Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Yêu

Chương 17: Bạn gái của tôi




Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhìn dãy số trên điện thoại di động, nhíu mày, cô vẫn không nhúc nhích để mặc cho điện thoại reo vang, cuối cùng tắt máy.

Mộ Thiên Thanh ném điện thoại sang một bên, tâm tình nặng nề, có lúc kỳ quái như vậy, khi chuyện gì khơi dậy trí nhớ của bạn, sẽ liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện làm cho bạn nhớ sâu hơn, ví dụ như. . . . . Cuộc điện thoại này.

Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, khó có được ngày nghỉ, cô không muốn bị những chuyện ngổn ngang làm ảnh hưởng tâm tình, cô đứng dậy, làm cho mình một chút món ăn, sau đó pha một ly cà phê, cầm lấy sách Tâm Lý Học tội phạm mở ra . . . . .

Mộ Thiên Thanh yên tĩnh xem sách, dần dần chìm đắm vào những vụ án ở trong sách cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe vang lên, cô mới kéo suy nghĩ trở về.

Lấy qua điện thoại, nhìn thấy số Thượng Quan Mộc, khóe miệng Mộ Thiên Thanh không nhịn được cong lên, nhận điện thoại. . . . . .

“Anh đến dưới chung cư của em rồi!” Giọng nói của Thượng Quan Mộc xuyên qua điện thoại di động, rất êm dịu không nói ra được.

Mộ Thiên Thanh nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày, “Sớm như vậy?”

“Bạn học nhỏ Thiên Thanh, em làm cảnh sát không bao lâu đã quên mất phụ nữ cần trang điểm sao?”

Mộ Thiên Thanh ngẩn ra, nhất thời ngượng ngùng, thật đúng là cô không nghĩ đến, “Hắc hắc, anh chờ em!”

Cúp điện thoại, Mộ Thiên Thanh đổi giày đi xuống lầu. . . . .

Khi xe của Thượng Quan Mộc dừng ở trước một tiệm tạo mẫu nổi tiếng nhất thành phố A thì Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày.

Thượng Quan Mộc nhìn nét mặt Mộ Thiên Thanh, đáy mắt chứa đựng ý cười, “Mặc dù hôm nay em giả làm bạn gái anh, nhưng cô gái ở bên canh Thượng Quan Mộc anh cũng không thể để cho người ta đánh giá thấp!”

Mộ Thiên Thanh bĩu môi, hô to: “Xa xỉ, tham nhũng a. . . . . “

“Aiz!” Thượng Quan Mộc vừa nghe, thu hồi nụ cười, hết sức nghiêm chỉnh nói: “Anh bảo đảm. . . . . Không tốn một phân tiền thuế!”

Mộ Thiên Thanh cười “Hì hì”. “Ừm ừm, em biết rõ, sếp Mộc tuyệt đối tuân theo pháp luật.”

Thượng Quan Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, “Đi thôi, cảnh sát Mộ!”

“Yes sir!”

Hai người mới vừa vào tiệm tạo mẫu thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất trang nhã đi tới, cô liếc mắt Mộ Thiên Thanh, sau đó chào hỏi Thượng Quan Mộc, “Tự mình đưa bạn gái đến trang điểm sao?”

“Angel! Bạn gái của tôi, Mộ Thiên Thanh, việc tiếp theo giao cho cô nha. . . . . .” Thượng Quan Mộc nói hết sức tự nhiên, nhưng ở một bên Mộ Thiên Thanh lại hơi ngạc nhiên, cô không hiểu nhìn Thượng Quan Mộc, mới vừa muốn nói gì, Thượng Quan Mộc đột nhiên ôm lấy bả vai của cô, ý bảo cô không cần nói ra.

“Không thành vấn đề!” Angel cười quyến rũ, liếc mắt nhìn vóc dáng Mộ Thiên Thanh, sau đó quay đầu căn dặn trợ lý, “An An, mang Mộ tiểu thư đi phòng thiết kế.”

An An gật đầy nhìn Mộ Thiên Thanh cười nói: “Mộ tiểu thư, xin mời đi theo tôi!”

“Đi đi, anh ở bên ngoài chờ em!” Giọng nói của Thượng Quan Mộc rất dịu dàng.

Mộ Thiên Thanh vừa đi theo An An, lướt qua Angel, quay đầu lại, ánh mắt như con thú nhỏ phát điên nhìn về phía Thượng Quan Mộc, âm thầm chép miệng trách móc.

Thượng Quan Mộc nhìn thấy cô như vậy, khóe miệng cong lên, nụ cười kia sâu tận đáy mắt.

Mộ Thiên Thanh nhíu lỗ mũi, âm thầm hừ, bũi môi thu hồi ánh mắt. . . . .

Đột nhiên, ánh mắt Mộ Thiên Thanh liếc nhìn thấy một bóng dáng, theo bản năng cô nhìn về phía đó. . . . .

Chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn bắt chéo hai chân thon dài đang ngồi nghỉ ngơi ở trên sa lon, trên đùi còn đặt quyển tạp chí, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ híp mắt, trong con ngươi lạnh lẽo như mặt biển khơi phẳng lặng nhưng bên dưới che giấu con sóng ngầm mãnh liệt, anh nhấp nhẹ môi mỏng, nhàn nhạt giơ lên nụ cười nhàn nhạt mang theo giễu cợt.

Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn, nhất thời vẻ mặt tối tăm, đột nhiên thu hồi ánh mắt, theo trợ lý đi vào phòng thiết kế . . . . .