Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 3: Nhìn trai đẹp (3)




Editor : Mều

Beta : Búnn

Buổi tối hôm nay Tô Thiển Hạ cảm thấy rất tốt đẹp.

Bởi vì, tối nay cô muốn dùng chùm chìa khoá này để vào nhà anh.

Miệng cô vừa lẩm nhẩm hát vừa đi vào phòng tắm tắm, dường như bởi vì tâm tình tương đối tốt nên dù đang là mùa hè nóng bức cô cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Cô tắm xong rồi bận rộn mặc quần áo, đứng trước tấm gương to nhìn mình, cô cười rất quyến rũ, đừng trách cô cười quyến rũ như vậy bởi vì cô có dáng dấp xinh đẹp như vậy đều là di truyền từ cha mẹ, cho nên nếu muốn sinh một tiểu bảo bảo tuyệt trần thì trừ bản thân cô phải có bề ngoài xuất sắc, cha bảo bảo cũng phải không tệ mới được, cho nên cô mới chọn trúng Tần Trác Luân.

Buổi sáng bị anh thô lỗ ném ra ngoài, cô chỉ thuận tay cầm trước chìa khoá nhà anh ta thôi, ha ha, cô giơ giơ chìa khóa trong tay, tâm tình hết sức vui vẻ.

Ừm, thừa dịp anh chưa trở về, cô vào nhà anh trước rồi nói.

*

Tập đoàn Tần Đế, phòng làm việc tổng giám đốc.

"Luân, hôm nay anh giống như mất hứng, ai làm anh mất hứng, buổi tối em giúp anh giải sầu được không?"

Một cô gái xinh đẹp có dáng dấp hấp dẫn, quần áo rất gợi cảm, cô muốn dùng tư thế mê người nhất là vén tóc của mình, sau đó đi tới sau lưng Tần Trác Luân, đôi tay vòng quanh cổ của anh, cố ý dùng bộ ngực cọ xát vào lưng anh.

Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa có chút rên rỉ.

Cô là Vũ Tình, là thư ký của Tần Trác Luân, năng lực làm việc của cô không tệ, đồng thời cũng là bạn giường của anh.

Hôm nay tâm tình của Tần Trác Luân không tốt, lúc mở hội nghị quan trọng cũng phát giận, nhân dịp hội nghị kết thúc trở lại phòng làm việc, cô liền bước tới an ủi anh.

Đồng thời mượn cơ hội nói chuyện hẹn hò buổi tối.

“Không cần, cô đi làm việc đi.”

Nguyên nhân tâm tình Tần Trác Luân không tốt là do cha mẹ đến tuổi này còn muốn ly hôn.

Muốn ly hôn thì ly hôn, sao còn kéo tới chuyện anh chưa kết hôn, thậm chí anh hoài nghi bọn họ có phải thật sự muốn ly hôn hay không đây?

Vì tránh bị cha mẹ giận chó đánh mèo, anh dọn nhà, dọn nhà rồi cũng không được yên bình vì có một sắc nữ đối với anh có ý tứ.

Anh nhớ buổi sáng cô ở ngoài cửa tuyên bố độc chiếm với anh, không lẽ anh lại phải dọn nhà đi chỗ khác ở?

Một ngày làm việc mà anh không chuyên tâm sắp kết thúc, anh sửa sang lại tài liệu, nhìn một chút đồng hồ đeo tay, tan làm, trở về nhà, hôm nay anh muốn thật bình lặng.

Lái xe về đến nhà, anh dừng xe rồi vào nhà, cởi cà vạt cùng áo sơ mi ra.

Thời tiết thật là nóng.

Buổi tối ăn cái gì đây, anh thật không có khẩu vị gì.

Khi trái tim anh dâng lên cái ý niệm này, anh giống như ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ phòng bếp bay tới.

Là anh sinh ra ảo giác, hay là khứu giác có vấn đề?

Anh cau mày, không nhịn được đi tới phòng bếp, anh nhớ mình không có thuê người giúp việc, cũng không đưa chìa khóa cho người khác, như vậy sẽ là ai ở trong nhà anh đây?

Mang nghi vấn trong lòng, anh đi về phía phòng bếp, khi cửa phòng bếp mở ra, anh nhìn thấy có một cái lồng ở trên bàn ăn, hình như bên dưới cái lồng có món ăn?

Anh tiến đến cầm cái lồng lên, quả nhiên, có một bàn món ăn, thoạt nhìn đủ sắc lẫn hương vị.

Thật sự có người tới nhà anh, cũng thật sự có người làm thức ăn, cũng không phải khứu giác anh có vấn đề.

Anh quay đầu lại đi về phía phòng khách nhìn chung quanh một chút, không thấy có người khác, vốn anh đang không có khẩu vị gì nhưng lại muốn nếm thử một chút mấy món ăn này.

Mặc kệ là ai tìm được cái phòng này và giúp anh nấu cơm, trước nếm thử một chút có ăn ngon hay không?

Tô Thiển Hạ núp ở cửa sổ bên ngoài ban công nhìn lén phía bên trong, nhìn thấy anh cầm đũa gắp thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười rất rạng rỡ.

Haha, nghe mẹ nói muốn nắm chắc lòng của đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày của họ.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên đầu ngón tay có những vết cắt nhỏ do xắt thức ăn, nhưng những vết thương này cũng rất đáng giá, bởi vì cô cực khổ cả một buổi chiều để làm những món ăn này, giờ phút này có người đang thưởng thức đấy.

Cô lại len lén từ ban công trở về, vốn muốn từ phòng khách nhà anh đi ra ngoài, nhưng sợ hù dọa đến anh thì người xui xẻo nhất định là mình.

Cô sẽ chờ anh tắm xong rồi mới trở lại hấp dẫn anh.

Buổi tối, khoảng mười giờ đêm, một lần nữa cô cầm chùm chìa khóa đã trộm của anh muốn chuồn êm vào phòng anh, kết quả chìa khóa không mở được cửa, vì sao lại như vậy?

Thân thể hơi cúi xuống, cô cẩn thận nhìn chum chìa khóa rồi lại nhìn khóa cửa nhà anh.

Trong lòng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, cô đoán là anh đã khóa trái cửa phòng.

Haha, Tần Trác Luân ơi là Tần Trác Luân, nếu trong vòng mấy giờ ngắn ngủi mà cô đã tra ra được thân phận của anh, cô cũng không tin anh có thể ngăn cản cô tiến vào trong nhà anh.

Cô trở lại nhà mình, nghĩ nghĩ, đầu dùng sức nghĩ, cô vừa xinh đẹp lại thông minh như vậy dĩ nhiên sẽ không bị một Tần Trác Luân nho nhỏ này đánh bại.

Chợt, đầu cô lóe lên ý tưởng, ha ha, buổi sáng cùng tối ngày hôm qua không phải cô cũng có thể vào nhà anh sao, khi đó cô còn chưa có chìa khóa, bây giờ cũng có thể dùng lại chiêu cũ nha.

Cô cười híp mắt rồi cẩn thận bò từ ban công nhà mình đến ban công nhà anh, sau đó nhảy xuống, oa oa, lỗ mũi thật là đau, thì ra lúc nhảy xuống dùng sức quá mạnh, lỗ mũi đáng thương cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, cô bò dậy xoa xoa cái mũi của mình, trong lòng suy nghĩ nếu lỗ mũi cũng đã chịu khổ thì cô nhất định phải đi vào trong phòng hấp dẫn được anh.

Không phụ sự cố gắng của cô, cô lặng lẽ dán lỗ tai lên cửa, xác định bên trong không có động tĩnh gì, cô lặng lẽ mở cửa sổ, sau đó bò vào phòng, khi cô thành công đứng trước giướng của anh, nhìn Tần Trác Luân nằm ở trên giường thì Tô Thiển Hạ không nhịn được len lén cười, ha ha, Tần Trác Luân, không phải anh sẽ trở thành “bữa điểm tâm” cho bản cô nương sao...