Tổng Giám Đốc Đại Nhân

Chương 6




-Nhất đinh trực giác của mình là có vấn đề, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy….

Nắm chặt hai tay lại, Chân Như Ý nghiêm túc dùng sức làm chính mình tỉnh táo.

Đột nhiên từ phòng tắm truyền đến tiếng nói:

-Như Ý, em có thể tới đây một lát không?

-Đến, đến đây!

Hoàn hồn trở lại, cô vọi vàng hô to đáp lại, nhanh chóng đi tới phòng tắm, vừa đi vừa cảm thấy có gì đó quái lạ… A! Cô biết nó lạ ở đâu!?

Nhớ lại giọng điệu lúc trước hắn gọi mình, không biết vì sao trong nháy mắt, tất cả lông tơ trên người Chân Như Ý dựng đứng, có dự cảm không ổn, nhưng da đầu vẫn cứng rắn đi về phía trước.

-Tôi không gội đầu được.

Đứng ở trước cửa phòng tắm, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa thấy bóng dáng cô, lập tức giơ tay phải bó bột lên, tiếng nói không nhanh không chậm phát ra một cách tao nhã.

Ô…. Cô chỉ biết là dự cảm của cô đã chính xác!

Nghẹn họng nhìn cơ thể trần trước mắt, toàn thân chỉ dùng một cái khăn tắm quấn ở nửa người dưới, nhưng vẻ mặt lại giống như mặc quần áo sang trọng đi dự tiệc chính thức, gương mặt Chân Như Ý đầy chấn động, cả thị giác lẫn tâm lý đều đồng thời bị đánh mạnh một cái, trong nháy mắt mất đi khả năng nói chuyện.

Hiện, hiện tại đang xảy ra chuyện gì?

Định chụp ảnh mãnh nam cấp ba sao?

Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tên hồ ly này lại lột hết da và lông, chỉ dùng một cái khăn tắm quấn quanh chỗ “quan trọng” đó, gần như là trần trụi đứng trước mặt cô!

Ô… Ngày mai có xin hắn trợ cấp tai họa được không?

Nhìn thấy mình bán khỏa thân tạo ảnh hưởng với cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi cười thầm trong lòng, trên mặt lại giả vờ không có gì, cố ý nói:

-Phát ngốc cái gì thế?

-A?

Cô đột nhiên hoàn hồn, Chân Như Ý khống chế đỏ mặt, kêu lên liên tục:

-Không, không có nha! Tôi….. Tôi nào có phát, ngẩn người?

Đáng tiếc, ngữ điệu lắp bắp của cô lại phủ nhận hoàn toàn điều đó, một chút thuyết phục cũng không có, làm cô không kìm được, ảo não như mình bị bắn chết.

Ô…. Cô lắp bắp cái gì mới được?

Nghe qua như chột dạ, rất vô dụng!

Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển nhướn mày lên, nửa cười nửa không nhắc nhở:

-Tôi không gội đầu được.

Nhìn cánh tay bó bột, Chân Như Ý đương nhiên hiểu ý hắn nói gì, lập tức không nói gì, ba giây sau giống như đã nhận thua, xoa xoa mặt, mở miệng chán nản:

-Tôi giúp anh gội!

Ô…. Năm nay thư ký cũng cần phải có tài lẻ là gội đầu à?

Mục đích đã đạt được, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nói cảm ơn, lập tức xoay người trở vào phòng tắm, thái độ giống như chuyện cô giúp hắn gội đầu là rất bình thường.

Chuyện gì đây?

Hai người độc thân một nam một nữ chen chúc trong phòng tắm, hơn nữa người đàn ông gần như là hở toàn bộ, này này này…. Có phải là có điểm ái muội không? Nếu truyền ra ngoài không biết họ sẽ nói gì, quan hệ không “trong sáng” à?!

Nhìn cái khăn tắm quấn quanh người hắn, Chân Như Ý xúc động muốn khóc, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ theo vào phòng tắm, nhìn hồ ly thoát cả bộ da và lông, tự nhiên ngồi một cách an nhàn trên cái ghế, cười meo meo chờ cô phục vụ.

-Phiền em rồi!

Cười cười, Nghiêm Sĩ Tuyển không hề biểu thị chút xấu hổ nào.

-Không sao!

Khóe miệng run rẩy, cô giả cười đáp lại khách sáo, quyết định đêm người đàn ông gần như khỏa thân trước mắt mình thành bức tượng David, nhanh chóng làm ẩm tóc hắn, sau đó đổ chút dầu gội lên, nhanh chóng giúp hắn gội sạch.

*

Thoáng chốc, trong phòng tắm chật chội, ngoài hơi nước và ánh đèn ra, chỉ có hơi thở khác thường vang lên rất nhỏ, bầu không khí ám muội.

Trong bầu không khí im lặng này, người đàn ông vốn đang ngồi yên trên ghế đột nhiên cử động chậm rãi, hai chân đột nhiên duỗi thẳng ra, mặc dù khắn tắm đã quấn quanh “chỗ đó”, không thấy được nhưng lại như ẩn như hiện, đủ để có thể làm cho người ta xịt máu mũi ra.

Đoàng!

Chân Như Ý không phải người mù, hình ảnh này làm máu trong người cô chảy nhanh hơn, “đoàng” một tiếng ở trong đầu, nháy mắt lực ở tay đã tăng thêm.

-Em làm mạnh quá!

Tiếng cười đầy hàm ý bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Sĩ Tuyển cố ý, nhưng lại giống như vô tình nhắc nhở.

A…. Cuối cùng cô cũng có phản ứng, biết động tác của mình sai ở đâu1

-Anh đừng có lộn xộn!

Nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, khuôn mặt Chân Như Ý đỏ như Quan Công, hận không thể xông ra khỏi cửa ngay lập tức.

Ô….. Cô sai lầm rồi!

Cái gì mà coi hắn là bức tượng David? Cái này căn bản là sai lầm tày trời! Pho tượng David của người ta cũng không động đậy thế này, càng đừng nói đến tư thế của hắn bây giờ, mạch máu nổi rõ.

Phần khăn tắm ở eo hắn lung lay như sắp rơi,trông rất nguy hiểm, nếu nó đột nhiên rơi xuống, ánh mắt của cô nên nhìn đi đâu đây?

Tuy rằng cô từng nói mình vô cảm với “giai” đẹp, nhưng một thân thể sống tràn đầy sắc xuân ở trước mắt thế này, cái gì cũng không ngăn cản được!!!

Cúi đầu nở nụ cười, xác định cơ thể mình quả thật ảnh hưởng rất lớn tới cô, Nghiêm Sĩ Tuyển rất thích, cực kỳ vui thích, vui thích đến nỗi khóe miệng kéo dài tới tận sau mang tai.

Nhưng “người bị hại” rất sợ hắn có hành động gì đó không kịp trở tay, căn bản là không chú ý đến vẻ mặt của “kẻ hại người”, hai tay vội vàng vò qua vò lại, sau đó dội nước sạch lên tóc hắn, sau đó vứt bừa cái khăn mặt cho hắn tự mình lau, xoay người muốn thoát khỏi chỗ có bầu không khí ám muội này.

Nhưng giây cuối cùng trước khi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt không may đảo qua chỗ băng gạc băng vết thương ở sườn thắt lưng của hắn, bước chân không khỏi chậm lại…

-Khi tắm anh nên chú ý, cẩn thận đừng để nước rơi vào vết thương ở hông.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nhắc nhở một cách thân thiết, không muốn miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng.

Cúi đầu xem vết thương ở sườn thắt lưng, Nghiêm Sĩ Tuyển cười cười, nói:

-Dùng một tay tắm rửa cũng không tiện, miệng vết thương không tránh khỏi việc bị dính nước vào, trừ khi… (Anh định nói chị ý tắm cho anh nốt á???)

-Như thế nào?

Cô hỏi lại theo bản năng.

-Trừ khi em giúp tôi.

Tiếng nói trầm thấp mang theo khiêu khích, tươi cười nhã nhặn trong nháy mắt có vẻ tà ác.

Giúp hắn?

Giúp hắn như thế nào?

Chân Như Ý đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản lại ý hắn, trong nháy mắt máu nóng bốc lên vùn vụt, lùi ra sau ba bước, mặt đỏ lên nói một câu:

-Tắm rửa xong tôi giúp anh thay thuốc.

Sau khi nói xong thì chạy thật nhanh ra khỏi đó, bên trong chỉ vang lên những tiếng cười to như pháo nổ.

-Ha ha ha ha ha….

Nghiêm Sĩ Tuyển khó có thể cười vui sướng như vậy, hơn nữa mỗi lần dừng cười là nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của cô, hắn liền không thể ngăn nổi mà tiếp tục cười to.

Thật sự là không xong, cô gái ngày thường bình tĩnh này thật lợi hại, làm hắn thay đổi thói quen, trên thực tế…. Được rồi! Hắn thành thật thừa nhận, hắn cũng muốn thay đổi thói quen!

A…. biến chuyện này thành thói quen mới trong cuộc sống tương lai của hắn đi!

Trong phòng tắm, Nghiêm Sĩ Tuyển sung sướng tưởng tượng ra đủ thứ, ngoài phòng tắm, Chân Như Ý vừa chạy vừa nghe thấy tiếng cười, vô lực ngồi trên ghế ôm mặt gào thét….. A…. Trực giác của cô thật sự không nhầm sao?

Vì sao….. Vì sao cô cảm thấy tên hồ ly kia trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã nhảy cóc từ phóng điện thành quyến rũ?

Đúng vậy! Nghĩ vậy làm thấy hình như mình không biết xấu hổ, nhưng cô không kìm được mà nghi ngờ…. Tên hồ ly kia căn bản là đang dùng “sắc” dụ dỗ cô!!!

-Ngu xuẩn!

Bóng đèn mờ ảo trong phòng khách sạn giá rẻ, một người đàn ông cuồng bạo tỏa ra luồng không khí tức giận, hai mắt như có ngọn lửa giận dữ trừng mắt nhìn hai người đàn ông dáng người không cao lớn ở trước mặt, diện mạo bình thường, trong lòng đầy bất mãn.

Cho dù người đàn ông kia tức giận nhưng hai gã vẫn kiên nhân, chà chà hai bàn tay nịnh bợ, cười nói:

-Thưa ông, còn tiền kia….

-Chúng mày còn dám đòi tao tiền?

Lớn tiếng gầm lên, người đàn ông đó lại tức giận.

-Lúc trước chúng ta đã giao hẹn, nếu như chuyện làm tốt mới đưa tiền, nay chúng mày tự mình nói xem, chuyện làm có tốt không?

-Như thế nào là làm không tốt?

Gã đàn ông hơi béo nóng nảy, kêu lên:

-Ông có lý một chút, chuyện này chúng tôi quả thật đã làm….

-Chúng mày còn dám nói?

Không kiên nhẫn cắt lời, người đàn ông bắt đầu bước đi trong phòng, trên mặt không nén được nôn nóng:

-Tao muốn chúng mày giải quyết tên kia nhanh gọn, nhưng chuyện hôm nay thì sao? Đừng nói tên kia chẳng những không chết, mà cảnh sát cũng tham gia vào điều tra.

Đáng chết! Lúc trước thật không nên thuê hai kẻ ngu xuẩn không được việc này, nay bọn nó đã làm thành như vậy, nếu cảnh sát tra ra hắn chủ mưu thì phải thế nào cho phải đây?

-Thì tính sao?

Một gã khác tương đối nhỏ gầy gấp giọng kêu lên:

-Cho dù hắn không chết, nhưng cũng nửa chết nửa sống, ông đừng có tưởng đổi ý không trả tiền!

Hừ! Đừng tưởng rằng bọn họ không xem TV, tin tức trên báo đều viết, tình trạng của tên họ Nghiêm kia rất nghiêm trọng, đến nay còn chauw xuất đầu lộ diện!

-Nếu chúng mày làm chuyện này sạch sẽ, gọn gàng thì còn sợ tao không trả tiền à?

Giận dữ cực độ.

-Vậy ý ông là?

Gã béo cẩn thận hỏi lại.

Liếc mắt giận dữ một cái, người đàn ông cười vô cùng lạnh lùng:

-Giải quyết hoàn toàn ngay bây giờ.

Thời gian của hắn rất cấp bách, không thể kéo dài thêm nữa.

Nghe vậy, ha gã kia liếc mắt nhìn nhau, một người do dự, lập tức nói:

-Nhưng hiện tại hành tung của hắn không rõ, chỉ sợ tìm hắn không dễ như vậy.

-Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần…

Trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, người đàn ống ra hiệu cho hai gã tiến lại gần, nhỏ giọng bắt đầu ra lệnh.

Chưa được bao lâu thì đôi mắt của hai gã kia sáng lên, liên tục gật đầu nở nụ cười.

*

Sáng sớm, giọt sương còn đọng trên kẽ lá phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, gió nhje từ từ thổi đến mang theo hơi thở tươi mát của rừng cây, xa xa lad dãy núi, đồng cỏ bằng phẳng, côn trùng kêu vang, hoa dại mọc khắp nơi, cảnh sắc đẹp đẽ tự nhiên làm người ta vui vẻ, cả người đều thoải mái lên.

Chân Như Ý đang đứng trước nhà, nhắm mắt thật chặt hưởng thụ cảm giác bầu không khí mới mẻ, cả người vô cùng sảng khoái, nếu nói hơn, cô còn cảm thấy mình khỏe hơn một tuần trước rất nhiều.

Đúng vậy, đúng vậy! Cô và Nghiêm Sĩ Tuyển đã ở chỗ này khoảng được một tuần.

Lúc đầu cô nghĩ cuộc sống với tên hồ ly kia sẽ không dễ chịu, thoải mái gì, trong lòng vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ rằng sau một tuần hai người lại bình yên thế này…

Ây! Không, nói bình yên thì cũng không đúng, nói đúng hơn, phải là hòa hợp mới phải.

Đúng! Là hòa hợp mới chính xác!

Lú ở công ty phải làm trâu làm ngựa, bị hắn nô dịch, cô không thể ngờ, rời khỏi công ty, hai người lại có thể “ẩn cư” cùng nhau ở quê mình, sống cuộc sống an nhàn thoải mái.

Trước kia mặc dù bọn họ công tác cũng nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện cá nhân, mà lúc này vì bất đắc dĩ mới về quê thì quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn, cô phát hiện nêu shawns bỏ đi thân phận Tổng giám đốc của Tập đoàn Hồng Lâm thì cũng chỉ đơn giản là một “Nghiêm Sĩ Tuyển”, bất luận là nghĩ kiểu gì thì cô cũng cảm thấy hắn và cô hợp nhau đến kỳ lạ. nói như vậy, không phải là bọn họ chỉ ăn nói hợp nhau, hoặc là ai hợp ai, mà là hiểu biết rất ăn ý, so với thường ngày là rất tốt, cô nghĩ lại những hình ảnh bình thường mà không nhịn được cười, người bên ngoài có thể cảm thấy cô lỳ lạ, hắn có thể hiểu được cô đang cười điều gì, hơn nữa cả hai đều cùng cười khẽ.

Ví dụ như khi hắn lật tạp chí xem, đột nhiên giơ một trang quảng cáo đồ văn ra cho cô xem, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, lúc hắn còn nghiên cứu mẩu quảng cáo thú vị đó thì ở phía sau đầu cô vang lên một câu nói thầm kín: “Nhập châu rất đau, đừng dễ dàng nếm thử” (đại ý là làm “chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì” đấy ~^^~), sau đó, hắn nhìn thấy cô như vậy lập tức thanh minh:

-Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại có người đàn ông làm như vậy, cô đừng có hiểu sai hay hiểu lầm!

Dù sao mặc kệ cô phải hiểu lầm hay không hiểu lầm thì tóm lại, hai bọn họ lại rất ăn ý đến kỳ lạ, bọn họ có thể cùng cười ở một chỗ, cho dù khi hai người đối mặt không nói lời nào thì cũng không cảm thấy kỳ quặc hay xấu hổ, ngược lại lại có bầu không khí ấm áp không tiếng động.

Thật sự mà nói, nếu nói cuộc sống “ẩn cư” hòa hợp của hai người có khuyết điểm gì, thì chính là trực giác phái nữ của cô có vấn đề rất lớn, bởi vì cô luôn cảm thấy tên hồ ly kia phóng điện quyến rũ cô, nhưng lý trí của cô lại cho cô thấy căn bản mình chỉ nói nhảm mà thôi, việc đó hoàn toàn không có khả năng.

Nghĩ điều này, Chân Như Ý không khỏi khinh thường, quyết định bắt đầu một ngày mới tốt đẹp, không nên lãng phí thời gian tưởng tượng những vấn đề vớ vẩn, lập tức hít lấy một ngụm không khí tươi mát, tinh thấn phấn chấn đi vào trong nhà, mở miệng nói với tên hồ ly đang ngồi trên ghế đọc báo.

-Tôi muốn đi chợ, anh có muốn mua gì về không, tôi mua giúp?

Cao giọng hỏi, cô rất thích hưởng thụ làn gió nhẹ vào sáng sớm, bước chân chậm rãi trên những con đường ấm áp, hít thở bầu không khí trong lành, từ đây đến chợ ước chừng mất khoảng hai mươi phút, đi một cách chậm rãi, tuy rằng không gần lắm nhưng đi lại cũng rất thoải mái.

Nghe tiếng, Nghiêm Sĩ Tuyển ngẩng đầu từ tờ báo lên nhìn cô, sau đó nở nụ cười:

-Tôi và em cùng đi.

Ha…. Hắn phát hiện cô rất nhàn hạ, thoải mái, cho nên quyết định cùng cô đi hít thở bầu không khí trong lành.

-Anh không thử nghĩ lại tình cảnh bây giờ của anh à mà còn đòi đi?

Cười trào phúng những không phản đối rõ ràng.

-Tôi biết chứ.

Nhướn mày phải bác, hắn buông tờ báo trong tay, đứng dậy một cách tao nhã rời khỏi phòng khách, bờ môi mỉm cười đi bên cạnh cô.

Cũng được! Nếu hắn không ngại thì thôi.

Thầm nghĩm Chân Như Ý cười cười không nói gì, xoay người bước chân ra ngoài, chuẩn bị đi chợ.

Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi đuổi kịp vẻ mặt thoải mái nhàn nhã, quả thật như được nghỉ phép.

*

Đi trên đường, hai người sóng vai đón gió nhẹ, mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng lại có luồng không khí ấm áp bao phủ quanh hai người.

Trong bầu không khí yên tĩnh, cnhy bỗng nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc, đột ngột nói:

-Anh không thay quần áo, bịt mặt vào sao?

Câu hỏi vô cùng kỳ quái nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển dường như có cùng sóng não với cô, hiểu ngay ý, cười nhàn nhã, nói:

-Yên tâm, tôi nghĩ không có người nhận ra đâu.

Nghe vậy, Chân Như Ý không nhịn được nhìn mặt hắn, cuối cùng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.

Nhìn kỹ, hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần màu lam, cả người tỏa ra phong thái thản nhiên, thanh thản, ngày thường mặc đồ công sở hôm nay lại ăn mặc bình thường, huống hồ đây là ở nông thôn giản dị, trừ mối quan tâm đến việc thu hoạch thì những tin tức mà báo chí, TV đưa lên chỉ là những trò cười khi họ uống trà, căn bản không để ở trong lòng, nếu nhận ra hắn là Tồng tài Tập đoàn Hồng Lâm trong tin tức nóng nhất bây giờ thì chỉ sợ là quá khó khăn!

-Anh nói đúng!

Gật gật đầu, cô không nói thêm lời thứ hai.

-Tôi đương nhiên là nói đúng rồi!

Vô cùng tự tin.

-Ý tốt anh nói, tôi nghe mà cũng thấy xấu hổ!

Cô không thèm để người đàn ông kia ở trong mắt, chỉ coi hắn như bạn bè bình thường mà kêu lên.

Thấy vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển cười một cách trầm thấp, chẳng những không để những lời “bất kính” của cô ở trong đầu mà lại còn vô cùng vui vẻ, hiển nhiên là rất hài lòng.

Vì thế ở trên đường quê nhỏ bé chỉ thấy hai người có vẻ mặt thoái mái bước đi từ từ, có khi lại ăn ý với nhau cùng thưởng thức cảnh sắc, có khi lại chọc ghẹo nhau, nếu không biết lại tưởng họ đang liếc mắt đưa tình nói chuyện cười với nhau, tản bộ chầm chậm.

*

Khoảng hai mươi phút sau thì cuối cùng hai người cũng đến chợ, vì mỗi ngày đều đến đây nên Chân Như Ý rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn rất thân với nhiều người, bóng dáng cô vừa mới xuất hiện thì liền có người gọi to tên cô.

-Như Ý, tới chỗ này! Rau này tôi mới hái ở ruộng, có thể tính rẻ cho cô một chút!

Một người phụ nữ nông dân nhiệt tình tiếp đón, cầm lấy mớ rau xanh trên tay chào hàng.

-Dùng bữa cũng phải có thịt chứ!

Bên cạnh là một ông chú bán thịt lợn, một tay cầm thịt để thái, một tay cầm dao, ra sức quảng cáo.

-Hôm nay thịt ngon lắm, có muốn xem thử không?

-Cá! Đây là cá mà nửa đêm tôi đi câu được ở suối, còn sống hẳn hoi, ăn vừa ngọt lại ngon, không mua thì thật đáng tiếc…

Một ông bán cá cũng cao giọng rao hàng.

-Như Ý, khoai lang này! Ăn khoai lang mới khỏe mạnh….

-Không tốt, không tốt! Khoai lang dễ bị xì hơi lắm, con gái còn trẻ nếu bị vậy sẽ rất ngượng, ăn bắp cải vẫn là tốt nhất, đây là bắp cải trồng trên núi, tuyệt đối an toàn…..

-Dùng bữa, ăn thịt cũng phải có nước hoa quá! Đến đây, đến đây. Hoa quả này tùy ý cô chọn, vừa ngọt lại vừa nhiều nước, không ngọt không lấy tiền…

Một cái chợ nhỏ bé lại có thể tiếp đón nhiệt tình như vậy làm cho Nghiêm Sĩ Tuyển ở một bên phải nhướn mày lên!

-Em rất được chú ý đấy!

Nửa cười nửa không trêu chọc, hắn chưa bao giờ nghĩ cô lại được những người nông dân chất phác này hoan nghênh đến vậy.

-Trời sinh tôi được nhiều ngươi thích, tôi cũng không còn cách nào khác!

Không hề xấu hổ chút nào, Chân Như Ý thuận miệng nói luôn, lời nói cực kỳ bình tĩnh, không hề xấu hổ tý gì, hơn nữa còn bơ hắn đi chạy đến chỗ những người bán hàng nhiệt tình.

Không ngờ cô kết hợp bình tĩnh và không biết xấu hổ hợp đến thế, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi sửng sốt, lập tức cười to, trong lòng tràn đầy vui sướng đuổi theo cô, theo đuôi cô đi vào sạp bán rau đầu tiên.

-Tôi không thích ăn ớt xanh.

Phát hiện trong chỗ rau mà cô chọn có ớt xanh, Nghiêm Sĩ Tuyển vì bảo vệ quyền lợi được ăn của mình nên lập tức nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô.

Hắn là trẻ con ba tuổi sao?

Liếc mắt nhìn tên hồ ly ở bên cạnh một cái.

Chân Như Ý vẫn bỏ ớt xanh ra, tùy tay chọn mấy thứ rau xanh tính tiền.

-Tính cho cô rẻ một chút, năm mươi thôi!

Nhanh chóng cho rau xanh vào túi nilon, người phụ nữ bán rau hớn hở, một tay lấy tiền, một tay giao hàng, đồng thời tò mò liếc mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh cô, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi thăm:

-Đây là bạn trai của cô à? Thật xứng đôi vừa lứa nha!

-Á?

Bạn trai?

Bà cô này vừa nói gì?

Chân Như Ý há hốc mồm, còn chưa kịp có phản ứng gì thì mấy người bán hàng ở các sạp bên cạnh đã nhao nhao lên, người bán đồ ăn đốt pháo bắt đầu, những người khác cũng lập tức vây quanh:

-Có bạn trai? Tôi không tin! Tôi còn nghĩ sẽ giới thiệu con mình cho cô ấy….

Ông chú bán thịt lợn kích động, dao trên tay lóe sáng xoay tới xoay lui, không ai tưởng tượng được mười tám năm trước ông là một hảo hán.

-Trông anh như thế này không xứng với Như Ý! Chỉ có cháu ta mới thích hợp….

Ông lão bán cá cũng có ý riêng, ra sức đề cao cháu mình.

-Không được! Cháu ông mới tốt nghiệp đại học, vẫn là em trai Niên Kỉ Kỉ của tôi là tốt nhất….

-Không không không, là con thứ ba của cô hai em của chú tôi mới tốt, vừa chăm chỉ lại cố gắng, Như Ý nhất định sẽ thích….

Có người nói muốn kiếm bà mối trước, quan hệ thân thích đã xa cả ngàn dặm.

Trong lúc này cả chợ đều muốn giới thiệu bạn trai cho Chân Như Ý, ngươi nói một lời, ta nói một lời, giúp Chân Như Ý giới thiệu đối tượng, dù sao dân ở thôn này vẫn vậy, chỉ có cô là được hưởng sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người.

Cảnh tượng mọi người giới thiệu náo nhiệt, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển bất động, cứng họng liếc nhìn người đó một cái, trong lòng bỗng dâng lên hờn giận lặng lẽ…. Hừ! Nhiều người như vậy giới thiệu bạn trai cho cô, được lắm!

-Đừng ầm ỹ nữa!

Gõ cái bát trong tay, một giọng nói vang dội ngăn mọi người nói tiếp, làm cho mọi người trở về hiện tại.

-Mấy người cũng chưa rõ rốt cuộc cô ấy có đồng ý hay không? Nói không chừng anh này chính là bạn trai của cô ấy thì sao, mọi người cứ ở trước mặt giới thiệu bạn trai cho cô ấy không phải thất lễ sao?

Quả nhiên lời này vừa nói ra thì những người kia đã im bặt, hơn mười ánh mắt cũng nhau nhìn Chân Như Ý và Nghiêm Sĩ Tuyển, cuối cùng thì ông chú bán thịt lợn thay mặt mọi người đặt câu hỏi:

-Này đây là bạn trai của cháu sao?

Chân Như Ý sau khi bị mọi người “oanh tạc”, giờ phút này cũng lấy lại được tin thần, vừa nghe câu hỏi của ông chú, theo bản năng phủ nhận:

-Cháu không….

-Đúng vậy!

Đột nhiên Nghiêm Sĩ Tuyển nhanh chóng cắt đứt lời nói của cô, cánh tay dịu dàng vòng qua ôm eo cô, vẻ mặt áp lực, nhưng lại nở nụ cười lừa người gạt thế, tiếng nói vô cùng ôn hòa, giữ lễ:

-Tôi là chồng của Như Ý, cảm ơn mọi người đã thay cô ấy se duyên tơ hồng, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã có chồng, mọi người đành đi tìm mục tiêu khác thôi!

Lời khẳng định của hắn vừa nói ra thì trong nháy mắt mọi hy vọng của tất cả mọi người đều bị đánh nát, đồng thời cũng làm Chân Như Ý lại há hốc mồm, vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn.

Hắn hắn hắn….. Hắn đang nói cái gì?

Khi nào thì hắn đã trở thành chồng cô, mà tại sao cô lại không biết?

-Anh…

Vừa mở miệng thì phần eo bỗng bị ôm chặt, cô cúi đầu nhìn “bàn tay thối” tự động sờ vào eo mình, đầu tiên là trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn không nói gì.

Cô nghĩ hành động của hắn là có suy nghĩ!

-Mua đồ ăn xong rồi sao? Mua xong rồi thì chúng ta về thôi!

Cười cười, hắn nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ dịu dàng quan tâm chăm sóc, giống như một người chồng rất rất yêu vợ.

Hành động này của hắn làm cô quá kinh ngạc, Chân Như Ý liên tục cười gượng.

-Được, được… trở về…. Chúng ta trở về….

Ô….. Cả người cô nổi hết da gà.

Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển chuyển ánh mắt sang chỗ khác, vừa lòng nở nụ cười, nhìn chăm chú mọi người xung quanh, vẻ mặt đầy đắc ý, trong lòng tràn đầy sung sướng đi nghênh ngang, giống như chú chó dùng nước tiểu để đánh dấu ranh giới vùng đất của mình vậy.