Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Chương 25




Buổi sáng , ở biệt thự Tề gia , mọi người dậy từ rất sớm làm việc , mọi thứ vẫn bình yên như thường ngày , chợt một tiếng la như heo cắt tiết vang lên khiến ai nấy đều nổi da gà " nội lực thật thâm hậu a" :

– " Aaaaa… Tề Hạo , đồ chết bầm nhà anh , anh đi chết đi " .

Mới sáng sớm Tề Hạo còn chưa tỉnh ngủ đã bị bạn nhỏ bên cạnh la cho suýt thủng màng nhĩ, vừa kiểm tra lỗ ta anh vừa hướng cái người đang bọc chăn kín mít một nụ cười làm điên đảo chúng sinh :

– " Chào buổi sáng , em yêu "

– " Ai…ai là em yêu của anh , đồ lưu manh nhà anh dám nhúng chàm tôi ….mau cút ra ngoài cho tôi "

Nhìn bản mặt đáng ghét của tên kia cô thật muốn lấy làm bao cát đấm cho mấy phát , cố giả bộ không nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô , Tề Hạo càng nhích lại gần ôm lấy cô vào lòng thừa cơ cô không để ý hôn nhẹ vào môi cô:

– " Đây là phòng của anh , em nói xem anh không ở đây thì ở đâu đây "

– " Được anh không đi thì tôi đi , tôi không thèm để ý anh "

Tình Tuyết tức giận bước xuống giường , vừa chạm đến mặt đất , cơn đau từ hạ thân truyền đến khiến cô ngã khụy trên sàn nhà :

– " Híc ..sao lại đau vậy trời …" .

Thấy vậy Tề Hạo vội đến đỡ lấy cô , dem đến bên giường :

– " Lại bất cẩn như vậy , em còn đau không ?"

– " Anh còn dám nói , nếu không phải anh không biết tiết chế …"

Tình Tuyết oán giận nhìn Tề Hạo , ý thức được mình vừa nói gì liền lập tức im lặng , mặt đỏ lên , Tề Hạo nghe thấy liền cười vui vẻ hôn lên môi cô một cái rồi đi xuống sai người đem bữa sáng cho cô, anh còn cẩn thận vào nhà tắm pha nước ấm cho cô .

Nhìn xuống bội váy bị xé nát , cô chán nản cắn môi , rõ ràng cô đã lên kế hoạch cẩn thận , tại sao kết quả lại như thế này , cô hận anh ta như vậy thế nhưng lại cùng anh ta triền miên một đêm , cô nên làm gì đây.

Tiếng gõ cửa vang lên kết thúc dòng suy nghĩ của Tình Tuyết :

– " Thiếu phu nhân tôi đem bữa sáng cho cô đây "

Một người nữ giúp việc đi vào , để quần áo cùng bữa sang lên bàn rồi đi ra ngoài . Tình Tuyết thẹn đến đỏ cả mặt , cô trở thành thiếu phu nhân bao giờ vậy , bộ dáng cô quấn chăn chắc chắn vừa rồi đã bị nhìn thấy , sau này còn mặt mũi mà gặp ai nữa , mất thể diện chết đi được . Mặc xong quần áo , sau khi ăn bữa sáng , cô thấy Tề Thiên Linh hùng hùng , hổ hổ bước vào nhà :

– " Linh Linh , xảy ra chuyện gì vậy ?"

– " Chị dâu ..hu hu.."

Vừa nghe Tình Tuyết hỏi , Thiên Linh đã nhào vào người cô khóc lớn :

– " Em sao vậy , có gì từ từ kể chị nghe "

Xoa nhẹ lưng Thiên Linh an ủi , Tình Tuyết giống như bộ dáng gà mẹ bảo vệ con :

– " hu hu ….em đến thăm bạn trai , định cho hắn một cái bất ngờ …vậy mà đến nơi lại thấy hắn đang lên giường cùng ả đàn bà khác còn nói ….nói ở cạnh em khiến hắn có cảm giác như hòa thượng ..ô…ô..ô"

– " Tên nam nhân thối tha , chị sẽ xử đẹp hắn đòi lại công bằng cho em , ngoan , đừng khóc nữa "

Nghe Thiên Linh kể , Tình Tuyết tức giận đến cực điểm , một cô bé đáng yêu , dịu dàng vậy mà cũng dám tổn thương , người đang khóc nghe vậy liền ngẩng đầu lên , lau sạch nước mắt, cười vô cùng man rợ :

-" Chị yên tâm , trước khi bỏ đi em đã đá cho hắn tuyệt tự tuyệt tôn luôn rồi , ha ha lâu rồi mới được đánh đã tay như vậy "

Nụ cười kia khiến sống lưng Tình Tuyết đổ mồ hôi lạnh , thì ra bản chất hai anh em nhà này đều độc ác như nhau , Thiên Linh vì muốn giải tỏa hết tâm trạng bực tức liền lôi kéo Tình Tuyết đi dạo phố .

Dù toàn thân vẫn còn đau nhức nhưng cô vẫn không thể không đi cùng Thiên Linh , không thể để cô nhóc này biết chuyện xấu hôm qua được . Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì một bóng dáng nhỏ xinh chạy đến :

– " Tiểu Tuyết, không ngờ lại gặp cậu ở đây , hôm qua Tề đại ác ma không làm gì cậu chứ , nhìn mặt anh ta mà tớ thấy lo cho cậu "

Điềm Nhi ôm lấy tay Tình Tuyết hỏi một tràng , Tề Thiên Linh ở bên cạnh nghe thấy liền nghi hoặc nhìn Tình Tuyết :

– " Chị dâu ,hôm qua chị và anh em xảy ra chuyện gì vậy ?"

– " Ơ ..tiểu Tuyết , cô gái này là ai vậy ?"

Điềm Nhi nhìn thấy Tề Thiẻn Linh cũng ngạc nhiên hỏi , bị hai người hỏi liên tiếp khiến đầu óc Tình Tuyết ong ong cả lên , đành phải kéo cả hai vào quán cà phê ở gần đó nói chuyện :

– " Thực ra cũng không có gì , chỉ là cãi nhau chút thôi "

Tình Tuyết thản nhiên nói dối

– " Thật hả vậy cái váy hôm qua cậu làm gì rồi hôm sau phải mặc nó đấy "

– " À …cái đó ..tớ không cẩn thận là rách nó mất rồi , hôm sau sẽ mặc một bộ khác đẹp hơn, được không?"

Bị hỏi đến chiếc váy bị xé làm hai , mặt ai đó bắt đầu đỏ lên , Tề Thiên Linh nhìn thấy liền biết chị dâu cô đang nói dối , có chết cô cũng không tin anh hai tức giận sẽ không ăn thịt chị dâu , phải kêu mẫu hậu đại nhân nhanh về nước mới được , Điềm Nhi sau khi được chồng yêu giảng giải cuối cùng cũng hiểu cô bạn của cô nhất định có chuyện giấu :

– " Thật không đó "

Cả hai người đồng thanh hương Tình Tuyết nghi vấn , bị hai ánh mắt ám muội bắn về phía mình khiến Tình Tuyết run cả người :

– " Hai người đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó được không , tôi ghét Tề Hạo còn không hết nói gì đến yêu "

– " Tiểu Tuyết , tớ không biết lí do cậu không thích anh ta nhưng trực giác cho tớ biết anh ta rất yêu cậu , yêu đếm mức điên cuồng , tạo sao cậu không bỏ qua tất cả mà cjo anh ta một cơ hội nữa "

– " Chị dâu à , anh em thật sự rất yêu chị đó , đã lâu rồi em mới thấy anh ấy quan tâm một người phụ nữ "

Thiên Linh thở dài nói , Điềm Nhi trợn mắt quay sang hỏi :

– " Gì , đừng nói là anh em bị gay lâu ngày nhé "

– " Không phải vậy , trước kia , lúc còn học trung học , anh em có yêu một người , ngày nào em cũng thấy anh ấy cười vui vẻ , gia cảnh gia đình em lúc đó rất nghèo , nhưng anh ấy luôn cố gắng học để lo cho em và mẹ . Rồi có lần em đến thăm anh ấy lại bị anh ấy nhận là bạn gái khiến người con gái kia thương tổn , cứ như thế ngày nào anh ấy cũng khó chịu , và rồi người con gái kia nhảy lầu tự tử , khi em và mẹ nghe được tin đã chạy đến thì thấy anh ấy đang ôm thi thể chị ấy khóc , đó lần duy nhất em thấy anh ấy khóc , thế là anh ấy cố gây dựng sự nghiệp rồi tính tình trở nên như ngày hôm nay "

Tề Thiên Linh kể xong , Điềm Nhi đã lấy khăn giấy ra chấm nước mắt :

– " Câu chuyện tình yêu này cứ như trong phim vậy , cảm đọng quá , cậu thấy chưa Tề Hạo là một nam nhân si tình như vậy mà cậu còn không chịu đón nhận "

Điềm Nhi cứ thế thao thao bất tuyệt còn Tình Tuyết cả người run lên , nếu yêu cô như vậy tại sao anh ta còn khiến cô tổn thương , tại sao lại bỏ rơi cô . Lặng người đứng lên , cô vô thức bước ra khỏi quán cà phê , không hề để ý tiếng Điềm Nhi và Thiên Linh gọi phía sau :

– " Tiểu Tuyết..cẩn thận "

– " Két…rầm "

Một tiếng hô vang lên tiếp đó một bóng người chạy đến đẩy cô ra , khi Tình Tuyết hoàn hồn đã thấy Tề Hạo bị một chiếc xe máy đâm , tuy không có gì quá nghiêm trong nhưng vẫn khiến anh bị trầy xước khắp người , máu thấm cả và chiếc áo trắng :

– " Anh có sao không , tôi đưa anh đi bệnh viện "

Tình Tuyết hốt hoảng nhìn Tề Hạo , thấy cô lo lắng cho anh như vậy , Tề Hạo liền cảm thấy vô cùng ấm áp , nếu biết trước anh nguyện để xe đâm thêm vài lần nữa cũng không sao :

– " Anh không sao, em không bị thương là tốt rồi "

– " Anh còn mạnh miệng , mau về nhà , tôi giúp anh băng bó "

Hai người liền cùng nhau về nhà , bỏ mặc Điềm Nhi cùng Thiên Linh đứng đơ tại chỗ , như thế này còn nói là không có gì .

Về đến nhà , Tình Tuyết nhờ quản gia đi lấy hòm thuốc còn cô thì đỡ Tề Hạo lên phòng , lấy hòm thuốc từ tay quản gia , cô nhẹ nhàng xử lí vết thương cho Tề Hạo , thân trên rắn chắc đầy cơ bắp của anh khiến cô đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì giúp anh bôi thuốc , bàn tay cô dịu dàng lướt qua làn da màu đồng khiến , Tề Hạo lại cảm giác toàn thân nóng lên ,cầm lấy bàn tay băng bó cho anh , ánh mắt anh thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tình Tuyết :

– " Tiểu Tuyết , những chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm , anh đã tổn thương em nhưng để em rời xa anh một lần nữa thì anh không làm được , em có thể oán hận anh ích kỉ nhưng đời này, em không thể nào ở bên ai khác ngoài anh , tha thứ cho anh , có được không ?"

Ánh mắt của Tề Hạo chân thành , đầy bá đạo mà cũng thực ngọt ngào , từ giây phút anh cứu cô , tâm cô sớm đã mềm nhũng , dù biết anh có thể khiến cô đau khổ một lần nữa nhưng cô vẫn sẽ lựa chọn tha thứ cho anh , sẽ tin tưởng anh lần nữa :

– " Em tha thứ cho anh , nếu anh dám không tốt với em ,em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa , để anh cô độc đến chết "

Tình Tuyết ôm lấy cổ Tề Hạo , vùi vào ngực anh , Tề Hạo nghe thấy được lời cô , cảm giác như đây là một giấc mơ , cuối cùng cô cũng nguyện ý trở về bên anh . Kích động hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tình Tuyết , Tề Hạo muốn mượn nụ hôn này cho cô biếu hiện anh yêu cô như thế nào.

Tình Tuyết từ ngạc nhiên dần dần , nhắm mắt phối hợp của anh cảm thụ cảm giác ngọt ngào. Dục vọng dần nhen nhóm nhưng Tình Tuyết lại không cho phép Tề Hạo ăn thịt với lí do anh vừa bị thương , mất nhiều máu cần phải nghỉ ngơi , nói xong cô liền chạy mất dạng về phòng , bỏ lại mỗ nam nhân đau khổ phải vào nhà tắm dội nước lạnh dập lửa , bi kịch a bi kịch a!