngay!"

Hoàng từ đâu đi tới, nắm chặt tay tôi, kéo đi. Chết tiệt! Bọn con gái đứng như trời trồng, nói.

"Mày chỉ được cái cậy Hoàng thôi!"

Hoàng kéo tôi vào lớp, không quên dặn dò.

"Đừng dây dưa vào bọn đấy, không tốt đâu!"

Tôi phồng mồm đi vào, hậm hực chuyện vừa nãy. Chưa được bình tâm đã có đứa chặn cho cứng họng, là thằng Lâm!

"Ayda! Không ngờ mấy đứa con gái như lớp ta cũng 'rước' được mấy anh hot-boy đó nha!"

Tay thằng Lâm vung lên loạn xạ!

" Mày đúng là! Tao quá thất vọng về mày đó nha!"

"Gì chứ?

Tôi cười nham hiểm, tay giơ nắm đấm, coi như là cảnh báo.

"Mày không biết gì sao? Thiên Thiên - ngôi sao của lớp ta vì mày mà gãy bàn chân phải nằm ở nhà, không thể đi học!"

Nói xong, Nguyệt Đan từ đâu đi tới, khoác vai Lâm.

"Chết vì gái là cái chết tê tái. Há há!"

Rồi hai đứa cùng cừoi lăn lộn. Tôi tranh thủ chui vào lớp.

Thiên Thiên không có đi học, tự dưng tôi lại thấy buồn buồn. Thôi được, cuối giờ tôi sẽ đi theo năn nỉ cô giáo chủ nhiệm số nhà hắn.

---------------------------------------------

Sau nửa tiếng van nài khản cả họng, cuối cùng tôi cũng đã có được tờ giấy huyền thoại!!! Ta đa!!!

Nhà hắn nằm trong khu phố Daisy nổi tiếng là giàu. Tôi phải giải thích mãi ông bảo vệ khu phố mới cho vào. Chó chết!!!!!

Nhà hắn đây rồi! Lạy mẹ! To quá! Nhưng nhà hắn lại sơn bằng một màu trắng đơn giản làm tôi lạnh cả sống lưng, nhà hắn giống nhà ma quá

-___-

Tôi khẽ gõ cửa, 10 phút trôi qua vẫn chưa có người mở cửa. Vậy là tôi điên tiết đạp cửa =))) Haha :v Quà đó con :3

"Dừng ngay!"

Hắn mở cửa ra, hét to, thấy mặt tôi thì khá ngạc nhiên.

"Vào!"

Hắn để cửa mở, đi vào nhà trước.

Hắn đi lên cầu thang, tôi đi theo! Hắn dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ nằm cuối tầng 3, trèo mệt đứt hơi -__-

"Muốn làm gì thì làm! Tôi ngủ đây!".

Hắn nằm xuống giường,đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng...có một điều làm tôi khó chịu! Là hắn liên tục đạp chăn. Aaa!

Tôi mất công đi đắp lại chăn cho hắn. Được 5 phút, hắn lại đạp, tôi lại đắp, lại đạp, lại đắp, cứ như một trò chơi luân hồi mãi không dừng. Tôi vẫn giữ lòng kiên trì đắp cho hắn.

Giờ tôi mới để ý, lúc hắn ngủ rất đẹp trai a! Lông mi dài, chết tiệt! Tôi muốn xem thử khuôn mặt tú lơ khơ khi ngủ của hắn thế nào... Okay! Tôi lấy tay gẩy mấy lọn tóc xoăn xoăn của hắn ra phía sau vành tai. Nhưng tóc mái lại tiếp tục rủ xuống. Tôi lại gẩy nó, nhưng chưa kịp rụt tay lại, cổ tay tôi đã bị hắn nắm chặt trong khi đôi mắt vẫn nhắm chặt. Hắn mở mắt, xô tôi ngã xuống giường, ôm chặt.