Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 50: Ngoại truyện về ngải tiền tiền (3)




"Ha ha, vậy sao, vậy xin hỏi anh và Vân Tuyệt là quan hệ như thế nào?"

Cô không sợ hắn, dáng vẻ cười nói rất khiêu khích.

Trong lòng cô rất muốn làm rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, như vậy cô mới không làm lỡ mấy bước tính toán.

"Vân Tuyệt, cô nói họ Vân chính là chỉ anh tôi, anh tôi và cô có tư thù gì vậy, khiến cho cô hận anh ấy như vậy?"

Vân Hạo là em trai của Vân Tuyệt, giữa hai người chỉ chênh lệch một tuổi, nhưng tính tình cách xa vạn dặm, Vân Tuyệt là người si tình nhất, mà Vân Hạo lại là người hoa tâm nổi tiếng phong lưu.

Chị Lam nghe cô bạn tốt nói người hoa tâm phong lưu chính là chỉ Vân Hạo, cũng không phải là nói Vân Tuyệt.

"Thế thì thật tốt, hắn là anh trai anh, nợ anh em trả, anh trai anh thiếu tôi tám trăm mười bảy vạn mà không chịu trả, nếu anh là em trai của hắn, như vậy hãy trả tiền cho tôi."

Ngải Tiền Tiền xoay đầu đi, cự tuyệt bị hắn nhéo cằm, cô ưỡn ngực, sau đó đôi tay nhỏ bé níu lấy cổ áo hắn muốn hắn trả nợ.

Bồi thường tám trăm mười bảy vạn cho cô vì bị tên tổng giám đốc háo sắc đó khi dễ cũng coi như không có gì quá đáng.

"Chậc chậc, cô thật quá thô lỗ, cô xác định anh tôi nợ cô tiền, anh tôi thế nào lại nợ cô, cô thử nói xem."

Cô gái này cũng thật thú vị, nhưng anh trai làm gì lại thiếu tiền của cô gái này, chuyện này là không thể nào?

Mặc dù Vân Hạo không quá tin tưởng lời nói của cô..., nhưng nhìn nét mặt cô nghêm túc như vậy, tuyệt đối không giống như đang nói dối, chẳng lẽ thật sự là anh trai thiếu tiền của cô ấy, do đó hắn phải hỏi rõ ràng trước đã.

*

Vườn địa đàng

Trong phòng nghỉ, Ngải Tiền Tiền và Vân Hạo, hai người đang giằng co.

"Quả nhiên, họ Vân trừ cái vỏ tốt đẹp bên ngoài còn bên trong thật sự có nợ mà không dám nhận, mời anh cút ra ngoài, đừng ở chỗ này của tôi."

Ngải Tiền Tiền cũng không trông cậy vào tên Vân Hạo này mà lấy được tiền, cứ coi như cô xui xẻo.

Cô chỉ vào cửa phòng, muốn hắn cút ra ngoài.

"Thật đáng tiếc, tôi sẽ không đi, cô là cái gì mà tôi phải nghe lời cô, cô dám mắng tôi.... tôi phải làm chút việc gì mới không phụ với tên của mình, cũng không phụ lòng của gia tộc Vân thị chúng tôi."

Vân Hạo vuốt vuốt cằm của mình, bộ dáng giống như đang suy tư xem phải đối phó với Ngải Tiền Tiền như thế nào, nếu hắn đều nói rõ ra thì Ngải Tiền Tiền chắc chắn sẽ đề phòng hắn.

Ngải Tiền Tiền cầm lên một bình hoa ôm vào trong ngực, "Anh không chịu đi ra ngoài đúng không, vậy tôi sẽ không khách khí."

Cô vừa nói xong, lập tức cầm lấy bình hoa nện vào trên người của Vân Hạo, nhưng chỉ có cánh tay Vân Hạo bị đánh trúng, thật may là gương mặt tuấn tú của hắn lại không có việc gì.

"Cái người phụ nữ thô lỗ thành tính này, xem bộ dáng đúng là không được đàn ông yêu thương, nếu như ở phòng trọ một mình quá tịch mịch, hay để tôi tới giúp cô bổ khuyết vào khoảng trống đấy đi."

Vân Hạo cũng không tính toán sẽ rời đi, đã gặp phải người phụ nữ đặc biệt như Ngải Tiền Tiền này, nếu hắn không đuổi tới tay thì cũng quá có lỗi với biệt danh ‘ tình thánh ’ của hắn rồi.

"Khốn kiếp, anh đừng mơ tưởng chiếm được tiện nghi của tôi, tôi cũng không phải là người dễ bị khi dễ đâu."

Ngải Tiền Tiền tìm được chiếc túi của mình, từ bên trong lấy ra rất nhiều công cụ phòng thân, tất cả đều là do Tần An An chuẩn bị cho cô.

Không ngờ lần đầu tiên sử dùng lại dùng ở trên người của Vân Hạo, thật đúng là dùng trúng địa phương rồi.

"Đây là cái gì, người phụ nữ này, cô vừa phun vào mắt tôi cái gì?"

Vân Hạo chỉ nghĩ đó là một loại mỹ phẩm gì đó, ai ngờ lại là một loại dung dịch cay xè, mà người phụ nữ này thật sự xuống tay độc ác chỉ vì muốn đuổi hắn đi.

Lúc này nhìn tình cảnh hắn dùng tay che mắt vô cùng chật vật.

"Anh còn không cút đi, nếu anh còn nói lời không cút vậy trong túi của tôi đây còn rất nhiều bảo bối hữu dụng chuyên dùng để đối phó với loại người háo sắc như anh, biến, cút ngay. . . . ."

Ngải Tiền Tiền lại cầm vật kia nhằm phía hắn phun tới, hắn lập tức chạy đi, còn không cam tâm mà quay đầu lại nói lời anh hùng, "Người đàn ông như Vân Hạo tôi sẽ không đấu võ mồm với người phụ nữ ác độc như cô, hôm nào đó tôi sẽ tìm cô đòi cô bồi thường cho tôi gấp mấy lần."

Vân Hạo nói xong thì lập tức rời khỏi "Vườn địa đàng", dáng vẻ nhếch nhác chạy lên xe ra lệnh tài xế lái xe rời đi.

Một phút sau khi hắn vừa rời đi thì hiệu trưởng "Vườn địa đàng" Tần Mẫn Nhi và chị Lam lại tới, các cô vừa đến thì nhìn thấy gian phòng làm việc của Ngải Tiền Tiền đã tán loạn lung tung, giống như mới vừa trải qua một cuộc đại chiến.

*

Tập đoàn Vân thị

Vân Hạo mới vừa đi bệnh viện một chuyến, sau khi được bác sĩ kiểm tra nói mắt của hắn không có gì đáng ngại, chỉ cần không ăn những vị thức ăn có tính kích thích, nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ bình thường lại.

Hắn đi tới công ty, hắn cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị, mặc dù vị Tổng giám đốc như hắn chưa bao giờ đến công ty đi làm, mà mỗi ngày hắn chỉ nghĩ đến việc tìm mọi cách đi tán gái.

Mà lần này hắn bất chợt đại giá quang lâm*, làm cho tâm trạng các nhân viên lớn nhỏ trong công ty lập tức sinh ra hốt hoảng, không biết hắn tới công ty là có chuyện lớn gì xảy ra.

Hắn đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy người đang ngồi trong phòng làm việc lại là Chung Ly Đình.

Không phải anh trai hắn, vốn hắn muốn tìm anh trai hỏi một chút chuyện tiền bạc có liên quan đến Ngải Tiền Tiền, bây giờ nhìn lại thì hắn tới chính là không đúng lúc.

"Hạo, em đã đến rồi, nhanh ngồi xuống, muốn uống ly cà phê không?"

Chung Ly Đình đứng dậy, anh cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Hạo lại tới, người có biệt danh hoa tâm phong lưu thành tính như Vân Hạo lại có thể biết tới công ty, thật là một tin tức lớn.

"Không cần, anh trai em đâu?"

Hắn nghĩ có lẽ anh trai chỉ tạm thời rời đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại.

"Cậu ấy có một chuyện rất quan trọng muốn làm, tạm thời anh thay cậu ấy trấn giữ công ty, nếu như Hạo muốn tới công ty làm việc, thì anh rất hoan nghênh, để anh có thể đi hưởng thụ mấy thú vui của mình, như thế nào, hôm nay tới công ty là đã suy nghĩ kỹ muốn thay anh trai em quản lý công ty rồi phải không?"

Chung Ly Đình nghĩ là hắn đã tính toán suy nghĩ kỹ càng về công việc, như vậy anh cũng vì Vân Hạo mà vui mừng, kết quả Vân Hạo lại lắc đầu.

"Không, chuyện của công ty em không có hứng thú, nếu anh trai em không có ở đây, vậy em đi trước."

Hắn cố ý ngồi trên ghế sofa một người xa nhất đó, chính là không muốn bị Chung Ly Đình nhìn thấy đôi mắt của hắn.

"Con mắt của em đã xảy ra chuyện gì? Bị phụ nữ khiến cho thành như vậy?"

Chung Ly Đình nhìn đôi mắt hắn có chút hồng thì lập tức phát hiện.

"Không có gì, chỉ là đụng phải một người phụ nữ thô lỗ ngang ngược, một đấng mày râu như em thì dĩ nhiên không thể cùng một người phụ nữ so đo, đây là hậu quả vì nhường nhịn cô ấy, anh, em đi trước, anh trai em không có ở đây, chuyện của công ty đành làm phiền anh vậy."

Vân Hạo sợ anh sẽ tiếp tục hỏi tới, nên hắn vội vàng đứng dậy rời đi.

"Haiz, phụ nữ thô lỗ ngang ngược, đây chẳng phải là điểm giống với người mình vừa gặp gỡ sao, anh cũng vậy, gặp được một người phụ nữ thô lỗ ngang ngược."

Chung Ly Đình nhìn bóng lưng Vân Hạo rời đi, thời điểm cánh cửa bị Vân Hạo mở ra, trong đầu của anh chợt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, vừa quyến rũ lại quật cường, anh nghĩ phải tìm một ngày rãnh rỗi nào đó đi gặp cô ấy mới được.