Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 383: Nói chuyện điện thoại thật lâu




Xe đi chậm rãi trong màn mưa, anh lái xe rất tập trung, hai người trong xe theo đuổi những tâm sự riêng, im lặng, trầm lắng một lúc lâu, có lẽ bọn họ còn chưa thích nghi được với tình trạng hòa bình này, hai người cùng cảm thấy lúng túng.

Bỗng dưng, một chặp tiếng rung trầm thấp của điện thoại vang lên, Hắc Diêm Tước nhăn nhăn lông mày, quay đầu lại liền thấy Tiểu Trạch đang ngủ say, mau chóng tắt chuông, tránh đánh thức cậu bé, sau đó nhanh chóng tạt xe vào bên đường rồi dừng lại. Hành động này Tường Vi xem thấy trong mắt, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.

Anh mở cửa xe, mặc dù bên ngoài trời đang mưa, cũng không muốn nghe điện thoại trong xe sợ làm con tỉnh.

Tường Vi nhìn anh xuống xe, đội mưa đi tới bên đường, nhận điện thoại.

Trong làn mưa mịt mờ, cô nhìn những giọt nước đậu trên khuôn mặt anh, anh tùy tiện lau đi, động tác rất tao nhã, nghiêng mặt, không nhìn ra được anh đang nói những gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy, sắc mặt anh càng lúc càng căng lên, cầm điện thoại im lặng một lúc lâu, sau khi tắt máy, lại bấm một cuộc gọi khác.

Cô ngồi im trong xe, lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại nói chuyện trong màn mưa phía xa xa.

Chợt có cảm giác như đã qua mấy đời.

Kiềm chế lại nỗi kích động muốn xuống xe che dù cho anh, cô vén một lọn tóc bên tai, nói với chính mình, có thể đây cũng là một sự ngụy trang của anh hoặc là một âm mưu thôi, cô sợ mình động lòng, sợ mình mềm lòng, nắm chặt quả đấm, ôm chặt con trai đang ngủ trong ngực, cô mở to đôi mắt trong suốt, yên lặng nhìn người đàn ông đang nói chuyện điện thoại bên ngoài xe.

Qua một lúc sau, nhìn anh có vẻ hơi phiền giận, cô có thể đoán ra, chắc là có ai đấy đã chọc tới anh.

Mưa rơi tý tách, có xu hướng càng rơi càng nặng hạt, cuối cùng cũng không nhịn được, cô mở cửa xe đi xuống, muốn nhắc nhở anh trời đang mưa to hơn rồi, tốt hơn hết là nên vào trong xe nói chuyện điện thoại, nhưng còn chưa kịp mở lời, đã ngắt quãng nghe thấy giọng anh rống giận với đầu bên kia___

“…Tra rõ chuyện này cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức! Bất kể thế nào trong thời gian ngắn nhất anh phải cho tôi một đáp án! …Mẹ kiếp, trước khi mọi chuyện rõ ràng, đừng có động vào người đó! Nghe thấy chưa…”

Cô nghe được bị đứt quãng, lông mày nhăn lại, từ giọng điệu của anh thấy được anh đang không bình tĩnh, là chuyện gì làm cho anh ưu phiền thế này? Trực giác nói, cái gì mà ‘đừng động vào người đó’ chắc là một người quan trọng với Hắc Diêm Tước, nếu không anh rất ít khi coi trọng như vậy.

Dường như Hắc Diêm Tước cảm nhận được ánh mắt Tường Vi nhìn anh, nhướn mày đưa mắt nhìn qua, sau đó nói mấy câu vào trong điện thoại, tắt máy.

Đội mưa trở lại trong xe, cô chỉ thấy đầu anh đã ướt đẫm, bả vai và quần áo đã ướt đẫm nước mưa, ngồi vào ghế lái, anh quay đầu nhìn Tiểu Trạch vẫn đang ngủ say, nhỏ giọng hỏi Tường Vi: “Em chắc là không cần anh đưa tới bệnh viện chứ?”

Tường Vi có hơi thẫn thờ, ngay sau đó gật đầu một cái, “Ừ, không cần đâu.”

“Được, vậy anh đưa hai người về nhà đã.”

Xoay người, anh khởi động xe, nhanh chóng tăng tốc rời đi.

Rừng núi yên tĩnh phía sau càng lúc càng cách xa, Tường Vi quay đầu lại nhìn, vùng núi này đã mờ mịt trong màn mưa, có vẻ đẹp mờ ảo, dần dần cách xa trong tầm mắt cô.

Trong lòng tự dưng có cảm giác cô đơn, có chút kỳ lạ, vốn cũng không quá mong đợi chuyến đi, kết thúc vội vã như thế, lại làm cho người ta có chút tiếc nuối.

Chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang lái xe, lớp tóc đen nhánh sau gáy còn đang nhỏ nước, cô mím môi, nỗi cô đơn chợt đến làm cô mất hết cả hăng hái.

Lúc xe trở lại lâu đài nhà họ Hắc, trời đã gần tối, mưa cũng dần tạnh.

Gần như cả ngày đều dùng để đi lại. Nhà họ Hắc vừa mới lên đèn, ánh đèn rực rỡ, rất nhiều phòng đã thắp lên thứ ‘Lửa quỷ’ mà Tường Vi vẫn nghĩ, thật sự trông có hơi đáng sợ.

“Đến rồi, em đưa con vào đi, nhớ gọi con dậy ăn chút gì đó.”

Hắc Diêm Tước ngồi ở ghế lái, từ tốn nói.

Gật đầu một cái, Tường Vi ôm con trai, mở cửa xe, im lặng xuống xe, sau đó, đứng ngoài cửa nhìn anh vẫn còn đang ngồi bất động trên xe, liền hiểu rằng anh không muốn xuống xe, tóc anh đã nhỏ hết nước, giờ đây chỉ còn ướt ánh nước.

Cứ thế này rất dễ cảm.

Có điều, những lời này Tường Vi đặt trong lòng, từ đầu tới cuối không nói ra, tiện tay đóng cửa xe giúp anh, xoay người, ôm Tiểu Trạch đi về nhà gỗ nhỏ.

Một bước, hai bước, ba bước___

Vút một phát, cô nghe thấy một chặp tiếng động cơ xe sau đó chiếc xe đằng sau tăng tốc, chỉ để lại một hồi tiếng gió, âm thanh càng lúc càng xa…

Nhướn mày, Tường Vi chợt quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe đã lao ra tới cổng lâu đài, biến mất ở khúc quanh ra đường lớn.

Cô đơn, lại một hồi cô đơn xông lên não, anh vừa mới nói, hãy thử một lần chung sống với nhau, không điên cuồng, không kích động, chỉ còn lại nỗi trống trải vô tận, thậm chí ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, không nói gì, xoay người hờ hững rời đi.

Cô không nghĩ tới, thì ra, ở cùng anh, ngay cả sự trầm mặc cũng làm cô thấy đau lòng.

Hít sâu một hơi, trong đôi mắt có một chút hơi nước xông lên, thì ra cho dù bọn họ không cãi vã, không khó chịu, cũng không nghĩa là bọn họ có thể bình tĩnh chung sống, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn không bình yên, hoặc động lòng hoặc đau lòng, dù thế nào, vẫn là đau khổ. Cho nên, trong hạnh phúc của cô, sẽ không thể có anh.

“Ưhm mẹ….”

Cậu bé trong ngực tỉnh dậy.

Tiểu Trạch dụi mắt, thấy bầu trời hoàng hôn đã gần tối, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây một lần, “Mẹ, chú bại hoại đâu rồi?”

“Anh ấy bận rồi. Bảo bối đói bụng à?” Cô vẫn là một người mẹ dịu dàng, cưng chiều bảo bối trong lòng bàn tay, thế nào cũng không thấy ngán.

“A, đây là đâu? Tối quá đi mất… con biết rồi, tối qua mình đã ở đây, có đúng không ạ?” Tiểu Trạch sờ sờ bụng, nhìn chung quanh lập tức biết đây là lâu đài nhà họ Hắc, “Thì ra một ngày trôi qua nhanh như vậy, hôm nay còn chưa chơi đã mà.”

“Ha ha, còn chưa chơi đã thì lần sau mẹ đưa con đi chơi nữa, bây giờ mình đi ăn cái gì đã.” Ôm Tiểu Trạch đi tới phòng bếp, cô nghĩ nên tới phòng bếp kiếm thứ gì đó ăn.

“Hoan hô, mẹ là nhất! Vậy lần sau mình đi chơi, có nên dạy cho chú bại hoại một bài học không…”