Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 30: Người đàn ông không có thể diện nhất Việt Nam




Thiên Phúc sau một ngày chạy đôn chạy đáo lo liệu công việc của Đặng Khang ở công ty giải trí thì mệt mỏi trở về nhà. Đặng Khang đang trong bếp nấu ăn nghe tiếng mở cửa liền đoán là Thiên Phúc, không quay đầu chỉ hỏi qua: ''Về rồi à.''

Thiên Phúc ngả người, dựa đầu vào ghế, miệng phát ra câu trả lời: ''Ừ.'' Rồi nhắm hờ mắt chờ đợi điều gì đó đang dần mờ nhạt.

Nửa tiếng trôi qua, trong căn phòng gần như chẳng có tiếng nói chuyện, âm thanh phát ra duy nhất phải chăng từ dụng cụ dao dĩa, hay âm thanh băm chặt phát ra từ nhà bếp do Đặng Khang tạo ra. Món vịt quay Vân Đình Dạ Lan thích cuối cùng cũng được bê ra khỏi lò vi sóng, màu sắc bắt mắt, mùi hương kích thích vị giác lan tỏa khắp gian bếp khiến Thiên Phúc đang mơ màng liền mở choàng mắt, món này cũng là món cậu ta rất thích, lẽ nào biết mình mệt mỏi cả ngày nên cảm thấy có lỗi chăng? Nghĩ tới đây trong lòng cậu ta thấy hồi hộp, mong chờ liền đi nhanh vào trong phòng ăn, đang lúc đưa tay ra định ôm lấy Đặng Khang từ phía sau thì cánh tay Thiên Phúc chợt ngưng lại rồi rơi giữa không trung bởi lời nói của Đặng Khang:

''Anh mang đồ vào viện cho Dạ Lan, nếu muộn quá em cứ dùng cơm trước đi không cần đợi anh.'' Đặng Khang nói rồi gói ghém đồ đạc, cởi bỏ chiếc tạp dề chuẩn bị rời đi.

''Đặng Khang.'' Tiếng gọi giật lại của Thiên Phúc khiến anh quay đầu: ''Hả?''

Lắc đầu cười, Thiên Phúc cố đè nén cảm xúc đang âm ỉ bên trong, nói: ''Em đợi anh về cùng ăn, lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm chung.''

''Được, anh sẽ về sớm.'' Đặng Khang vui vẻ rời đi.

''Em muốn nói trông anh rất giống một người chồng mang cơm đi cho vợ.'' Thiên Phúc đứng đó, ánh mắt buồn nhìn theo dáng người vừa đi khỏi đau lòng nói, dẫu anh luôn nói phải tin tưởng anh, tin tình cảm anh dành cho cậu, nhưng sau những chuyện xảy ra vừa qua cậu ta luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người đang bị đẩy càng ngày càng xa, mà người chen vào giữa khoảng cách ấy lại chính là Dạ Lan.

Quay lại với Đặng Khang sau khi đi được nửa đường liền nhận được điện thoại yêu cầu trở về công ty gấp, mặc cho Đặng Khang mọi lần có hay chống đối lệnh cấp trên ra sao nhưng đầu dây bên kia lần này không cho phép anh làm như vậy. Nhìn chằm chằm vào túi đồ đã cất công chuẩn bị Đặng Khang tức giận đấm mạnh vào vô lăng, sau đó cua xe đi thẳng về hướng chi nhánh công ty giải trí BOM. Chuyện lần này trong đầu Đặng Khang vẫn luôn cảm thấy cách hành xử của giám đốc có gì đó không giống với thường ngày.

''Tổng biên tập, mọi chuyện tôi đều làm theo sắp xếp của anh.''

''Cảm ơn.''

Cúp điện thoại của giám đốc công ty giải trí BOM, trên môi Tường Quân lúc này vẽ lên một nụ cười hình bán nguyệt, bê khay đồ ăn được đích thân trưởng đầu bếp của nhà hàng Hoàng Gia nấu sai người đem đến, hắn thong thả đi đến phòng bệnh của Dạ Lan.

Dạ Lan từ khi tỉnh lại sắc mặt vẫn không tốt lên là bao, lại còn hay trầm mặc, nhất là lúc này khi cánh cửa được mở ra trông thấy người xuất hiện trước mặt theo phản xạ bàn tay cô bám chặt lấy thanh sắt trên khung cửa sổ mà mình đang đứng, ánh mắt trong trẻo đượm buồn vẫn nhìn ra phía xa chứ không hề quay lại nhìn Tường Quân vừa bước vào lúc này.

Tường Quân vốn cho rằng cô vẫn còn giận mình chuyện cho đám phóng viên bao vây cô trước cửa biệt thự riêng tại Vinhomes, mấy ngày này là cô nằm viện nên không hề biết trên mọi trang mạng truyền thông cũng như báo chí đều đăng tin nói cô là người thứ ba trong mối quan hệ giữa hắn và Á Thư cùng những lời xỉa xói. Nếu đổi lại là trước đây khi trông thấy cô bị khổ sở hắn đương nhiên sẽ thấy hài lòng với kết quả đó, hắn muốn cô không còn đường lui phải đến van nài, cầu khẩn mình, nhưng từ sau khi chứng kiến cô từ cõi chết trở về, so với việc khiến cô khổ sở hắn sợ mất cô hơn.

''Ăn cơm thôi.'' Nói xong những lời này Tường Quân cũng phải ngạc nhiên vì thái độ tỏ ra quá đỗi dịu dàng của mình.

Lười biếng liếc đến chỗ thức ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn Dạ Lan chẳng thấy có chút vị giác thèm ăn nào cả, chỉ lạnh nhạt nhìn người kia nói: ''Anh để đó được rồi.'' Rồi tiếp đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ.

''Cô còn giận tôi sao?'' Tường Quân đã đứng sau cô từ lúc nào, giọng trầm thấp hỏi, ánh mắt hắn lúc này dường như dán chặt vào vẻ mặt tiều tụy của cô mà lo lắng.

Dạ Lan bất chợt quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ mang theo chút ưu phiền của hắn không chút trốn tránh: ''Giận anh?'' Cô hỏi lại hắn rồi bật cười: ''Vì sao tôi phải giận một người không quen biết chứ, Tổng biên tập anh quá đề cao bản thân rồi.''

(Không quen biết.) Ba chữ này sao thốt ra từ miệng cô lại khiến lồng ngực hắn nhức nhối đến vậy: ''Dạ Lan.'' Tường Quân cố kìm nén cảm xúc khó chịu đang bộc phát mà gọi tên cô.

''Đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.'' Nói xong những lời này Dạ Lan bất giác lùi lại, ánh mắt cô nhìn Tường Quân cũng chỉ còn lại toàn là sự ghét bỏ cùng ghê sợ, hắn bây giờ chính là nỗi ám ảnh trong tâm trí cô bởi cô biết kẻ muốn sát hại mình hôm trước là do ai dẫn tới.

''Lí do, cho tôi biết lí do cô ghét bỏ tôi đến vậy, nói đi ngay từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ tôi vẫn luôn thắc mắc có phải bản thân nợ gì cô hay không mà chưa lần nào gặp nhau cô tỏ ra thân thiện. Cô có hiểu cảm giác bị người khác ghét bỏ mà chính bản thân không hiểu mình đã làm gì sai nó khó chịu đến như thế nào không?'' Lời nói cùng thái độ chỉ còn lại sự ghét bỏ của cô tựa như hàng chục mũi dao nhọn chích vào tim hắn đau đớn, hắn không hiểu sao bản thân lại cảm thấy như vậy nhưng điều hắn nhận rõ duy nhất chính là càng ngày hắn càng không kiểm soát được bản thân muốn lại gần cô hơn. Thuận đà Tường Quân bám tay vào khung cửa khóa Dạ Lan ở trong đó không cho phép cô trốn chạy.

''Lí do.'' Ngước đôi mắt đã nhuốm đỏ nhìn hắn, cô cười khẩy: ''Không có bất cứ lí do gì cả.''

''Cô thật vô lí.'' Như không hài lòng với câu trả lời này của cô Tường Quân gắt lên.

''Người vô lí là anh Tổng biên ạ, việc tỏ ra quan tâm đối với một người phụ nữ đã có gia đình anh không nghĩ cho danh dự của mình ư?''

''Có gì mà không được chứ, chúng ta làm bạn bè, quan tâm nhau không được hay sao?'' Cười nửa miệng Tường Quân càng đưa mặt mình lại sát gần cô khiến cô càng lúc càng cảm thấy vô cùng áp lực, bàn tay nhỏ bé đã siết chặt lại với nhau.

''Bạn bè, tôi không có bạn, càng không nói đến một người địa vị cao sang như anh.'' Dạ Lan không còn đủ dũng cảm mà đối mặt với hắn liền quay mặt đi hướng khác.

Cảm nhận được ngữ khí mỉa mai trong câu nói của cô Tường Quân liền nhíu mày, đưa tay nắm lấy cằm cô, hỏi: ''Tôi cảm thấy cô rất có thành kiến với địa vị của tôi.'' Nghưng một lát Tường Quân hỏi tiếp, trong câu hỏi này ánh mắt dường như vô cùng mong đợi: ''Vẫn câu hỏi đó và đây sẽ là lần cuối cùng tôi hỏi cô, Dạ Lan chúng ta trước đây từng quen nhau sao?''

Đâu chỉ từng quen thôi. Đối diện với ánh mắt chứa chan hi vọng đó của hắn, Dạ Lan nuốt khan một cái lạnh nhạt phủ nhận một cách tuyệt tình: ''Không hề, một chút cũng không quen.''

''Đổi lại là người khác sớm đã gật đầu, cô thì lại một mực phủ nhận có lẽ đây chính là lí do tôi chưa buông bỏ được cô. Buông tay ra khỏi thanh sắt trên cửa Tường Quân cười nhạt xoay đầu, lùi lại cách cô một bước chân, cả hai chợt im lặng chẳng ai nói với ai, mãi sau vẫn là Tường Quân lên tiếng: ''Đợi cô ăn xong tôi sẽ đi.''

Choang!!

''Cô thật quá đáng.''

Một loạt âm thanh rơi xuống rồi vỡ vụn, những món ăn hắn đã sai người chuẩn bị đều bị một cái gạt tay của cô làm cho đổ vỡ văng tứ tung dưới sàn nhà, Dạ Lan trong lúc không cẩn thận liền bị canh nóng đổ vào cánh tay, cơn tức giận của Tường Quân vừa lên đến đỉnh điểm trông thấy cánh tay của cô đang dần đỏ lên ngay lập tức bị hạ xuống rồi chuyển sang lo lắng lao đến kéo cô vào trong phòng tắm xả nước lạnh. Mãi đến khi chắc chắn cô không bị gì nghiêm trọng thì vẻ mặt đầy lo lắng kia mới giãn ra: ''Cũng may không phải nước nóng.''

Chứng kiến hắn lo lắng cho mình như vậy trong tim Dạ Lan tích tắc cảm nhận được làn gió mát, nhưng rất nhanh sau đó cô rụt cánh tay lại, lùi về sau ngăn không cho hắn chạm vào, dùng giọng điệu lạnh nhạt xua đuổi hắn: ''Đi đi, sự xuất hiện của anh chỉ khiến tôi thêm ghê sợ.'' Lời nói và cảm xúc của Dạ Lan lúc này là thật, bởi cứ hễ nhìn thấy hắn cô lại nghĩ đến những lúc bản thân bị người ta hãm hại mà không thể cầu cứu bất kỳ ai, một cảm giác giống như lục bình trôi giữa dòng sông không thể bám víu vào bất cứ thứ gì để nương tựa, mà bất hạnh cô gặp phải nếu nói là không gián tiếp liên quan đến hắn thì có thể là ai? Cô không sợ bản thân khổ sở, điều cô lo sợ nếu lại gần người đàn ông này chính là những người thân xung quanh cô sẽ lần lượt chịu những bất hạnh này thay cô đó mới chính là điều cô sợ nhất.

Bàn tay Tường Quân vốn đang đưa ra định đón lấy cánh tay bị thương của cô nghe những lời này chợt khựng lại, dùng ánh mắt lộ rõ sự không tin tưởng như tai mình nghe lầm mà hỏi lại: ''Ghê sợ.''

''Đúng vậy, vậy nên làm ơn từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.''

''Dạ Lan, cô đúng là người phụ nữ có tấm lòng sắt đá, vô tình nhất mà tôi từng biết. Nếu tôi còn quan tâm đến cô tôi sẽ là người đàn ông không có thể diện nhất cái đất nước Việt Nam này.'' Sau câu đó Tường Quân bỏ đi không hề ngoái đầu lại, bao trùm lấy hắn lúc này chỉ còn toàn là giận dữ và thất vọng. Cô một người phụ nữ tầm thường ấy vậy mà hết lần này đến lần khác xua đuổi hắn.