Tôi Yêu Em! Công Chúa Tuyết

Chương 24: Anh ôm tôi đi ! Rồi tôi hát anh nghe !




" Xoảngg.. "

Một tiếng đỗ bể thật to vang len trong quán, thu hút sự chú ý của cac hộ gia đình ở đây. Đập vào đôi mắt trắng đen của họ là hai chàng trai tuấn tú đang đọ sức bằng võ cùng nhau. Hai người có ngoại hình giống nhau như chàng trai có tướng cao to chắc khoẻ, lạnh lùng kia, đẹp hơn chàng trai còn lại rất, rất, rất nhiều.

Red, anh ta hiện nằm sõng xoài dưới sàn gỗ của quán, mà bên cạnh lại là những mảnh vỡ thuỷ tinh của các ly nước.

Hắn hiện đang rất tức giận. Gì chứ! Anh ta là người nó yêu sao!? Hừ! Không thể nào! Anh ta không thể là người nó yêu được! Duy mình hắn! Chỉ mình hắn mới được là người nó yêu thương suốt đời..!

Đôi mắt đỏ nhạt của hắn đang trở nên đổi màu khi nghĩ đến những lời lúc nãy lần nữa.

Có lẽ các bạn chưa biết! Gia tộc của hắn có một dòng máu đặc biệt, mà ba mẹ hắn lại chẳng có dòng máu đó, duy chỉ hắn được thừa hưởng dòng máu quý hiếm ấy.

Dòng máu ấy là gì? Là dòng máu có thể khiến đôi mắt của hắn đổi màu khi tức giận, buồn bã, vui vẻ! Khi tức giận, nó sẽ đổi thành màu đỏ đậm, còn buồn, nó sẽ nhạt màu đi và vui? Nó sẽ lấp lánh và đẹp hơn rất nhiều:3 ( ta thấy nó hư cấu vê lờ =)) ^^)

" Bốp...Bịch.."

Trong lúc hắn k để yd, một thân ảnh đối thủ đã dương nắm đấm về phía khuôn mặt mỹ nam của mình. Không phòng bị! Nên đã té xuống một cách ngoạn mục...

Nhưng? Sức của Red sao bằng hắn? Một quả đấm của Red chưa đả động gì tới hắn đâu! Một chút cũng không.

Ngay lúc hắn dương nắm đấm tơi khuôn mặt điển trai đã có vài vết xước của Red thì một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc, mềm mại nhưng lạnh băng vang lên..

- Dừng lại!

Động tác ngừng tức khắc..

Thời gian trụ lại...

Không khí quán yên tĩnh..

" Cộp..Cộp "

Những thứ họ nghe được hiện giờ chỉ có thể là đôi hìau coveres trắng-đen đang va chạm sàn nhà lạnh lẽo kia thôi.

Thứ họ nhìn thấy là một cô gái có thân hình S-line hoàn hảo, khuôn mặt mĩ miều, làn da nõn nà và mái tóc...bạch kim trong suốt!!?

Vâng! Người đó là nó.

Nó mặc ình một bộ đồ khá thoải mái vì giờ này là giờ tập thể dục (chạy bộ) của mình.

Một chiếc áo trơn trắng và quần dài mềm, túm lại ở mắt cá ( kiểu giống quần alibaba á). Đơn giản như đẹp!

Mọi thứ quá bình thường. Quần áo cũng bình thương nhưng ở nó toát lên hơi thở quý tộc khiến nhà nhà đều né tránh.

Chả là vì sao nó xuất hiện ở đây ư?

Lúc nãy khi nó bỏ đi đã quên điện thoại ở đây. Điện thoại? Nó có thể mua cả trăm cái nhưng lại không có cái nào thay thé được chiếc điện thoại này.

Có nhiều lúc! Nó tự hỏi mình? Vì sao lại phải giữ chiếc điện thọai này lại. Bởi vì Red tặng sao? Có lẽ vậy! Những món đồ cũ sẽ làm ta vương vấn quá khứ.

Có nhiều lúc, nó nghĩ rằng, giá như Red không tặng nó chiếc điện thoại này thì có lẽ nó không còn vấn vương quá khứ đến vậy đâu..

Nó mong, anh ta không tặng nó bất kì thứ gì, để khí nhớ lại, nhìn thấy và xem lại, nó không phải nhói đau...!

- Hừ!

Hắn hừ một tiếng lạnh nhạt, động tác sau khi ngừng vài giây thì lại tiếp tục thẳng đến gương mặt mĩ nam kia.

Nhưng....

Động tác lại ngừng lại khi gần tiếp xúc với khuôn mặt trái xoan mĩ miều kia.

À? Thì ta nó chắn cho Red! Nó không phải còn yêu Red! Chỉ là đám paparazi đang ở ngoài kia, liên tục săn ảnh, tin hot của "couple" này. Nó không thể để đám chó săn toại nguyện được. Cũng chẳng muốn ngày mai trên một sấp báo sẽ là tin " NGƯỜI THỪA KẾ TRƯƠNG VĨNH KHOA VÀ THIẾU GIA VƯƠNG ĐÌNH (tên Red) ĐÁNH NHAU VÌ BẢO BẢO CỦA GIA TỘC HOÀNG NGỌC! "

Trong đấy, sẽ có một bài viết plapla không đúng sự thật!

- Cô tránh ra!

Cố kìm nén lửa giận trong lòng, đôi mắt hắn đã tối sầm lại. Nhưng một điều báo hiệu một cơn cuồng phong đang kéo tới.

- Buông tay ra!

Lời nói này ám chỉ ai? Hắn hay Red? Hắn đang cầm tay nó kéo ra?! Red đang níu tay nó lại?! Vậy rút cuộc là nói ai?

- Tôi nói VƯƠNG ĐÌNH anh buông tay ra!

Oa? Một cơn cuồn phong cũ rồi mà bây giờ lại thêm một cơn bão kéo tới nẽa?

Uisss...Quán "chuông gió" chắc dẹp tiệm mất. Quán ăn trống trơn, cả mhaan viên cũng chuồng đi hết.

- Anh...emm...anh..

- Cút ngay!

Nó la to lên, trên trán chả biết sao lại treo đầy dây nhợ màu đen chằng chịt ở trển.

Red quá hoảng nên một bước đi một bước chạy đã chuồn ra khỏi quán.

Không gian lần nữa lại tĩnh mịch...

- Mặt cậu bị thương rồi! Để tôi giúp cậu sơ cứu nhẹ trước. Cậu ra giúp tôi đóng cửa kéo rèm lại hết đi.

" Rẹt...Cạch "

Hai tiếng động vang lên cùng lúc, thu hút sự chú ý của đông đảo bà con bên ngoài quán. Nhưng thứ họ nhìn thấy cjir là tấm rèm màu nâu sữa phấp phới bây qua lại thôi.

Con mẹ nó! Thật là muốn chửi tục ghê. Bây giờ quản lí quán đau khổ hét thầm trong lòng. Khong lấp rèm thì đã được xem kịch hay rồi. Huhu:(

Quay lại phía nó...

Sau vài phút cha cứu xong thì nó đã dán được miếng băng cá nhân đôremon lên má phải của hắn..

Hmm.... Wtf? Một người lạnh lùng như nó đây mà lại thích đôremon á hả=))

- Nhi nhi...Chuyện lúc nãy...

- Không sao! Toi không quan tâm..

Eoo..Nó có sở thích cắtloi giống ta nè:))

Tích tắc...

Tích tắc...

Tích tắc...

Thời gian lặng lẽ trôi...

- E hèm..Nhi này?

- Gì?

- Cậu hát tôi nghe được chứ?

-...

Không khí yên tĩnh một lần nữa trội dậy..

- Anh ôm tôi đi! Rồi tôi hát anh nghe?!