Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 374: Thật xin lỗi, đã biến yêu em thành tổn thương em (3)




Càng ngày càng phai nhạt…

Anh cũng không biết nỗi hận hòa tan từ bao giờ, biến mất từ khi nào, lúc này đây, lại cảm nhận rõ ràng nỗi hận cô dành cho anh!

Trong ngực đau!

Đau đến nỗi anh gần như hít thở không thông! Không biết là cảm giác gì, anh không khống chế được cơ thể mình, vội vàng hôn da thịt trắng nõn mềm mại của cô, vội vàng xé bỏ quần áo cô, vội vàng bao trùm bàn tay to lớn lên cơ thể cô…

Nỗi đau trong ngực, cùng với khoái cảm xác thịt, cùng tồn tại mâu thuẫn như thế!

Anh liều mạng khống chế cơ thể, anh muốn dừng những hành động thô bạo, muốn đối xử với cô dịu dàng, nhưng lửa nóng hành hạ như muốn làm nổ tung thân thể anh, cồn cào đòi phát tiết, không ngừng lại được, anh chỉ có thể đảm bảo sẽ không làm cô bị thương, cho anh là được, cho anh là tốt rồi…

Chính xác tìm được vị trí trên cơ thể cô, lửa nóng của anh cũng không chịu nổi nữa, nhói lên từng đợt, động thân một cái, chen vào nơi chật hẹp của cô, mãnh liệt rút ra đâm vào!

Thật xin lỗi…

Trong lòng anh thầm nói, lại không khống chế được nỗi khao khát của thân thể, Mỹ Nhi đã bỏ bao nhiêu thuốc, anh không biết rõ, chỉ biết may mắn sao người phụ nữ phía dưới… Từ bao giờ, anh đã học cách chung thủy với một người phụ nữ?

Có lẽ về điểm này, anh rất giống cha mình, nhưng mà ánh mắt cuối cùng của cha anh, tuyệt vọng, đau triệt lòng___

[Tước, đừng khinh địch yêu phụ nữ, nếu không đó chính là …. Vạn kiếp bất phục! Tước, hãy hứa với cha, đừng làm mình bị tổn thương, đừng tin vào tình yêu…]

[Tước, cuộc đời này, anh thất bại nhất chính là đã cô phụ hai người phụ nữ, tình yêu là đau khổ, tim anh rất đau đớn, thật rất đau, em hiểu không…]

Lời cha và anh còn văng vẳng bên tai, đó là cảm giác đau lòng tới mức nào chứ, hai người thân thiết nhất, gần như đều diệt vong trong thứ gọi là tình yêu này, anh cũng sợ mình sẽ động lòng với phụ nữ, rồi lại mâu thuẫn muốn có được trái tim của người phụ nữ phía dưới, mâu thuẫn khát vọng cho cô tình yêu!

Nỗi hành hạ này, em có hiểu không?

Anh đã biết từ lâu rằng, đàn ông họ Hắc không thể động lòng với phụ nữ, nếu không sẽ là một thảm kịch…

“Tôi hận anh! Tôi hận anh! …” Tường Vi khóc rống lên.

Dường như nói hận anh, cô có thể làm giảm bớt nỗi đau, anh có hiểu cảm giác của cô không?

Trong mắt anh, cô giống như một kỹ nữ chăng. Chỉ là một kẻ hèn mọn dùng thân thể cho anh phát tiết, trong lòng anh, cô không có một chút lòng tự trọng nào!

Ngược với yêu có lẽ là hận, khi đã chẳng còn lý do gì để yêu anh nữa, có lẽ chỉ còn hận, nếu không thì có cách nào nữa?

Sau bao nhiêu năm chịu sự trừng phạt đau đớn, ở trong lòng đã chồng chất bao nhiêu vết thương, thậm chí chỉ cần nghĩ tới anh đã thấy đau, nhìn anh giống như chim sợ cành cong, cảm giác sợ hãi đó, cảm giác đau thấu ruột gan đó, ai thấu?

Đâu phải là một năm, hai năm, gần như là trong cả quá trình cô lớn lên, anh cố tình không cho cô được yên, anh cố tình không cho cô được thanh thản, gặp anh rồi, tất cả mọi hạnh phúc đều là mơ ước xa vời, tất cả bình yên đều là dối trá, có ai nói cho cô biết, trừ hận, cô còn có thể làm gì?

Rầm rầm rầm!

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Bên ngoài cửa có tiếng Tiểu Trạch lo lắng đập cửa, có lẽ cậu nhóc đã nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong, nên nóng lòng chạy tới, nhưng cánh cửa đã khóa chặt! Nó gấp tới nỗi xoay vòng vòng, sợ mẹ mình sẽ bị tổn thương!

Cơ thể không khỏi run lên một cái! Tường Vi che miệng lại, sợ mình sẽ thất thanh khóc rống lên! Nhục nhã, bị nhục nhã như vậy ngay trước mặt con mình, nếu trong nhận thức non nớt của cậu bé bị thù hận của cha mẹ để lại dấu ấn, anh có biết, đó sẽ là một chuyện tàn nhẫn tới mức nào không?

Giống như khi còn nhỏ, cha cô thường quất roi cô và mẹ, tức giận mắng chửi, đấm đá cho tới giờ không phải ít!

Tuổi thơ ám ảnh như vậy, là nỗi đau cả đời này cô không sao quên nổi! Cô không muốn con mình cũng phải chịu nỗi đau như thế!

Hắc Diêm Tước cũng nghe thấy Tiểu Trạch gào thét, trong lòng căng thẳng, nhưng thân thể anh không dừng lại được, không ngừng rút ra đâm vào bên trong cô, vầng trán toát ra vô số giọt mồ hôi, anh chống cánh tay, nhìn người phía dưới đang che miệng khóc hoa lê đái vũ, không khỏi xúc động vươn ngón tay, dịu dàng lau những giọt nước mắt của cô, quay đầu lại, giọng trầm trầm nói với Tiểu Trạch ở ngoài cánh cửa___

“Mẹ con không sao đâu! Mau trở về ngủ đi.”

Đây là những lời dịu dàng nhất anh có thể nói ra rồi, đối với nỗi lo lắng nóng nảy của đứa nhỏ, anh cũng cứng rắn quyết tâm lỳ lợm!

“Mẹ, mẹ không sao thật chứ? Hình như con nghe thấy tiếng mẹ khóc mà…”

Trong mắt Tiểu Trạch cũng có ánh lệ, dường như mẹ con liên tâm, ba là người xấu, ngay cả nó cũng muốn phát khóc.

Tường Vi che miệng, dùng sức hít mũi một cái, “Tiểu Trạch ngoan… mẹ không sao, ngoan ngoãn đi ngủ đi con…”

Cô cố hết sức cho giọng mình bình tĩnh, không muốn đứa trẻ nhận ra sự khác thường, cho dù Hắc Diêm Tước có nhiều điểm không chấp nhận nổi, nhưng anh cũng vẫn là cha Tiểu Trạch, cô không muốn Tiểu Trạch thất vọng, trong lòng nó vẫn khát vọng cha mình, cô vẫn luôn biết… Có điều, có lẽ cậu bé cũng giống cô, không có phúc…

“Thế, vậy… mẹ, con đi ngủ trước nhé, mẹ và chú bại hoại nói chuyện xong thì nhanh trở lại nhé.”

Tiểu Trạch nhạy cảm hiểu ra mẹ mình không muốn nói, giống như ngày trước, khi nó hỏi chuyện ba, trong mắt mẹ luôn ẩn chứa nước mắt, nó không muốn để mẹ lo lắng, dán tai lên vách cửa nghe ngóng một hồi, cho tới khi không còn nghe được bất kỳ một tiếng động nào bên trong nữa, nó mới lặng lẽ cất bước chân trở về___

Trên gương mặt còn vương đầy vết nước mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy…

____ Tiểu Trạch nói nhảm (2)___

Khi còn nhỏ, tôi không biết trên thế giới này trừ mẹ ra, thì ra còn có ba cũng tồn tại.

Khi chúng tôi sống ở thôn Tiểu Ngư, đám trẻ con thường theo ba chúng ra biển bắt cá, còn tôi không thể đi, vì tôi không có ba.

Tôi từng hỏi mẹ rất nhiều lần, ba con đâu?